Đỉnh Phong Chí Tôn

chương 99: phối hợp chiến đấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh thì ba ngày cũng trôi qua, tất cả phi cầm bị Lâm Phong cướp linh thảo cũng đều tới chỗ hắn nhận đan, cũng không biết có phải vì ngày đâu tiên vẫn còn nghi ngờ hắn hay không mà phải tới ngày thứ ba thì phần linh thú còn lại mới tới a.

Về đan của Long Xà cũng được Lâm Phong điều chế xong từ ngày thứ hai, chủ dược đúng là Long Huyết thảo, không biết gốc linh thảo này nó lấy được ở đâu mà có một chút long khí nên thành đan cũng là đỉnh cấp trong linh đan cấp hai, có thể so sánh với Phá Thiên Đan rồi. Long Huyết Đan chứa huyết khí cùng đan khí rất lớn, vô cùng thuận lợi cho Mộ Dung Tuyết tu luyện nhưng Lâm Phong cũng không để Mộ Dung Tuyết hấp thu đan khí vì nơi đây không phải động phủ của hắn, cần phải đề phòng bất trắc xảy ra.

Nhận được đan dược thì Long Xà cũng vội vàng rời đi, bởi vì nó cảm nhận được đan của nó là tốt nhất, nó rất sợ bị linh thú khác cướp nên nhanh chóng về địa bàn mà tu luyện thì tốt hơn, dù Lâm Phong có lấy thù lao là Thực Huyết Căn thì nó cũng ghi nhớ Lâm Phong, nợ Lâm Phong một ân tình, nếu sau này có khả năng thì nó sẽ báo đáp.

Mộ Dung Tuyết sau hai ngày cùng chơi với Long Xà thì nàng cũng rất thích con Long Xà này, nàng vô cùng ngạc nhiên về linh trí của nó, quả thực cao hơn linh thú cùng cấp rất nhiều, nên khi nó rời đi cũng có chút không muốn.

Đồng thời trải qua sử dụng phong ấn thuật trong luyện đan dài hạn, cùng với sự trợ giúp của hỗn độn chi tâm thì trình độ phong ấn thuật của Lâm Phong đã rất cao, đặc biệt là phong ấn khí tức, có thể sánh ngang với phong ấn đại sư cấp rồi. Đây cũng là do chân khí của Lâm Phong rất thích hợp để phong ấn khí tức hắn mới có thành quả cao như vậy, nếu không thì cũng chỉ là phong ấn sư cấp cấp mà thôi.

Đang lúc muốn rời đi, Lâm Phong phát hiện bảy thân ảnh, bảy người này mặc chung một loại trang phục, sau người tu vi cao thấp khác nhau nhưng đều là Trúc Cơ kì, còn có một người là kết đan kỳ. Bảy người này là người của Thi Điểu Tông, bọn chúng nhận thấy trong ba ngày có rất nhiều linh thú lui tới khu vực này, dù phần lớn chỉ là linh thú cấp nhưng cũng nên xem xét.

Quả nhiên khi bọn chúng tới điều tra thì đã diệt sát vài linh thú và phát hiện trên người đám linh thú này lại có cực phẩm đan dược, cứ việc chỉ là linh đan cấp nhưng tại tu chân quốc cấp chưa từng xuất hiện cực phẩm đan dược a. Thế là đám người thi điểu tông thi triển bí pháp sưu hồn, biết được có một tên tu sĩ đang phát linh đan cho linh thú thì cũng ngạc nhiên, thế quái nào lại có tên tu sĩ bị dở người lại phát đan dược linh thú a.

Đám người này cũng suy nghĩ liệu Lâm Phong có phải tu sĩ Nguyên Anh hay không vì chỉ có Nguyên Anh trở lên mới hào phóng như vậy a, bất quá dù có là Nguyên Anh thì vì số lượng lớn cực phẩm linh đan cũng đáng để thăm dò một chút. Nếu là Nguyên Anh thì bọn chúng sẽ hỏi thăm rồi rút lui vì tin tưởng rằng dù có là Nguyên Anh cũng sẽ không đắc tội với Thi Điểu Tông chỉ vì một chút chuyện nho nhỏ như thế này.

