Lâm Thiên thấy Lâm Phong hỏi vấn đề về đại hội săn thú cũng hào hứng nói hết những điều hắn biết:
-Tại tu chân quốc cấp như như Phong Quốc của chúng ta thì không có môn phái nào lớn mạnh cũng như cơ hội phát triển quá nhiều, chủ yếu đều là tu luyện trong gia tộc. Đại hội săn thú là một cuộc thi giữa đế quốc Phong Quốc, Hồng Sa quốc, Đại Điểu quốc, Minh Quốc cùng Lôi Cực quốc. Thật ra quốc gia kia cấp bậc cũng giống như Phong quốc đều là tu chân quốc cấp , người đứng đầu tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên anh kì, phụ thuộc vào tu chân quốc cấp Cực Pháp quốc. Cực Pháp quốc thành lập nên một Cực Pháp học viện nhằm để thu nhận những đệ tử kiệt xuất xuất thân từ đế quốc phụ thuộc. Cuộc thi săn thú giống như một cuộc tuyển chọn để gia nhập Cực Pháp học viện vậy, đế quốc nào có thành tích càng cao thì càng được nhiều tài nguyên từ Cực Pháp quốc ban cho nên nó còn là cuộc thi để quyết định sự hưng thịnh của một đế quốc.
Hóa ra là vậy, nghe lời Lâm Thiên kể Lâm Phong đã mường tượng ra được tình hình tổng quan rồi.
-Vậy những người không được chọn vào Cực Pháp học viện thì sao. Lâm phong hỏi tiếp.
-Tại Cực Pháp quốc ngoài Cực Pháp học viện là lớn mạnh nhất ra còn có rất nhiều môn phái khác, mặc dù không bằng học viện nhưng cũng tốt hơn là tu luyện trong gia tộc nhiều, ai có thành tíchkém hơn không được học viện thu nhận vẫn có thể được tuyển chọn vào các môn phái khác. Bởi tu luyện trong gia tộc chỉ giống như một đóa hoa được bảo bọc vậy, khi lớn lên có thể rất xinh đẹp nhưng gặp mưa gió sẽ bị vùi dập ngay, còn tu luyện tại môn phái và học viện tính cạnh tranh rất khốc liệt, do đó tốc độ tu luyện được tăng nhanh đồng thời thực lực cũng tương xứng với tu vi, lấy ví dụ một tên ngưng khí tầng tại học viện mạnh hơn Điền Thắng không biết bao nhiêu lần, nếu con gặp phải chỉ sợ chưa tới chiêu đã thua rồi.
Nghe nói đến tăng tiến tu vi nhanh chóng Lâm Phong liền phấn chấn, quyết định đi tới học viện a, bất quá tu vi vẫn yếu quá, không biết một năm sau có thể tham gia được hay không nữa. Lâm Phong cười nói:
-Con đừng lo lắng, người tham gia có hạn chế đó là dưới tuổi đồng thời chưa đạt tới trúc cơ vì nếu dưới tuổi đạt tới trúc cơ thì đã được các tu chân quốc cấp cao cướp đi hết rồi, nếu con trong một năm tăng tới ngưng khí tầng thậm chí tầng thì với thực lực của con rất có khả năng có một vé vào học viện, thế nhưng năm tăng lên cấp nhỏ không phải dễ dàng a.
Trước đây Lâm Thiên từng nói muốn tăng nhanh tu vi cần có linh dược và đan dược, bất quá cả thứ này đều rất đắt, Lâm gia không phải chỉ có một mình Lâm Phong mà còn tới hơn trăm đệ tử khác, đồng thời còn phải dành tài nguyên tu luyện cho chấp sự, trưởng lão nên một tên ngưng khí kì tài nguyên tu luyện được phân phát là rất ít, một tháng nếu lựa chọn đan dược thì không được lấy linh thạch, từ khi Lâm Phong tới đây bắt đầu tu luyện cũng mới chỉ tháng nên cũng mới có linh thạch, trước đây vì hắn không thể tu luyện nên không được phát luôn.
Sau khi bàn bạc các kiểu với người Lâm Thiên thì Lâm Phong cùng Vũ Ngưng về phòng, Vũ Ngưng muốn cùng nói chuyện với Lâm phong nhưng nàng thấy Lâm Phong có chuyện muốn suy nghĩ nàng đành về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Phong suy nghĩ nếu muốn đẩy nhanh tốc độ tu luyện thì hắn cần tài nguyên, cần tiền a. Mặc dù phong ấn thuật có chút thành tựu, cũng coi như là đạt tới phong ấn sư cấp sơ cấp thì vẫn không kiếm đc nhiều tiền lắm, hắn chỉ có thể nghĩ cách khác.
Trước đây Lâm Phong từng nghĩ tới chuyện luyện đan nhưng linh dược còn không có thì lấy gì mà luyện đây, ai biết hắn có năng khiếu luyện đan hay không nên cũng bỏ qua. Bây giờ bần cùng quá rồi hắn cũng đành phải thử một chút, hy vọng luyện đan giống với chế thuốc tại địa cầu a.
Sáng hôm sau, Lâm Phong không ngủ mà dành đêm để tu luyện, mặc dù chậm nhưng Lâm Phong không bỏ lỡ một ngày nào tu luyện, tu luyện sớm một ngày hắn tìm được Thanh Ngọc lại sớm một ngày.
Vừa kết thúc tu luyện đang dự định tới gặp cha hắn lại xin thêm thẻ vào tàng thư các ( vì lần trước hắn không mượn gì nên cũng chưa tính là lạm dụng chức quyền), Lâm Phong liền thấy có người đang lục đục trong bếp. Lâm Phong biết đây là Vũ Ngưng đang làm điểm tâm nên không làm phiền nàng mà ngồi ngoài sảnh đợi một chút, dù sao điểm tâm ăn cũng rất nhanh, không tốn nhiều thời gian mấy.
Chỉ mười lăm phút sau Vũ Ngưng mặt mày lấm lem, đem ra một chút cháo, ở trên còn mấy miếng thịt gà cùng với ít rau, trang trí khá là bắt mắt.
-Muội làm điểm tâm cho huynh nè, huynh mau ăn đi cho nóng.
Không biết tại sao Vũ Ngưng chỉ làm có một bát cháo mà thôi, có lẽ Vũ Ngưng chỉ nấu bát cho nhanh bởi nàng biết Lâm phong rất bận rộn.
Lâm Phong thấy khuôn mặt lấm lem của Vũ Ngưng thì nói:
-Muội ngồi xuống ăn cùng ta đi.
Nói rồi Lâm Phong ăn thử trước một miếng, hắn cảm thấy Vũ Ngưng nấu ăn dở tệ, có lẽ vì nàng là công chúa chưa vào bếp bao giờ cả. Hắn múc một thìa cho Vũ Ngưng, trong đó hắn đã vận dụng một ít chân khí để sửa lại cấu trúc món ăn một chút, điều này đối với Lâm Phong hắn đã làm rất nhiều rồi nên không có gì khó khăn.
Vũ Ngưng khá tò mò không biết lần đầu mình xuống bếp như thế nào, có lẽ rất tệ nhưng nàng cũng ăn một miếng mà Lâm Phong múc cho nàng. Vũ Ngưng cảm thấy mặc dù không ngon lắm nhưng cũng ăn được a, không ngờ mình cũng có khiếu nấu ăn, sau này luyện tập thêm là tốt rồi.
Cứ như vậy một chén cháo hai người ăn chung sạch sẽ, những thìa mà Lâm Phong ăn hắn không động tay động chân vào, đây là tâm ý của Vũ Ngưng, hắn rất nhớ những cảm giác ấm áp này, còn những thìa mà Lâm Phong múc cho Vũ Ngưng đây là ý tốt của hắn, một là muốn nàng ăn ngon hai là không khiến nàng xấu hổ, sau này hắn dạy Vũ Ngưng nấu một chút là được.
Sau đó Lâm Phong muốn một mình tới tàng thư các vì lúc trước Lâm Phong có tới xem một lần hắn đã nhớ gần hết rồi nhưng luyện đan cần độ chính xác cao vô cùng, hắn muốn tới một lần nữa để chắc chắn lại kiến thức.
Biết ý định của Lâm Phong Vũ Ngưng tỏ vẻ muốn đi cùng hắn, nàng nói mặc dù nàng không tu luyện được nhưng nàng đọc rất nhiều sách lúc buồn chán, do đó kiến thức của nàng về đan dược rất phong phú, nàng muốn giúp Lâm Phong một chút.
Thế là cả hai người cùng tới xin Lâm Thiên thẻ vào tàng thư các rồi tiến tới tàng thư các luôn. Vũ Ngưng tiến vào tàng thư các thì thấy nơi đây không kém tàng thư các của Phong gia chút nào, quả là xứng đánh với danh hiệu Ngũ đại gia tộc.
Với sự trợ giúp của Vũ Ngưng, Lâm Phong tìm được mấy cuốn đan thư khá tốt, đồng thời Vũ Ngưng xem qua một lượt cũng nói với Lâm Phong rằng có một số chỗ hơi khác với lý thuyết về đan dược mà nàng đọc được ở hoàng cung.
Lâm Phong cùng Vũ Ngưng nghiên cứu về lý thuyết luyện đan, luyện đan là một việc ngưng tụ linh khí của linh dược cùng linh khí của thiên địa với nhau, sau đó từng loại linh dược có dược tính khác nhau dung hợp lại tạo nên một tác dụng ưu việt hơn.
Đan dược đẳng cấp càng cao thì càng cần nhiều quy tắc thiên địa, đó gọi là pháp đan, còn những đan dược cấp thấp chỉ gọi là linh đan mà thôi. Tác dụng chủ yếu của linh đan là giúp người tu luyện hấp thu linh khí để nâng cao tu vi, còn pháp đan thì có thể giúp người tu luyện cảm ngộ pháp tắc, bất quá giới thiệu về pháp đan chỉ tới đây thôi, còn luyện như thế nào thì không biết.
Điều quan trọng trong luyện đan là hỏa, yêu cầu người luyện đan phải có khả năng khống hỏa cực tốt, yếu một chút hay mạnh một chút đều dẫn tới đan dược bị hủy, đó là lí do tại sao luyện đan sư rất ít bởi tài nguyên để bồi dưỡng một vị luyện đan sư cấp còn gấp mấy chục lần bồi dưỡng ra một tên trúc cơ.
Hỏa dùng luyện đan có rất nhiều loại, như phàm hỏa là những loại hỏa thông thường chỉ cao cấp hơn hỏa trong nhà bếp, sau đó là linh hỏa là hỏa do người tu luyện bồi dưỡng ra ví dụ như dựa vào công pháp tạo hỏa hay tu vi cao hơn thì có thể dùng linh khí dẫn hỏa. Ngoài ra còn có địa hỏa và thiên hỏa, đây là hai loại hỏa diễm do trời đất dựng dục mà thành, uy lực cực lớn đồng thời hỗ trợ cho việc luyện đan rất nhiều.
Về phẩm cấp của đan lại chia ra thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.
Hạ phẩm đan dược tạp chất rất nhiều, chiếm tới thành, miễn cưỡng có thể sử dụng nhưng nếu sử dụng nhiều sẽ tổn hại đến căn cơ. Trung phẩm và thượng phẩm tốt hơn, chỉ chiếm thành cùng thành tạp chất nhưng vẫn sẽ có tác dụng phụ. Còn cực phẩm là hầu như không chứa tạp chất nào, sử dụng thoải mái không lo bị nóng. Muốn loại bỏ tạp chất thì trình độ của người luyện đan là một chuyện nhưng chủ yếu nhất vẫn là mồi lửa tốt thì sẽ đốt cháy hết tạp chất.
Ban đầu đương nhiên Lâm Phong không có linh dược để tập luyện rồi, bất quá Lâm Phong nghĩ ra cách luyện tập bằng việc sử dụng phương pháp luyện linh đan để luyện chế đan dược bằng dược thảo thông thường để luyện tay, hắn cần phải có nắm chắc mới dám dùng linh dược tập luyện a, bởi vì linh dược là hắn phải bỏ tiền túi kiếm về, mà tiền... hắn không có.
Vũ Ngưng cũng rất hứng thú với đan dược, từ nhỏ nàng đã học rất nhiều về đan dược nhằm tìm kiếm phương pháp chữa trị cho bản thân, bây giờ nàng ở gần Lâm Phong càng muốn chữa trị hơn, nàng không muốn hắn còn sống mà nàng đã không còn.
Lâm Phong sau khi quyết định liền đi mượn cha hắn một lò luyện đan cấp , rồi dùng kim tệ của cha hắn mua một đống dược thảo thông thường.
Linh thạch cha hắn không cấp cho hắn được nhưng kim tệ thì cha hắn nhiều lắm nên dược thảo dù hắn có luyện hỏng ngàn lô cũng không có vấn đề gì.
Lúc này tu vi còn yếu, mặc dù công pháp và thể chất của Lâm Phong có thể phát ra hỏa diễm nhưng hắn chỉ xài phàm hỏa đốt từ những cây gỗ đặc thù mà thôi, bởi hắn sợ chưa luyện xong linh khí hết sạch thì cũng không biết thất bại ở chỗ nào a.
Hơn mười ngày luyện tập chế dược, thất bại gần trăm lần, mỗi lần đều do khả năng khống hỏa không tốt, hoặc do dược tính không hòa hợp, đôi khi là do Lâm Phong thôi diễn phương thuốc sai lầm bởi vạn vật biến hóa hắn cũng không nắm chắc được có thể nắm bắt mọi thứ.
Sau mỗi lần thất bại Lâm Phong đều học hỏi thêm một chút kinh nghiệm, giờ phút này hắn cùng Vũ Ngưng cả người đều lấm lem, toàn mùi khói bụi nhưng cả hai đều rất vui vẻ bởi trên tay hắn đã hoàn thành viên đan dược đầu tiên, mặc dù chỉ là phàm đan bởi chả có tí linh dược nào nhưng ít nhất cũng có chút thành tựu rồi.
Từ đó mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm, ngủ ra thì Lâm phong đều dành thời gian cho luyện đan. Thông qua dùng thần thức cùng tu vi để thăm dò cùng khống chế phàm hỏa thì tu vi của Lâm Phong cũng tinh tiến theo.
Mỗi khi bị rút cạn linh khí hắn liền tu luyện, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa vì vậy nhanh hơn rất nhiều.
Vì Vũ Ngưng ở gần Lâm Phong khi hắn tu luyện, một chút khí tức âm dương hòa hợp từ Lâm phong tản ra khiến nàng thoải mái khỏe mạnh hơn, nàng không biết nếu sau một thời gian dài thì nàng có thể được chữa trị mà tu luyện được rồi, bởi khí tức của Lâm Phong còn hoàn thiện hơn cả thiên địa, Vũ Ngưng do sinh sớm mà sinh mạng bị thiếu khuyết cũng được Lâm Phong từ từ tu bổ lại.
Hôm nay đã là một tháng kể từ lúc Lâm Phong học tập luyện đan, lúc này hắn đã hoàn toàn nắm chắc được khả năng khống hỏa cùng dược liệu trong đỉnh, tu vi đã đạt tới Ngưng khí tầng đỉnh phong, thần thức càng được mở rộng ra hơn thước, quả thực là tiến bộ quá nhanh.
Do lúc trước quá chú tâm vào luyện đan nên bây giờ Lâm phong mới để ý mình cùng Vũ Ngưng đều không ra hình dạng gì nữa rồi, đầu tóc rối tung, cả người thì toàn vết bẩn. Tuy nhiên trong mắt hắn Vũ Ngưng lại có chút khác trước, không biết phải diễn tả như thế nào nhưng có lẽ là hoàn thiện hơn, đã hòa hợp hơn với thiên địa chứ không như lúc trước cả người đều có vẻ suy yếu, phải chịu quá nhiều gánh nặng.