20
Kinh thành mùa đông luôn tự dưng mang theo khí lạnh, thổi quét vào trong viện từng nhà.
Ngày hôm đó, thời tiết âm u tuyết rơi.
Ta không thích thời tiết lạnh lẽo ẩm ướt, cho nên trốn ở trong phòng, sai người đốt than đốt lò, thoải mái ngủ gật.
Thanh Mai lại bưng trà sữa và bánh ngọt nóng hổi tới, ta vừa ăn vặt vừa vui vẻ nói chuyện phiếm với nàng ấy.
Thanh Tước ở ngoài cửa vỗ tuyết xong, đi tới bên cạnh bếp lò vươn hai tay sưởi ấm.
Ta thấy nàng vẻ mặt khổ sở, trêu ghẹo nói: “Không biết Tiểu Tước Nhi của chúng ta lại đi hỏi thăm cái gì, chẳng lẽ là ý trung nhân mình không có tin tức?”
“Phu nhân...” Thanh Tước nhìn ta muốn nói lại thôi.
Thấy vẻ mặt này của nàng, ta đại khái hiểu được, chắc là chuyện của Hứa Thế Bình.
“Nói đi, có chuyện gì?”
“Hôm qua, biểu cô nương và đại gia... ở thư phòng một đêm.” Thanh Tước dò xét sắc mặt của ta cẩn thận mở miệng nói.
“Đây là chuyện tốt, mấy ngày nay không phải chúng ta chờ cái này sao.”
Chuyện của hai người bọn họ, đã sớm ở trong dự liệu của ta.
Thanh Tước oán hận nói: “Phu nhân, đại gia đã bị người ta quyến rũ...”
Lời còn chưa dứt, Thanh Mai mở miệng ngăn nàng lại: “Thanh Tước, ngươi nói bậy bạ gì đó, đây là phu nhân một tay thúc đẩy chuyện tốt.”
Thanh Mai tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nàng nhìn ra ta không có tình cảm với Hứa Thế Bình, mặc dù không hiểu thái độ của ta, lại kiên định đứng ở bên cạnh ta.
Thanh Tước không biết nghĩ đến cái gì, hốc mắt đỏ lên: “Nô tỳ chính là thấy tủi thân cho phu nhân.”
Nàng từ nhỏ đi theo ta, cùng ta tình nghĩa sâu sắc, ta tự nhiên không muốn nàng thay ta khổ sở.
Ta kéo nàng đến bên người, đưa lên một chén trà sữa: “Thanh Tước, ta biết trái tim của ngươi, chỉ là người này không đáng.”
Không phải Liễu Như Mi, cũng sẽ có những người khác.
“Nhưng... lúc trước đại gia đối xử với người tốt như vậy, còn đuổi Bạch Lộ, Bạch Sương đi.” Thanh Tước ngập ngừng phản bác.
Nàng tuổi tác không nhỏ, tâm trí lại giống như một đứa trẻ.
Ta kiên nhẫn giải thích với nàng: “Đàn ông ấy mà, giả vờ nhất thời thôi, nếu cả đời đều như vậy, mới khiến người ta giật mình.”
Thanh Tước trầm mặc không nói lời nào, ta và Thanh Mai nhẹ nhàng dỗ nàng vài câu, cuối cùng làm cho nàng có chút tươi cười.
Ba người đang nói chuyện, Hứa Thế Bình đi vào.
“Nơi này của nàng thật náo nhiệt.” Hắn cười đến mặt mày hớn hở.
Hai người Thanh Mai, Thanh Tước thấy hắn đến, thu dọn đồ đạc xong lui ra ngoài.
“Cùng bọn họ trò chuyện, thiếp luôn bệnh cũng không tiện ra ngoài, ở trong viện rất buồn bực.” Ta nở nụ cười tiêu chuẩn như thường lệ.
Hứa Thế Bình thấy ta nhìn hắn, nhất thời ánh mắt né tránh.
“Có chuyện, ta muốn bàn bạc với nàng một chút.”
“Đại gia cứ nói là được, giữa thiếp và ngài không cần khách khí như vậy.”
Hắn tìm một cái ghế ngồi xuống, lại tự rót chén trà nhuận cổ họng, mới nói: “Thân thể nàng không tốt, rất ít khi ra ngoài đi lại, ta muốn trong viện có thêm người, cùng nàng nói chuyện giải sầu.”
Hứa Thế Bình lại kiếm cớ, rõ ràng là muốn nạp thiếp, lại đổ lên đầu ta.
Đối với người ngoài, là một người chồng tốt lo lắng cho thê tử, đối với bản thân mình, là thu một thiếp thất xinh đẹp.
Ta lười vạch trần hắn, ta cũng không muốn ở cùng hắn, Liễu Như Mi tới đúng lúc.
Mượn Liễu Như Mi, còn có thể khiến cho hắn sinh lòng áy náy với ta, về sau không đến mức trở mặt với ta.
Nghĩ tới đây, ta cười nhìn hắn: “Đa tạ đại gia thay thiếp suy nghĩ.”
Thần sắc Hứa Thế Bình đột nhiên có chút xấu hổ, tiếp tục nói: “Mi nhi cũng rất tốt, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, tất nhiên là bạn tốt. Còn nữa, ta và Mi nhi rất hợp ý...”
Mi nhi... Mới một đêm đã thân mật như vậy.
Nói đến đây, ta hiểu được ý của hắn: “Đại gia, là muốn thu nàng làm người thiếp thất phải không?”
“Ta... ta muốn cho nàng ấy một danh phận.” Trên mặt Hứa Thế Bình hiện ra vài phần áy náy.
Trước đó vài ngày hắn mới nói với ta, không cho đưa nha hoàn, quay đầu liền tự mình thu Liễu Như Mi.
Nhìn xem, lời nói của người đàn ông này, chỉ có thể coi như gió thoảng bên tai. Nếu là thật, chỉ sợ mình sẽ khóc c..hết.
Ta hào phóng cười nói: “Chúc mừng đại gia, có được hồng nhan tri kỷ như tiên trên trời.”
Hắn thấy ta cũng không phản ứng gì, vẻ mặt thả lỏng vài phần: “Nàng nói đùa, ta kỳ thật cũng là vì nàng.”
Thật là ghê tởm.
Ta rũ mắt tránh ánh mắt của hắn, hứa hẹn: “Đại gia yên tâm, thiếp sẽ dàn xếp ổn thỏa cho biểu cô nương.
Hứa Thế Bình thật sự quan tâm Liễu Như Mi, đến gặp ta chuyến này, sợ ta làm cho Liễu Như Mi khó xử.
Hắn nói xong ý đồ đến đây, hai chúng ta trầm mặc xuống.
Trong lòng hắn nhớ thương biểu muội, ta thì không muốn nói chuyện với hắn.
Hứa Thế Bình nôn nóng bất an ngồi một lát, tìm cái cớ liền đi ra ngoài.
Ta ngủ một lát, lúc chạng vạng, Đại phu nhân sai người gọi ta qua ăn cơm tối.
Trong lòng ta bỗng nhiên sinh phiền não, vì cái gì nhất định phải gọi người qua ăn cơm vào ngày như vậy.
Mưa tuyết quét vào người, dính dính nhớp nhớp.
Có chuyện gì không thể chờ thời tiết tốt rồi nói sau sao?
Ta lạnh mặt đi vào phòng khách của Đại phu nhân.
Trên bàn đã có ba người đnag ngồi, Đại phu nhân, Hứa Thế Bình và Liễu Như Mi.
Còn lại một chỗ ngồi, cách Hứa Thế Bình xa nhất.
Nhìn giống như ta là người ngoài, xen vào chuyện của cả nhà bọn họ.
Mặt ta không chút thay đổi ngồi xuống, tuy nói Thanh Mai che dù cho ta, mưa tuyết vẫn bay lên mặt người, vừa lạnh vừa ướt.
Đại phu nhân thấy ta xụ mặt, cười đến càng vui sướng, hạ lệnh cho nha hoàn: “Hôm nay có chuyện vui, đi thay cho ta rượu trái cây nóng hổi, các con đều phải uống vài ngụm.”
Hứa Thế Bình hiếm khi không phản bác bà ta, Liễu Như Mi nũng nịu nhìn hắn, thỉnh thoảng mím môi.
Đại phu nhân cực kỳ hài lòng biểu hiện của bọn họ, đắc ý nhìn ta nói: “Vân nha đầu, ngươi định an bài Như Mi như thế nào?”
Có lẽ bà ta cho rằng, sắc mặt ta không tốt là vì chuyện Hứa Thế Bình nạp thiếp. Mấy ngày hôm trước ở trước mặt bà ta không sao cả, chẳng qua là ta giả bộ cố gắng chống đỡ mà thôi.
Ta lãnh đạm đáp: “Con và đại gia bàn bạc qua, biểu cô nương nâng làm di nương, ở Thính Vũ các bên cạnh.
Hầu phủ sao túng quẫn đến mức này, trong phòng Đại phu nhân không thể để thêm mấy cái lò sưởi sao.
Lạnh quá.
“Tốt thì tốt, chỉ là Thính Vũ các có chút chật chội.” Đại phu nhân nhìn về phía ta: “Hay là, ở trong viện các con trước, chờ Thính Vũ Các tu sửa xong, sẽ dọn về.”
Đại phu nhân thật sự là sẽ tra tấn người, chẳng những cho con nạp thiếp, còn muốn phóng tới trước mắt con dâu.
Nữ tử bình thường, chắc sẽ tức giân sinh tâm bệnh.
May mà ta không quan tâm.
Ta tiếp tục đáp: “Vâng, đều nghe lời phu nhân.”
Nhân cơ hội này, ta xây một cái viện mới dọn ra ngoài.
Đại phu nhân thấy thái độ của ta nhàn nhạt, lại nói: “Theo lý thuyết, thiếp thất qua cửa không cần tổ chức tiệc rượu, nhưng Như Mi không phải người bình thường, cũng là biểu cô nương nhà chúng ta.”
Bà ta buông ly rượu trêu tức nhìn ta, tựa hồ chờ ta thất lễ đau đớn: “Chúng ta vẫn nên làm, cho vui vẻ.”
Liễu Như Mi tuy là cháu gái của bà ta, nhưng thật ra thì thân thích xa đến không thể xa hơn, bà ta thấy người ta xinh đẹp, kéo về làm thiếp cho con, thuận tiện chôn xuống một cái đinh ở chỗ ta.
(Còn tiếp~)