Tên tu sĩ kết đan khi nhìn thấy Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết cũng rất vui mừng, chỉ là hai tên Trúc Cơ trung kì mà thôi, nhưng hắn cũng không vội vàng lao lên mà dò xét một chút, có thể hai người này đang che giấu tu vi:

-Tại hạ Đoàn Huấn, trưởng lão của Thi Điểu Tông, không biết hai vị đạo hữu xưng hô thế nào.

Nhận ra đám người này là người Thi Điểu Tông, một cỗ sát khí bị Lâm Phong đè nén xuống, không phải hắn sợ nhưng bên cạnh hắn đang có Mộ Dung Tuyết còn đối phương lại có kết đan kì, nếu xảy ra đấu pháp ngay bây giờ thì có thể sẽ khiến nàng bị thương, đồng thời rất có thể sẽ bị người khác phát hiện, ít nhất cũng cần phải chuẩn bị một chút. Lâm Phong cũng đáp lại:

-Tại hạ Lãnh Túc, không biết các vị Thi Điểu Tông có chuyện gì không, nếu không có chuyện gì thì chúng ta cáo từ.

-Ha hả, cũng không có chuyện gì, không biết đạo hữu còn đan dược hay không mà thôi, nếu còn thì ta thay mặt Thi Điểu Tông mua hết, Lãnh đạo hữu cứ việc ra giá.

Đoàn Huấn thấy Lâm Phong chịu trả lời thì cũng đã có năm thành tin tưởng tu vi của hắn chỉ là Trúc cơ mà thôi nên mới hỏi thêm một câu vào thẳng chủ đề, chỉ cần Lâm Phong không dám động thủ thì Đoàn Huấn sẽ có nắm chắc mười phần, từ đó việc động thủ cướp đoạt cũng đơn giản rồi. Lâm Phong nghe vậy thì sắc mặt cũng trầm xuống, hắn hi vọng những con phi cầm kia không có việc gì đi.

Lâm Phong ra hiệu cho Mộ Dung Tuyết mau chóng chạy trốn, có như vậy hắn mới không có gì bận tâm để chiến đấu. Lâm Phong làm ra một sắc mặt khó coi vô cùng:

-Ta không hiểu các vị nói gì, tạm biệt.

Nói rồi Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết đều thi triển thân pháp chạy trốn, bất quá Mộ Dung Tuyết cũng không có ý định bỏ chạy một mình, từ sau khi cảm ngộ được tử ý thì nàng cũng muốn chiến đấu bên cạnh Lâm Phong.

-Mau đuổi theo.

Đoàn Huấn cũng hét lớn, chỉ hai tên Trúc Cơ Trung Kì cũng dám bỏ chạy trước mặt hắn. Tốc độ Mộ Dung Tuyết so với Kết Đan kì thì chậm hơn một phần nên Lâm phong cũng không vận dụng Phong Hỏa Thất Tinh Bộ, hơn nữa hắn cũng đã có kế hoạch diệt sát mấy tên này rồi, Lâm Phong quay sang nói với Mộ Dung Tuyết:

-Tuyết về động phủ trước đi, ta sẽ chặn lại bọn chúng, chuyện còn lại cứ để ta lo.

-Muội không muốn huynh xem muội là gánh nặng, muội muốn cùng chiến đấu với huynh.

Mộ Dung Tuyết kiên định nói ra, nàng cảm thấy nàng quá vô dụng rồi, công pháp là Lâm Phong dạy nàng, tu vi của nàng cũng nhờ đan dược của hắn đúc nên, hiện tại nàng có một chút khả năng công kích thì hắn lại muốn nàng chạy trước. Lâm Phong quả thực không hiểu rõ nỗi phiền muộn của Mộ Dung Tuyết, cũng có thể là hắn cố tình không hiểu vì trong tim hắn căn bản là không có chỗ cho Mộ Dung Tuyết, bất quá khi thấy nàng đã như vậy hắn cũng đưa ra quyết định:

-Xin lỗi, là do ta vô ý rồi. Được rồi, Tuyết có thể trợ trận giúp ta bất quá phải lấy an toàn làm trọng, không được quá sức có hiểu chưa.

Mộ Dung Tuyết vui vẻ gật đầu. Trên đường chạy trốn thì Lâm Phong cũng đánh ra mấy đường phong ấn được ẩn dấu rất kỹ, đây là không muốn cho người khác biết a. Lâm Phong làm chuyện này cũng tương đối thừa thãi vì đám người Thi Điểu Tông nổi tiếng bá đạo, trước khi đến đây đã phong tỏa khu vực này rồi, căn bản ngoài Lâm Phong cùng bọn chúng ra thì chẳng còn một tu sĩ nào cả.

Đám người Thi Điểu Tông cũng ngỡ ngàng, hình như lộ trình này có chút không đúng, vì sao chạy cả buổi thì Lâm Phong lại chạy về vị trí cũ a, tên này hình như có chút váng đầu. Đúng vậy, sau một nén nhang chạy trốn thì Lâm Phong lại chạy về vị trí cũ, hắn đã hoàn thành một trận pháp che dấu khí tức tạm thời trong phạm vi mười dặm, nếu trận chiến này kết thúc nhanh chóng thì hắn sẽ không bị phát hiện, đồng thời đan khí của Mộ Dung Tuyết cũng đã rải khắp khu vực này.

Lúc này Lâm Phong không che dấu sát khí, Mộ Dung Tuyết bên cạnh cũng cảm thấy rùng mình, nàng cảm giác Lâm Phong hiện tại vô cùng đáng sợ. Lần này cũng không phải Lâm Phong lại lâm vào ma đạo, chẳng qua nếu muốn thi triển tử vong chi lực thì cần có vật dẫn, hiện tại vật dẫn duy nhất Lâm Phong có thể nghĩ tới đó là sát khí.

Lâm Phong phất tay, một cỗ linh lực tràn đầy tử vong bộc phát, đây là do linh lực dưới sự thôi động của Thiên Biến Vạn Hóa Pháp diễn hóa thành, thậm chí sát khí cũng hóa thành thực chất, nhìn Lâm Phong giống như một ma thần ác sát. Tử khí xuất hiện, phong ấn hoàn thành, vì có sự dung nhập của tử khí mà phong ấn trận này không đơn giản chỉ là che dấu khí tức trận pháp mà lại trở thành một cái khốn sát trận, quả nhiên vẫn còn nhiều khả năng mà Lâm Phong chưa khai thác hết, bất quá cũng là một chuyện tốt Đoàn Huấn phát hiện dường như thiên địa trong phạm vi này có chút khác biệt nhưng không rõ ở chỗ nào, chỉ cảm nhận dường như mình lọt vào trận pháp của người ta rồi, cũng nheo mày, hắn hừ lạnh:

-Hừ, phô trương thanh thế. Tế xuất thi điểu, đồng loạt tấn công hắn.

Ngay khi tất cả tế xuất thi điểu, Mộ Dung Tuyết cũng dựa vào Cửu Chuyển Đan Quyết chuyển hóa đan khí thành “tử ý đan khí” và “độc ý đan khí”, phối hợp với trận pháp của Lâm Phong càng khiến uy lực của trận này tăng lên một phần.

-Không tốt, xung quanh có độc, mọi người mau bế khí, sử dụng Hỏa Điểu Phần Thiên.

Nhận thấy độc khí của Mộ Dung Tuyết, Đoàn Huấn hét lớn, phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu bắn lên thi điểu của hắn, dường như thi điểu này đang sống lại vậy. Những người khác cũng đồng loạt làm như thế, sau đó bắt quyết, con thi điểu đột nhiên xoay tròn, một ngọn lửa cực nóng tản ra thiêu đốt độc khí của Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết chỉ mới cảm ngộ được da lông nên độc khí liền bị hỏa khí khắc chế, thế nhưng tử khí thì không giống như vậy, trong lúc chiến đấu ánh mắt nàng lóe lên, dường như đã nắm bắt được thứ gì đó rất ảo diệu:

-Vạn vật sinh tử, có sinh sẽ có tử, tử khí lên, hỏa tàn lụi.

Bất tri bất giác Mộ Dung Tuyết chiếm quyền điều khiển trận pháp của Lâm Phong, tử ý đan khí điên cuồng mà ra, dung nhập vào ngọn lửa của đám người Thi Điểu Tông. Đột nhiên ngọn lửa đang vô cùng cuồng bạo hóa thành màu xám tro, sau đó liền vụt tắt không còn chút dấu vết nào, dường như nó đã đi đến bước cuối của sinh mạng vậy.

Lâm Phong cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn đang muốn sử dụng hàn băng chỉ để dập tắt ngọn lửa này, sau đó sẽ dùng phương pháp “nhẹ nhàng” hơn để diệt sát vì còn phải bảo tồn nhẫn trữ vật a, do đó hắn mới lợi dụng trận pháp, nếu quá tay có khi hắn không có chút lợi tức nào. Bất quá Mộ Dung Tuyết ra tay cũng khiến Lâm Phong đỡ tiêu hao được một lượng linh lực, nếu sau này lại phối hợp được như vậy thì quá tốt rồi.

Đoàn Huấn không thể tin vào mắt mình, hợp kích giữa Kết Đan kỳ và Trúc Cơ kỳ lại bị một Trúc Cơ trung kì hóa giải nhẹ nhàng như vậy, may mắn Mộ Dung Tuyết cũng không còn dư lực để tiếp tục thi triển tử khí, dù sao tu vi của nàng cũng quá yếu. Mộ Dung Tuyết cũng không còn sức tấn công lần thứ hai nhưng có trận pháp cùng Đan thuấn thì nàng vẫn có thể bảo đảm được an toàn của bản thân.

-Hừ, để xem ngươi còn thi triển pháp thuật như thế được mấy lần, các vị cố gắng cầm cự, ta đã gửi truyền tin cho tông chủ, rất nhanh sẽ có người tới.

Đoàn Huấn cũng chỉ hù dọa Lâm Phong mà thôi hy vọng Lâm Phong sẽ sợ mà rời đi, phong ấn nơi đây khá vững chắc, truyền tin của hắn chỉ gửi được một đoạn không rõ ràng, hy vọng rằng sẽ mau chóng có người tới cứu viện vì hắn nhìn ra Mộ Dung Tuyết chỉ là phụ trợ, còn Lâm Phong mới là nhân vật trọng tâm. Mộ Dung Tuyết đã quỷ dị như vậy thì Lâm Phong còn đáng sợ đến mức nào, sát khí của hắn như hóa thành thực chất kia a.

Lần này thì đám người Thi Điểu Tông cũng tế xuất pháp bảo phòng ngự, đủ loại pháp thuật đánh ra phối hợp với thi điểu nhằm để kéo dài thời gian, nếu diệt sát được Lâm Phong thì càng tốt. Lâm Phong cũng cười lạnh, nếu đám này liều chết đấu pháp thì có thể hắn còn tốn một chút công phu còn nếu chỉ phòng ngự như thế này thì hắn căn bản không để vào mắt.

Không có oán khí trợ giúp nhập ma, Lâm Phong khó lòng thi triển tử vong bản nguyên để vô thanh vô tức giết người, nhưng hắn lại có một thứ khác cũng vô thanh vô tức, đó chính là Phong Hỏa Thất Tinh Bộ, dù không bá đạo như tử vong bản nguyên nhưng cũng đủ xài.

Phong bộ vừa ra, Lâm Phong như là thuấn di xuất hiện trước một tên Trúc Cơ trung kì, một chỉ điểm ra, tử vong chi khí không nhìn phòng ngự, xuyên qua nội giáp của tên này, chỉ chớp mắt sau tên Trúc Cơ bị trúng chiêu sắc mặt liền không còn chút huyết sắc, tràn đầy hắc tuyến, mất đi sự khống chế linh lực trong cơ thể.

Lâm Phong cũng không để ý tên này sống hay chết, rất nhanh chóng cướp lấy nhẫn trữ vật sau đó lại tiến tới một tên khác. Sáu tên còn lại đều bị hù hết hồn, la thất thanh:

-Thuấn di… Không đúng, mọi người mau tập hợp, hắn không phải thuấn di, chỉ là tốc độ quá nhanh mà thôi.

Ngay lập tức năm tên Trúc Cơ lấy Đoàn Huấn làm trung tâm, đầu thi điểu cũng di chuyển tốc độ cực nhanh tạo ra một bức tường vòng xoáy màu đen, vòng xoáy này bao lấy sáu người bọn chúng ý đồ không cho Lâm Phong tiếp cận.

Lâm Phong nhíu mày, nếu hắn nắm giữ phong ý mức độ cao hơn thì sẽ lợi dụng luôn vòng xoáy này để diệt sát sáu tên kia, nhưng mà bây giờ hắn vẫn chưa làm được, vòng xoáy này sức sát thương cực mạnh có thể so sánh với Kết Đan trung kỳ a.

Nhận thấy thời gian không thể kéo dài hơn, vạn nhất có Kết đan hậu kì hoặc Giả Anh tới đây thì nguy to, cũng không quản có cướp được nhẫn trữ vật hay không, một chỉ điểm ra liền là Siêu Cấp Cửu Dương Chỉ. Chỉ mang cực kì bá đạo, vòng xoáy kia cũng chỉ cản lại nó được một chút liền xuất hiện một lỗ thủng, đồng thời chí dương chân khí cũng thiêu đốt luôn vòng xoáy này trở thành một cỗ hỏa vòng xoáy vô cùng khủng bố.

Bên trong hỏa vòng xoáy, những tiếng kêu la thảm thiết vang lên, sáu người Đoàn Huấn đều không ngờ rằng pháp thuật phòng ngự mạnh nhất của mình lại trở thành bức tường ngăn cản bọn hắn chạy thoát, không thể trốn thoát chỉ có thể đương đầu với Siêu Cấp Cửu Dương Chỉ.

Nhận thấy sáu người đều đã tử vong, Lâm Phong vận chuyển Thiên Biến Vạn Hóa Pháp hấp thu luôn hỏa vòng xoáy kia, dù sao trong đó một nửa là hỏa chân khí của hắn, còn vòng xoáy kia là linh lực của đám người kia tạo thành, không có chút kháng cự nào đều bị Lâm Phong hấp thu hết. Lượng linh lực tiêu hao sau khi sử dụng một loạt chiêu thức liền được bù đắp lại, quả thực Thiên Biến Vạn Hóa Pháp quá bá đạo, thậm chí có chút tà môn.

Đáng tiếc là nhẫn trữ vật cũng không còn, chỉ cướp được một cái của Trúc Cơ Trung kì thôi a. Lâm Phong phất tay, phong ấn được giải trừ, tử vong chi khí cũng được thu lại, Mộ Dung Tuyết cũng thu lại đan khí. Sau khi chắc chắn chưa có ai phát hiện nơi đây vừa trải qua chiến đấu, Lâm Phong cùng Mộ Dung Tuyết mau chóng trở về động phủ bởi rất nhanh thì sẽ có người tới đây điều tra rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio