Lúc Du Thiên Lâm dứt khoát tuyên bố những lời lẽ ấy, Thẩm Tế Nhật vẫn chưa ý thức được sự tình nghiêm trọng tới bao nhiêu.
Tự anh nhận thấy, anh và Du Thiên Lâm đều cần một khoảng thời gian bình tâm.
Cho nên anh trở về Nghi Châu một mình.
Trên xe lửa, hiếm khi anh dư thì giờ để yên lặng suy ngẫm chuyện xảy ra dạo gần đây, suy ngẫm về sự khác nhau giữa hai người họ.
Anh tin tình yêu của Du Thiên Lâm là thật, chỉ là Du Thiên Lâm quá xốc nổi.
Thân phận hai người tréo ngoe, làm sao có thể đơn giản rằng cứ yêu nhau rồi ở bên nhau kệ thây sự đời? Anh không rõ hoàn cảnh nhà Du Thiên Lâm lắm, có điều chỉ cần nhớ đến nhà mình, anh liền đau đầu chẳng biết nên cư xử như nào cho phải.
Hiện giờ toàn bộ đầu mối làm ăn của Thẩm gia đều nằm trong tay mỗi mình anh, nhưng người chủ gia đình vẫn là cha anh.
Sự mong mỏi được cha mẹ xây đắp ngay từ ngày anh còn nhỏ cao dần.
Làm con trưởng, anh hiểu trách nhiệm nặng nề trên vai mình, không dám tùy hứng quậy phá.
Nhưng mà anh rất ước ao sự tự do của Nhị đệ Thẩm Quan Lan.
So với anh bị ràng buộc lớn lên, Thẩm Quan Lan thực sự cực kỳ tự tại.
Muốn làm cái gì thì làm cái đó, thậm chí đề xuất đi du học ngành y cha mẹ vẫn ủng hộ.
Lúc trước anh dự tính ra nước ngoài học thiết kế kiến trúc, vừa mới mở miệng đã bị tất cả người trong nhà thay phiên khuyên nhủ một lượt.
Mẹ anh lau nước mắt yêu cầu anh đừng lãng phí thời gian, học tập kinh doanh để buôn bán hanh thông đấy mới là quan trọng nhất.
Nếu người nhà khi đó không áy náy với anh, cuối cùng đồng ý cho anh tới Nam Kinh học đại học, chỉ sợ ngay cả ba bốn năm tự do kia anh cũng sẽ chả có nổi.
Nghĩ đến cảnh nhà suốt ngày gà bay chó sủa, Thẩm Tế Nhật không nén được tiếng thở dài.
Đừng bàn quá khứ, chỉ cảnh huống hiện tại cũng chẳng cho phép anh công khai chuyện tình cảm.
Mấy năm nay cha anh lục tục cưới ba vợ lẽ về.
Tính khí mợ Hai và mợ Ba đều thuộc dạng không yên bề gia thất.
Đặc biệt là mợ Ba xuất thân từ gái hồng lâu, thích trèo cao với bì tị thiệt hơn còn thích nói năng đặt điều, quả là không một ngày bình yên.
Mợ Tư ấy thì càng một lời khó nói hết, chẳng những là một đào kép, tiếng còn là nam tử.
Từ sau khi mợ Tư gả vào, mợ Hai và mợ Ba bắt đầu làm ầm càng dữ.
Nguyên văn "不安于室" (bất an vu thất): Ý chỉ người phụ nữ đã kết hôn lại không an phận làm loạn gia đình hoặc có quan hệ ngoài luồng bất chính.
Thành ngữ xuất phát từ một trong các lời tựa của cụm bài Khải phong thuộc quyển Bội phong, phần Quốc phong, Kinh Thi.
Nguyên văn "交际花" (giao tế hoa): Theo Tân hoa xã, từ này xưa dùng để chỉ những phụ nữ hoạt bát nhanh nhẹn và nổi tiếng trong giao tiếp xã hội (hàm ý khinh thường).
Thời hiện đại người ta dùng nó như lời chửi một người phụ nữ thủ đoạn và quyến rũ, vừa có năng lực vừa có âm mưu.
Từ đồng nghĩa trong tiếng Việt: gái hồng lâu, gái bao, gái hạng sang,..
Cả nhà ngoại trừ anh và Nhị đệ Thẩm Quan Lan, cũng chỉ có mỗi cô em gái Thẩm Kim Linh.
Thử hỏi hoàn cảnh đương như vậy, sao anh dám mở lời với cha mẹ đây? Chả nhẽ đòi anh trông chờ vào phó thác nối dõi tông đường lên người Thẩm Quan Lan ư? Tạm gác việc bây giờ Thẩm Quan Lan còn đang du học ở nước ngoài, cho dù đã trở về chắc chắn cha mẹ vẫn không chấp thuận.
Dẫu sao thói tục lề lối Thẩm gia rất truyền thống, anh thân là con cả, làm thế nào có thể không con thừa tự?
Anh chẳng biết suy cho cùng Du Thiên Lâm có bận tâm đến chuyện này hay không.
Chung quy từ lúc hai người họ gặp lại tới giờ, Du Thiên Lâm chưa từng hỏi tình huống trong nhà anh.
Mà nếu quả là Du Thiên Lâm chưa hề bận lòng, thì anh thật sự vô cùng thất vọng.
Anh phóng tầm mắt về phía xa xa ngoài cửa sổ rất lâu, dựa vào ánh sáng bảng lảng chợt nhận ra mặt trời đang lặn sâu giữa thời khắc hoàng hôn trầm lắng nhằm nhường chỗ cho sao đêm nhỏ bé ngợp trời cao.
Thời gian cứ lướt bóng trong cặp mắt anh như vậy, mỗi khi đoàn tàu vượt qua một mỏm đá hoặc một đỉnh núi, quang cảnh trải rộng trước mắt đều là phong cảnh không thể quay lại.
Điều này càng khiến anh cảm thụ sâu sắc thứ cảm giác không thể nắm giữ là dạng gì.
Anh ngồi bên cửa sổ toa, cũng chẳng đi nằm ngủ, cứ giữ nguyên vô tri vô giác như thế đến trạm Nghi Châu.
Tới khi Tùng Trúc ra đón anh, coi sắc mặt anh xanh xao, cậu ta còn tự hỏi rằng có phải cậu chủ lại ngã bệnh sắp ngất nữa không.
Tùng Trúc khẩn trương đỡ anh lên xe.
Họ vừa đặt chân vào sân phủ, mợ Cả đã nghe tin mà đến.
Trông vẻ mặt đứa con đầu tái ngắt, mợ Cả cũng bị dọa phát hoảng, vội sai nha hoàn thiếp thân Lam Hương đem hai bát thuốc bổ tới, ép con trai uống ngay lập tức.
Trước đây Thẩm Tế Nhật cực kỳ ghét thứ thuốc vừa đắng vừa chát này, chả hiểu lần này làm sao vậy, lại cầm lên uống, không chút do dự.
Mẹ anh vốn tính hỏi anh tình hình ở Nam Kinh, trước mắt thấy anh mệt nhọc, bèn giục anh mau mau tắm táp nghỉ ngơi, có cái gì ngày mai nói sau.
Thẩm Tế Nhật tiễn bà về.
Tùng Trúc đã sớm chuẩn bị chu đáo thùng tắm và nước nóng.
Anh ra đằng sau tấm bình phong cởi y phục, ngồi thùng tắm ngâm hồi lâu.
Mãi đến lúc Tùng Trúc tiến vào lần thứ năm hỏi anh có muốn đổ thêm nước nóng hay không, anh mới đứng lên.
Ngâm nước nóng thư thái, mệt mỏi trong mình càng rõ rệt.
Ngay cả động tác thay y phục cũng trở nên rề rà, đầu óc mê mê, anh định bụng đi ngủ.
Thế nhưng khi tới mép giường, anh lại thấy một bộ quần áo được đặt trên giường.
Đó là một bộ đồ ngủ sạch sẽ và hai cái quần lót, vừa xem chất vải đã biết chúng không phải của anh.
Đúng lúc Tùng Trúc dọn dẹp y phục anh vừa thay xong sau bình phong, anh liền kêu Tùng Trúc đến hỏi cái này là cái gì.
