Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 1327: đùa giỡn hồng lăng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Đi.

Chỉ trong nháy mắt, thủ ấn trong tay của Lục Vô Song đã lặng lẽ hoàn thành, hai tay đột nhiên đẩy mạnh, trong không gian chung quanh đột nhiên có vô số mộc đằng lướt nhanh ra như tên bắn.

Cả không gian cũng rung lên, mộc đằng đầy trời mang theo khí thế sắc bén, lướt nhanh và dữ dội như linh xà xuất động, tốc độ của đám mộc đằng khủng bố này vô cùng nhanh, chớp mắt một cái đã trực tiếp xuyên thủng không gian gợn sóng, mộc đằng vô cùng bén nhọn, giống như trường thương, đâm thật mạnh về phía Lục Lâm Thiên.

Chỉ trong nháy mắt này, mộc đằng khủng bố kia liền bao vây Lục Lâm Thiên bên trong, thuộc tính hệ mộc nồng đậm tản ra, bộc phát ra một loại hấp lực rất khác thường, mà dưới cổ hấp lực này, một cỗ kình phong sắc bén lướt qua, khiến cho người ta cảm thấy da thịt đau đớn.

– Vũ kỹ này thật mạnh, đủ sức chống lại Vũ Vương nhất trọng, tiếc là vẫn không đủ.

Lục Lâm Thiên khẽ thở dài, Lục Vô Song lần trước có thể tăng thực lực lên tới Vũ Vương tam trọng, lần này thì chỉ có thể tới được chừng Vũ Vương nhất trọng, đoán chừng là do lần trước đối đầu với Nguyên Nhược Lan phải tiêu hao quá nhiều, lại vừa mang thương thế trong người, hiện tại với thực lực cỡ này thì đã không thể tạo thành uy hϊếp quá lớn đối với mình nữa.

Âm thanh vừa dứt thì Lục Lâm Thiên đã đạp mạnh lên hư không, linh lực phô thiên cái địa từ trong cơ thể hắn bắn mạnh ra.

– Đao Hồn Không Nguyên Diệt.

Cùng lúc đó, Lục Lâm Thiên quát khẽ một tiếng, sau lưng lập tức xuất hiện một mảnh quang nhận đầy trời nháy mắt đã lập tức phá không mà ra, tựa như cuồng phong vũ bảo, tuôn ra vô số đao mang, làm cho không gian chung quanh hắn cũng trực tiếp rung lên, uy thế thật sự khủng bố tới cực điểm.

– Vèo vèo!

Quang nhận đầy trời, một cỗ linh lực bàng bạc cuồn cuộn, quang nhận đầy trời này dùng tốc độ nhanh như chớp và thế công vô cùng bá đạo, nháy mắt đã phá huỷ hết mộc đằng ở chung quanh.

Kình khí ngập tràn xen lẫn với một cỗ linh hồn lực bắt đầu càn quét tứ phương, chu không cũng đảo loạn, dưới sự tàn phá bừa bãi của cỗ năng lượng khủng bố này, không ít người đều tỏ ra kinh hãi.

– Linh kỹ bá đạo thật.

Mọi người kinh thán, ở giữa không trung lúc này, quanh người Lục Vô Song lập tức bị vô số đao mang vây lấy, đao mang bao phủ bên ngoài hộ thân cương khí của Lục Vô Song, cả không gian to lớn như vậy không ngờ trở nên vặn vẹo vì bị năng lượng đáng sợ kia va chạm, nhưng đám đao mang này cũng không tiến thêm dù chỉ là một phân.

– Ngươi thua rồi.

Trường bào của Lục Lâm Thiên quét qua, một mảnh đao mang khổng lồ nháy mắt liền biến mất giữa không trung.

– Ngươi thắng rồi.

Lục Vô Song không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào, thu chân khí lại, nhìn Lục Lâm Thiên một cái xong trực tiếp đi ra khỏi sân.

– Liên tục hai lần, khí tức này chắc chắn không thể sai được, xem ra Lục Vô Song của Vân Dương Tông, hơn phân nửa chính là người mà gia tộc khủng bố kia tìm kiếm hơn hai mươi năm nay, khí tức này không thể nào sai được, không thể ngờ, đúng là không thể ngờ được.

Lúc này, Kình Linh Vương nhìn Lục Vô Song đang đứng trên quảng trường, thần sắc vô cùng ngưng trọng, sau đó lập tức cúi đầu nói gì đó với một vị Vũ Vương cường giả đứng bên cạnh, vị Vũ Vương nọ lập tức vội vàng rời khỏi nơi này.

– Quỷ Sát Dương Quá thắng, có muốn tiếp tục khiêu chiến hay không?

Ánh mắt của vị đại hán hoàng bào của Thiên Địa Các loé lên, Quỷ Sát Dương Quá này đã thắng liên tiếp ba trận, không biết hắn có thể thắng tiếp được nữa hay không, vừa rồi hình như cũng không tiêu hao nhiêu lắm.

– Đương nhiên rồi, xin mời Lục Tâm Đồng của Phi Linh Môn chỉ giáo.

Ánh mắt của Lục Lâm Thiên loé lên, nhìn về phía tiểu cô nương kia.

– Quỷ Sát Dương Quá.

Quỷ Sát Dương Quá tiếp tục khiêu chiến khiến cho đám người đứng xem ở những hòn đảo nhỏ xung quanh phát ra âm thanh hoan hô cuồng nhiệt vô cùng, mọi người đã bắt đầu cảm thấy có chút chờ mong, xem tên Dương Quá này rốt cuộc có thể thắng liên tục bao nhiêu trận.

– Trận thứ tư rồi, chẳng lẽ tên Quỷ Sát Dương Quá này thật sự muốn làm giống Sát Phá Quân của ba mươi năm trước, một mình đấu chín người sao.

Trên đài cao, nhìn hành động của Quỷ Sát Dương Quá, không ít cường giả lộ ra vẻ không thể ngờ.

– Xuy!

Thân ảnh của Lục Tâm Đồng loé lên, váy dài bay bay, ngay sau đó đã hạ xuống giữa sân, nhìn chằm chằm về phía đối thủ của mình.

– Tên Quỷ Sát Dương Quá này rất khó đối phó, lần này sợ là Tâm Đồng sẽ gặp chút khó khăn.

Bên trong Phi Linh Môn, Đông Vô Mệnh tỏ vẻ bồn chồn lo lắng không yên.

Lúc này Lục Lâm Thiên cũng đang nhìn thiếu nữ trẻ trung trước mặt, tiểu nha đầu lúc trước giờ đây đã trổ mã vô cùng duyên dáng yêu kiều, là một mỹ nhân mười phần, còn thực lực và thiên phú của nàng ta thì cũng đã tới mức vô cùng khủng bố, nếu như đánh một trận với mình khi mình dùng thực lực linh giả thì ai thắng ai thua, đúng là khó mà nói chắc.

– Xuy!

Trong lúc Lục Lâm Thiên đang đánh giá thì Lục Tâm Đồng cũng không khách khí chút nào, thân ảnh nhanh như chớp, một đạo trảo ấn mang theo khói độc ngập trời trong tay trực tiếp đánh về phía Lục Lâm Thiên.

– Nha đầu này, đúng là chẳng khách khí gì.

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ mỉm cười, kịch độc của Lục Tâm Đồng, Lục Lâm Thiên cũng không dám tiếp xúc trực tiếp, thân ảnh lập tức lùi lại.

– Xuy xuy.

Lục Tâm Đồng đắc thế không buông tha, khói độc màu đen nồng đậm trong tay lúc này cũng lan ra thêm, khí tức cay mũi khó chịu phóng thẳng lên trời, một cỗ năng lượng ba động kịch liệt nổi lên, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi không thôi. Ngay sau đó, khói đen tựa như vô vàn sợi tóc lập tức bao phủ cả không gian.

– Đúng là khó chơi thật.

Lục Lâm Thiên nhướng mày, mình không sợ kình khí công kích, nhưng không thể không để ý tới khói độc này, trong cả không gian đều bị khói độc bao phủ, đang tràn vào cơ thể của mình từ mọi ngóc nghách, những khói độc này vừa vào trong cơ thể lập tức sinh ra ảnh hưởng không nhẹ, ngay cả linh hồn cũng bị nó ăn mòn.

Linh lực vận chuyển, huỷ diệt khói độc bên trong cơ thể, thân ảnh vội lùi lại, Lục Lâm Thiên nói:

– Thực lực của Tâm Đồng cô nương ngày càng mạnh, nếu như Lam bà bà biết được, nhất định sẽ rất vui mừng.

– Xuy xuy!

Sắc mặt của Lục Tâm Đồng đột nhiên biến đổi, vội vàng thu lại thủ ấn trong tay, giữa không trung chỉ toàn khói độc tán loạn, lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên hỏi:

– Sao ngươi lại biết Lam bà bà?

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhìn Lục Lâm Thiên nói:

– Ta không chỉ biết Lam bà bà, chuyện ta biết vẫn còn rất nhiều.

– Người là ai?

Ánh mắt của Lục Tâm Đồng loé lên, nhìn về phía thanh niên tóc dài trước mắt hỏi với vẻ kinh ngạc, nhưng trong ký ức của mình hoàn toàn không có tí gì về người này, hình như mình cũng không quen biết hắn thì phải.

– Xuy!

Đúng vào lúc này, trong mắt của Lục Lâm Thiên đột nhiên có một cỗ quang mang kỳ dị loé ra, thúc dục Hư Linh Huyễn Ấn, trực tiếp bao phủ trên người của Lục Tâm Đồng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio