Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 1763: chạy tới cấm địa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giữa không trung, trên lưng Thiên Sí Tuyết Sư, Lục Lâm Thiên khoanh chân ngồi xuống.

– Bàn Hủy huynh, còn cách cấm địa kia xa không?

Lục Lâm Thiên hỏi.

– Hẳn là còn một ngày lộ trình nữa.

Bàn Hủy nhìn về phía trước rồi nói.

– Gần đây có người, cấm địa kia liệu có bị người khác phát hiện không?

Lục Lâm Thiên có chút lo lắng, người Thánh Linh cốc xuất hiện ở gần đây, sợ rằng gần đây cũng có người khác.

– Rất có thể, cấm địa kia cực kỳ khổng lồ. Cũng vô cùng thu hút sự chú ý, nếu như phát hiện ra thì cũng là chuyện bình thường.

Bàn Hủy nói:

– Chỉ là nếu như người phát hiện cấm địa kia dám đi vào thì chỉ có một con đường chết mà thoi.

– Tuyết Sư, dùng tốc độ nhanh nhất đi.

Lục Lâm Thiên nhíu mày lập tức nói với Thiên Sí Tuyết Sư.

– Vâng, chủ nhân.

Thiên Sí Tuyết Sư đáp, hai cánh rung động, gợn sóng trong không gian chung quanh đôi cánh vặn vẹo. Không khí rít gào mang theo thanh âm trầm thấp.

Không khí hai bên tai rít gào, y phục trên người Lục Lâm Thiên khẽ tung bay. Một lát sau quanh thân được một vòng quang tráo vô hình bao phủ. Đôi mắt nhắm chặt, tâm thần chìm đắm trong lĩnh ngộ thuộc tính phong. Quanh thân tràn ngập khí tức thuộc tính phong.

Trong không gian, có một cỗ năng lượng thuộc tính phong quay chung quanh Lục Lâm Thiên. Hiện tại tốc độ lĩnh ngộ của Lục Lâm Thiên tuy rằng không dám nói là tiến triển cực nhanh. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt Lục Thiếu Du lập tức tiến vào trong trạng thái lĩnh ngộ.

Hiện tại Lục Lâm Thiên cũng không dám bỏ lơ một chút thời gian nào. Chờ sau khi lĩnh ngộ thuộc tính phong tới một trình độ nhất định thì Hoàn Vũ Thất Toàn Trảm kia hắn cũng có thể tu luyện được rồi.

Còn một hai ngày nữa mới tới cấm địa, Lục Lâm Thiên chìm đắm trong lĩnh ngộ lại không biết được trong lúc lĩnh ngộ thời gian trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Dọc đường đi, có Bàn Hủy và Bàn Vân ở đây không có một yêu thú nào gây phiền phức. Cho dù có chút yêu thú lớn mật sau khi cảm nhận khí tức của Thiên Sí Tuyết Sư thì lập tức không dám tới trêu chọc.

Trong núi non phía dưới bắt đầu xuất hiện không ít thân ảnh. Nhìn thấy Thiên Sí Tuyết Sư trên bầu tời cũng không có ai dám chặn lại. Ở bên trong này tất cả mọi người đều vì tầm bảo mà tới cho nên sẽ không chủ động đi gây chuyện, người chủ động sợ rằng không có bao nhiêu.

Cứ như vậy một đường phi hành, tới ngày thứ hai Lục Lâm Thiên từ trong lĩnh ngộ tỉnh lại, một ngụm trọc khí từ trong miệng Lục Lâm Thiên được thở ra. Khóe miệng khẽ nhếch lên mang theo nụ cười, dường như đối với việc lĩnh ngộ của mình Lục Thiếu Du cực kỳ thỏa mãn.

– Chưởng môn phía trước không xa chính là cấm địa.

Thanh âm của Bàn Hủy truyền đến.

Lục Lâm Thiên nghe vậy ngẩn đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy lúc này trong không gian phía xa một mảnh mông lung. Sương mù che trời, cả không gian phía trước mông lung, có một ngọn núi khổng lồ xuất hiện trước mặt mọi người, thế nhưng cũng không phải quá rõ ràng.

Lục Lâm Thiên nhíu mày, phía trước là cấm địa như trong lời Bàn Hủy nói sao? Khí tức kia khiến cho trong lòng hắn chấn động, giống như phảng phất có một cỗ nguy hiểm kinh người tồn tại ở bên trong. Thảo nào Bàn Hủy nói tất cả yêu thú và linh thú căn bản không dám tiến vào cấm địa này.

– Chưởng môn, cấm địa này cực kỳ khổng lồ. Phía trước có một điểm dừng chân, cũng có một cái động khẩu tiến vào. Ta đã từng thử tiến vào ở những nơi khác thế nhưng không có một nơi đặt chân nào. Trên toàn bộ cấm địa có một cấm chế vô cùng lợi hại, nếu không tiến vào từ nơi nhập khẩu thì căn bản không thể tiến vào được.

Bàn Hủy nói.

– Vậy thì chúng ta đi vào từ nơi đó.

Lục Lâm Thiên nhíu mày, nơi này còn có cấm địa, quả thực là không đơn giản.

– Chúng ta đã chậm một bước, phía trước đã không có ít người ở đó.

Hắc Vũ đứng dậy, chắp tay mà đứng. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước, trong tâm thần của hắn ở bên trong dãy núi phía trước có không ít khí tức tồn tại.

Sắc mặt Lục Lâm Thiên có chút bất đắc dĩ, hắn đã làm lỡ không ít thời gian. Cho dù có Bàn Hủy dẫn đường đi tới cũng vẫn tới chậm một chút.

Không gian mông lung kia càng lúc càng gần, khí tức thê lương cũng càng lúc càng đậm. Trong lúc mơ hồ Lục Lâm Thiên thậm chí còn có thể cảm giác được một cỗ sát khí tiết ra ngoài, khiến cho tim đập nhanh hơn.

Để Thiên Sí Tuyết Sư thu hồi bản thể, mọi người sau khi tới gần lập tức đi theo Bàn Hủy đi tới lối vào. Đám người Lục Lâm Thiên ở trên không trung trực tiếp đi tới trước cấm địa.

Ngẩng đầu nhìn phía trước, Lục Lâm Thiên chỉ thấy trước mặt là một mảnh không gian mông lung vô bờ. Trong không gian này dường như có một ngọn núi vô cùng lớn, khí tức thê lương không ngừng tràn ra, chứng minh cấm địa này sợ rằng đã tồn tại chí ít mấy vạn năm.

Từ không trung hạ xuống, một cái sân rộng lớn xuất hiện trong ánh mắt của mọi người. Cái sân này vô cùng lớn, trên mặt đất là đá phiến màu xanh, trong khe có không ít cỏ dại, mơ hồ còn có hài cốt yêu thú và linh thú càng khiến cho khí tức của cấm địa này thêm vài phần thê lương.

Mà khi thân ảnh còn chưa đáp xuống sắc mặt Lục Lâm Thiên lập tức biến hóa. Trên sân rộng lúc này không ngờ có rất nhiều thân ảnh, liếc mắt nhìn qua Lục Lâm Thiên lập tức nhìn thấy không ít kẻ đối đầu với hắn. Những người này không ngờ cũng tới cấm địa. Cũng không biết vì sao đám người này lại tìm được nơi này. Chắc cũng vì nơi này cũng không quá khó tìm, chỉ cần tới gần sợ rằng ai cũng có thể cảm nhận được khí tức thê lương bàng bạc trong không gian.

– Tất cả cẩn thận một chút.

Lục Lâm Thiên đáp xuống đất rồi nhẹ giọng nói với mọi người. Tuy rằng hiện tại hắn không sợ một kẻ nào, thế nhưng mọi chuyện vẫn phải chú ý một chút thì tốt hơn.

– Được.

Lục Lâm Thiên nói xong đám người Dương Quá, Lục Tâm Đồng lập tức gật đầu đáp nhẹ một tiếng, cả đám đề phòng chung quanh.

Nhân số trên sân rộng hiện tại sợ rằng ít nhất cũng hơn một nghìn người. Dựa theo nhân số ban đầu tiến vào đây trong tính toán của Lục Lâm Thiên là gần vạn người. Lúc này có hơn nghìn người tới đây quả thực cũng không ít. Xem ra tốc độ cũng những người này cũng không chậm.

Nhìn thấy đám người Lục Lâm Thiên tiến tới, vô số ánh mắt trên sân rộng lập tức nhìn lại rồi rời đi. Dù sao chuyện có người tới cũng không phải là chuyện gì quá kinh ngạc. Huống chi lúc này mọi người đều đang nhìn vào động khẩu kia. Ngay cả Lục Lâm Thiên cũng không ngoại lệ, sau khi đáp xuống sân rộng lập tức nhìn kỹ vào trong động khẩu.

Động khẩu này lớn không gì sánh được, hai bên cao vót, trong không gian mông lung có vẻ cực kỳ hùng vĩ, nguy nga, còn có một cỗ khí tức chấn động nhân tâm từ đó truyền ra. Mà thứ khiến cho Lục Lâm Thiên khϊếp sợ chính là bên trong động khẩu kia có một cỗ khí tức thê lương, mang theo sát khí kinh người. Từ động khẩu nhìn vào bằng mắt thường cũng có thể thấy được có vô số hài cốt yêu thú, linh thú, sát khí lan tràn, đại hồn anh trong đầu cũng có xung động muốn nhảy ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio