Ngay khi thả Mộc Chiêu rời khỏi vòng chiến Siêu Khuyển liền để lộ ra tu vi Hợp Thể sơ kì trấn áp chín người Viêm Triệu khiến cục diện trận chiến đảo ngược độ, từ chín người cầm chân ba con hắc cẩu đã biến thành ba con hắc cẩu cầm chân chín người.
Một trong ba con Siêu Khuyển nhàn nhạt lên tiếng:
-Chín người các ngươi ngoan ngoãn chờ đi, nếu không đừng trách bổn khuyển vô tình.
Thế trận đảo ngược, lại bị một con chó lên mặt đe dọa khiến sắc mặt chín người Viêm Triệu vô cùng khó coi, bất quá bọn họ không dám phản kháng, chín Hóa Thần viên mãn đấu một Hợp Thể sơ kì cũng không thắng nổi chứ đừng nói ở đây có tận ba con hắc cẩu Hợp Thể sơ kì.
Việc duy nhất bọn họ có thể làm bây giờ là theo lời Siêu Khuyển đứng chờ, nhưng không giống ý của Siêu Khuyển chờ Lâm Phong đến xử lí mà là chờ xem Mộc Chiêu có áp chế được Lâm Phong hay không, nếu Mộc Chiêu thành công bắt lại Lâm Phong bọn họ liền có cơ hội đàm phán với Siêu Khuyển.
Tuy động thái Siêu Khuyển bày ra cho thấy Lâm Phong tất có điểm hơn người nhưng Mộc Chiêu cũng không phải hạng đơn giản, hy vọng phá cục vẫn có, ít nhất bọn họ chưa từng gặp qua Nguyên Anh hậu kì thắng được Hóa Thần viên mãn.
Đáng tiếc, hy vọng của bọn họ chưa tồn tại được bao lâu đã bị dập tắt, Siêu Khuyển không có ý tứ ra tay nên chín người Viêm Triệu quan sát rất rõ cảnh chiến đấu giữa Lâm Phong và Mộc Chiêu, đập vào mắt bọn họ là một cảnh tượng hết sức khó tin.
Đó là Lâm Phong lợi dụng bí pháp đẩy lực chiến từ Nguyên Anh hậu kì lên Hóa Thần trung kì, càng khó tin hơn là sau đó Lâm Phong không dùng thêm bất kì thủ đoạn khác như pháp bảo hay trận pháp hay đánh lén mà chỉ bằng một quyền trực diện đánh bại Mộc Chiêu, không, là bắt sống Mộc Chiêu.
Đổi lại là bọn họ cũng không dám nói có thể bắt sống Mộc Chiêu chỉ trong một hiệp, càng không dám nói chỉ dùng một quyền, rốt cuộc trong một quyền của Lâm Phong có huyền bí gì có thể giúp chiến lực Hóa Thần trung kì đánh bại Hóa Thần viên mãn chân chính?
Bọn họ nhìn không ra.
Chưa dừng lại ở đó, cái khiến bọn họ kinh hãi nhất là bọn họ không biết Lâm Phong làm cách nào để thoát được vòng vây của Cự Mộc Thôn Long xuất hiện trước mặt Mộc Chiêu, nói cách khác nếu lấy bọn họ thế vào chỗ Mộc Chiêu kết quả cũng không khác gì nhau, vẫn là một quyền bắt sống.
Cái này… quá đả kích người, từ khi nào đệ tử trẻ tuổi lại đáng sợ như vậy rồi?
Viêm Triệu đắng chát nói:
-Chẳng trách lão tổ phái chúng ta đi trước dò đường, đây không phải lão tổ cẩn thận quá mức mà là người ta thật sự có tư cách khiến các lão tổ dè chừng.
Tám người còn lại nghe vậy rơi vào trầm mặc, thực chất ngay từ đầu họ đã đoán được điều này nhưng không có sức phản kháng lại các lão tổ đành chuyển sang tự thuyết phục bản thân rằng Lâm Phong chỉ là một đệ tử, chuyến này chưa chắc phải làm con tốt thí.
Nhưng thực tế đã chứng minh bọn họ không khác gì những con tốt thí, thậm chí trong mắt các lão tổ bọn họ còn thua cả một con tốt thí, bởi vì Lâm Phong có thú sủng Hợp Thể làm sao bọn họ có thể bức Lâm Phong thi triển ra thủ đoạn khác được.
Nói không chừng giờ này các lão tổ đang chửi rủa bọn họ là một đám vô dụng.
Nhận thấy bầu không khí khá u ám, Siêu Khuyển không có gì làm lên tiếng an ủi:
-Không cần làm vẻ mặt như vậy, thua kém hắn không phải chuyện gì quá mất mặt. Hơn nữa các ngươi chưa chắc đã phải chết, chỉ cần mấy tên ở Ngũ Hành Tinh biết điều không gây chuyện thì chúng ta còn lười quản các ngươi.
Siêu Khuyển không an ủi thì thôi, nó càng an ủi càng khiến mấy người Viêm Triệu phiền não hơn.
Bởi vì Siêu Khuyển nói không sai, chỉ cần mấy tên lão tổ không gây chuyện có lẽ bọn họ còn đường sống, nhưng họ biết chắc các lão tổ sẽ gây chuyện, từ đó lời an ủi của Siêu Khuyển liền có nghĩa “các ngươi chết chắc rồi”.
………………………..
Cùng lúc đó, ở Ngũ Hành Tràng.
Viêm Cực lão tổ đúng là đang chửi mười người Viêm Triệu:
-Một lũ vô dụng.
Tuyên Thủy bình tĩnh hơn nói:
-Viêm đạo hữu bình tĩnh, ít nhất chúng ta đã biết đối phương có một đầu thú sủng kì lạ Hợp Thể sơ kì, ngoài ra đối phương cũng đã để lộ con bài “hư hóa” cùng với phong ấn thuật cao siêu.
Mộc Thôn tiếp lời:
-Tuyên đạo hữu nói đúng, chẳng phải chúng ta đã đoán trước được kết quả này rồi sao, chỉ không biết đó đã là những lá bài tẩy cuối cùng hay mới chỉ là những thủ đoạn nhỏ của hắn.
Yến Tẫn cười lạnh nói:
-Mặc kệ đó là cái gì, chẳng lẽ hắn có thể một mình chống được cả Ngũ Hành Tinh? Lại nói chúng ta còn có Lâm gia và Mộ Dung gia làm con tin, ta không tin chúng ta không bắt được hắn, dù hắn có trốn chúng ta cũng có thể dùng thủ đoạn tìm ra được.
-Ngược lại ta nghĩ hắn biết chúng ta đang quan sát nên cố tình bày ra những loại thủ đoạn chung cực để hướng chúng ta tới suy đoán hắn còn nhiều lá bài tẩy khiến chúng ta chùn bước, trên thực tế hắn không còn thứ gì đặc biệt hơn.
Nghe vậy bốn người còn lại chỉ gật gù, về phần mỗi người toan tính như thế nào chỉ có bọn họ tự biết.
……………………..
Quay lại với phía chiến trường bên Lâm Phong, sau khi thu thập Mộc Chiêu xong xuôi Lâm Phong mang theo năm người bay tới chỗ Siêu Khuyển, Lâm Phong mở miệng nói:
-Cho các ngươi một cơ hội, hoặc phối hợp trở thành bao cát cho chúng ta luyện tập, hoặc ta ngạnh ép phong ấn các ngươi giống như làm với Mộc Chiêu.
Ở đây Lâm Phong không nói tha chết nhưng cả đám Hóa Thần vốn đã bất mãn với các lão tổ nên đồng ý luôn, trước sau gì cũng chết thì sống được ngày nào hay ngày đó, biết đâu trong lúc làm bao cát lại may mắn tìm được đường sống nào thì sao.
Sau đó dưới sự phối hợp không chút phản kháng Lâm Phong rất dễ dàng đặt thủ đoạn lên chín người Viêm Triệu đề phòng trường hợp đám người này lật lọng lúc luyện tập, hắn không muốn có thương vong xảy ra.
Đương nhiên Lâm Phong vẫn cho phép mấy người Viêm Triệu dùng chiến lực Hóa Thần đánh bị thương hắn cùng mấy người Tuyết, Phượng, nếu quá giả hoặc quá an toàn thì hai từ “luyện tập” sẽ không còn ý nghĩa.
Còn đám đệ tử đang tu sửa mắt trận Lâm Phong không quan tâm, hắn không đánh giết hay cướp đoạt, dù sao tài nguyên tu luyện Lâm Phong không thiếu, cái hắn thiếu chỉ là thời gian, nhưng Lâm Phong không dám kéo dài thời gian, nếu không các lão tổ chắc chắn sẽ bỏ qua hiềm khích chạy tới đây đối phó hắn.
Ngược lại đám đệ tử đó cũng không để ý tới Lâm Phong, mấy người đệ tử biết đây không phải trận chiến họ có thể tham gia, việc khôn ngoan nhất là chú tâm vào việc tu sửa mắt trận chờ ngày mắt trận được sửa xong, đến lúc đó bọn họ sẽ được truyền tống trở về an toàn.
Cứ như vậy nửa năm trôi qua, mười người Hóa Thần viên mãn thực hiện rất tốt nhiệm vụ làm bao cát, mỗi ngày mười người chia nhau ra làm đối thủ của sáu người Lâm Phong, có lúc là một đối một để gia tăng chiến lực cá nhân, có lúc là quần chiến với mục đích tăng khả năng phối hợp lẫn nhau.
Trong quãng thời gian này mười người Viêm Triệu càng đánh càng kinh hãi, bọn họ cũng đươc coi là thiên tài so với những người cùng thời, nhưng nếu đặt bọn họ chung với sáu người Lâm Phong liền trở thành không đáng giá nhắc tới, sáu người này đều là yêu nghiệt.
Một lúc ra được sáu cái thiên tài tuyệt thế, nhưng Ngũ Hành Tinh lại không tận dụng mà thẳng tay vùi dập thiên tài, mấy người Viêm Triệu đột nhiên không biết đây là phúc hay họa của Ngũ Hành Tinh, có lẽ… chính vì thái độ này mới khiến Ngũ Hành Tinh mãi không ra được một Vấn Đạo.
Tạm thời bỏ qua chuyện đó, dưới sự ma luyện không ngừng nghỉ và không ngừng tiêu hao linh khí kết tinh, sau nửa năm tu vi sáu người Lâm Phong đều đạt tới mốc Nguyên Anh viên mãn, chỉ kém một bước trảm phàm hoặc trảm ma là có thể đặt chân tới tầng lớp Hóa Thần kì.
Đồng thời hôm nay cũng là ngày mắt trận này được sửa xong, Lâm Phong hỏi Viêm Triệu:
-Còn bao lâu nữa là phong ấn được chữa trị hoàn toàn?
Viêm Triệu hiểu ý trả lời:
-Hiện tại chỉ còn đúng năm mắt trận cuối cùng, cũng là năm mất trận đặc thù nhất, tính cả thời gian di chuyển thì cần khoảng hai đến ba năm nữa.
Lâm Phong gật đầu phân phó:
-Tốt, các ngươi cứ việc đi trước, mấy người chúng ta sẽ theo sau.
Nghe vậy Viêm Triệu biết Lâm Phong không muốn để mấy người bọn họ chứng kiến thêm thủ đoạn lúc đi đường nhưng không có ý kiến gì, hắn lập tức cùng chín Hóa Thần viên mãn khác mang theo đám đệ tử di chuyển, ở chung với Lâm Phong quá áp lực rồi.
Còn chuyện giữa đường chạy trốn căn bản không cần nghĩ đến, bọn họ không cảm nhận được thủ đoạn của Lâm Phong lưu lại trên bọn họ nhưng bọn họ dám chắc đây không phải Lâm Phong hù dọa mà là người ta quá cao tay, một khi chạy trốn chỉ có con đường chết.
Đợi mấy người Viêm Triệu đi rồi, Tuyết lần đầu tiên lên tiếng phân phó:
-Thiên Minh Hạo, Lưu Linh, Vũ Ngưng, ba người cho chúng ta chút không gian, ta có chuyện cần nói với Lâm Phong.
Nghe Tuyết phân phó Vũ Ngưng định nói gì đó nhưng lại thôi, tính theo danh phận đúng là nàng vẫn thua Tuyết và Phượng, hiện tại Lâm Phong vẫn coi nàng là muội muội như ngày nào còn hai người kia đã là đạo lữ của Lâm Phong, nàng không tiện xen vào chuyện riêng giữa ba người.
Cứ như thế ba người tạm thời lánh mặt chỉ để lại ba người,Tuyết hỏi Lâm Phong:
-Muội cảm giác được ở huynh có một cái gì đó rất lạ, ngày trước muội và Phượng tỷ nói không can thiệp vào quyết định của huynh nhưng qua thời gian dự cảm của muội càng ngày càng xấu, huynh nói cho muội biết huynh đang suy tính cái gì có được không?
Lâm Phong trầm ngâm, hắn không nghĩ Tuyết nói quá, nhưng quả thực hắn không biết bản thân lạ ở chỗ nào, một lát sau Lâm Phong hỏi Tuyết:
-Muội nói xem ta lạ ở chỗ nào?
Tuyết trả lời:
-Theo muội thấy từ sau khi đột phá Nguyên Anh sơ kì huynh đột nhiên trở nên quá tốt bụng, đây không hẳn là điều xấu, nhưng muội luôn có cảm giác xấu về việc này.
Lúc này Phượng cũng lên tiếng:
-Đúng rồi, nếu Tuyết không nói ta cũng không nghĩ tới, nói thật từ lúc ngươi dùng những loại thủ đoạn ôn hòa để đi cướp hay dễ dàng nắm tay Lưu Linh ta đã thấy có gì đó rất lạ rồi.
Thật, Phượng không phải ghen với Lưu Linh, nàng hiểu rõ bản tính của Lâm Phong, nhớ lại ngày trước hắn rất ít đụng chạm thân thể với nàng, chỉ khi nào bất khả kháng hoặc chấp nhận tình cảm Lâm Phong mới làm như vậy, còn trường hợp của Vũ Ngưng không thuộc cả hai cái trên.
Như vậy chỉ có một lí do duy nhất…. chính là Lâm Phong đã mất đi một phần thiết huyết của tu sĩ, thay vào đó hắn trở về với con người ở địa cầu.
Nghĩ tới đây Tuyết buột miệng nói ra:
-Có phải…. chuyện này liên quan tới Thanh Ngọc tỷ hay không?
Nghe đến cái tên Thanh Ngọc khiến Lâm Phong run rẩy, giống như… trong lòng hắn vừa có một cái gì đó thoát khốn, hắn lẩm bẩm:
-Thanh Ngọc….. Thanh Ngọc….. tại sao…..
-Tại sao…..
Giờ phút này, trên gương mặt của Lâm Phong đột nhiên nhiều hơn hai hàng nước mắt, không, là hai hàng huyết lệ, hắn… đang khóc bằng máu.
Huyết lệ tuôn rơi, tâm ma thoát khốn.
Lời tác giả: Khi đọc chương không biết các bạn có suy nghĩ "tác giả hết ý hay sao mà lại cho một nhân vật phụ tỏ tình hết một chương" hay không? Nếu bạn nào có câu hỏi này thì chương này là câu trả lời của ta, những gì ta viết đều có chủ đích, từng câu từng chữ đều được kiểm duyệt rất nhiều lần để không bị hớ, những gì đã viết nhất định sẽ được dùng, chỉ là sớm hay muộn, hy vọng các bạn tiếp tục ủng hộ bộ truyện này.
Ngoài ra chương sau sẽ đề cập tới Thanh Ngọc một lần nữa, các bạn hãy suy đoán xem Thanh Ngọc rốt cuộc là bạn hay địch, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.