Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 1204: năng lượng tàn hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Lúc trước trong Huyền Thiên môn có vài vị Vũ tôn linh tôn, thực lực không tầm thường, bằng không nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang cũng sẽ không tổn thất thảm trọng, hiện tại bị tam tông tứ môn mơ hồ áp chế, mà lúc trước thực lực nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang còn cao hơn cả tam tông tứ môn cùng tứ các tứ đảo, bằng không với vị trí đặc thù của Cổ Vực, bọn hắn làm sao dễ dàng trấn áp!

Nữ tử khẽ thở dài, nói:

– Theo mấy ngàn năm qua trong môn thu thập tin tức, lúc trước Huyền Thiên môn quyết một trận tử chiến cùng nhất tông nhất môn nhất giáo nhất trang tại Đoạn Thiên sơn mạch, Huyền Thiên môn không địch lại, cuối cùng bị buộc phong ấn bí cảnh, mà mấy Vũ tôn linh tôn bố trí Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận, cho dù trải qua bảy ngàn năm đại trận vẫn có thể hấp thu tinh nguyệt lực duy trì, linh tôn Vũ tôn bình thường đừng mong phá trận!

– Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?

Thanh niên hỏi:

– Chẳng lẽ còn phải mời cường giả trong môn tới phá trận hay sao, nếu như quay về thật quá mất mặt!

– Nếu ta suy tính không sai, bảy ngày sau Thiên Lang tinh cắn nuốt tinh nguyệt, tới lúc đó đại trận sẽ dừng chuyển động, chúng ta có bảy ngày thời gian phá vỡ phong ấn!

Nữ tử nhìn chăm chú lên bầu trời nói.

Xuy xuy!

Lời của nữ tử vừa nói xong, ánh trăng vẫn như trước, nhưng ánh sáng tạo thành dải lụa đột nhiên biến mất, cả dãy núi lớn hoàn toàn yên tĩnh, phảng phất như tất cả chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua bao giờ.

Lúc này cũng không ai nhìn thấy trên vách núi có lốc xoáy không gian ba văn, nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng, hết thảy đều khôi phục lại bình thường, không còn nhìn ra dấu vết.

– Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận đã rộng, hẳn đã bị tinh nguyệt ảnh hưởng!

Trên một đỉnh núi, Bạch Oánh cau chặt mày, nhìn chằm chằm lên bầu trời.

– Oánh tỷ, chẳng lẽ tỷ biết về Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận?

Tứ Tuyệt Yêu Cơ Lư Khâu Mỹ Vi hỏi.

– Lâm Thiên có giao cho ta một ít tài liệu về trận pháp, bên trong có giới thiệu về Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận.

Bạch Oánh khẽ gật đầu nói.

– Không nghĩ tới Quỷ Tiên Tử cũng biết về Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận, không biết có hiểu biện pháp phá trận hay không?

Lữ Chính Cường hỏi, giờ phút này Công Tôn Hóa Nhai, Đồng Quy Tinh, Gia Cát Tây Phong đều nhìn qua Bạch Oánh, những người ở đây cũng không mấy người biết về trận pháp, mặc dù có biết cũng không biết phương pháp phá trận, đây là Huyền Thiên môn lưu lại chỗ dựa cuối cùng, chỉ là bọn họ sao có thể dễ dàng xử lý.

– Không biết chư vị có nghe qua về Thiên Lang Phá Nguyệt?

Bạch Oánh hỏi.

– Thiên Lang Phá Nguyệt, một vạn lẻ tám năm mới phát sinh một lần!

Lữ Chính Cường nhìn lên bầu trời, đột nhiên biến sắc, bấm ngón tay tính toán, nói:

– Bảy ngày sau hẳn là thời kỳ Thiên Lang Phá Nguyệt, tới lúc đó tinh nguyệt bị Thiên Lang tinh cắn nuốt, Tinh Nguyệt Thiên Sát đại trận tự phá, trời giúp a!

Trong thông đạo không gian u tối, Lục Lâm Thiên cảm giác đã trải qua vài giờ, đột nhiên phía trước dần dần vỡ ra một cửa động, ban đầu chỉ nhỏ như nắm tay, nhưng khi lực cản không gian ngày càng nhỏ, sát khí càng nồng nặc, chỉ chốc lát cửa động đã biến thành đường kính chừng nửa thước.

Sưu sưu!

Cửa động càng lúc càng lớn, đi tới gần mới biết được đây là một mảnh không gian ba văn màu trắng, thân hình Lục Lâm Thiên vừa động nháy mắt liền chui ra khỏi không gian ba văn kia.

Ngay khi hắn vừa chui ra khỏi nơi đó, liền dừng lại trên một đỉnh núi, nơi này một mảnh u tối, tựa như gặp phải mưa dầm giữa ban ngày, lúc này mới phát hiện nơi đây là một mảnh sơn mạch khe núi khổng lồ hơn vạn dặm, bên ngoài sơn cốc thương tang u ám, tựa hồ là nơi hoang dã chưa từng có dấu chân người.

Ở trong sơn cốc xương trắng dày đặc, sát khí lan tràn ngập trời, từ xa nhìn lại là một mảnh xương trắng khô lâu, làm cho người ta có cảm giác dựng đứng tóc gáy, bị cỗ sát khí quanh quẩn khiến linh hồn người cũng cảm giác luống cuống.

Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long cùng Huyết Mị đều đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên, nhìn chằm chằm về phía trước, mà ánh mắt Bạch Linh cùng Thiên Độc Yêu Long đều có biến hóa.

Nơi này xương trắng như núi, có hài cốt yêu thú, cũng có hài cốt nhân loại, Lục Lâm Thiên có thể tưởng tượng ra được có thể tạo thành núi xương thế này, ngày xưa nhất định đã trải qua đại chiến dị thường kịch liệt, vì vậy cả vạn dặm không có ngọn cỏ, sát khí kinh người, chỉ sợ người tới nơi đây sẽ bị sát khí ảnh hưởng, dù là lúc này Lục Lâm Thiên cũng có cảm giác linh hồn mình bắt đầu luống cuống.

– Lão đại, đó là cái gì!

Tiểu Long nhìn xuống ngọn núi bên dưới sơn cốc.

Lục Lâm Thiên nhìn xuống, trong đống xương trắng đột ngột mọc lên một ngọn núi khổng lồ, ngọn núi xuyên lên bầu trời, từ xa nhìn lại giống như thương long ngẩng đầu rít gào, chân khí của ngọn núi kia thật sự làm da đầu người run lên lẫn sợ hãi.

– Đó là…

Lục Lâm Thiên cẩn thận quan sát, sắc mặt nhất thời biến đổi, ngọn núi khổng lồ lại không bình thường, đó là một kiến trúc lớn như núi, xa xa nhìn lại giống như kim tự tháp, mặc dù yên tĩnh không tiếng động nhưng Lục Lâm Thiên biết không gian phong bạo cùng sát khí thao thiên đủ chứng minh nơi này không phải vùng đất lành, nếu mình không cẩn thận chỉ sợ phải đem mạng nhỏ bỏ lại nơi quỷ dị này.

– Huyết Mị, ngươi có quen thuộc nơi này hay không?

Lục Lâm Thiên hỏi.

– Chủ nhân, nơi này quá kinh khủng!

Huyết Mị hít sâu một hơi, tựa hồ còn sợ hãi, nói:

– Chủ nhân, bên trong những hài cốt kia còn lưu không ít năng lượng tàn hồn, không có bất kỳ yêu thú linh thú dám tới gần, ban đầu ta muốn tới rình một phen nhưng thiếu chút nữa cũng không chạy thoát!

– Tàn hồn năng lượng thể!

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, số lượng hài cốt ở nơi đó chỉ sợ phải trên mười vạn trăm vạn, sát khí ngập trời, hơn nữa không gian bị phong ấn, trải qua mấy ngàn năm có được năng lượng tàn hồn cũng không kỳ quái, ban đầu bên trong mật địa của Vân Dương tông hắn cũng từng gặp qua năng lượng tàn hồn như vậy.

– Huyết Mị, bên trong còn có yêu thú cùng linh thú không?

Lục Lâm Thiên hỏi.

– Ân, nhưng không ở trong này, không có yêu thú hay linh thú dám tới gần đây, trước kia có không ít linh thú yêu thú muốn vào, kết quả đều bị tử vong.

Huyết Mị nói.

– Chúng ta đi vào, cẩn thận một chút!

Ánh mắt Lục Lâm Thiên trầm xuống, nhìn xương trắng chồng chất như núi, muốn đi tới kiến trúc nguy nga kia, đầu tiên phải đi qua khu vực hài cốt mới được.

– Cẩn thận!

Bạch Linh nhìn chằm chằm phía trước, quanh thân hiện lên quang quyển hộ thân, chính nàng cũng phải cẩn thận đề phòng.

Trên người Lục Lâm Thiên mặc Thanh Linh khải giáp, chân khí run lên, chậm rãi lăng không tiến về phía trước, theo hắn phỏng chừng kiến trúc kia chỉ sợ có chút bất phàm.

Mọi người đều đề cao cảnh giác, vào thời khắc này mọi người vừa đặt chân lên bầu trời khu vực hài cốt, một cỗ sát khí vô hình lập tức bao phủ tới, linh hồn bọn họ đều bị ức chế.

– Sát khí quá mạnh mẽ, có thể ảnh hưởng linh hồn, bảo vệ tâm thần đừng để sát khí xâm nhập!

Bạch Linh nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio