Đệ Bát Thiên.
Triều Minh (Chương ) bị Niệm Vũ bóp cổ, khí tức bất ổn, hơi thở thoi thóp, ánh mắt toát lên vẻ không cam lòng khó khăn nói:
- Ta và ngươi có thù oán gì sao?
Thật, Triều Minh rất khó hiểu, với Hậu Thiên Đạo Thể phụ trợ thì tu vi của hắn tăng tiến rất nhanh chỉ mấy chục năm đã từ Vấn Đạo đạt tới Tụ Dương Cảnh đại thành nhưng hắn tự biết tu vi này chưa tính là gì nên làm người rất khiêm tốn, vì sao hôm nay lại bị người giết đến tận cửa đâu?
Đáp án là...
Niệm Vũ lạnh nhạt nói:
- Không thù không oán, ta chỉ đến lấy lại thứ vốn thuộc về ta.
Triều Minh ngẫm mãi không ra “thứ” Niệm Vũ nói là gì, hắn vội vàng giải thích:
- Đạo hữu, có phải có hiểu lầm gì hay không, ta chưa từng gặp qua ngươi, làm sao lại lấy được đồ vật của ngươi rồi?
Niệm Vũ không trả lời, chỉ thấy hắn khẽ run lên một cái, Hậu Thiên Đạo Thể của Triều Minh dần xói mòn hóa thành một đoàn Hỗn Độn Chi Khí tiến vào cơ thể Niệm Vũ, theo đó tu vi Niệm Vũ từ Tụ Dương Cảnh viên mãn rất dễ dàng đột phá lên Tạo Giới Cảnh.
Triều Minh thì ngược lại, mất đi Hậu Thiên Đạo Thể, căn cơ của hắn vỡ vụn, tu vi mất sạch biến thành phế nhân, ngay cả thọ nguyên cũng trôi đi sạch sẽ chẳng còn sống được bao lâu, trong nháy mắt hắn đã là một ông lão gần đất xa trời, vô cùng thê thảm.
Đến lúc này, Triều Minh giống như nhớ ra cái gì, hắn yếu ớt nói:
- Thì ra ngày đó, dị trạng Triều Nguyên Tinh là bởi vì ngươi mới xuất hiện.
Sau đó, Triều Minh bỗng từ yếu ớt chuyển sang khiếp sợ run rẩy nói ra:
- Ngươi... ngươi là sứ giả đại nhân an bài? Ngươi... rốt cuộc có âm mưu gì???
Nghe vậy, sắc mặt Niệm Vũ không có bao nhiêu biến đổi siết tay xóa bỏ Triều Minh khỏi thế giới, chỉ là sâu trong ánh mắt của hắn lộ ra một cỗ bất đắc dĩ.
Đột nhiên, Niệm Vũ nhìn về nơi xa lẩm bẩm:
- Đệ Thất Thiên? Vừa hay, giữa chúng ta cũng nên có một kết cục rồi.
Cùng một thời điểm, tại cung điện Đệ Tam Thiên, Đế Quân ánh mắt thâm trầm nói:
- Niệm Vũ, chớ để bản Đế thất vọng.
..........
Trở lại với tình hình ở Thiên Trận Thông Thành, một sinh mệnh được tạo ra trái với quy tắc, thiên phạt... hiển nhiên sẽ tới.
Trên bầu trời Thiên Trận Thông Thành, một mảnh lôi vân đen kịt ngưng tụ che lấp ánh mặt trời, cả thế giới tựa như lâm vào màn đêm thăm thẳm, càng đáng sợ hơn là trong màn đêm này không ngừng tản mát ra diệt tuyệt chi ý khiến vạn vật run rẩy, đây.... chính là Thiên Nộ.
Đối lại lúc khác, Thiên Nộ hiện, không một sinh linh nào dám ngẩng đầu quan sát chỉ có thể chờ cho Thiên bớt giận, điển hình như lúc Lâm Phong đột phá Hóa Thần, các vị lão tổ Ngũ Hành Tinh ngay lập tức bị thiên uy chèn ép nằm rạp xuống đất.
Thiên uy, không thể khinh nhờn.
Nhưng lúc này đây, bất chấp Thiên Đạo giận dữ, bất chấp thiên uy đè ép, tại Thiên Trận Thông Thành vẫn có rất nhiều người nhìn lên mảnh lôi vân đen kịt kia.
Bởi vì... ngay cả một viên đan dược còn dám nghịch thiên cải mệnh, bọn họ tại sao lại không dám đâu?
Bọn họ đã chứng kiến một kỳ tích, bọn họ càng muốn nhìn xem Lâm Phong sẽ giải quyết Thiên Phạt như thế nào.
Nếu Lâm Phong thành công, việc hắn làm hôm nay sẽ đem tới một cỗ hy vọng cho những người có mặt ở đây nói riêng và cho toàn bộ tu sĩ tại Thái Sơ Giới nói chung, Thiên... không phải không thể nghịch, mệnh... không phải không thể cải, quan trọng là ngươi có dám hay không mà thôi.
Đối mặt với Thiên Phạt khủng bố nhất từ trước đến giờ, Lâm Phong vẫn như cũ không hề sợ hãi, hắn phất tay thu về Đệ Thập Trùng Thiên để lộ ra một viên Đan Linh chói lọi, hắn nói với nó:
- Thiên phạt này không phải nhắm vào ngươi, từ bây giờ ngươi đã chân chính là một sinh linh có được tự do, muốn đi hay ở tùy ngươi.
Đan Linh vừa được sinh ra linh trí không cao, nhưng nó hiểu đại khái ý tứ của Lâm Phong, nó chủ động bay đến gần Lâm Phong cọ cọ mấy cái thân mật, không cần nói Lâm Phong cũng hiểu đây là nó muốn đi cùng hắn, dù sao về một mặt nào đó Lâm Phong là “cha” của nó a.
Lâm Phong hiền hòa nói:
- Vốn dĩ ta muốn đặt cho ngươi cái danh tự Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan, bất quá danh tự này quá dài không thích hợp để gọi, từ nay gọi ngươi là Đan Đan đi.
Nghe hiểu Lâm Phong, biết mình được đặt tên, Đan Đan chớp nháy mấy cái biểu thị trạng thái “vui vẻ”.
Bất quá thời điểm hiện tại không phải lúc để chơi đùa, mà Đan Đan cũng được tính là sinh linh nên không cho vào nhẫn trữ vật được Lâm Phong chỉ có thể thu Đan Đan vào thức hải, sau đó hắn ngẩng mặt lên trời, ánh mắt hóa lăng lệ, tay nắm Đạo Kiếm chỉ thiên lớn tiếng quát:
- Đến đây đi.
Khác với Thiên Kiếp chia thành nhiều loại nhiều trọng, Thiên Phạt chỉ có một dạng duy nhất, và cũng chỉ đánh xuống một lần, cho nên nó không hề vội vàng, mặc kệ Lâm Phong khiêu khích nó vẫn tiếp tục áp súc lực lượng ý đồ nhất kích tất sát, người này vi phạm quá nhiều lần rồi.
Bất quá Lâm Phong không để cho Thiên Phạt như ý, ngươi không đến, ta tới.
Câu hỏi đặt ra là, Thiên Phạt áp súc, ngươi phá được hay không?
Thông thường, đừng nói Thiên Phạt, ngay cả Thiên Kiếp lúc xuất hiện cũng sẽ kèm theo quy tắc ngăn cản tu sĩ đầu cơ trục lợi đánh tan khi đang áp súc, muốn trực tiếp xông phá so với chờ thiên lôi giáng xuống còn khó hơn rất nhiều lần, lâu dần tu sĩ mới mặc định chờ thiên lôi giáng xuống mới đi đón lấy.
Không, là muốn sớm ngăn cản cũng không được.
Nhưng Lâm Phong không giống, đạo của hắn là Tự Do Chi Đạo, những quy tắc ngăn cản kia đối với Lâm Phong không hề có ý nghĩa đặc thù, hắn giơ lên Đạo Kiếm chém ra một kiếm, một đạo kiếm mang ẩn chứa “bất tuân đạo ý” cuồn cuộn phóng lên thương khung vượt qua nghìn nghìn vạn vạn quy tắc trực chỉ lôi vân.
- Phá.
- Ùng...ùng...ùng...
Quy tắc không ngăn được kiếm mang, Thiên Phạt đành phải đẩy nhanh tiến độ tích lũy lực lượng, chỉ thấy lôi vân đen kịt nhanh chóng rút về trung tâm, ánh mặt trời lại có cơ hội chiếu sáng, nhưng diệt tuyệt chi ý lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, tràng cảnh có chút quỷ dị trái ngược.
- Oanh...
Thiên phạt, rốt cuộc đánh xuống.
Từ giữa lôi vân, một cột huyết sắc lôi phạt cực kì bắt mắt lao ra đối đầu với kiếm mang của Lâm Phong, hai bên chưa chạm nhau, cả một vùng trời đã bị tàn phá bừa bãi, quy tắc vỡ vụn, không gian sụp đổ, diệt tuyệt chi ý lan tràn, tựa hồ, cả thế giới chỉ còn lại chết chóc.
- Oanh oanh oanh....
Kiếm mang đụng phải huyết sắc thiên lôi, một loạt âm thanh khủng bố vang lên, tại nơi tiếp xúc ẩn ẩn có thể nghe được cả tiếng gào thét.
- Bang...
Một giây sau, huyết sắc thiên lôi bỗng hóa thành một đầu cự long há mở mồm máu cắn nát kiếm mang, một kiếm này, Lâm Phong thua.
Bất quá, Lâm Phong đã sớm đoán được kết quả này, Đạo của hắn không ngại Thiên Đạo không sai, nhưng chung quy lại tu vi không đủ, muốn đơn thuần dùng Đạo phá Thiên Phạt là không thể nào.
Lâm Phong lật tay thu hồi Đạo Kiếm, khí thế tan biến, thay vào đó là hình ảnh một người tiều phu bình bình thường thường nắm trong tay một cây búa chẻ củi thoạt nhìn không có gì đặc sắc.
Vạn vật là củi, thân hóa tiều phu, nắm giữ sinh tử của củi.
Nâng búa, hạ búa.
Một kích này, Lâm Phong trực tiếp lao lên dùng lưỡi búa bổ thẳng vào huyết sắc lôi long.
Trong mắt người xem, rõ ràng trên người Lâm Phong không có khí thế gì đáng sợ, nhân đấu với thiên, từ trên tràng cảnh cũng chỉ là một con người nhỏ bé đấu với cự long khổng lồ, nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Phong lại chống đỡ được Thiên Phạt kinh khủng.
Mặc dù đang không ngừng bị đẩy lui, nhưng Lâm Phong cũng không bị Thiên Phạt gây thương tích, hắn... lại cản được rồi.
Phía bên dưới, Ngọc Nhi nắm tay cầu nguyện:
- Công tử, cố lên.
Những người khác cũng đồng dạng bị Lâm Phong kích thích hò hét:
- Thiếu niên, cố lên.
- Người trẻ tuổi, hãy cho trời biết chúng ta không phải tùy ý ông trời an bài, cố gắng lên.
- Ngươi phải thành công a.
Trên không trung, Lâm Phong không để ý những người bên dưới hò hét, nhưng hành động lại hợp ý của bọn họ, hắn quát:
- Thiên Đạo thì như thế nào, ngươi có tư cách gì giáng xuống Thiên Phạt cho ta? Ngày hôm nay, ta muốn phá thiên.
Bổ củi không hạ được huyết sắc lôi long, nhưng ít nhiều gì cũng tiêu hao được một phần lực lượng, Lâm Phong lợi dụng lực đẩy lùi ra sau một khoảng thu hồi búa, khí thế một lần nữa kéo lên tới cực hạn, tay phải đưa ra nắm lấy một thanh vô hình chi kiếm.
Đây là, Sinh Tử Đoạn Hồn Kiếm.
Chưa dừng ở đó, đôi mắt Lâm Phong cũng biến ảo, song đồng hiện lên nhất nhật nhất nguyệt, toàn thế giới bỗng trở nên khác biệt, từ từng sợi quy tắc cho đến Thiên Lôi Chi Linh đều hiện ra rõ mồn một trước mặt Lâm Phong, thậm chí... là cả Thiên Đạo.
Có điều, hình dáng Thiên Đạo rất không rõ ràng, khó diễn tả thành lời.
- Trảm Linh.
Một kiếm này, không hề hoa mỹ, không có kiếm mang hiển lộ, cũng chẳng có ba động gì đáng kể, nhưng đầu huyết sắc lôi long kia lại khó hiểu dừng bước rống lên từng tiếng kêu đau đớn, bằng mắt thường có thể thấy màu đỏ trên người nó nhạt bớt không ít, lực lượng tản mát tứ phương tạo thành vô số tia lôi điện rơi xuống.
May mắn là Thiên Trận Thông Thành có màn sáng bảo hộ, không ai tử vong.
Nhận thấy tình huống không ổn, lôi vân còn sót lại trên bầu trời lại co rút một mảng lớn gia cố lực lượng cho huyết sắc lôi long.
Nhưng Lâm Phong lại không để cho Thiên Phạt đắc thủ, thừa thắng xông lên, Lâm Phong dồn hết toàn bộ lực lượng vào một quyền đấm ra.
- Ma Thần Quyền.
- Graooooo....
- Đùng...
Ngược với Trảm Linh phá linh, Ma Thần Quyền mang thiên hướng chung cực phá hoại, Lực Chi Bản Nguyên ngưng tụ tại đầu quyền, Lâm Phong thế như chẻ tre từ trực diện xông lên đánh xuyên qua huyết sắc lôi long vọt vào trong lôi vân, tư thái bá khí đến tột cùng.
Sau đó, huyết sắc lôi long lại bị Chấn Động Áo Nghĩa không ngừng tàn phá, nó rốt cuộc chịu không nổi vỡ tung thành bụi phấn, mà lôi vân kia không biết là tự thân nó hao hết lực lượng biến mất hay bị Lâm Phong đánh cũng theo đó biến mất, thế giới khôi phục như thường.
Thiên phạt, kết thúc.