Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 456: thượng cổ đại trận (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà lúc này, cảm giác được khí tức của Tiểu Long, đầu Thủy Hỏa Yêu Giao trong nháy mắt kinh hãi, dừng lại tại chỗ không đuổi theo hai người Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc nữa.

Phì Phì….

Thủy Hỏa Yêu Giao rít gào vài tiếng, dường như đang nói gì với Tiểu Long vậy.

– Chạy mau.

Hai người Lục Lâm Thiên và Thúy Ngọc một đường chạy đi, không dám dừng lại một chút nào. Tuy rằng lo lắng cho Tiểu Long, thế nhưng Lục Lâm Thiên cũng biết Tiểu Long bất phàm, chí ít là lực phòng ngự của nó vô cùng kinh khủng.

– Phía trước có một cánh rừng rậm, hai chúng ta chạy vào trong đó.

Một cánh rừng rậm xuất hiện trước mặt hai người. Rừng rậm là một nơi ẩn thân vô cùng tốt, hai người nhanh chóng chạy vào trong cánh rừng, lúc này phía sau có yêu thú ngũ giai cho nên bọn họ không dám dừng lại.

Lúc này hai người bọn họ đều cố gắng chạy trối chết, căn bản không nhìn thấy bên ngoài rừng rậm, trên một cây đại thụ che trời có hai chữ cấm địa.

Hai người trực tiếp đi vào trong rừng rậm, lúc này mới phát hiện ra điều khác thường.

– Hình như có chút không thích hợp, vì sao bầu trời lại chuyển thành màu đen rồi.

Một lát sau, sắc mặt Lục Lâm Thiên đột nhiên biến đổi, hắn dừng lại, nhìn vào chung quanh. Trong mật địa vốn không có ban đêm, mà hiện tại sắc trời có chút u ám khiến cho Lục Lâm Thiên nhanh chóng nhận ra điều bất thương.

Thúy Ngọc ngồi nghỉ trên mặt đất, đôi mắt xinh đẹp quan sát bốn phía rồi kinh hãi nói:

– Không xong, có khả năng chúng ta xông vào một cái đại trận thượng cổ nào đó.

– Đại trận thượng cổ?

Sắc mặt Lục Lâm Thiên biến đổi, từ trong miệng sư phụ Vũ Ngọc Tiền hắn đã biết trong mật địa này còn có trận pháp từ thời thượng cổ, ngay cả cường giả trong Vân Dương Tông cũng không dám tùy tiện xông loạn, cho nên tình cảnh của bọn họ hiện giờ rất không xong.

– Mật địa này vốn là một mảnh của lục địa thượng cổ, có trận pháp cũng không kỳ quái chút nào. Chỉ là trận pháp thượng cổ này dường như không phải hoàn chỉnh, chúng ta thử xem có thể đi ra ngoài hay không.

Thúy Ngọc đánh giá bốn phía rồi nói.

Vẻ mặt Lục Lâm Thiên ngưng trọng đánh giá chung qua. Lúc này trong rừng rậm xung quanh đều là đại thụ che trời, bốn phía có mấy tảng đá, sắc trời tối đen, dường như toàn bộ bầu trời bị một mảnh hắc vụ bao phủ.

– Thúy Ngọc, nàng đối với trận pháp hiểu được bao nhiêu??

Lục Lâm Thiên xem xét chung quanh rồi hỏi.

– Ta chỉ hiểu một chút mà thôi, có thể còn chưa được tính là hiểu.

Thúy Ngọc cười khổ nói.

Lục Lâm Thiên lập tức đem những tri thức ghi chép về trận pháp của sư phụ Thánh Thủ Linh Tôn nhớ lại một lần.

Nhớ lại xong, cảm nhận khí tức chung quanh một lần rồi Lục Lâm Thiên nói:

– Chúng ta đi về phía bên trái xem một chút.

Hai người lập tức đi về một tấm bia đá bên trái. Chung quanh lúc này vô cùng tĩnh lặng, ngay cả một cơn gió thổi cũng không có, toàn bộ không gian vô cùng tĩnh lặng, bất động giống như vật trong tranh vậy.

Dưới loại tình huống này cũng khiến cho trong lòng hai người không khỏi nhảy lên vài cái.

– Quá yên tĩnh, đây rốt cuộc là trận pháp gì?

Hai canh giờ sau Lục Lâm Thiên thầm nói một câu. Đi hai canh giờ rồi mà hai người vẫn chỉ quanh quẩn cạnh đường đá, trong không gian này dường như là vô hạn vậy.

– Ta nghe nói có một ít đại trận thượng cổ ngay cả Vũ Vương, thậm chí là cường giả Vũ Tôn đi vào cũng lành ít dữ nhiều, chỉ mong trận pháp này không phải là sát trận.

Thúy Ngọc nói.

– Cẩn thận.

Thúy Ngọc vừa mới nói xong, dưới chân hai người trong nháy mắt xuất hiện một vòng xoáy.

Dưới chân hai người đột nhiên xuất hiện một mảnh chân không, giống như là một hắc động thật lớn trong không gian, hút hai người xuống đó.

– Không xong.

Phong chi dực phía sau lưng Lục Lâm Thiên nhanh chóng hiện ra, trong lúc nguy cấp hắn vươn tay kéo lấy Thúy Ngọc lên trên.

Sưu…

Trong không gian đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy không ngừng xoay tròn khiến cho Lục Lâm Thiên đang muốn huy động Phong chi dực nhảy lên khỏi hắc động thì bị một cỗ lực hút khiến cho hắn không thể nào nhảy ra khỏi hắc động.

– Chết tiệt.

Lục Lâm Thiên thầm mắng một tiếng, chân khí bạo phát. Phong chi dực được thi triển tới cực hạn, thân thể chậm rãi bay lên phía trên, thế nhưng vòng xoáy càng ngày càng mạnh, tiếp tục hút hắn vào trong hắc động.

– Lâm Thiên, mặc kệ ta, ngươi vẫn còn cơ hội đi ra mà.

Lúc này, Thúy Ngọc ở trong lòng Lục Lâm Thiên đột nhiên nói.

– Không được. Nàng đã đi theo ta cho nên ta không thể bỏ lại nàng. Huống chi ở trong hạp cốc nàng cũng không bỏ rơi ta.

Lục Lâm Thiên nói, chân khí trong kinh mạch bạo phát, không ngừng rót vào Phong chi dực, thế nhưng không thể thoát khỏi vòng xoáy trong chân không này, hấp lực càng lúc càng lớn.

– Thế nhưng nếu ngươi mang theo ta không chừng cả hai chúng ta sẽ phải chết.

Thúy Ngọc nói.

– Dù vậy cũng không thể bỏ nàng lại được. Nếu như vận khí của ta tới đây đã tận, cả hai ta cùng chết thì cũng không sao cả.

Lục Lâm Thiên cắn răng nói. Tuy rằng hắn không phải là người tốt gì, thế nhưng loại chuyện bỏ đồng bạn hắn lại không làm được.

Sưu Sưu…

Vòng xoáy trong chân không càng lúc càng mạnh phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Hấp lực vô cùng lớn khiến cho Lục Lâm Thiên càng ngày càng khó khăn. Dưới cỗ hấp lực kinh khủng này, thân thể của hắn đang dần dần bị kéo xuống dưới hắc động.

– Tên ngu ngốc này, hiện tại cho dù ngươi ném ta cũng không thể chạy thoát nữa rồi.

Đương nhiên Thúy Ngọc có thể cảm nhận được bên trong cỗ hấp lực này có lực lượng cuồng bạo, ngoài miệng tuy rằng trách cứ Lục Lâm Thiên nhưng trong lòng không khỏi rung động.

– Cẩn thận, trong vòng xoáy này hình như có linh hồn công kích.

Lục Lâm Thiên ngưng trọng nói. Trong vòng xoáy cuồng bạo này còn có một lực lượng vô hình có lực khắc chế tuyệt đối với linh hồn.

– Không tốt, nhanh bảo vệ linh hồn.

Thúy Ngọc cả kinh nói. Lúc này Thúy Ngọc có cảm giác một cỗ năng lượng vô hình đang tiến vào trong linh hồn của nàng.

Lục Lâm Thiên đã sớm điều động linh lực bàng bạc tới bảo vệ hồn đan của bản thân. Chỉ là lực lượng cuồng bạo này càng lúc càng lớn, năng lượng tiến vào trong đầu hắn cũng vậy, khiến cho trong đầu hắn hiện tại vô cùng hỗn loạn.

Sưu…

Thân thể hai người lúc này đã hoàn toàn bị hút vào trong vòng xoáy, lực lượng cuồng bạo chung quanh càng lúc càng lớn.

– Thanh Linh Khải Giáp.

Dưới lực lượng cuồng bạo như muốn xé nát bản thân này Lục Lâm Thiên có cảm giác dường như lục phủ ngũ tạng của hắn cũng bị xé nát.

– Nhanh nghĩ biện pháp nào đó đi. chúng ta đã rơi vào trong trận pháp thượng cổ rồi, có lẽ chúng ta khó tránh khỏi cái chết.

Thúy Ngọc nói với Lục Lâm Thiên, nhanh chóng bố trí một quang quyển quanh người.

– Ta cũng không nghĩ ra được biện pháp nào.

Lục Lâm Thiên nói. Bốn phía hiện tại tối đen, chỉ có quang mang yếu ớt thi thoảng lóe lên, giống như là đang ở trong một cái động tối đen vậy.

Sưu.

Trong dòng xoáy, lúc này có một cỗ lực lượng bàng bạo bạo phát, trong nháy mắt bao phủ lấy hai người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio