Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 408: đồ chơi gì vậy? (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

– Đại Địa Cương Thuẫn.

Lục Lâm Thiên khẽ quát một tiếng, bàn tay hắn vung lên, hộ thuẫn màu nâu này bỗng nhiên tiến về phía trước. Mà hỏa diễm phô thiên cái địa kia trước mặt lực hút của hộ thuẫn này nhanh chóng toán loạn, hỏa diễm khuếch tán ra bốn phía trên bầu trời. Thi thoảng có hỏa diễm rơi vào trên hộ thuẫn thế nhưng lại không thể tạo thành thương tổn mang tính thực chất đối với hộ thuẫn.

– Hỏa Viêm Bạo.

Lúc này, Lục Lâm Thiên lại quát lên, một đạo thủ ấn không ngừng biến hóa, trên tay phải hắn trong nháy mắt ngưng tụ ra một hỏa cầu, toàn bộ không gian chung quanh đột nhiên nóng lên, khí tức cường hãn áp bách, trực tiếp bao phủ không gian.

Tay hắn đẩy hỏa cầu đang vừa xoay tròn vừa lớn dần vê phía trước. Không gian trước mặt trực tiếp tạo thành một vòng cung nóng bỏng, một cỗ khí tức nóng bỏng, bài sơn hải đảo khuếch tán ra chung quanh.

Cảm nhận được sự đáng sợ của kình khí này, vài đầu Liệt Diễm yêu xà ở gần đó bắt đầu sợ hãi thối lui. Thế nhưng lúc này đã không kịp rồi, hỏa cầu này sau khi bay vào giữa ba đầu Liệt Diễm yêu xà thì lập tức nổ tung.

Phanh.

Năng lượng khuếch tán, hỏa cầu ở giữa không trung nổ tung, không gian tức thì rung động kịch liệt. Hỏa diễm nóng bỏng tràn ngập bầu trời, nhiệt độ đáng sợ, ngay cả khí lưu trong không gian cũng biến thành màu đỏ. Trong lúc đó bằng vào mắt thường cũng có thể thấy được ba đầu Liệt Diễm yêu xà sau vụ nổ của hỏa cầu đã bị chấn thành những mảnh nhỏ rồi hóa thành năng lượng tiêu tan trong thiên địa.

– Phong quyển tàn vân.

Hỏa Viêm Bạo vừa mới nổ tung thì Lục Lâm Thiên cũng đã đi tới trước mặt năm đầu Liệt Diễm yêu xà còn lại, tay đánh ra một đạo chưởng ấn, năng lượng phong thuộc tính tức thì hội tụ.

Không khí trong không gian đột nhiên trở nên cuồng bạo, giống như là phong quyển tàn vân không ngừng rít gào, một cơn lốc xoáy mang theo đất đá phóng lên cao, mặt đất nứt nẻ, khí thế phô thiên cái địa xuất hiện.

Dưới năng lượng kinh khủng mà cuồng bạo kia có một cơn cuồng phong ngưng tụ, cuồng phong rít gào, trong nháy mắt cuốn cả năm đầu Liệt Diễm yêu xà còn lại vào trong cơn lốc.

Cơn lốc cuồng bạo này đột nhiên khuếch tán, lực lượng cuồng bạo ở trên không nổ tung, dưới kình khí kinh khủng năm đầu Liệt Diễm yêu xa này bị xé thành những mảnh nhỏ, cuối cùng biến mất trong không gian.

Sưu.

Trong khoảnh khắc cảnh tượng trước mặt Lục Lâm Thiên lại biến đổi, hai cánh cửa đá quen thuộc xuất hiện trước mặt Lục Lâm Thiên, một cánh là rời khỏi một cánh là vào ngũ trọng.

– Không khác so với dự tính lắm.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, ngũ trọng ảo cảnh hiện tại hắn còn chưa định đi, cho nên lập tức bước vào cánh cửa ra bên ngoài.

– Tám cánh giờ, nhanh hơn trước đó bốn canh giờ.

Trong đại điện, nhị hộ pháp nhìn chằm chằm vào khối ngọc thạch đang tỏa ra quang mang, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

– Nhị hộ pháp, đệ tử xin cáo lui trước, ngày mai đệ tử lại tới.

Lục Lâm Thiên chạy ra khỏi thạch thất, đi tới trước mặt nhị hộ pháp thi lễ rồi lập tức rời đi.

Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, trong Vũ linh ảo cảnh tuy rằng có cảm giác đã trôi qua vài ngày thế nhưng trên thực tế cũng chỉ có mấy canh giờ mà thôi. Lục Lâm Thiên nhìn vào sắc trời rồi leo lên lưng Thiên Sí Tuyết Sư đi tới ngọn núi Lục Vô Song ở, thế nhưng vẫn không nhìn thấy nàng.

Sau khi trở lại đình viện của mình, sắc trời cũng không còn sớm nữa, đã gần tới hoàng hôn. Đối với sự tiến bộ này hôm nay của Hỏa Viêm Bạo, Đại Địa Cương Thuẫn, Lục Lâm Thiên vô cùng thỏa mãn. Lúc này hắn lại tiếp tục lên đỉnh núi dung hợp kinh nghiệm trong Vũ linh ảo cảnh, từng đạo năng lượng hội tụ tạo ra tiếng vổ vang truyền đi xa.

Dưới bóng đêm bao phủ, lúc này tại hơn mười ngọn núi tức thì truyền đến tiếng mắng chửi. Lập tức trên các ngọn núi truyền đến tiếng gầm của phi hành yêu thú, sau khi tìm kiếm phương hướng âm thanh truyền tới, cả đám người đi về phía ngọn núi Lục Lâm Thiên ở.

– Đây là chỗ ở của Lục Lâm Thiên.

– Hóa ra mấy ngày nay tiểu tử này đều ở đây làm ra động tĩnh lớn như vậy.

– Còn không để cho người khác tu luyện, chúng ta tới giáo huấn hắn.

– Giáo huấn? Người ta xếp thứ ba mươi sáu trên Long bảng, ngay cả Hoàng Hổ trong một chiêu cũng bị đánh bại. Chúng ta không nên trêu vào hắn, trở về tìm sư phụ rồi nói tiếp.

Một đám đệ tử vẻ mặt oán hận đứng một lúc lâu ở ngọn núi phía xa, bọn hắn cũng không dám tới gần, thủ đoạn độc ác của Lục Lâm Thiên bọn hắn đã từng chứng kiến tận mắt, cho nên căn bản là không dám trêu vào hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể thầm mắng vài tiếng rồi rời đi.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, nhìn về phía ngọn núi đằng xa. Hơn mười đầu yêu thú phi hành đến đây Lục Lâm Thiên đương nhiên biết đến, thế nhưng hắn cũng không để ý đến mà tiếp tục tu luyện vũ kỹ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi thu thập một phen xong Lục Lâm Thiên tiếp tục đi tới Vũ linh ảo cảnh, dưới ánh mắt ngạc nhiên của nhị hộ pháp mà tiến vào trong nhất trọng ảo cảnh.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Những ngày này trong Vân Dương Tông xảy ra một chuyện thú vị, mấy người trưởng lão tìm đến Vũ trưởng lão nói chuyện. Bọn họ muốn nhờ Vũ trưởng lão nói với Lục Lâm Thiên bảo hắn buổi tối đừng tu luyện vũ kỹ, tiếng ầm lớn như vậy khiến cho không ít đệ tử thân truyền không thể tu luyện chân khí.

Thế nhưng không nghĩ tới Vũ trưởng lão lại nổi bão, đồ đệ bảo bối của ta chăm chỉ tu luyện thì có gì sai, muốn trách thì trách đám đệ tử của các ngươi vô dụng, giỏi thì cho đám đệ tử của các ngươi tới Địa Long đỉnh khiêu chiến đồ đệ ta đi.

Mấy vị trưởng lão bị Vũ trưởng lão chỉ vào mặt mắng to cũng không biết làm gì hơn. Thế nhưng ngẫm lại cũng đúng, đệ tử người khác nửa đêm vẫn còn nỗ lực tu luyện vũ kỹ còn đệ tử mình thì lại không biết cố gắng, còn chạy đến tố khổ với sư phụ.

Mấy vị trưởng lão này tức thì cảm thấy khó chịu, đệ tử mình cũng không biết cố gắng, sau khi cười làm lành với Vũ trưởng lão cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi mà thôi.

– Dám đến đây ý kiến sao. Đồ đệ bảo bối của ta đang nỗ lực tu luyện các ngươi lại đố kỵ không cho nó tu luyện. Lần sau ta sẽ không để yên cho các ngươi.

Nhìn thấy mấy vị trưởng lão rời đi Vũ trưởng lão còn chưa hết giận hướng về phía mấy vị trưởng lão kia quát lớn.

Mấy vị trưởng lão vô duyên vô cớ bị Vũ trưởng lão quát một trận chỉ có thể nén bực tức về tới nơi ở lập tức nổi bão với đám đệ tử, sau khi mắng to một trận liền phân phó đám đệ tử buổi tối phải tu luyện vũ kỹ, ai dám lười biếng trực tiếp trục xuất sư môn.

Đám đệ tử thân truyền này căn bản không biết chuyện gì xảy ra đã thấy sư phụ nổi bão đâu dám nhiều lời lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài.

Buổi chiều, cánh cửa đá trong đại điện Vũ linh ảo cảnh mở ra, thân ảnh Lục Lâm Thiên xuất hiện. Mà lúc này nhị hộ pháp lại tiếp tục há hốc mồm. Bởi vì lúc này Lục Lâm Thiên chỉ dùng sáu canh giờ từ trọng thứ nhất đi tới trọng thứ tư. So với hai ngày trước nhanh hơn một nửa thời gian.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio