Lục Lâm Thiên chợt nhướng cao mày, sắc mặt âm trầm, tiếp tục đi tới. Lát sau một tiếng quát vang lên sau lưng Lục Lâm Thiên: – Đứng lại! Lục Lâm Thiên quay người lại: – Bám theo lâu như vậy rốt cuộc chịu ra? Bốn nam nhân theo dõi Lục Lâm Thiên khoảng hai mươi tám, chín tuổi, người lớn tuổi nhất khoảng ba mươi. Người lớn tuổi nhất mặc trường sam màu xanh, mặt có vết đao. Nam nhân mặt sẹo nhìn Lục Lâm Thiên: – Tiểu tử, giao hết đồ trên người ra đây. Lục Lâm Thiên hỏi: – Các ngươi là ai? Lục Lâm Thiên xem khí thế của bốn nam nhân thực lực kém nhất là Vũ Sĩ lục trọng, một Vũ Sĩ bát trọng, một Vũ Sĩ cửu trọng. Nam nhân mặt sẹo đến đẳng cấp Vũ Sư nhị trọng. Lục Lâm Thiên sớm biết có bốn người bám theo mình. Trong Sơn mạch Vụ Đô luôn phải cảnh giác, quan sát xung quanh. Lục Lâm Thiên thói quen cảnh giác từng giây từng phút, khi đi ra Tụ Bảo Môn hắn phát hiện có người theo đuôi mình. Nam nhân tu vi Vũ Sĩ lục trọng lạnh lùng quát: – Chúng ta là ai có cho ngươi biết cũng vô dụng, chỉ trách ngươi khoe tiền làm gì, chết đi! Bàn tay nam nhân Vũ Sĩ lục trọng ngưng tụ hỏa chưởng nóng cháy, vạn chân khí dưới chân nhanh như chớp lao hướng Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên cười nhạt: – Hừ! Xem coi ai chết! Ngay khi chưởng ấn nóng cháy của Vũ Sĩ lục trọng sắp đến gần thì Lục Lâm Thiên đạp đất, cong người, thân hình như cung tên kéo căng. Thớ thịt căng cứng, chân khí nóng bỏng bộc phát. Tiếng năng lượng nổ giòn vang, Lục Lâm Thiên co nắm tay ngưng tụ quyền ấn. Trên quyền ấn lóe tia lửa, hơi thở nóng cháy khuếch tán lao thẳng vào chưởng ấn. Nắm đấm chứa kình phong xé rách không khí, kình khí vô hình mang theo hơi nóng cháy va chạm mạnh với chưởng ấn lửa. Bùm bùm! Thanh âm trầm đυ.c vang lên từ vị trí lực lượng đυ.ng chạm. Lửa tứ tán, hơi thở nóng cháy tràn ra. Trong thời tiết nóng nực bốc khói xám đậm đặc như mây như khói. Nắm đấm của Lục Lâm Thiên tuôn ra kình khí cường đại ập vào bàn tay Vũ Sĩ lục trọng, đè gã oằn người xuống, bàn tay vang tiếng xương gãy. Vũ Sĩ lục trọng rú lên: – A! Vẻ mặt Lục Lâm Thiên hờ hững nhanh chóng thò tay trái, thủ ấn thay đổi, năm chỉ ấn nóng rực ngưng tụ trên đầu ngón tay. Năng lượng chân khí bộc phát, năm chỉ ấn mạnh mẽ đâm vào nam nhân Vũ Sĩ lục trọng. – Hỏa Ảnh chỉ! Lục Lâm Thiên thi triển Hỏa Ảnh chỉ uy lực mạnh hơn lúc mới vào Sơn mạch Vụ Đô nhiều, cộng với nam nhân chỉ có tu vi Vũ Sĩ lục trọng, bản thân hắn là đẳng cấp Vũ Sĩ bát trọng. Cách biệt hai tầng tu vi đó là chênh lệch cực lớn. Vù vù vù! Năm Hỏa Ảnh chỉ gần trong gang tấc chứa kình khí cường đại vô hình tạc nổ ngực nam nhân Vũ Sĩ lục trọng, đẩy gã lùi ra sau. Ngực nam nhân Vũ Sĩ lục trọng thủng năm cái lỗ chảy máu ròng ròng. Bùm! Tất cả diễn ra trong hai giây, nam nhân Vũ Sĩ lục trọng giờ là cái xác nằm dưới đất. Ba người khác vẻ mặt kinh hoàng. Lục Lâm Thiên lạnh lùng nhìn xác chết dưới đất, với người muốn hại mình thì hắn không bao giờ buông tha. Từ xưa cá tính của Lục Lâm Thiên đã sát phạt dứt khoát, cộng với tôi luyện trong Sơn mạch Vụ Đô khiến hắn càng biết làm sao đối phó kẻ thù. Lục Lâm Thiên không giấu khí thế tuôn ra từ thân thể, nam nhân mặt sẹo Vũ Sư nhị trọng kinh ngạc kêu lên: – Vũ Sĩ bát trọng! Hai nam nhân đứng bên cạnh nét mặt sa sầm. Chỉ chớp đã chết một đồng bạn. Người Lục Lâm Thiên toát ra khí thế xen lẫn sát khí, sát khí sắc bén như đao quang. Người chưa trải qua lửa máu tôi luyện thì không có loại khí thế sắc bén này, thiếu niên áo xanh chắc chắn không đơn giản như bề ngoài của hắn. Nam nhân tu vi Vũ Sĩ bát trọng quát to: – Không ngờ có chút công phu, để mạng lại! Đồng bạn bị gϊếŧ khiến nam nhân Vũ Sĩ bát trọng rất tức giận, tay cầm cây gậy sắt màu xanh, một đầu nhọn, một đầu dẹp tựa như loan đao lóe tia sắc lạnh. Vũ khí rút ra từ tay nam nhân Vũ Sĩ bát trọng, khí thế mạnh mẽ xé rách không khí. Đá vụn trong sơn cốc bị hất bay lên, chân khí thuộc tính thổ bộc phát, nam nhân Vũ Sĩ bát trọng vọt hướng Lục Lâm Thiên. Nam nhân Vũ Sĩ cửu trọng, nam nhân mặt sẹo Vũ Sư nhị trọng cũng lao vào Lục Lâm Thiên. Chân khí cuồng bạo, bọn họ định vây công Lục Lâm Thiên, không chút nương tay. Có thể thấy được ba người quen làm nghề chặn đường cướp bóc nhiều lần, chỉ mong nhanh chóng gϊếŧ đối thủ, không có đạo nghĩa gì hết. Sắc mặt Lục Lâm Thiên âm trầm, trong tình huống nguy cấp vẫn không hốt hoảng. Mấy người này chưa đủ sức làm khó được Lục Lâm Thiên, chỗ này không bóng người, hắn có thể thoải mái bộc lộ thực lực. Lục Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng: – Cùng nhau lên vậy cùng chịu chết đi! Chân khí hùng dũng như nước lũ xuyên qua kinh mạch rộng, thủ ấn nhanh nhẹn. – Thanh Linh khải giáp! Chớp mắt người Lục Lâm Thiên phủ lớp không gian vảy vàng nhạt trông rất thần dị, khí thế tăng vọt. Cùng thực lực tu vi Vũ Sĩ bát trọng nhưng Lục Lâm Thiên phát ra khí thế mạnh hơn đối thủ nhiều. Nếu so sánh khí thế của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng tựa mưa rào thì khí thế trên người Lục Lâm Thiên là mưa to. Tất cả là vì kinh mạch trong người Lục Lâm Thiên rộng dày hơn người cùng tu vi, chân khí chuyển động nhanh hơn, mạnh hơn, khí thế cường đại hơn nhiều. Cùng một đòn công kích, Lục Lâm Thiên vận dụng thì có uy lực lớn hơn rất nhiều. Thanh Linh khải giáp bao quanh thân Lục Lâm Thiên, khi ba đối thủ kinh ngạc thì phút giây đó hắn vung chưởng. Chưởng ấn màu vàng đất ngưng tụ, chân giẫm mạnh xuống đất. Năng lượng chân khí vàng đất tuôn ra từ bàn chân Lục Lâm Thiên, chân khí cường đại dao động thành lực đẩy mạnh mẽ khiến Lục Lâm Thiên hóa thành bóng đen vọt hướng Vũ Sĩ bát trọng. Vũ Sĩ bát trọng cầm vũ khí kinh ngạc kêu lên: – Vũ Giả song hệ? Chân khí rót vào vũ khí nhiều hơn, vũ khí lóe ánh sáng sắc bén rạch phá không khí, kình khí rít gào đâm mạnh vào Lục Lâm Thiên. Lục Lâm Thiên ở giữa không trung vẻ mặt hờ hững nhìn quang nhận sắc bén đâm tới gần, người chợt lóe, ngực hắn chỉ trong tích tắc né thoát quang nhận, rồi huy động chưởng ấn công kích nam nhân Vũ Sĩ bát trọng. Biểu tình Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng giật mình, gã không ngờ tốc độ của đối thủ mau vậy. Vũ Sĩ bát trọng dựng hộ thân cương quyển vàng đất quanh thân, vội vàng vỗ chưởng nghênh đón Lục Lâm Thiên. Chưởng ấn ngưng tụ ẩn chứa kình khí hùng hồn đánh tan dòng không khí. Nhưng lúc này mắt Lục Lâm Thiên bắn tia sắc bén, lù lù bất động, người không dịch chuyển một li. Lục Lâm Thiên mặc kệ chưởng đập trúng vai mình, chưởng ấn của hắn vỗ vàog ngực nam nhân Vũ Sĩ bát trọng. Chưởng ấn phá hộ thân cương quyển của nam nhân Vũ Sĩ bát trọng, kình khí cường đại từ chưởng ấn ập xuống. Bùm bùm bùm! Thanh âm như sấm vang vọng trong sơn cốc. Nam nhân Vũ Sĩ bát trọng phun búng máu, bị đánh bay xuống dưới đập mạnh vào khối đá to trong sơn cốc, đá nứt ra. Tất cả nói thì dài nhưng chỉ xảy ra trong hai giây. Lục Lâm Thiên dựa vào Thanh Linh khải giáp, cơ thể mạnh mẽ trực tiếp va chạm với chưởng lực từ Vũ Sĩ bát trọng. Đúng như dự đoán, chưởng của đối thủ trừ khiến ngực Lục Lâm Thiên sôi trào máu ra không tạo thành vết thương gì.