Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 3887: đào thải một

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm ầm!

Hai đạo năng lượng va chạm với nhau như muốn đẩy lùi đối phương, quảng trường màu vàng chấn động dữ dội, lực lượng mênh mông quét qua tất cả.

XIU....XIU......

Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai đạo năng lượng không ngừng nghiền nát, quang ảnh cửu tinh liên châu của Mạc Kình Thiên đột nhiên xuất hiện sau vụ nổ năng lượng vừa rồi.

Xoẹt!

Thân thể to lớn của Nhâm Tiêu Diêu lảo đảo lui ra phía sau vài bước, thân thể nham thạch khổng lồ thu nhỏ lại, hào quang trên nham thạch cũng tan biến. Sau khi lui lại hơn mười bước, Nhâm Tiêu Diêu đã khôi phục bộ dáng vốn có, hắn phun máu tươi liên tục.

Mạc Kình Thiên đáp xuống đất, miệng phun máu tươi, nhưng so với Nhâm Tiêu Diêu còn tốt hơn nhiều, hai người bốn mắt nhìn nhau.

- Ta bại, tái chiến cũng vô dụng, ngươi thắng.

Nhâm Tiêu Diêu nhìn Mạc Kình Thiên, thật lâu mới nói ra một câu này, tiếng nói vừa dứt trong miệng chảy máu tươi, thân thể lảo đảo lui ra phía sau, tâm niệm khẽ động, linh hồn phân thân nhanh chóng quay trở về bản thể.

- Đa tạ.

Mạc Kình Thiên vừa dứt lời, miệng hắn cũng phun máu tươi, máu tươi nhuộm đỏ trường bào của hắn, thân thể cũng uể oải, hắn lảo đảo lui ra phía sau mấy bước, suýt nữa ngã xuống đất, băng long và linh hồn phân thân nhanh chóng quay về cơ thể.

- Thắng.

Lục Lâm Thiên hơi kinh ngạc, lập tức cười nhạt, Mạc Kình Thiên và Nhâm Tiêu Diêu hai người quyết đấu tới bây giờ, kết quả này là Lục Lâm Thiên hy vọng nhìn thấy nhất.

- Nhâm Tiêu Diêu lại bại!

Trong hư không chung quanh có nhiều ánh mắt kinh ngạc, lúc trước Độc Nhất Đao thua trong tay Hoàng Lạc Nhan không ai cảm thấy bất ngờ, nhưng mà lúc này Mạc Kình Thiên thắng Nhâm Tiêu Diêu, đây là kết quả mọi người bất ngờ.

- Thiên phú của Mạc Kình Thiên không tệ, lúc này trong Vạn Thế đối quyết thật sự xuất hiện vài người thiên phú tốt.

Trên bệ đá, rất nhiều trưởng thượng cảm thán, chỉ có ánh mắt Mặc Ngã Hành hơi phiền muộn, dù sao Nhâm Tiêu Diêu cũng là hậu bối của hắn, lúc này bị thua khó tránh khỏi khó chịu, nhưng cũng không quá để ý.

- Trận thứ năm, Phong Vân trung thiên thế giới Mạc Kình Thiên chiến thắng.

Lão giả trọng tài lúc này tuyên bố kết quả.

- Như thế nào?

Mạc Kình Thiên ăn vào không ít đan dược chữa thương sau đó đi tới bên cạnh Lục Lâm Thiên và Thái A, Lục Lâm Thiên nhìn Mạc Kình Thiên, nhìn sắc mặt của hắn thì biết thương thế rất nghiêm trọng, Lục Lâm Thiên thậm chí ẩn ẩn cảm thấy thương thế của Mạc Kình Thiên cũng không tốt hơn Nhâm Tiêu Diêu bao nhiêu.

Mạc Kình Thiên nhìn Lục Lâm Thiên cười khổ một tiếng, nói nhỏ:

- Ta là thực không được, kế tiếp phải dựa vào ngươi, phong hào Chiến Thần nên nằm trong tay ngươi.

- Ta sẽ hết sức.

Lục Lâm Thiên gật đầu, lúc này còn năm người thắng trận, trừ Mạc Kình Thiên ra, cũng còn có Hoài Linh Ngọc, Tịnh Vô Ngân, tăng thêm Hoàng Lạc Nhan.

Lão giả trọng tài tuyên bố:

- Năm người thắng trận chuẩn bị rút thăm tiến vào vòng thứ hai, đen trắng đỏ ba ngọc giản, trong đó người rút ngọc giản trắng tự động trở thành Chiến Hoàng, bốn người khác phân biệt quyết đấu, hai người chiến thắng cuối cùng sẽ tranh giành phong hào Chiến Thằng.

Năm người chiến thắng nghe vậy, lập tức đi lên phía trước, ở đó có cái rương, năm người theo thứ tự cầm ngọc giản.

Cầm ngọc giản trong tay, Lục Lâm Thiên có chút khẩn trương nhìn vào, không biết mình sẽ đấu với ai, Tịnh Vô Ngân và Hoàng Lạc Nhan không dễ đối phó, gặp gỡ Hoài Linh Ngọc sẽ giảm bớt không ít khí lực, nhưng lúc Lục Lâm Thiên nhìn ngọc giản, ánh mắt biến hóa.

- Màu trắng.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên run lên, người rút ngọc giản màu trắng tự động thành Chiến Hoàng, cũng đánh mất cơ hội tranh đoạt phong hào Chiến Thần.

Phong hào Chiến Thần này Lục Lâm Thiên tuy muốn, nếu bình thường gặp quy tắc này Lục Lâm Thiên cũng chỉ có thể nhịn, quy tắc như thế mình đã biết rõ, hắn cũng nên tuân thủ.

Nhưng hiện tại đã khác, Lục Lâm Thiên biết rõ bỏ qua hôm nay, muốn đối phó Hoài Linh Ngọc sẽ càng khó khăn, cho dù như thế nào cũng phải tiêu diệt Hoài Linh Ngọc.

- Người cầm ngọc giản màu trắng lui ra, hai người ngọc giản đỏ quyết đấu với nhau.

Lão giả trọng tài nói ra.

Sưu sưu.

Nghe vậy, lúc này có hai thân ảnh lui ra phía sau, một là Mạc Kình Thiên, một người khác là Hoài Linh Ngọc, mà Hoàng Lạc Nhan và Tịnh Vô Ngân, Lục Lâm Thiên ba người đứng trong sân rộng.

- Ba người, đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn ba người đứng tại trong sân rộng, lập tức khiến cho không ít kinh ngạc.

- Ồ.

Mọi người nhìn lên bệ đá.

- Ba người cầm ngọc giản trắng và đen lui ra ngoài.

Lão giả trọng tài nhìn Lục Lâm Thiên, cũng nói với Hoàng Lạc Nhan, Tịnh Vô Ngân.

- Ta lấy được ngọc giản trắng.

Lục Lâm Thiên ngẩng đầu, hắn nhìn trọng tài nói một câu:

- Nhưng ta không muốn rời khỏi tranh đoạt phong hào Chiến Thần.

- Sư phụ cầm ngọc giản trắng?

Sắc mặt Thái A tái nhợt.

- Tại sao có thể như vậy, cái này vận khí thật không tốt.

Ánh mắt Mạc Kình Thiên ngưng trọng.

- Có phần không ổn, đội trưởng đánh mất tư cách.

Tử Viêm, Long Bàn Hổ Cứ, Hoàng Sa, Tôn Tiểu Nhã, Tiết Mặc Kỳ, Quỷ Oa, Bạch Lang, Kim Viên ở xa xa nghị luận với nhau.

Huyền Tuyết Ngưng ôm Nguyên Cổ Linh Tinh Thú trong tay, đôi mắt dễ thương nhìn quảng trường, đôi mắt mang theo ba động.

- Lục Lâm Thiên muốn làm cái gì?

Lão giả trọng tài nhìn Lục Lâm Thiên, ánh mắt hơi trầm xuống, nói:

- Lục Lâm Thiên, quy tắc của Vạn Thế đối quyết chính là như thế, ngươi muốn phá hư quy tắc Vạn Thế đối quyết hay sao?

Ánh mắt Lục Lâm Thiên nhìn lão giả trọng tài, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói:

- Ta không có ý phá hư quy tắc, nhưng ta chỉ cảm thấy quy tắc không công bằng mà thôi.

- Hiện tại hậu bối càng ngày càng hung hăng càn quấy, dám nghi vấn quy tắc Vạn Thế đối quyết, mặc dù có chút thiên phú, nhưng mà chẳng lẽ ngươi cho rằng dựa vào thiên phú này thì có tư cách nghi vấn quy tắc Vạn Thế đối quyết sao?

Trên bệ đá cổ xưa, Hỏa Loan lườm Lục Lâm Thiên.

- Không công bằng là không công bình, chỉ cần tham gia Vạn Thế đối quyết đều có tư cách nghi vấn, nếu các ngươi thừa nhận quy tắc Vạn Thế đối quyết vốn không công bằng, ta sẽ lập tức rời khỏi, nếu các ngươi dám thừa nhận, Vạn Thế đối quyết không đặt trong mắt ta, không tham gia cũng được.

Lục Lâm Thiên nhìn Hỏa Loan, ngữ khí của Hỏa Loan làm Lục Lâm Thiên khó chịu.

- Tiểu tử, ngươi có biết ngươi đang nói với ai hay không, có nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng không?

Ánh mắt Hỏa Loan nhìn thẳng vào Lục Lâm Thiên.

Xùy.

Chỉ trong nháy mắt, đột nhiên thân thể Lục Lâm Thiên trầm xuống, áp lực thật lớn ập xuống, muốn ép thân thể Lục Lâm Thiên quỳ lạy.

Uy áp to lớn làm hắn không có lực chống cự, đôi mắt Hỏa Loan sáng ngời mang theo uy áp to lớn hàng lâm, uy áp đến từ linh hồn và đáy lòng, uy thế này rất khủng bố.

- Lấy lớn hϊếp nhỏ, chẳng lẽ đây là phong cách trưởng thượng Chiến Thiên liên minh hay làm sao, Chiến Thiên liên minh không có gì hơn thế này, Lục Lâm Thiên ta không lạy trời không quỳ đất, chỉ lạy phụ mẫu thân sư, ngươi còn chưa đủ tư cách!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio