Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 1717: linh vương bát trọng (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Lưu Nhất Thủ, ngươi không nên nói như vậy, ngươi thực sự rất tốt. Ta vẫn luôn coi ngươi như là ca ca. Là thân ca ca. Sau này ngươi chính là ca ca của ta. Ta biết các nàng Tiểu Lan, Giai Giai đều thích ngươi, ngươi có thể chọn một người.

Nhìn dáng vẻ của Lưu Nhất Thủ, trong lòng đơn thuần của Bạch Toa Toa có chút không đành lòng.

– Cái gì, Tiểu Lan? Nàng so với ta còn béo hơn.

Lưu Nhất Thủ lập tức nói rồi nhíu mày lớn tiếng:

– Được rồi, ngươi không thích ta ta cũng không ép. Ngươi chỉ cần sống tốt là được rồi. Nhưng sau này ai dám bắt nạt ngươi ta nhất định sẽ không buông tha hắn.

Ngay khi Lưu Nhất Thủ vừa nói xong, trong hậu sơn Phi Linh môn đột nhiên giống như gió nổi mây phun, hai người lập tức kinh ngạc nhìn về phía sau.

Trên hậu sơn, trong một mật thất đột nhiên có một cỗ khí tức mạnh mẽ lan tràn mang theo một cỗ hắc mang bàng bạc.

Phù.

Ngay khi khí tức tăng lên cũng dẫn dắt theo một đám năng lượng trong thiên địa, năng lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng tiến vào trong mật thất. Cùng với khí tức tăng lên khiến cho toàn bộ hậu sơn Phi Linh môn gió nổi mây phun.

Cảnh tượng này cũng không kéo dài bao lâu, thì có một đạo khí tức cường hãn bắt đầu tràn ra. Linh hồn ba động bàng bạc thật lâu sau mới thu liễm lại.

Ầm ầm.

Cửa mật thất mở ra, một thân ảnh mặc hắc bào mang theo ánh mắt lạnh lùng, khí tức trên người như ẩn như hiện vô hình trung khiến cho người khác không dám tới gần. Mà người này chính là Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh.

– Chúc mừng. Lại đột phá một trọng đến Linh Vương ngũ trọng.

Ngoài mật thất có một nữ tử tuyệt mỹ tản ra khí tức quyến rũ thành thục, quốc sắc thiên hương đã sớm chờ từ trước. Đôi mắt xinh đẹp, tuổi tác thoạt nhìn chỉ có hai mươi mấy tuổi, chính là Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh.

– Sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?

Ánh mắt Đông Vô Mệnh nhìn về phía nữ tử tuyệt mỹ, trong mắt có chút phức tạp rồi lập tức hỏi. Gần đây chuyện cần xử lý không ít. Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh cố ý chờ hắn ở chỗ này sợ rằng Phi Linh môn đã xảy ra chuyện gì đó.

– Ám đường truyền tới tin tức, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo mấy ngày trước đều phái ra trưởng lão đi tới Lan Lăng sơn trang.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

– Ý của ngươi là ba sơn môn này sẽ có động tác?

Đông Vô Mệnh nhướng mày nói, trong mắt hiện lên hàn ý nhàn nhạt.

– Sợ rằng sẽ có một chút động tác. Trên biên cảnh người mà ba môn phái này phái ra cũng càng nhiều. Chúng ta vẫn phái người tiếp viện thế nhưng không chịu nổi ba môn phái này giáp công.

– Linh Thiên môn có động tác gì không?

Sau khi cúi đầu trầm tư một lát, Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

– Ba sơn môn Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo cũng còn phái người dường như vô ý phong tỏa tin tức của Linh Thiên môn, sọ rằng Linh Thiên môn đã rơi vào trong sắp xếp của ba sơn môn này.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

– Lan Lăng sơn trang, Hắc Sát giáo, Hóa Vũ tông chẳng nhẽ định làm ra động tĩnh gì lớn sao?

Sắc mặt Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh có chút ngưng trọng, thấp giọng nói:

– Tiểu tử kia hiện tại đang ở Đông Hải, tình huống hiện tại của Phi Linh môn sợ rằng phải dựa vào mấy lão gia hỏa như chúng ta. Thế nhưng hiện tại đã bắt đầu khó mà chống đỡ được.

– Tất cả cũng chỉ có thể chờ Lâm Thiên trở về. Trước khi hắn trở về thứ chúng ta có thể làm chỉ là bảo tồn thực lực. Nếu như liều mạng đối với chúng ta mà nói càng thêm bất lợi.

Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.

– Cũng chỉ có thể như vậy.

Thôi Hồn Độc Vương Đông Vô Mệnh nói.

Trong hải vực xanh thẳm, trên bầu trời vạn dặm không có một đám mây. Trong hải vực chung quanh có không ít yêu thú trong nước nhô đầu ra. Đột nhiên cả hải vực gió nổi mây phun. Từng đầu yêu thú cảm nhận được cỗ khí tức khiến tim đập nhanh lập tức chui đầu chạy trốn vào trong hải vực.

Giữa không trung, thân ảnh Lục Lâm Thiên lăng không mà đứng, khí tức quanh người đột nhiên kéo lên. Quang mang quanh thân ngày càng chói mắt, đan điền bắt đầu bành trướng, có cảm giác no đủ.

Trạng thái này cũng không kéo dài bao lâu, trong đan điền Lục Lâm Thiên vang lên một tiếng trầm muộn.

Phanh.

Tiếng trầm muộn vang lên, đồng thời trong đan điền có một cỗ lực lượng mạnh mẽ khuếch tán. Khí tức kéo lên, toàn bộ chân trời run rẩy.

Lúc này quanh thân Lục Lâm Thiên có một cỗ khí tức bàng bạc tiết ra ngoài, từ trong lỗ chân lông bạo phát ra giống như là hồng thủy lập tức tạo thành một vòng xoáy chung quanh người dẫn dắt năng lượng trong thiên địa kéo tới.

Sưu sưu.

Trong bầu trời, năng lượng thiên địa bị Lục Lâm Thiên hút vào trong cơ thể, lập tức năng lượng bàng bạc trong thiên địa ngập trời kéo đến giống như Lục Lâm Thiên rút dây động rừng. Cuối cùng năng lượng thiên địa bị dòng xoáy bàng bạc quanh thân Lục Thiếu Du đưa vào trong cơ thể. Năng lượng thiên địa bàng bạc tiến vào cơ thể, khí tức lần nữa điên cuồng kéo lên.

Phanh.

Khí tức đột phá bình cảnh, năng lượng bàng bạc trong thiên địa trực tiếp bao vây chung quanh Lục Lâm Thiên. Uy áp kinh khủng tràn ra chung quanh khiến cho hải vực phía dưới cuồn cuộn giống như biểm gầm. Khí thế như vậy vô cùng kinh khủng.

Trong lòng Hắc Vũ, Dương Quá cùng mọi người không khỏi than thở. Năng lượng bàng bạc trong bầu trời giằng co chừng mười chung trà sau lập tức tiêu tán. Mà năng lượng thiên địa tán đi, cỗ uy áp ngập trời kia cũng từ từ phai nhạt.

– Khí tức thật mạnh, Vũ Vương bát trọng sao lại mạnh như vậy.

Lúc này Hắc Vũ không khỏi khϊếp sợ.

Năng lượng thiên địa biến mất không còn tung tích, thân ảnh màu xanh trên bầu trời ngày càng rõ ràng, rốt cuộc cũng xuất hiện trước ánh mắt kinh ngạc của mấy người.

Giữa không trung, Lục Lâm Thiên hít sâu một hơi, đồng thời thở ra một ngụm trọc khí. Gợn sóng trong không gian run lên, lười biếng duỗi thân thể một cái, cảm nhận cảm giác thoải mái không nói nên lời tràn ngập toàn thân.

– Đây là lực lượng của Vũ Vương bát trọng sao? Rốt cuộc cũng đạt tới Vũ Vương bát trọng.

Hai tay Lục Lâm Thiên run lên, bàn tay khẽ nắm, cảm nhận chân khí bàng bạc như biển rộng trong đan điền, Lục Lâm Thiên không khỏi có chút kích động. Đan điền của hắn lần nữa được mở rộng, chân khí giống như đại dương mênh mông lần nữa nhiều hơn gấp bội. Loại lực lượng này khiến cho Lục Thiếu Du vô cùng mê hoặc. Vũ Vương bát trọng, sợ rằng vô số người dùng cả đời cũng khó mà đạt được. Mà hiện tại hắn đã đạt tới Vũ Vương bát trọng.

Nhíu mày, Lục Lâm Thiên duỗi tay, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt. Không gian trước mặt không ngờ mạnh mẽ vặn vẹo tạo thành một vết sâu. Giống như là một bàn tay nắm vào khí cầu, tùy thời có thể bóp nát nó vậy.

Dưới một trảo này Lục Lâm Thiên có tự tin, cho dù là Vũ Vương cửu trọng bình thường nếu như bị một trảo này đánh vào người chỉ sợ cũng sẽ trở thành một đám thịt nát. Đây là một loại cảm giác lực lượng tuyệt đối.

Cảm nhận mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều khiến cho không gian vặn vẹo, trên khuôn mặt Lục Lâm Thiên chậm rãi hiện lên nụ cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio