Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết đi tham quan thêm mấy nơi bán pháp bảo, hắn dùng linh thạch mua được một cái pháp bảo hộ giáp hạ phẩm, dù chỉ là hạ phẩm nhưng Lâm Phong cảm thấy cái hộ giáp này chưa hoàn thành, vẫn thiếu khuyết một chút hỏa hầu, nếu hắn luyện chế lại bằng linh hỏa có thể nâng lên trung phẩm nên tính ra cũng không quá lỗ. Lâm Phong không biết luyện pháp bảo nhưng tinh luyện lại một lần để loại bỏ tạp chất trong pháp bảo, đồng thời gia nhập thêm một chút vật phẩm để tăng cấp pháp bảo thì hắn biết.
Vì linh thạch có hạn nên những tiệm khác hắn chỉ xem qua cho biết, dù Mộ Dung Tuyết có nhiều linh thạch nhưng chung quy đây không phải của hắn, hắn không thích mượn quá nhiều. Lâm Phong cũng muốn mua một chút pháp bảo công kích nhưng quá mắc, hắn không mua nổi, thế là lại quyết tâm sau này sẽ luyện đan để kiếm linh thạch vậy, nghèo thế này muốn sống sót cũng khó.
Phải biết một tu sĩ giàu có cho dù chỉ là Trúc Cơ nhưng nếu ném ra một lúc mấy chục cái pháp bảo sau đó tự bạo thì kể cả kết đan cũng không chịu nổi, đây là so đấu về tiền a.
Thoáng cái đã qua một ngày, vì danh tiếng Mộ Dung Tuyết nên cũng không ai làm phiền gì hai người bọn họ, khi sắc trời đã tối, hai người đã tới được Mộ Dung sơn trang, tại đây hộ vệ cũng tiếp đón Mộ Dung Tuyết nhưng lại mang theo một mảnh buồn vô cớ. Mộ Dung Tuyết rất được chào đón tại Nhạn Minh thành, nàng nổi tiếng vì nàng đối nhân xử thế rất tốt, hơn nữa tài năng lãnh đạo cũng là đứng đầu, Mộ Dung thương đoàn là một tay nàng tạo dựng nên không nhờ sự giúp đỡ của cha nàng cũng cho thấy nàng rất tài giỏi. Mặc dù trong thương đoàn không có nguyên anh tọa trấn nhưng một trúc cơ lại là người đứng đầu của gần mười kết đan thì cũng không phải chuyện chơi.
Người của Mộ Dung sơn trang đều biết chuyện Trần Huyền ép cưới Mộ Dung Tuyết nên không khí Mộ Dung sơn trang hôm nay có chút u ám. Cảnh vật thì rất đẹp, đèn hoa trang trí lộng lẫy để đón tiếp người của Mạc Đan tông nhưng tâm tình mỗi người đều trầm xuống, không một ai muốn thấy tiểu thư nhà mình chịu nhục cả. Mộ Dung Tuyết thấy vậy cũng cười nói an ủi mọi người:
-Mọi người đừng lo lắng, đây là Lâm Toàn Phong, là người trợ giúp ta ngày mai, mọi người qua chào hỏi Toàn Phong đi.
Chưa ai kịp lên tiếng chào hỏi Lâm Phong thì đã có một tiếng hừ lạnh truyền tới:
-Hừ, chỉ là một tên Trúc Cơ quê mùa cũng ra mặt trợ giúp, Mộ Dung sơn trang này không kiếm được người nào tốt hơn hay sao.
Lâm Phong quay lại liền thấy một tên mặc y phục màu xanh, trên đó còn có hình mấy viên đan dược bay xung quanh, hắn đoán đây chắc là Trần Huyền rồi. -Tuyết nhi, nàng mau qua đây bái mấy vị trưởng lão của Mạc Đan tông, ta bảo đảm nàng sau này sẽ được sống hạnh phúc.
Mộ Dung Tuyết nhíu mày, nàng không muốn người khác nói xấu Lâm Phong, nàng chưa lên tiếng thì Lâm Phong đã bước lên:
-Không biết các hạ là ai, ta có là người trợ giúp hay không dường như không phải chuyện các hạ cần quan tâm, hơn nữa ngươi còn chưa có tư cách gọi Tuyết nhi, nàng là đạo lữ của ngươi sao.
-A, tên tiểu tử này không biết sống chết, ngươi không biết Mạc Đan tông sao, ta chính là Trần Huyền, đệ tử Mạc Đan tông không phải loại đầu đường xó chợ như ngươi có thể so sánh. Biết điều liền cút, đừng khiến ta mất vui nếu không ngươi sẽ không tưởng tượng được hậu quả gì đâu.
Nếu không phải đây là Mộ Dung sơn trang, hắn một trúc cơ trung kì đã một tát giết chết Lâm Phong rồi, nhưng Lâm Phong dù sao cũng là người trợ giúp của Mộ Dung Tuyết, nếu hắn giết Lâm Phong thì sẽ có người nói hắn sợ Lâm Phong tại luyện đan, hơn nữa rắc rối cũng rất nhiều.
Mộ Dung Tuyết thấy Lâm Phong đứng ra giúp nàng, nàng cũng vui vẻ, bái chào mấy tên già đứng sau Trần Huyền:
-Mộ Dung Tuyết ra mắt các vị trưởng lão của Mạc Đan tông, hoan ngênh các vị tới Mộ Dung sơn trang. Nàng cũng chỉ nói vậy mà thôi, nàng không thích mấy tên này.
-Vãn bối xin phép đi trước chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai, các vị tự nhiên tham quan.
Đợi mấy lão già gật đầu Mộ Dung Tuyết liền kéo Lâm Phong đi, mấy tên này là kết đan viên mãn thậm chí có cả giả anh thì chỉ có cha nàng mới chống lại được, cãi nhau với Trần Huyền ở chỗ này nếu hắn chiếm được lí lẽ thì nàng cùng Lâm Phong cũng không tốt hơn được bao nhiêu.
Mấy tên trưởng lão của Mạc Đan Tông cũng không phải dễ tính như vậy, bất quá nơi đây không phải Mạc Đan Tông, tên trúc cơ cãi vã bọn hắn cũng không tiện nhúng tay vào, nếu làm lớn chuyện thì có khi không đạt được mục đích. Mặt khác chúng cũng không tin Lâm Phong đánh bại được Trần Huyền, ở tu chân quốc cấp làm quái gì còn tên luyện đan sư lợi hại nào ở lại a, Lâm Phong lại rất nhỏ tuổi không thể nào là luyện đan sư cấp được. Qua ngày mai khi Lâm Phong đã không còn cái danh hiệu người trợ giúp thì muốn xử trí thế nào mà chẳng được, không lẽ Mộ Dung sơn trang lại vì một trúc cơ nho nhỏ mà đối chọi với Mạc Đan tông a.
Mộ Dung Tuyết an bài cho Lâm Phong một gian phòng gần với nơi ở của nàng để tiện liên lạc, một đêm này nàng suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc nàng cũng quyết định tới phòng Lâm Phong, nàng ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi:
-Toàn Phong, ngươi có rảnh không, ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Lâm Phong cũng không hiểu Mộ Dung Tuyết tới gặp hắn làm gì, không phải giữa hai người đã nói hết rồi sao, hắn sẽ trợ giúp Mộ Dung Tuyết, không lẽ lại có sự cố gì xảy ra. Lâm Phong đẩy cửa phòng ra, Mộ Dung Tuyết hôm nay ăn mặc hơi kì lạ, ừm... nói chính xác là hơi thiếu vải, lộ ra đôi gò bồng tuyệt đẹp kia, cái này không phù hợp với tính cách của nàng a. Lâm Phong còn đang suy đoán có chuyện gì thì Mộ Dung Tuyết đã ôm chầm Lâm Phong, nàng nói ra những điều nàng suy nghĩ:
-Toàn Phong, ta quyết định rồi, ngươi mau đi đi, dù ngươi thắng được Trần Huyền nhưng chắc chắn ngươi sẽ chết, ngươi thua ngươi cũng sẽ không được sự bảo vệ của Mộ Dung gia cũng sẽ bị Trần Huyền giết chết, hiện tại ngươi mau đi đi.
Lâm Phong thấy cảnh này quen quen a, hình như mỗi khi hắn giúp ai đó liền gặp cảnh tượng thế này, Thanh Ngọc cũng ôm hắn thế này, Vũ Ngưng cũng từng thế này, đến cả Thanh Ngọc trong ảo cảnh kia cũng thế, hắn thở dài vỗ vỗ lưng Mộ Dung Tuyết.
-Tuyết, ngươi yên tâm, ta tự có nắm chắc, bọn họ sẽ không làm gì được ta đâu.
Mộ Dung Tuyết dường như không tin tưởng Lâm Phong, một trúc cơ làm sao đối đầu với cẩ một môn phái, nàng ngẹn ngào nói ra:
-Ta thích ngươi, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện được không. Ta muốn trước khi chết được trở thành người của ngươi, ngươi đáp ứng ta được không.
Lâm Phong liền hiểu ý của Mộ Dung Tuyết là nếu nàng tự sát ngay bây giờ hắn sẽ không phải tham gia thi đấu nữa, hắn sẽ có thời gian chạy trốn, hắn sẽ được an toàn. Lâm Phong dùng hai tay nắm lấy vai của Mộ Dung Tuyết, hắn nghiêm mặt nói ra:
-Tuyết, ngươi đừng nghĩ bậy, ngươi tin tưởng ta, ta có nắm chắc họ không làm gì được ta cả.
-Nhưng....nhưng.... Mộ Dung Tuyết muốn nói gì đó nhưng đã bị Lâm Phong chặn lại.
-Không nhưng gì hết, ta đã nói giúp ngươi ta sẽ giúp ngươi, ngươi bình tĩnh lại đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn khuôn mặt cùng lời nói tràn đầy tự tin của Lâm Phong, nàng ngồi xuống, khoảng nửa nén nhang sau nàng nói ra một câu:
-Toàn Phong, ngươi không thích ta có đúng không, sự yêu thích trong mắt ngươi trước kia chỉ là giả tạo phải không.
Lâm Phong nhìn Mộ Dung Tuyết, hắn không muốn tiếp tục diễn kịch nữa:
-Phải, ta không thích ngươi, trước kia ta chỉ diễn kịch để thu thập tài nguyên thôi, thế nhưng cái yêu thích của ta không phải giả tạo, nó là một sự thưởng thức, ta rất thưởng thức ngươi, một cô gái có thể thành lập một thương đoàn, có thể dùng tâm hồn lương thiện trong cuộc sống này để thu phục những người bên cạnh.
-Hiện tại ngươi thích ta vì ta tốt với ngươi, vì ta không có ý đồ xấu với ngươi, vì ta vô tư giúp ngươi đúng lúc ngươi gặp khó khăn nhưng nếu ngươi hành động vội vã sau này có lẽ ngươi sẽ cảm thấy đó không phải yêu, ta chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của ngươi mà thôi, ngươi không cần phải làm gì cho ta cả.
Mộ Dung Tuyết nghe Lâm phong nói, nàng liền cảm thấy Lâm Phong dường như đang nhớ đến một ai đó, nàng liền cùng Lâm Phong ngồi xuống ghế, nàng muốn tìm hiểu hơn về hắn:
-Có vẻ như ta không có cơ hội rồi, hôm nay ta muốn biết hơn về ngươi, ngươi có thể cho ta biết tên thật của ngươi không.
Giờ phút này Mộ Dung Tuyết cũng tin tưởng Lâm Toàn Phong là tên giả, tu vi của Lâm Phong cũng là giả luôn.Lâm Phong tiện tay đánh ra một không gian phong ấn, không phải hắn không tin Mộ Dung Tuyết nhưng nơi đây là Mộ Dung sơn trang, ai biết có kẻ nào theo dõi hắn hay không. Làm xong Lâm Phong mới bắt đầu kể về hắn:
-Ta là Lâm Phong, ta đến từ Phong quốc, vì một vài vấn đề mà ta phải tăng nhanh tu vi, từ đó ta mới mạo hiểm lưu lạc khắp nơi, ta muốn tìm một người, ta muốn có tu vi để bảo vệ nàng.
Trong mắt Lâm Phong tràn đầy hồi ức, tình cảm của hắn quá mãnh liệt đến nỗi Mộ Dung Tuyết thấy mình bị tình cảm của Lâm Phong nhấn chìm, nàng cảm thấy minh thật bé nhỏ trước mặt Lâm Phong. Lâm Phong giật mình.
-Xin lỗi, là ta vô ý rồi.
Mộ Dung Tuyết hỏi tiếp:
-Nàng là ai, ta rất muốn gặp nàng, không biết nàng là một người thế nào lại khiến ngươi có tình cảm sâu đậm như vậy, ta rất tò mò nếu tuổi của ngươi giống với dung mạo của ngươi thì làm sao có thể yêu một người đến như vậy, liệu ta có giống ngươi được hay không.
-Nàng là Thanh Ngọc, nàng đã hi sinh cho ta quá nhiều, ta nợ nàng rất nhiều, ta muốn cuộc đời này sẽ bù đắp cho nàng, nàng đã hi sinh cả mạng sống của mình vì ta, rồi sẽ có một ngày ngươi gặp được một người nam nhân khiến ngươi dám hi sinh tất cả vì người đó đồng thời người đó cũng sẵn sàng hi sinh tất cả vì ngươi, ta chắc chắn điều đó.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười:
-Có lẽ ta đã tìm được người đó rồi, ta biết ta không còn hy vọng nhưng sau cuộc thi đấu này ngươi cho ta cùng đi theo ngươi tìm Thanh Ngọc được không, ta có thể từ bỏ tất cả, ta không thích cuộc sống như thế này nữa rồi.
Đây là một bước ngoặt trong cuộc đời Mộ Dung Tuyết, trước đây nàng muốn một cuộc sống chứng tỏ bản thân mình, nàng muốn bảo vệ những người bị bỏ rơi nên nàng mới thành lập nên Mộ Dung thương đoàn nhưng bây giờ nàng phát hiện ra nàng cũng chính là một người bị bỏ rơi, nếu muốn giúp đỡ người khác nàng phải tự làm chủ cuộc sống của mình, đề cao tu vi nàng mới có thể làm được. Đi theo Lâm Phong nàng có thể trợ giúp hắn, hắn cũng sẽ giúp nàng tu luyện, nàng phát hiện cuộc sống của mình lại có thêm một mục đích nữa rồi.
Lâm Phong đang tính từ chối, Vũ Ngưng hắn cũng không mang theo làm sao có thể mang theo Mộ Dung Tuyết được thế nhưng Tang Thụ liền truyền âm cho hắn:
-Ngươi mau đồng ý đi, Đan Mạch của Mộ Dung Tuyết có tác dụng rất lớn, để nàng lại nơi đây chỉ có thể lãng phí, ngươi cho nàng đi theo nàng còn có thể trợ giúp được ngươi.
Lâm Phong cũng kì quái, nhất chuyển Đan Mạch tác dụng rất lớn sao, Tang Thụ lại lên tiếng:
-Ta có biện pháp giúp Đan Mạch của nàng tiến hóa, nhờ đó mà ngươi cũng được trợ giúp rất lớn, nàng tu vi cũng được tăng nhanh hơn, đây là một cuộc trao đổi hai bên đều có lợi.
Đan mạch có thể tiến hóa, chuyện này Lâm Phong chưa từng nghe tới, thế nhưng Tang Thụ đã nói như vậy rồi hắn cũng suy nghĩ lại, hiện tại Mộ Dung Tuyết cũng là trúc cơ trung kì, một khi đan mạch tiến hóa tư chất của nàng cũng tăng lên, tu luyện lại nhanh hơn, có vẻ cũng được. Thế nhưng Tang Thụ không nói cho hắn biết tại sao nàng lại trợ giúp được cho hắn khiến hắn cũng thấy có mùi âm mưu ở đây.
-Được rồi, chuyện này đợi sau khi thi đấu ta sẽ quyết định, ngươi trở về phòng đi, lần sau đừng làm như vậy nữa.
Mộ Dung Tuyết nhìn lại bản thân mình, lúc này mới có cảm giác xấu hổ, nãy giờ mặc đồ như vậy mà vẫn ngồi trong phòng của hắn nói chuyện, người khác không biết còn cho nàng là loại con gái dễ dãi a. Mộ Dung Tuyết liền vội vàng nói Lâm Phong quay lại, nàng muốn thay đồ trước rồi mới ra khỏi phòng, lúc nàng đến thì không có ai theo dõi nàng nhưng bây giờ không biết có hay không, để người khác nhìn thấy bộ dạng này rất nguy hiểm cho Lâm Phong.
Nàng rất nhanh chóng thay đồ xong, quay lại nhìn Lâm Phong, hắn vẫn không có động tác gì bất thường, thần thức cung không tản ra, nàng cũng có chút ghen tị với Thanh Ngọc kia, cũng có một chút thất vọng nhưng nàng quyết định rồi, dù trong lòng Lâm Phong không có nàng thì nàng vẫn muốn cùng hắn đi tìm Thanh Ngọc, nàng muốn nhìn xem Thanh Ngọc kia như thế nào.