Tùng Trúc trả lời là dỡ từ trong va li hành lý anh mang theo, bởi vì chẳng giống đồ của anh, nên lấy ra hỏi anh một chút.
Thẩm Tế Nhật nhìn chằm chằm bộ đồ ngủ và quần lót màu đen ấy.
Tuy chưa bao giờ trông thấy, nhưng có lẽ là của Du Thiên Lâm, ắt hẳn do thời điểm sửa soạn hành lý anh gói cả vào.
Nghĩ thế, anh bèn bảo Tùng Trúc hãy cất bộ quần áo đi.
Tùng Trúc hỏi anh phải đặt chúng ở đâu, anh đã mệt tới ngưỡng không buồn suy nghĩ bất kì chuyện gì, buông một câu tùy để Tùng Trúc nhanh chóng ra ngoài.
Anh cảm giác ngủ giấc này thiệt lâu, thẳng một mạch đến sẩm tối ngày hôm sau mới tỉnh lại.
Chẳng hiểu có phải tại hôm qua kiệt sức hay không, anh vẫn cảm thấy bủn rủn hết hơi, toàn thân uể oải, nằm bệt trên giường chả muốn nhỏm dậy.
Có điều anh cũng không nằm biếng được bao lâu, chừng mười phút sau Tùng Trúc đã im im đẩy cửa phòng theo dõi tình trạng của anh.
Đây là sau đợt anh gặp tai nạn từ hơn một năm trước, mợ Cả luôn giao việc cho Tùng Trúc.
Một khi thấy thời gian anh ngủ quá lâu, thi thoảng cu cậu phải vào xem xét tình hình của anh một lát.
Nhằm tránh anh lại giống trước kia, ngủ mê ngủ mệt rồi hôn mê bất tỉnh mà không ai hay.
Nom anh mở mắt nhìn trần nhà mất hồn, Tùng Trúc thở phào nhẹ nhõm, đứng bên giường thưa: "Đại thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh.
Nếu người còn ngủ tiếp nữa, thì mợ Cả sẽ gọi Lý đại phu tới khám cho người đấy ạ."
Thẩm Tế Nhật liếc mắt ngó cậu ta: "Đã mấy giờ rồi?"
"Bẩm, người ngủ suốt từ đêm qua tới chập tối nay.
Hiện đã sắp sáu giờ ạ." Tùng Trúc coi anh định ngồi dậy, liền quay qua đỡ anh, tiếp tục thưa: "Đại thiếu gia à, người rửa mặt một tí rồi mau ra ngoài đi ạ.
Vương tiểu thư đã đến đây từ sáng, bây giờ vẫn chưa về, đang ở phòng mợ Cả chờ người đó."
Động tác của Thẩm Tế Nhật cứng đờ, lông mày nhíu lại theo thói quen: "Vậy em ấy có nói chuyện gì không?"
"Không ạ.
Gần đây Vương tiểu thư hay tới sân viện mợ Cả.
Tiểu nhân nghe chị Lam Hương kể tinh thần cô ấy không tốt.
Lúc ăn cơm giữa trưa mợ Hai và mợ Ba có trò chuyện cùng, cô ấy tỏ ra chẳng hứng thú lắm ạ."
Thẩm Tế Nhật trầm ngâm chốc lát.
Tùng Trúc đợi ở bên, vẫn chả nhịn nổi cái miệng: "Đại thiếu gia, hồi trước người nói việc chia tay với Vương tiểu thư.
Cô ấy không đồng ý.
Hiện tại cô ấy đến tận phủ thăm, có phải cô ấy muốn tiếp tục cùng người không ạ? Thế thì Du trưởng ty..."
Tùng Trúc trông Thẩm Tế Nhật mà tính cất lời hỏi lại thôi.
Cậu ta hầu Thẩm Xuân Hàn về Nghi Châu, cho nên chả biết sự thể sau đó giữa Thẩm Tế Nhật và Du Thiên Lâm.
Nghe cậu ta thốt cái tên Du Thiên Lâm, nét mặt Thẩm Tế Nhật trở nên chán chường: "Về sau đừng nhắc tới hắn ta."
"Cậu chủ, người sao vậy ạ? Người với Du trưởng ty cãi nhau nữa ạ?" Tùng Trúc khó hiểu hỏi.
Thẩm Tế Nhật chẳng thèm đáp, đứng dậy, đến bồn rửa mặt cạnh giường.
Tùng Trúc quan sát dáng vẻ anh, đoán được mơ hồ có gì đấy xảy ra.
Tuy nhiên Thẩm Tế Nhật chả nói hẳn, cậu ta làm tớ thì không thể hỏi nhiều, chỉ biết chạy kịp hầu hạ.
Sau khi rửa mặt Thẩm Tế Nhật thay ngay bộ y phục mới, sang thẳng sân viện của mẹ anh.
Tới lúc sải bước vào sân viện, anh bắt gặp Lam Hương từ trong phòng trở ra.
Vài nha hoàn thuộc phòng bếp nhỏ theo sau Lam Hương, trên tay mỗi người đều bưng các món ăn cầu kì tinh tế.
Thoáng thấy anh đến đây, Lam Hương vội vàng mời anh vào, thưa mợ Cả đang tiếp đãi Vương tiểu thư dùng bữa tối ở trong phòng.
Thẩm Tế Nhật ngăn cô lại, hỏi Vương Hạo Tinh có nói gì hay không.
Lam Hương trả lời không có, còn cười mỉm kể chẳng qua là Vương tiểu thư chưa gặp anh nhiều ngày, nên sốt ruột ghé thăm thôi.
Thẩm Tế Nhật hiểu thấu trong lòng, bước vào thì thấy mẹ anh và Vương Hạo Tinh ngồi bên bàn cơm tâm sự.
Sau khi trông thấy con trai tới, mợ Cả đỏ đon gọi con qua tiếp chuyện.
Vương Hạo Tinh tức khắc đứng dậy, đôi mắt đong đầy niềm vui khó nói lên lời: "Thẩm đại ca."
Hiện giờ Thẩm Tế Nhật nom tâm trạng cô thì càng khó giải thích hơn đợt nọ, chỉ gật đầu chào cô: "Em đến rồi."
Xem chừng đôi trẻ nhà mình khách sáo kiểu vầy, mợ Cả vẽ đường: "Đứng đực đấy làm gì.
Mau tới đây nào, Hạo Tinh đợi con một ngày rồi."
Thẩm Tế Nhật đành đến bên mẹ.
Mẹ anh duỗi tay ra nháy anh ngồi vào ghế bên cạnh Vương Hạo Tinh và bảo Lam Hương mang thêm một bộ bát đũa.
Giữa bữa Vương Hạo Tinh chẳng nói nhiều nhặn gì, toàn là mẹ anh nói, nhưng cũng chỉ hỏi anh tình hình ở Nam Kinh.
Biết được lần này là nhờ ơn lớn từ Du Thiên Lâm, mẹ căn dặn anh chờ khi nào Du Thiên Lâm trở về nhất định phải mời trưởng ty tới nhà gửi lời cảm tạ thật trang trọng.
Thẩm Tế Nhật vâng lời.
Mẹ anh còn khơi chuyện Vương Hạo Tinh thường xuyên đến thăm bà lúc anh vắng nhà.
Ý tứ giấu trong câu từ là nhắc anh phải chủ động một tẹo, đừng để con gái tốt như thế chạy mất.
Thẩm Tế Nhật coi bộ mẹ anh thì hiểu Vương Hạo Tinh vẫn chưa tiết lộ gì, anh chỉ đỡ lời vòng vo qua loa cho xong bữa.
Cơm tối kết thúc, mẹ gợi ý anh đưa Vương Hạo Tinh về.
Ban đầu anh định ngồi xe tiễn, song Vương Hạo Tinh muốn đi dạo tiêu cơm một lát, anh chỉ có thể tản bộ cùng.
Hai người họ đi dọc theo triền đê, đạp lên ánh trăng sáng trải đầy đất mà cất bước.
Rõ là cảnh khuya say lòng người, mỗi bên lại ôm một tấc lòng riêng, ai cũng không có tâm tình để thưởng lãm.
Khi đến ngã tư đường, thoạt tiên Thẩm Tế Nhật ngừng chân, gọi Vương Hạo Tinh.
Vương Hạo Tinh xoay người, gió chướng cuối thu lùa qua, vành tai cô hồng hồng vì lạnh cóng.
Lúc tới gần cửa mợ Cả bảo trời lạnh, kiên quyết bắt Thẩm Tế Nhật về phòng cầm chiếc khăn của mình cho Vương Hạo Tinh quàng.
Vậy nên giờ này, non nửa khuôn mặt Vương Hạo Tinh được bọc bởi khăn quàng cổ của anh, chỉ có một cặp mắt to long lanh nhìn anh không chớp mi.
"Đợt trước nói chuyện với em, tôi mong em hãy nghiêm túc cân nhắc một chút.
Tôi thực sự không muốn em chịu cảnh dở dang." Thẩm Tế Nhật tỏ ý một cách khéo léo.
Vốn dĩ anh chả tính dẫn ra việc này làm tổn thương tấm lòng Vương Hạo Tinh, nhưng nếu chẳng nêu rõ lời chia tay, để mặc Vương Hạo Tinh sa lầy hơn nữa thì chỉ càng vô phương tự thoát khỏi.
"Em cũng từng trả lời anh, em sẽ không từ bỏ anh." Vương Hạo Tinh đến gần trước anh thêm hai bước, dưới ánh nhìn rất đỗi lúng túng của anh tiếp lời: "Em hiểu chuyện tình cảm chẳng thể miễn cưỡng, giống như em không ép anh nhất định phải yêu em, nhưng em cũng đâu thể buộc mình buông bỏ anh.
Thẩm đại ca, anh và em hiện nay đều không có lựa chọn tốt hơn, thế thì tại sao hai ta không thể thử một lần chứ?"
Cô là cô gái gan dạ táo bạo nhất trong số các cô gái Thẩm Tế Nhật từng quen biết, cũng là một người mang tư tưởng tiến bộ nhất.
Bởi vậy mà nếu cô đưa ý kiến, hầu hết đều là những lập luận Thẩm Tế Nhật chả có khả năng phản bác.
Nhưng lúc này đây, khi cô cho rằng không có lựa chọn tốt hơn, Thẩm Tế Nhật lại nhớ tới Du Thiên Lâm.
Anh chẳng hiểu vì sao bản thân tự dưng nghĩ lạc đến con người đó trong hoàn cảnh này.
Cãi vã hôm nọ, đúng thực là anh khiến Du Thiên Lâm đau lòng, cũng hiểu cơ hội ở bên nhau từ nay về sau càng mong manh xa vời.
Song chả rõ vì cớ gì, anh vẫn cứ nuôi hy vọng vào vận may ít ỏi tới đáng thương ấy.
Anh thở dài, xem ra chỉ đành nói dễ hiểu hơn chút đỉnh: "Hạo Tinh, tôi không có cảm giác tình yêu nam nữ đối với em.
Có một số thứ không phải thử một lần là thay đổi.
Em là cô gái tốt, thực sự không cần lãng phí thời gian cho tôi.
Em như vậy rồi đến cuối cùng, chẳng những làm chính mình buồn bã khổ sở, mà còn làm mọi người xung quanh ôm kỳ vọng cảm thấy thất vọng."
Anh đã nói hết nước hết cái.
Vương Hạo Tinh cúi đầu, lông mi dài mơ màng rủ bóng dưới ánh trăng ngấn lệ.
Cô không sụt sùi ra tiếng, tuy nhiên Thẩm Tế Nhật cảm giác cô đang gắng sức kiềm chế cảm xúc của bản thân.
"Xin lỗi em..." Ngoại trừ giải thích, thực tình Thẩm Tế Nhật chả biết làm gì hơn.
Anh vừa dứt lời, Vương Hạo Tinh ngẩng đầu ngay lên, nuốt trở vào giọt lệ rưng rưng trong mắt, gượng gạo cười: "Thích anh là chuyện của em, anh đâu cần xin lỗi."
Nói đoạn cô liền quay lại bước về đằng trước, Thẩm Tế Nhật chỉ có thể đuổi kịp.
Đợi tâm tình từ từ dịu bớt, cô mới chuyển hướng cuộc đối thoại: "Nếu anh thật sự không cách nào ở bên em, vậy trước hết chúng ta lùi về làm bạn bè đi.
Dù sao thì anh cũng chưa tước cả tư cách làm bạn của em ha?"
Cô xoay mình ngắm Thẩm Tế Nhật, gương mặt cố hết sức giả bộ cười.
Thẩm Tế Nhật cực kỳ ái ngại, chẳng đang tâm thốt ra lời từ chối khiến cô khó chịu thêm, buộc lòng đồng ý: "Không.
Nếu em muốn, thì chúng ta sẽ là bạn tốt."
Vương Hạo Tinh lại cười giả lả, có điều lần này giọt lệ trong mắt chả nén nổi chảy xuống gò má.
Cô quay đầu cực nhanh, nhưng Thẩm Tế Nhật vẫn thấy rõ mồn một.
Vốn định tiến lên an ủi cô vài câu, song với loại thời điểm này xoa dịu bằng bất kể câu gì cũng không thích hợp, anh chỉ lẳng lặng theo cô.
Bọn họ cứ chẳng nói chẳng rằng như thế về đến Khách sạn Hồng Khánh.
Ngọn gió se lạnh thổi suốt dọc đường, tâm trạng Vương Hạo Tinh đã bình tĩnh trở lại.
Cô đứng trên bậc tam cấp, nhìn thấy biển hiệu to gắn nóc Khách sạn Hồng Khánh, thông báo với Thẩm Tế Nhật: "Còn một việc em chưa nói cho anh.
Qua vài ngày tới em sẽ không ở khách sạn nữa.
Mẹ em mua thêm một căn nhà tại Nghi Châu, ngay đường Thượng Quảng ạ."
Thẩm Tế Nhật ngẩn người.
Đường Thượng Quảng thuộc khu nội thành mới, là chốn thanh tĩnh giữa lòng phố thị tấp nập.
Dinh thự nơi đó được xây dựng theo kiểu kết hợp Trung Quốc và phương Tây, xem như tương đối đặc sắc.
Nhưng mà nguyên nhân khiến anh thật sự giật mình là nguyên nhân khác kìa, đường Thượng Quảng với đường Ngô Đồng ở chỗ Du Thiên Lâm nối liền nhau, bị ngăn cách bởi một con phố phía tây cắt ngang.
Chẳng biết có phải do anh nghĩ ngợi quá hay không, sao trùng hợp lạ lùng vậy nhỉ?
"Tại sao bỗng dưng em tính mua nhà ở Nghi Châu thế?" Thẩm Tế Nhật hỏi.
"Cũng không phải bỗng dưng.
Trong quãng thời gian anh đi vắng, em đã suy nghĩ rất kỹ càng, cảm thấy ở lại còn ổn hơn về Yển Thành nhiều.
Có lẽ công việc ở Nghi Châu phù hợp với em hơn." Nói đến đấy Vương Hạo Tinh nở nụ cười: "Thương hội Nghi Châu vẫn luôn tuyển thư ký tiếng Anh, em đi phỏng vấn và được nhận vào rồi."
Thẩm Tế Nhật càng kinh ngạc: "Chả phải em học thiết kế kiến trúc à? Sao lại chọn làm thư ký? Để vầy rất đáng tiếc?"
Nét tươi cười nơi con ngươi Vương Hạo Tinh tắt ngóm: "Chủ một nhóm thiết kế kiến trúc trong nước về cơ bản toàn là đàn ông.
Một cô gái như em muốn có việc làm, chỉ còn nước tới những thành phố kiểu Bắc Bình Thượng Hải, nếu không thì chẳng có cơ may ạ."
Thẩm Tế Nhật định hỏi thế thì nguyên do gì không đi, kết quả lời đến bên miệng lại hốt về.
Sở dĩ Vương Hạo Tinh không đi, quá nửa là có liên quan tới anh.
Nghĩ vậy, anh phân vân nên đáp cái gì mới hợp.
Coi anh lặng im, Vương Hạo Tinh chả tính nói thêm, dẫu sao ngày mai đến thương hội cũng có thể trông thấy mặt nhau.
Cô bước xuống mấy bậc tam cấp, đứng ở độ cao sánh ngang cùng Thẩm Tế Nhật: "Thẩm đại ca, nếu chúng ta là bạn bè, thì em mời anh giúp một việc được không ạ?"
Thẩm Tế Nhật thoải mái: "Em cứ việc nói, nếu là chuyện trong khả năng tất nhiên anh sẽ không từ chối."
Vương Hạo Tinh cong cong khóe mắt: "Vài hôm nữa em chuyển nhà, anh có thể tới hỗ trợ chứ ạ?"
Người nói vô tâm người nghe có ý, lời này nói ra làm cho Thẩm Tế Nhật đột nhiên hồi tưởng về người nào đó.
Người ấy cũng từng nêu đề nghị y hệt với anh.
Chỉ khác biệt là người ấy dựa vào danh nghĩa chuyển nhà nhờ anh lựa chọn nội thất, rút cuộc toàn bộ đồ đạc đều được chọn đúng theo kiểu anh thích.
Hồi đó anh chẳng phát hiện ra đây là tâm ý của người ấy, giây phút này ngẫm lại, nỗi chua xót đã thấm thía cõi lòng.
Không rõ anh suy nghĩ điều gì, Vương Hạo Tinh hỏi lại một lần.
Anh đành phải trả lời đồng ý, bảo Vương Hạo Tinh đến lúc đó hãy báo trước cho anh biết.
Đêm đấy trở về nhà anh mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc trở mình hết lần này sang lần khác.
Sáng hôm sau, anh tạt qua cửa hiệu một chuyến, kiểm tra tình hình làm ăn gần đây, tiếp theo tới hội sở thương hội, tìm công việc tồn đọng trong vài ba ngày vắng mặt rồi giải quyết êm xuôi.
Mấy bữa nay, Vương Hạo Tinh thường xuyên dùng lý do công việc đến văn phòng anh.
Nhưng anh cũng đối đãi với cô như em gái vậy, riêng khoản công việc luôn tận lực giúp đỡ, để Vương Hạo Tinh mau chóng bắt kịp.
Chả hiểu căn nguyên có phải vì bận bịu hay không, dạo gần đây cả ngày anh chưa từng nhớ tới Thiên Lâm.
Nhưng mỗi khi đêm khuya u tịch vắng người, anh càng khó vào giấc ngủ hơn hẳn so với xưa.
Trạng thái mất ngủ kéo dài quá một tuần, tận đến một buổi tối tắm rửa xong xuôi, với thái độ khác thường, anh sai Tùng Trúc lấy bộ đồ ngủ lúc trước cất ra.
Tùng Trúc không biết nó là đồ ngủ của Thiên Lâm, còn tưởng rằng anh mua ở Nam Kinh, bèn đem đặt lên giường.
Sau khi Tùng Trúc rời khỏi phòng, Thẩm Tế Nhật cứ nhìn đăm đắm chẳng chớp mắt vào bộ đồ ngủ kia.
Bao lâu trôi qua như thể thời gian ngưng đọng, đợi cuối cùng cơn gió lành lạnh quét da thịt, anh mới phản ứng hóa ra mình quấn khăn tắm ngồi ngây trên giường hơn nửa tiếng.
Anh cầm bộ đồ ngủ màu đen, rõ ràng cảnh báo bản thân réo rắt trong đầu là không được, không được như thế.
Nhưng mà bàn tay bắt đầu không nghe lời, gỡ nút buộc duy nhất của áo ngủ, chầm chậm choàng nó lên thân.
Chất liệu tơ tằm mỏng mảnh vốn khó giữ nổi hơi ấm trước cái lạnh cuối thu, song chẳng hiểu duyên cớ gì, anh mặc vào không hề thấy lạnh lẽo.
Anh mặc nốt chiếc quần cùng bộ, kéo chăn qua bao chặt mình, nhắm mắt.
Một đêm ấy, rốt cuộc anh không mất ngủ nữa, mà là nhắm mắt ngủ thẳng đến lúc trời hửng sáng.