Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 4454: sắp xếp kế hoạch 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đám người còn lại có mấy trăm Nhất Nguyên Hóa Hồng, thế nhưng lại không có ai dám đứng ra.

Lần này Thiên La minh ra tay, lại thêm đọ sức trong mấy tháng này cũng khiến cho bọn họ biết rõ, thực lực chỉnh thể của Thiên La minh kia cực kỳ cường hãn. Nhất Nguyên Hóa Hồng muốn tranh đoạt Hồng Hoang lệnh căn bản không có bao nhiêu cơ hội.

Huống chi còn phải đối mặt với một chiêu của chủ của Hồng Hoang lệnh trước đó. Người có tu vi Nhất Nguyên Hóa Hồng muốn chống lại cơ hồ là chuyện không thể nào.

Cho nên bọn họ cũng không dám đứng ra, căn bản cũng không có bao nhiêu cơ hội tranh đoạt Hồng Hoang điện.

Sau khi Lục Lâm Thiên nhìn mọi người một vòng, tiếp tục đem những sắp xếp của mình nói cho mọi người nghe một lần.

Chỉ là mọi người sau khi nghe kế hoạch và sắp xếp của Lục Lâm Thiên lại kinh ngạc không thôi. Kế hoạch này khiến cho toàn bộ mọi người trợn mắt há hốc mồm. Trong lúc nhất thời cả đám nhìn nhau.

Chỉ là Lục Lâm Thiên lại nói câu nói kia, nếu như đã tôn hắn làm nguyên soái thì phải nghe theo hắn, bằng không mà nói, hắn cũng không cần làm nguyên soái này nữa.

Cuối cùng lại là Diễm Hân tỏ vẻ ủng hộ đầu tiên, đám người Nhược Vô Trần, Tịch Thiên Vũ, Vũ Thoát Phàm, Ngưu Trĩ và những người khác gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý đánh cuộc một phen.

Nhân số trong lần thương nghị lần này lại ít hơn không ít, chỉ có hơn một ngàn người. Vì đề phòng tin tức bị tiết lộ, làm cho Thiên La minh đề phòng và sắp xếp đối phó, bởi vậy Lục Lâm Thiên quy định. Chỉ có đại biểu của các Đại thế giới mới có tư cách tham dự.

Đồng thời Lục Lâm Thiên cũng nhắn nhủ đám người này, bất cứ tin tức gì không thể tiết lộ ra bên ngoài, tất cả những sắp xếp, bố trí chỉ có những đại biểu ở đây biết. Đến lúc đó mới có thể một lần hành động thành công.

Trong không gian tiêu điều, trên ngọn núi cao ngất có một đạo thân ảnh xinh đẹp lẳng lặng đứng đó, người mặc một bộ cung trang, bên hông có một cái đai lưng màu xanh đậm, buộc quanh vòng eo nhỏ nhắn giống như không xương trên thân hình mềm mại động lòng người kia. Mái tóc dài màu đen giống như thác nước buộc ở sau đầu.

Gió nhè nhẹ thổi, tóc mai bên tai thân ảnh mềm mại này bồng bềnh, cỗ khí chất thanh nhã tuyệt luân, xuất trần giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú về phương xa, bỗng nhiên Bắc Cung Vô Song nhíu mày, nhàn nhạt nói:

- Du Du cô nương, cô nương tới tìm ta sao?

- Xem ra tất cả mọi người đều không chú ý tới. Sợ rằng trong đại quân của Thượng Thanh thế giới chúng ta hiện tại, người có thực lực mạnh nhất không phải là ta mà là Bắc Cung Vô Song thâm tàng bất lộ a.

Nói xong, thân ảnh Phong Du Du lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trước người Bắc Cung Vô Song, áo trắng phủ thân hình, bộ váy dài khẽ tung bay, đôi mắt như sao, lộ ra vẻ cao quý.

Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười cười, nhìn qua Phong Du Du rồi nói:

- Mỗi lần nhìn thấy ngươi lại khiến cho ta nhớ tới một người.

- Có người nào tương tự ta sao?

Phong Du Du có chút nghi hoặc, khuôn mặt cao quý thánh khiết không mang theo khói lửa nhân gian, khí chất cao quý toàn thân khiến cho người ta không dám khinh nhờn.

- Cũng không phải, mà là Bạch Linh tỷ cũng thích mặc y phục màu trắng. Cho nên nhìn thấy ngươi ta sẽ không tự chủ được mà nhớ tới tỷ ấy.

- Bạch Linh.

Phong Du Du thì thào nói.

Bắc Cung Vô Song nhìn Phong Du Du, nói:

- Là mẫu thân của Âm nha đầu, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc. Cũng là tỷ muội của chúng ta. Hiện tại đang ở trong Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc trong Thái Hoàng thế giới.

- Nghe nói nữ tử của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc đều tuyệt mỹ vô cùng a.

Phong Du Du nhìn Bắc Cung Vô Song mỉm cười nói:

- Xem ra diễm phúc của Lục Soái vô cùng sâu a.

- Chàng sao? Cái gì cũng tốt, chỉ là...

Bắc Cung Vô Song mỉm cười, nói tới đó lập tức ngừng lại, không có tiếp tục nói.

- Có lẽ là thích hái hoa ngắt cỏ khắp nơi đúng không?

Phong Du Du nhìn qua Bắc Cung Vô Song, trong đôi mắt thanh tịch, rực rỡ giống như ngôi sao trên trời hiện lên vẻ chấn động. Dường như nàng đang âm thầm do dự một lát, lúc sau mới nói với Bắc Cung Vô Song:

- Nếu như các ngươi không thích thì có thể trông coi hắn một chút. Dùng thiên phú, địa vị của hắn hiện tại, trong ba ngàn đại thiên thế giới này không biết có bao nhiêu nữ tử khuynh đảo vì hắn.

- Chàng cũng không phải là người ưa thích hái hoa ngắt cỏ.

Bắc Cung Vô Song dịu dàng cười, mỗi một cái nhăn mày, một nụ cười đều thanh nhã cao quý, nàng nói:

- Nếu như chàng thực sự hái hoa ngắt cỏ mà nói. Sợ rằng sẽ có không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thiên hạ này bị chàng gây tai họa. Bao nhiêu nữ tử tốt, dung mạo, tài hoa không kể xiết đều ở cạnh chàng, mặc dù chàng thích lén lút nhìn một chút, thế nhưng cũng sẽ không vượt quá giới hạn.

- Nói như vậy, hẳn hắn là người si tình?

Phong Du Du cười cười, lập tức nói:

- Nhưng mà hắn có ngươi cùng Cảnh Văn, Hồng Lăng, Thanh Tuyền, Tiểu Linh, Lam Linh, bất luận một ai đều là nữ tử mà thế gian hiếm thấy. Bất luận một nam tử nào trên thế gian này có lẽ đều thấy đủ.

- Chàng đối với bất luận một ai trong chúng ta đều vô cùng tốt. Có chàng, chúng ta đã thỏa mãn, chỉ là lại không có cách nào san sẻ với chàng quá nhiều, chỉ có thể đứng sau lưng chàng. Lặng lẽ ủng hộ, đây chính là việc mà chúng ta có thể làm.

Bắc Cung Vô Song nói xong lại nhìn trời cao, vẻ mặt cao quý, thanh nhã tự nhiên khiến cho người ta không khỏi rung động vì khí chất thanh nhã của nàng.

Phong Du Du nhìn Bắc Cung Vô Song, không nói gì, lập tức theo ánh mắt của Bắc Cung Vô Song nhìn về phía xa, dịu dàng cười nói:

- Đã vài ngày trôi qua rồi, hắn và Long Huyền có lẽ cũng nên trở về chứ.

- Tính toán thời gian một chút có lẽ cũng sắp trở về.

Bắc Cung Vô Song gật đầu, thu hồi ánh mắt, lại cúi đầu nhìn Phong Du Du, trong mắt có chút nghi hoặc, lắc đầu nói:

- Trên đời thực sự có người tương tự như vậy sao? Du Du cô nương, ngươi xác định ngươi không có tỷ muội song sinh chứ?

Phong Du Du lắc đầu, cũng nghi hoặc hỏi Bắc Cung Vô Song:

- Tại sao ngươi lại đột nhiên hỏi việc này? Chẳng lẽ ngươi từng gặp người tương tự với ta?

- Lâm Thiên từng nói với chúng ta khi trước chàng có gặp một cô nương, nói là thần thái, dung mạo đều cực kỳ tương tự với Du Du cô nương. Cho nên ta có chút tò mò.

Bắc Cung Vô Song nói.

- Ồ?

Phong Du Du dường như có chút hiếu kỳ nói với Bắc Cung Vô Song:

- Thực sự có chuyện trùng hợp như thế sao? Không biết Vô Song cô nương có thể nói cho ta biết người tương tự với ta được không? Ta cũng có chút tò mò.

Bắc Cung Vô Song mỉm cười nói:

- Ta cũng chỉ nghe Lâm Thiên nói.

Vào đêm, ánh trăng lờ mờ, trong không gian tràn ngập sát khí ngập trời. Trên đỉnh núi rạn nứt, khi một tia sát khí và tàn hồn cuối cùng bị một thân ảnh màu tím vàng hít vào trong miệng, hai mắt khép hờ lập tức mở ra, sát khí âm hàn càng khiến cho linh hồn người ta rung động.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio