Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

chương 97: đánh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mắt thấy đám Vô Thập Tam, Tống Nghĩa, đám người Âm Ma Điện và Vương Thiền đã đến gần, Đoàn Ngọc đưa tay đeo chiếc mặt nạ bạc lên trở lại. Qua hai lỗ trên mặt nạ, người ta có thể thấy rõ sự tự tin trong đôi mắt đen láy của hắn.

Đoàn Ngọc không còn là gã tu sĩ kém cỏi chỉ vừa bước chân vào tu đạo giới như xưa nữa. Hắn không cần phải sợ hãi bất kỳ ai cả. Bởi vì nay hắn đã có thể đánh ngang tay với Vô Thập Tam, thiếu niên thiên tài đáng sợ nhất Việt quốc hiện tại rồi.

Hắc Phong cười lớn:

- Sao nào, cảm giác không còn bị người khác khống chế dễ chịu chứ?

Đoàn Ngọc gật đầu đáp:

- Đúng là rất dễ chịu. Có điều ta vẫn hơi nghi vấn chuyện “quỷ bà bà” kia cứ ôm ấp đòi yêu ta. Ngươi nói xem rốt cuộc ta có quan hệ gì với ả?

Hắc Phong thở dài:

- Ta cũng không rõ. Tu vi của ả rất cao, thậm chí còn cao hơn cả lúc ta sung mãn nhất, có lẽ lời ả nói mình đã sống từ thời viễn cổ là sự thật. Thôi vậy, từ nay ngươi nên chú ý một chút, chưa làm rõ được thân phận của mình thì tốt nhất nên cẩn thận. Bây giờ ta không khống chế nổi những mối quan hệ của ngươi nữa rồi.

- Cảm ơn ngươi Hắc Phong, ngươi luôn xuất hiện đúng lúc ta cần ngươi nhất.

- Thằng nhóc, nên nhớ chúng ta là…

Nghe Hắc Phong ngập ngừng, Đoàn Ngọc hỏi:

- Là gì?

- Là… bằng hữu!

Hắc Phong vô cùng nhẹ nhõm khi nói ra câu này. Tuy vậy, Đoàn Ngọc lại cảm thấy có chút nuối tiếc. Thật ra vị trí của Hắc Phong trong lòng hắn cũng tương đương với lão hòa thượng Vô Hoa ngày trước. Y như một người thầy, như một người bạn, cũng như một người cha.

Hắc Phong cảm nhận được sự chân thành của Đoàn Ngọc một cách rất rõ ràng, nhưng càng như thế thì y càng cảm thấy xấu hổ. Y đánh trống lảng:

- Theo ta thấy, hồ nước trước mắt chính là một trong các đầu “long mạch” của Việt quốc, cũng có thể là thứ quý giá nhất trong bí cánh này. Bảy đầu rồng phun suối kia ắt hẳn chính là bảy pháp bảo được tế luyện thành. Chỉ cần đoạt được nó thì có thể đem được Sinh Mệnh Nguyên Tuyền về hỗ trợ cho tu luyện. Lát nữa ngươi cố gắng đến gần mấy cái đầu rồng đó để ta thử xem có thu chúng lại được hay không?

Nếu là bình thường thì Hắc Phong sẽ rất mạnh mồm, nhưng nơi đây lại là bí cảnh do nữ thần bí ẩn kia tạo thành, y không dám chắc sẽ có thể hoàn toàn phá giải được nó.

Đoàn Ngọc gật đầu đáp:

- Ngươi cứ yên tâm, ta đã “phá khoái thành mạn”, tu vi võ đạo đạt tới Nhất giai hậu kỳ đỉnh phong, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn không ai địch nổi ta.

Hắc Phong nhắc nhở:

- Chuyện này chưa chắc đâu! Ta cảm thấy Bạch Vô Thiên kia không biết vì sao mà đã đạt đến lần áp súc thứ mười ba, thậm chí còn mơ hồ muốn tiến lên lần thứ mười bốn nữa. Ngươi không cẩn thận là thiệt thân như chơi đấy! Tốt nhất là thu được vài đầu long mạch, sau đó tìm lối thoát trở về Việt quốc, không cần quá ham hố làm gì.

Bên kia, Tống Thanh Loan sau khi nhìn thấy Tống Nghĩa thì vội vàng chạy tới chỗ y, vui mừng kể lại quá trình song hành cùng với Bạch Vô Thiên.

Nghe vậy Tống Nghĩa biểu lộ vẻ mừng rỡ, đi tới tận nơi ôm quyền cảm ơn Bạch Vô Thiên. Gã mặt lạnh giờ đây cũng rất hào hứng mỉm cười đáp lại. Chợt Bạch Vô Thiên nghe Vô Thập Tam cười lớn:

- Ha ha, mới mấy năm không gặp, chẳng ngờ ngươi đã đi trước ta một bước, hơn nữa tâm cảnh dường như đã tiến triển rất nhiều. Lát nữa chắc ta sẽ phải tốn công một phen đây.

Vô Thập Tam vẫn kiêu ngạo như cũ, tay ôm thanh kiếm rỉ sắt khoanh vòng trước ngực, chỉ quan tâm đến Bạch Vô Thiên và Đoàn Ngọc, còn bọn Tống Nghĩa cùng Vương Thiền, Tần Tiên Nhân và đám người Âm Ma Điện thì xem chẳng khác gì cỏ khô dưới đất, mình chỉ cần một chân là đã có thể dậm nát, nên ngay cả việc liếc mắt nhìn qua cũng không thèm.

Thấy vẻ khinh khỉnh của Vô Thập Tam, Vương Thiền tuy tức giận nhưng cũng đành nén lại. Gã bước đến bên cạnh Vô Thập Tam cười hì hì:

- Vô đại ca, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.

Vô Thập Tam tỏ vẻ lạnh lùng:

- Mau cút trước khi ta giết ngươi.

Nhưng Vương Thiền vẫn rất chai lỳ:

- Vô đại ca, con Băng Công để cường hóa thân thể đệ đưa cho huynh lần trước huynh đã dùng xong chưa? Đệ vẫn còn một con Vạn Độc Xà mua được ở Phần quốc, nghe đồn còn độc hơn cả Băng Công nữa.

Nghe vậy, Vô Thập Tam thoáng sửng sờ, nhưng rất nhanh nói:

- Điều kiện là gì? Lưu Tĩnh của Vũ Hóa Môn đã bị ta giết chết, chuyện lần trước xem như ta hết nợ ngươi.

- Đệ nào dám đòi Vô đại ca phải mắc nợ mình? Con Vạn Độc Xà này đệ xin tặng cho huynh, chỉ mong Vô đại ca cho đệ và Tần muội được gia nhập vào phe của huynh.

- Phe? Được thôi.

Vô Thập Tam nhún vai đồng ý.

Vương Thiền mừng hết lớn khi thấy “Vô đại ca” chấp nhận dễ dàng như vậy. Sau khi trao một con rắn lục cho Vô Thập Tam. Gã vội vã kéo tay Tần Tiên Nhân chạy ra đứng sau lưng y.

Đám người Âm Ma Điện bắt đầu lo sợ khi thấy Vương Thiền, Tần Tiên Nhân theo phe Vô Thập Tam, còn hai anh em nhà họ Tống lại theo phe của Bạch Vô Thiên.

Họ suy nghĩ trong chốc lát, sau cùng tất cả cắn răng di chuyển đến chỗ Đoàn Ngọc. Cô gái họ Liễu chắp tay nói:

- Tiểu muội xin ra mắt Lâm đại ca!

- Ai chà, không dám không dám. Từ khi nào lại có nhiều đại ca đến vậy?

Đoàn Ngọc cười ha hả. Hắn cảm thấy thú vị vì nhân sinh thay đổi quá nhanh chóng. Mới đây thôi bọn người Âm Ma Điện còn không chịu cho hắn cùng nhập bọn, vậy mà bây giờ lại quay sang năn nỉ nhờ hắn bao bọc họ.

Đám thanh niên đứng sau cô gái họ Liễu cúi đầu xấu hổ nói:

- Lâm đại ca xin đừng trêu chọc bọn đệ nữa, lúc trước là bọn đệ sai, mong Lâm đại ca tha tội.

- Tha? Được, bụng dạ Lâm Tam ta cũng rất độ lượng. Thế này đi, Vương Thiền tặng cho Vô Thập Tam cái gì mà Vạn Độc Địa Long ấy… thì các ngươi cũng nên đem chút ít linh thạch, hoặc chí ít là pháp bảo quý giá gì đó cho ta mới được.

Đoàn Ngọc thốt ra câu vô sỉ này mà không một chút ngượng miệng. Cô gái họ Liễu cũng mỉm cười lấy một túi trữ vật đưa sang cho Đoàn Ngọc. Túi trữ vật này khá nặng, xem bộ ở bên trong có rất nhiều linh thạch đây.

Còn Vương Thiền khi nghe Đoàn Ngọc gọi Vạn Độc Xà quý giá của mình là giun đất liền tức điên người, chỉ thẳng mặt Đoàn Ngọc quát:

- Thằng nhãi nhép này? Ngươi là ai mà dám lớn tiếng ở đây?

- Oa, ta chẳng là ai cả! Chỉ là một Lâm Tam bé nhỏ mà thôi!

Đoàn Ngọc ngẩng mặt lên trời cười ha hả.

Bên phía kia, Tống Thanh Loan thấy điệu bộ của hắn thì mỉm cười, đưa tay lên vân vê đuôi tóc sam của mình. Bạch Vô Thiên hết nhìn Tống Thanh Loan, rồi lại nhìn Đoàn Ngọc, hai nắm tay siết chặt, nhíu mày lẩm bẩm:

- Lâm Tam? Chẳng lẽ người nàng ấy nhắc tới chính là hắn sao?

Vương Thiền rất bực bội khi thấy một tên vô danh tiểu tốt mà cũng dám buông lời chọc ghẹo mình. Gã không nói không rằng, tay phải xuất ra Nhật Luân ném về phía Đoàn Ngọc.

Nhật Luân là một vòng tròn thép có nhiều răng cưa mô phỏng hình dáng của mặt trời. Pháp bảo này thiên về lối tấn công trực diện. Còn Nguyệt Luân thì có hình mặt trăng khuyết, thiên về lối tấn công du kích. Nhật Luân xé gió lao tới chỗ Đoàn Ngọc, nhưng lại nhanh chóng bị cô gái họ Liễu rút ra một cây roi da màu đen quất nó bắn ngược trở lại.

Cô gái họ Liễu lớn tiếng nói:

- Ai dám đắc tội với Lâm đại ca, tức là cũng đắc tội với Âm Ma Điện chúng ta!

- Âm Ma Điện?

Nghe cô gái họ Liễu nói vậy, Vương Thiền và Tần Tiên Nhân đều biểu lộ vẻ kinh ngạc. Còn Tống Nghĩa thì vẫn bình tĩnh, giống như đã đoán trước được mọi việc. Vô Thập Tam vẫn tỏ vẻ dửng dưng không quan tâm. Riêng chỉ có Bạch Vô Thiên hơi biến đổi sắc mặt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ bình thường. Tuy nhiên, chi tiết này vẫn không thể thoát khỏi đôi mắt tinh tường của Đoàn Ngọc.

Cô gái họ Liễu đáp:

- Đúng, ta chính thánh nữ đời thứ ba của Âm Ma Điện, Liễu Như Yên!

Âm Ma Điện có tổng cộng ba phân đà rải rác ra Cổ quốc, Phần quốc và Việt quốc, còn Tổng Đà thì đặt ở Ma Vực - tức địa phận giao nhau giữa ba quốc gia trên. Cả bốn nơi này đều có thánh nữ tọa trấn- cũng chính nhân tuyển để kế nhiệm chức Điện chủ. Thánh nữ ở Ma Vực mạnh nhất nên được gọi là đời thứ nhất. Thánh nữ ở Cổ quốc mạnh nhì nên được gọi là đời thứ hai. Thánh nữ ở Việt quốc được gọi là đời thứ ba. Cứ như thế, sau cùng chính là thánh nữ đời thứ tư của Phần quốc.

Vì thánh nữ cũng chính là đại diện chính cho lực lượng đệ tử Âm Ma Điện ở tại mỗi quốc gia, cho nên lời nói của thánh nữ cũng rất có trọng lượng, dường như là mệnh lệnh bắt buộc phải thực hiện, dù là những vị trưởng lão tu vi Quy Nguyên cảnh cũng không phải ngoại lệ.

Liễu Như Yên nói tiếp:

- Lần này Âm Ma Điện liên minh với Lâm đại ca, người nào không phục cứ chờ đến khi về Việt quốc, Âm Ma Điện chúng ta sẽ đích thân kéo quân đến hỏi tội.

Nghe câu này, Bạch Vô Thiên bước lên một bước lạnh lùng nói:

- Phí lời! Hiện tại là lúc tranh quyền đoạt lợi, trước hay sau thì cũng phải tử chiến một trận. Vậy mà ngươi còn bàn đến chuyện thoát ra khỏi Việt quốc hay sao?

Dứt lời, Bạch Vô Thiên lập tức động thủ.

Năm đầu ngón tay của gã hơi cong lại thành trảo, cách không chộp về phía Liễu Như Yên.

Đoàn Ngọc cười nhạt một tiếng, cũng tung ra một chưởng đối chiêu với Bạch Vô Thiên.

- Có thể thiếu phần ta sao?

Trong không trung chợt vang lên một tiếng quát, hình bóng của Vô Thập Tam cũng như ma mị quét tới, quấn lấy hai người Đoàn Ngọc và Bạch Vô Thiên.

Phía sau lưng ba kẻ chủ lực này, đám người Liễu Như Yên cũng nhanh chóng chia ra tấn công Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan và Vương Thiền, Tần Tiên Nhân.

Giao tranh chính thức bắt đầu!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio