Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 1980: quay về phi linh môn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khổng Tước Tôn giả nói:

- Không ngờ đại ca có thiên phú phong hoa tuyệt đại như vậy, muốn đột phá đến tầng đó mà không thành công. Chúng ta không còn nhiều thời gian, nhưng cuối cùng được gặp đại ca là chuyện may mắn.

Bạch Long Tôn giả lầu bầu:

- Tứ muội từ khi nào cũng như vậy? Không phải chúng ta không có cơ hội, chắc nhiều người cũng đang chờ cơ hội đó.

Lục Lâm Thiên rời khỏi đình viện bốn người Bạch Long Tôn giả cư ngụ, hắn cười tủm tỉm dọc theo đường đi. Lần này hắn lại được vài món báu vật, quan trọng nhất là bốn Thiên Tôn đời thứ nhất Thánh Linh giáo còn sống, sau này Lục Lâm Thiên sẽ có chỗ dựa. Chỉ cần bốn cường giả khủng bố kia còn sống thì sẽ là núi dựa chắc chắn cho Thánh Linh giáo, Phi Linh môn. Sơn môn như Tam Tông Tứ Môn cũng không dám đυ.ng vào.

Lục Lâm Thiên quay về phòng mình, mở cửa phòng ra, mắt nhìn chằm chằm gian phòng. Con ngươi Lục Lâm Thiên co rút, hắn rất bất ngờ. Hai nữ nhân Vân Hồng Lăng, Lữ Tiểu Linh đang chờ hắn trong phòng.

Lục Lâm Thiên nhướng mày khẽ hỏi:

- Sao các nàng đều đến?

Vân Hồng Lăng tiến lên hỏi:

- Lâm Thiên, chàng có bị thương nặng lắm không? Vết thương sao rồi?

Lục Lâm Thiên nói:

- Không sao, ta chỉ bị thương nhẹ, không đáng lo.

Lục Lâm Thiên nhìn hai nữ nhân, ban ngày hỗn chiến làm bọn họ tiêu hao khá lớn. Lữ Tiểu Linh tiêu hao nhiều nhất, về đẳng cấp thực lực thì nàng hơi kém hơn Vân Hồng Lăng.

Lữ Tiểu Linh lườm Lục Lâm Thiên:

- Không thể lơ là được, nhanh đi trị thương. Nếu thϊếp và Hồng Lăng tỷ không đến tìm thì chàng mãi mãi không chủ động tìm chúng ta.

Lục Lâm Thiên chỉ cười.

Vân Hồng Lăng nói với Lục Lâm Thiên:

- Cười cái gì, nhanh đi trị thương đi.

Vân Hồng Lăng quay sang bảo với Lữ Tiểu Linh:

- Tiểu Linh, chúng ta đi trước đi.

Lữ Tiểu Linh nói:

- Lâm Thiên, chàng hãy mau đi chữa thương, chúng ta về trước.

Lữ Tiểu Linh cùng Vân Hồng Lăng ra khỏi phòng.

Lục Lâm Thiên nhìn hai nữ nhân, hỏi:

- Hai người cứ đi vậy sao?

Vân Hồng Lăng trừng Lục Lâm Thiên:

- Chúng ta không đi thì chàng còn muốn làm gì? Nhanh trị thương đi!

Vân Hồng Lăng kéo Lữ Tiểu Linh ra khỏi phòng.

Lục Lâm Thiên cười khổ, hai nữ nhân đến, thấy các nàng không sao thì hắn cũng yên lòng.

Lục Lâm Thiên đóng cửa phòng, ngồi xếp bằng, bắt đầu điều tức. Tuy dùng đan dược đã lành một chút nhưng không thể bình phục ngay trong phút chốc được.

Lục Lâm Thiên điều tức, thời gian chậm rãi trôi. Trong một đình viện, mấy cường giả Thiên Vân đảo ngồi quanh, Thiên Huyễn Tôn Giả, Đạm Thai Tuyết Vi cũng có mặt.

Thiên Huyễn Tôn Giả nói:

- Không ngờ thực lực của Thánh Linh giáo cường đại đến mức này. Bạch Long Tôn giả, Kim Lang Tôn giả, Khổng Tước Tôn giả, Cùng Kỳ Tôn giả toàn là huynh đệ kết bái của Thánh Thủ Linh Tôn ngày xưa, tứ bộ Thiên Tôn đời thứ nhất Thánh Linh giáo. Những cường giả đáng sợ này còn sống thì mọi chuyện đều khác đi.

Một Tôn cấp của Thiên Vân đảo hỏi:

- Thái thượng trưởng lão, bây giờ chúng ta nên làm sao đây?

Thiên Huyễn Tôn Giả hỏi Đạm Thai Tuyết Vi:

- Tuyết Vi, lúc nàng đến có được sư tổ dặn gì không?

Đạm Thai Tuyết Vi trả lời:

- Sư tổ dặn là cố gắng quan hệ tốt với Phi Linh môn.

Thiên Huyễn Tôn Giả nói:

- Tuyết Vi, hãy làm theo lời sư tổ đã nói. Phi Linh môn hiện tại đã xưa đâu bằng nay, tiểu tử Lục Lâm Thiên rất đáng gờm, giờ đã bộc lộ tài năng. Ta thấy nàng và Lục Lâm Thiên có quan hệ không tệ, từ nàng ra tay có lẽ về sau quan hệ giữa Phi Linh môn và Thiên Vân đảo càng bền chặt. Có lẽ sau này chúng ta cần nhờ Phi Linh môn giúp đỡ chút ít.

Đạm Thai Tuyết Vi mắt lóe tia sáng khẽ đáp:

- Tuyết Vi hiểu.

Đang là mùa đông, sáng sớm sắc trời xám xịt, sương mù dày đặc trên bầu trời. Mùa đông sáng sớm mông lung sương cá,t gió rét buốt thổi vù vù.

Trong tiểu thành.

Tiếng rít vù vù dấy lên mảng lớn, rồi tiếng vỗ cánh bay đi khiến tiểu thành buổi sáng chìm trong tĩnh lặng bỗng chốc sôi trào. Các tọa kỵ yêu thú, linh thú đáng sợ làm người rung động.

Sáng sớm, làn gió còn mang chút lạnh giá, trong dãy sơn mạch núi no ntrập tùng, diện tích vô cùng bao la, khắp nơi tiêu điều. Trong dãy núi có một ngọn núi khổng lồ, núi cao ngất đâm mây, có mây mù lượn lờ xung quanh tựa như cảnh tiên.

Đường núi uốn lượn khúc khuỷu từ chân núi kéo dài lên tới đỉnh, rậm rạp cắm đầy những thanh kiếm bén nhọn, kiếm quang phản chiếu bốn phương. Kiếm khí sắc bén đè ép xung quanh như kiếm long uốn lượn ngửa đầu lên trời. Khí thế đè ép không gian làm người đến gần sẽ run rẩy, tim đập nhanh.

Ầm ầm ầm!

Ngay lúc này, ngọn núi trong không khí tĩnh lặng đột nhiên run lên, đất rung núi chuyển. Cùng lúc đó, trên ngọn núi, thân kiếm rậm tạp kêu vù vù hình thành kiếm minh đinh tai nhức óc quanh quẩn trên bầu trời. Trong sơn mạch xung quanh vạn thú kinh hoàng, từng tiếng dã thú gầm rống không ngừng vang lên trong sơn mạch.

Kiếm khí sắc bén hùng hồn tiết ra ngoài, ngọn núi vạn kiếm cùng ngân, kiếm bén rậm rạp sắp bắn ra khỏi ngọn núi, khí thế kinh người trấn áp thiên địa.

Giờ phút này, trong sơn mạch có nhiều khí tức mỏng manh rình ngó hướng ngọn núi.

Trong một không gian mờ tối, tiếng thần khóc quỷ hú vang vọng trong không gian, khắp nơi đầy ma khí. Trong không gian có vô số kiếm bén xoay tới xoay lui. Nhìn kỹ thì kiếm toàn là thứ rất hư ảo, ma khí ngập trời ngưng tụ ra kiếm. Kiếm ảo xuyên toa trong không gian dựa theo quỹ tích nhất định.

Tìm kiếm những quỹ tích này sẽ không khó phát hiện, ra những kiếm bén ảo bay ra từ một cái hồ sâu hình kiếm. Nước hồ như máu đỏ thắm, to cỡ mấy trăm thước, như thanh kiếm bén nằm trong không gian. Bên trên bao phủ ma khí ngút trời, bốn phía là khói đen lượn lờ khiến người nhìn tim đập nhanh.

Vù vù vù!

Lúc này chính giữa ao máu có một nữ nhân ngồi xếp bằng, toàn thân ngâm trong ao máu chỉ lộ ra phần đầu. Ma khí quanh quẩn gần đầu nàng, trông bộ dạng lạnh lùng diễm lệ mà yêu tà, có chút kỳ dị. Nàng là Nguyên Nhược Lan của Thiên Kiếm môn.

Nguyên Nhược Lan ngồi xếp bằng không nhúc nhích, bốn phía không ngừng vang tiếng quỷ khí rên, la hét chói tai. Trong ao máu nước chảy xiết như nước sôi, các tia năng lượng quái dị bao phủ Nguyên Nhược Lan. Các kiếm ảo như bay ra khỏi ao máu nhưng thật ra là bay ra từ người Nguyên Nhược Lan.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Nhược Lan hơi đen, làn da mấp máy, các thanh kiếm ảo xuyên qua xuyên lại trong người nàng.

Trong không gian vang lên giọng già nua ngạc nhiên:

- Lấy thân nhập ma, kỳ tích! Thiên Kiếm môn rất may mắn, không ngờ Nhược Lan có đại nghị lực, đại bền lòng, đại thiên phú như vậy. Nếu không có gì bất ngờ thì ma kiếm đã bắt đầu triệu hoán, khi tới lúc liền được truyền thừa Kiếm Tổ.

- Đại nghị lực, đại bền lòng, đại thiên phú là ba yêu cầu mà Kiếm Tổ để lại, hàng vạn năm nay không ai có thể đi tới cuối cùng, không ngờ tiểu nha đầu Nhược Lan làm được.

- Sắp gọi ra Ma Kiếm, Thiên Kiếm môn ta vinh hạnh!

Trong không gian các thanh âm kinh ngạc vang lên. Trong ao máu hình kiếm, Nguyên Nhược Lan nhắm chặt mắt, không biết qua bao lâu. Từng trường kiếm ảo quay quanh, khí thế trên người Nguyên Nhược Lan thay đổi với tốc độ mắt thường khó phát hiện. Tốc độ thay đổi khí thế này đang tăng nhanh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio