Đỉnh Phong Thiên Hạ

chương 4567: thu phục hồng hoang thần thú

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ầm ầm...

- Âm Dương Phách Đao Quyết!

- Âm Dương Phách Đao Quyết!

- Âm Dương Phách Đao Quyết!

- Âm Dương Phách Đao Quyết!

Lục Lâm Thiên không ngừng ra tay, hắn giơ Huyết Lục lên bổ thẳng vào hồng hoang thần thú, mỗi một đao đều là Âm Dương Phách Đao Quyết, cũng chỉ có Âm Dương Phách Đao Quyết mới có thể phát huy uy lực Hỗn Độn Âm Dương Quyết lớn nhất.

Xoẹt!

Từng đạo Âm Dương Phách Đao Quyết không ngừng bổ ra, chỉ trong nháy mắt đao quang vô tận bắn ra ngoài, không gian rung chuyển, vô số hư không sụp đổ, vô cùng vô tận thiên địa uy áp xuyên thấu qua không gian, bao phủ thiên địa.

Ùm...ụm bò....ò... Ùm...ụm bò....ò...

Hồng hoang thần thú có lực phòng ngự rất mạnh cũng phải kêu la thảm thiết, nó không cách nào ngăn cản được lực lượng hủy diệt điên cuồng như thế, toàn thân nó bị tổn thương rất nhiều nơi, máu tươi không ngừng bắn ra tung tóe.

Hai mắt của nó đầy lo lắng tinh khiết, nhưng mà cây đao màu vàng không ngừng chấn động, trực tiếp nhìn qua phía Lục Lâm Thiên, nếu như nó cầu xin Lục Lâm Thiên tha thứ, như vậy Lục Lâm Thiên sẽ buông tha, hắn hiện tại cũng dừng thúc dục Âm Dương Phách Đao Quyết và lôi đình tử kim.

Dường như cảm giác được Lục Lâm Thiên không đành lòng, hồng hoang thần thú nhìn thẳng vào Lục Lâm Thiên.

- Nghiệt súc, ngươi có thể thần phục.

Đao quang màu vàng không ngừng bộc phát uy áp rất mạnh.

Ùm...ụm bò....ò... Ùm...ụm bò....ò....

Hồng hoang thần thú kêu lên trầm thấp, trong âm thanh mang theo kiêu ngạo và không cam lòng.

- Không thu thập ngươi thì ngươi không biết Chí Tôn lợi hại, thật không ngờ tạm tha cho nghiệt súc.

Cây đao màu vàng bộc phát kim quang vạn trượng, hồng hoang thần thú đã khôi phục tự do.

- Ngươi có thần phục hay không?

Thấy thế, Lục Lâm Thiên cảm giác chuyện này không thể tưởng tượng nổi, hắn thu Tử Lôi Huyền Đỉnh cùng Huyết Lục vào trong cơ thể, muốn hồng hoang thần thú thần phục, những cường giả như đại sư tỷ cũng không thể thu phục được.

Ùm...ụm bò....ò... Ùm...ụm bò....ò....

Hồng hoang thần thú khôi phục tự do, lập tức dùng ánh mắt cầu xin nhìn Lục Lâm Thiên, nó phủ phục trước mặt Lục Lâm Thiên.

- Tiểu tử, vận khí không tệ, nó vẫn còn ngây thơ, dĩ nhiên là bị hù sợ, sợ rằng chưa từng ăn đau khổ bao giờ, nếu nó dốc sức liều mạng phản kháng, sợ rằng ta cũng không thể trói buộc nó được.

Trên không trung, cây đao màu vàng hóa thành bộ dáng vốn có, nó nói trong đầu Lục Lâm Thiên.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên vui mừng, xem ra vận khí không tệ, hồng hoang thần thú này chưa từng gặp bất cứ sinh vật nào khác, nó là linh vật trời sinh do hồng hoang chi khí diễn sinh, tâm trí tinh khiết, vô cùng ngây thơ, vừa mới chấn nhϊếp một phen, nó chưa từng gặp người nào khác cho nên chỉ như hài đồng ba tuổi, sau khi bị người lớn đánh một trận thì sợ rồi.

Nhìn hồng hoang thần thú to lớn hơn cả thân thể la hán của mình, Lục Lâm Thiên vui vẻ dạt dào, hắn thò tay vuốt ve lưng hồng hoang thần thú, lúc này nhìn nó trở nên đáng yêu hơn trước, mà nó cũng không có ý tránh Lục Lâm Thiên.

- Thân thể của ngươi quá lớn, không biết có thể biến thành hình người hay không.

Lục Lâm Thiên vuốt ve hồng hoang thần thú sau đó nói nhỏ.

Xùy...

Thời điểm Lục Lâm Thiên dứt lời, ánh mắt hồng hoang thần thú nhìn Lục Lâm Thiên, dường như nghe hiểu Lục Lâm Thiên nói, sau đó thân thể khổng lồ thu nhỏ lại, trong nháy mắt hào quang thu liễm lại, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Lâm Thiên, trực tiếp hóa thành thiếu niên rắn chắc.

- Cái này...

Lục Lâm Thiên nhìn qua thiếu niên trước mặt, hắn nghẹn họng nhìn trân trối, bộ dáng thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, thân hình rắn chắc cao ngất, màu da cổ đồng, lực bùng nổ rất mạnh, nhưng gương mặt trắng nõn, đôi mắt đen thâm thúy mê người, lông mày đen nhánh, bờ môi dày...

Thiếu niên không được xem là mỹ nam tử, nhưng khí chất toàn thân lại đường hoàng cao quý.

Thiếu niên nhìn qua Lục Lâm Thiên, ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lục Lâm Thiên, cũng mang theo kính sợ và ỷ lại, nó nói chuyện không lưu loát:

- Có phải biến ảo thành bộ dáng này, biến thành giống như ngươi.

- Không nghĩ tới ngươi còn biết nói chuyện, không sai, chính là bộ dáng này, như vậy thuận tiện hơn nhiều.

Lục Lâm Thiên nghẹn họng nhìn trân trối, lúc này thu hồi Bất Diệt La Hán Tượng, hắn nhìn qua thiếu niên trước mặt, hình thể hắn còn nhỏ hơn cả thiếu niên một ít.

- Chê cười, nó là linh vật trời sinh, cửu nguyên Hóa Hồng Đại viên mãn, thiên địa sủng nhi, không biết biến ảo và nói tiếng người là chuyện cười lớn nhất, nếu tiếp xúc bên ngoài, như vậy người cầu xin tha thứ không phải nó, mà là ngươi.

Cây đao màu vàng nói bên tai Lục Lâm Thiên, lời này làm Lục Lâm Thiên im lặng.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, vẫn tiếp tục nhìn về phía thiếu niên trước mắt, hắn lấy một bộ quần áo cho thiếu niên, nói:

- Nhanh mặc quần áo vào, biến ảo thành hình người, phải mặc quần áo.

Thiếu niên tiếp nhận áo bào xanh trong tay Lục Lâm Thiên, sau đó ánh mắt nhìn lên người Lục Lâm Thiên, áo bào xanh này giống như bộ Lục Lâm Thiên đang mặc, nhưng khi mặc lên người lại rất vừa vặn, có cảm giác căng thẳng, nhưng mà thiếu niên này cực kỳ thỏa mãn, lập tức ánh mắt cảm kích Lục Lâm Thiên.

- An bài nó thế nào?

Cây đao màu vàng lơ lửng trên vai Lục Lâm Thiên, nói:

- Đợi một thời gian, chỉ sợ nó sẽ phát triển tới mức khủng bố.

Ánh mắt Lục Lâm Thiên động động, sau đó đánh giá thiếu niên áo bào xanh, hỏi:

- Ngươi có tên không?

- Tên là cái gì?

Thiếu niên nghi hoặc hỏi lại Lục Lâm Thiên, ánh mắt có phần mờ mịt.

- Tên chính là danh xưng đi theo ngươi cả đời, để người khác biết ngươi là ai.

Lục Lâm Thiên mỉm cười, sau đó nói với thiếu niên:

- Bản thể của ngươi là hồng hoang thần thú, là tồn tại ít có trong thiên địa, bởi vì hồng hoang chi khí mà sinh, không bằng gọi là Hồng Vũ đi.

- Hồng Vũ.

Thiếu niên thì thào nói nhỏ, lập tức vui vẻ, nói với Lục Lâm Thiên:

- Tốt, về sau gọi ta là Hồng Vũ, Hồng Vũ chính là ta.

- Hồng Vũ, ta có ý định thu ngươi làm đồ đệ, lúc này hồng hoang chi khí đã nhạt đi rất nhiều, sợ rằng thời gian ngắn không thể khôi phục, bái ta làm thầy, ta mang ngươi ra ngoài, ngươi xem thế nào?

Lục Lâm Thiên cười nói với Hồng Vũ.

Khi Lục Lâm Thiên dứt lời, cây đao màu vàng lời nói trong đầu Lục Lâm Thiên:

- Thật không biết xấu hổ, ngươi chỉ là bát nguyên trung viên mãn mà thôi, nhưng bây giờ muốn thu hồng hoang thần thú cửu nguyên đại viên mãn đỉnh phong làm đồ đệ.

- Đao thúc, ta cũng không thể bái ngươi làm thầy nha.

Lục Lâm Thiên lườm cây đao màu vàng, sau đó chẳng biết xấu hổ bỏ qua cây đao màu vàng.

- Cái gì là bên ngoài, bên ngoài là ở đâu?

Hồng Vũ nhìn Lục Lâm Thiên với vẻ mặt hiếu kỳ và nghi hoặc, hắn còn chưa từng rời khỏi phiến hư không này, cũng không biết bên ngoài có không gian khác, trong thế giới của nó, trên đời chỉ có phiến hư không này mà thôi.

Lục Lâm Thiên cười nói với Hồng Vũ:

- Bên ngoài có thiên địa rộng lớn hơn, đó mới là nơi ngươi tới, rất đặc sắc, ngươi sẽ thích.

- Vâng, sư phụ.

Hồng Vũ lập gật đầu với Lục Lâm Thiên, ánh mắt rất chờ mong với bên ngoài.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio