Editor: Mộ
Đỗ Cửu Trăn trở về thành phố Lâm.
Tối hôm qua, Đỗ Thất Dạng gọi điện thoại cho cô và bảo ở nhà đã xảy ra một số chuyện khó giải quyết và bắt cô về nhà.
Lúc ấy cô phải vội vàng trở về.
Từ trấn Túc Nam về đến thành phố Lâm phải mất ba tiếng lái xe. Đỗ Cửu Trăn về đến nhà cũng gần tới trưa rồi.
Biệt thự nhà họ Đỗ nằm ở vị trí tương đối vắng vẻ. Nó được xây cách đây rất lâu rồi, mấy đời nhà họ Đỗ đều ở đây thế nên bọn họ không có ý định chuyển đi.
Đỗ Cửu Trăn vừa xuống xe, đã thấy Đỗ Thất Dạng đứng chờ ở ngoài cửa.
Tiểu nha đầu vừa nhìn thấy cô đã cười toe toét. Cô ất chạy tới vừa khoác tay cô vừa mếu máo làm nũng.
“Cuối cùng chị cũng về rồi.”
Đỗ Thất Dạng và Đỗ Cửu Trăn là chị em họ, Thất Dạng là con gái của bác cả cô.
Thế hệ của bọn họ không có người thừa kế, con cháu đời này chỉ có hai người là Thất Dạng và Cửu Trăn, đều là con gái.
Một người lấy chữ “Thất” làm tên đệm, người còn lại là “Cửu.”
Cửu Trăn hơn Thất Dạng ba tuổi.
“Ông nội chê em làm việc không đáng tin cậy. Nếu không em sẽ chẳng gọi chị về đâu.” Thất Dạng giả bộ mình không có liên quan gì đến việc này.
Sau đó cô bé lại nói tiếp: “Nhưng tại sao chị lại ở bên ngoài lâu như thế?”
Cũng đã gần một tháng rồi. Trước kia cô bảo mình bận chuyện chi nhánh của công ty nhưng làm gì mà lại tốn nhiều thời gian như vậy.
Nửa đường cô còn giao Đỗ Thị cho con bé quản nhưng Thất Dạng không có hứng thú với việc công ty, ngược lại con bé càng thích tự do và cùng bạn bè ăn uống chơi đùa hơn.
Đỗ Cửu Trăn không trả lời, ngược lại cô hỏi: “Ông nội có nhà không?”
Đỗ Thất Dạng chỉ tay lên lầu, thì thầm nhắc nhở: “Chị, chị nhớ kiềm chế một chút.”
Hai ngày nay tâm trạng của ông nội không tốt, nhỡ may cô nói gì không đúng, sẽ khiến ông nội nổi giận.
Đỗ Cửu Trăn gật đầu tỏ ý cô biết rồi.
Năm nay Đỗ Khánh Canh bảy mươi sáu tuổi, đã gần tới cái tuổi tám mươi rồi nhưng sức khỏe của ông vẫn rất tốt, ở cái tuổi này rồi đầu óc vẫn minh mẫn.
Dù là ông ở đâu hay làm gì cũng có mười phần khí thế.
Đỗ Cửu Trăn gõ cửa, cô thấy ông nội đang ngồi ở gần cửa sổ, trước mặt ông có bày một bàn cờ.
Ông đang chơi một mình.
“Ông nội.” Đỗ Cửu Trăn đến bên cạnh ông, nhanh nhẹn gọi một tiếng.
Đỗ Khánh Canh ngẩng đầu và liếc cô một cái. Sau đó ông lập tức thu hồi ánh mắt, lần nữa tầm mắt rơi xuống bàn cờ.
“Cháu để Thất Dạng quản lý công ty vậy mà con bé chỉ biết chơi bời.” Đỗ Khánh Canh không hề trách móc cô, ngược lại không hề thương sót mà mắng Thất Dạng.
“Cháu xem, nếu vừa rồi không phải có người giúp đỡ con bé thì thiếu chút nữa con bé đã gây ra chuyện lớn rồi.”
“Không sao đâu.” Đỗ Cửu Trăn trả lời: “Trước kia, cháu còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Thất.”
Dạo gần đây, cô đã dạy Thất Dạng vài thứ vụn vặt, dạy cô ấy cách quản lý công ty và quản lý gia tộc.
Ban đầu Đỗ Cửu Trăn còn không bằng Thất Dạng. Cô được nuông chiều nên không phải học gì cả. Lúc đó cô mới mười tám tuổi, chẳng biết thứ gì nên không biết bắt đầu làm từ đâu.
“Cháu còn có người dẫn dắt.” Đỗ Khánh Canh không hề mảy may bỗng nhiên nhắc đến anh.
“Hành Niên quản lý gia tộc rất tốt, thậm chí thằng bé còn ưu tú hơn cả ba của nó và ông nội nó.”
“Bởi vì có nó, nhà họ Hoắc mới có thể trụ được đến ngày hôm nay.”
Đỗ Khánh Canh đánh giá năng lực của Hoắc Hành Niên rất cao.
Không có gì nghi ngờ cả, ông ấy thực sự rất thích anh.
Trong mắt ông ấy, anh là một người vô cùng ưu tú, đúng là trời sinh một cặp với cháu gái bảo bối của ông.
Bởi vì có anh bên cạnh nên Đỗ Cửu Trăn mới có thể thuận lợi tiếp nhận Đỗ Thị như thế. Anh sẽ đi trước một bước để giúp Đỗ Cửu Trăn dọn sạch những thứ dơ bẩn và những chuyện khó khăn.
Anh cũng là người từng bước dạy bảo Đỗ Cửu Trăn để cô có thể đi tới tận ngày hôm nay.
Không có Hoắc Hành Niên chắc chắn sẽ không có Đỗ Cửu Trăn bây giờ.
Đỗ Cửu Trăn không nói gì cả. Cô chỉ ngoan ngoãn đứng một bên và chờ ông nói tiếp.
“Tiểu Cửu à, thằng bé không còn nữa.”
Giọng của Đỗ Khánh Canh trầm xuống. Ông đặt quân cờ trong lòng bàn tay xuống bàn, động tác vô cùng dứt khoát.
“Cho dù có thiên ti vạn lũ thì nhà họ Đỗ chúng ta cũng khó mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Hoắc, cháu cứ giữ khư khư Hoắc Thị trong tay và gây khó dễ cho họ như thế là không được.”
“Nếu cháu muốn trở thành một nhà lãnh đạo ưu tú, cháu phải học cách gạt bỏ cảm xúc.”
Cháu gái của ông, ông biết cô rất bướng bỉnh. Một khi cô đã nhận định chuyện gì thì người khác có nói thế nào cô cũng không chịu nghe.
Cho nên Đỗ Khánh Canh cũng không muốn khuyên cô. Chẳng qua ông muốn cô nhìn rõ hiện thực tàn khốc của thế giới này.
Cô rất thông minh sẽ biết mình nên lựa chọn thế nào.
“Cháu sẽ đồng ý với ông ta để ông ta quản lý gia sản của nhà họ Hoắc.” Đỗ Cửu Trăn mấp máy môi, giọng nói vững vàng không có một gợn sóng.
“Cháu chỉ là muốn thực hiện những gì cháu đã hứa.”
Mọi người đều nói, Đỗ Cửu Trăn lòng tham vô đáy, có một mình Đỗ Thị vẫn không thấy đủ, thậm chí còn muốn nuốt trọn cả Hoắc Thị. Chỉ sợ là cô muốn làm “Võ Tắc Thiên” của thành phố Lâm.
[Võ Tắc Thiên là nữ hoàng đế duy nhất nổi tiếng vì tài giỏi trong việc trị nước, đồng thời độc ác khét tiếng]
Lý do khiến cô vẫn luôn kiên trì thực ra rất đơn giản. Đối với mọi người, đó là nhà họ Hoắc nhưng đối với cô, đó là nhà của Hoắc Hành Niên, là nhà của người cô thích.
“Chuyện cháu muốn làm bất kể khó khăn ra sao cháu cũng sẽ làm tới cùng.”
Đỗ Cửu Trăn trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Chỉ có một lý do duy nhất khiến cháu dừng lại là việc anh ấy quay về.”
Chuyện này có hơi hoang đường.
Mọi người đều biết, cậu chủ nhà họ Hoắc đã không còn nữa.
“Tiểu Cửu à, cháu cũng nên kết hôn rồi.” Cô đã nói như thế, Đỗ Khánh Canh cũng không muốn khuyên bảo gì nữa nhưng chuyện khiến ông lo lắng lại là một chuyện khác.
Dù sao đứa cháu gái ông yêu quý nhất cũng cần có một nơi để nương tựa, nhìn cô hạnh phúc, Đỗ Khánh Canh mới có thể yên tâm.
“Ông nội, người cảm thấy ngoại trừ Hành Niên ra, người còn có thể an tâm gả cháu cho người nào khác hay sao?”
Đỗ Cửu Trăn cực kỳ bình tĩnh hỏi lại.
Đỗ Khánh Canh sửng sốt một chút, ông ngẩng đầu nhìn cô.
“Nếu như có người như vậy, chỉ cần người nói, cháu nhất định sẽ đồng ý.”
Đỗ Cửu Trăn biết bất cứ chuyện gì Đỗ Khánh Canh làm đều vì tốt cho cô, những lời ông nói đều chính xác cả.
Cô thậm chí còn đồng tình với ông ấy.
Nhưng cô hiểu được chính xác hay đồng tình cũng không có nghĩa là cô bắt buộc phải thực hiện.
Đỗ Khánh Canh nhìn cô, tầm mắt dần ngưng lại. Ông hồi tưởng lại những gì cô vừa nói, trong lúc nhất thời ông không rõ mình nên an tâm, vui vẻ hay nên thở dài. Yên tâm, vui vẻ vì Cửu Trăn đã trưởng thành, có thể nói ra những lời lẽ sắc bén để chặn họng ông nhưng ông vẫn lo lắng cho cuộc sống sau này của cô.
Đỗ Khánh Canh trầm mặc một hồi. Đỗ Cửu Trăn mở miệng, từng câu từng chữ đều mượt mà và rành mạch.
“Ông cũng biết, trên thế giới này không còn ai tốt hơn anh ấy.”
“Cháu đã gặp được người tốt nhất..”
Cô dừng một chút và hỏi: “Tại sao cháu phải để ý đến những người thấp kém hơn?”
Cô nói rất có lý.
“Cháu xử lý nốt chuyện công ty đi, nhớ phải thu dọn cục diện hỗn loạn mà tiểu nha đầu Thất Dạng gây ra.”
Cuối cùng Đỗ Khánh Canh không nói gì nữa để cô đi xử lý chuyện của công ty.
Đỗ Cửu Trăn đáp một tiếng.
Ra khỏi thư phòng, cô mở điện thoại lên, đã có vài cuộc gọi nhỡ đều từ một dãy số lạ nhưng cũng không khó để đoán là của ai.
Đỗ Cửu Trăn cầm điện thoại, bàn tay run rẩy trong chốc lát. Sau đó liền cất nó đi.
Năm ngày trôi qua.
Đỗ Cửu Trăn như bốc hơi khỏi nhân gian. Chẳng những anh không nhìn thấy người, lại còn không thể liên lạc được.
Trần Hằng chuyển sang làm việc ở Hoa Nặc. Đỗ Cửu Trăn chỉ thông báo bằng lời, còn chưa chân chính nhận chức.
Hơn nữa anh vừa vào công ty, Đỗ Cửu Trăn không có ở đây, không khỏi có nhiều khó khăn khi anh làm việc.
“Anh Hằng, cái tên tổng thanh tra kia đúng là khinh người quá đáng.”
Chu Tử Tuế tức tối, cậu ta bất bình đi tới, vừa đi vừa than phiền: “Anh biết hắn nói gì về anh không?”
Trần Hằng không muốn biết. Anh lật tài liệu trên tay, không thèm ngẩng đầu lên, giống như anh không hề nghe thấy Chu Tử Tuế lảm nhảm.
Anh đứng lên và không có phản ứng gì.
Mặc dù Trần Hằng thấy chẳng sao cả nhưng Chu Tử Tuế vẫn không nhịn được.
Cậu nhíu mày và vô cùng tức giận: “Hắn dám nói anh chỉ là một thằng côn đồ nhỏ bé, không có học thức, không biết quản lý công ty chỉ biết làm mọi chuyện càng ngày càng tệ hơn thôi.”
Mấy đứa nhân viên còn dám cả gan ở đó mà nói nhăng nói cuội, nói rằng Hoa Nặc sắp sửa phải phá sản rồi.
“Hắn chẳng hiểu gì cả, dựa vào cái gì mà dám nói như thế. Còn có…”
“Im miệng.” Trần Hằng nghe cậu ta lảm nhảm bên tai đến phát phiền. Anh quát một câu.
“Ai thích nói thì để họ nói, cậu muốn khâu miệng bọn họ lại à?”
Chu Tử Tuế nghe mấy câu như vậy thì ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Mấy ngày nay, Trần Hằng vô cùng nóng tính.
Chu Tử Tuế nói với anh vài câu, anh đã tức giận, có khi thì xụ mặt, cả ngày đều trưng bộ mặt than, đáng sợ chết khiếp đi được.
Rõ ràng trước kia anh không như thế.
Dù sao thì Chu Tử Tuế vẫn cảm thấy anh Hằng tài giỏi thế thì lên làm tổng giám đốc và quản lý một công ty là chuyện không thành vấn đề.
Hai giờ chiều nay công ty có buổi họp.
Trong buổi họp đề cập đến việc điều động nhân viên của công ty, mọi người tranh luận có hơi kịch liệt.
Lần này ngay cả Tổng giám đốc cũng đã bị đổi, tất nhiên trong công ty có rất nhiều chức vụ cũng sẽ bị thay thế. Còn có vài người Đỗ Cửu Trăn tự mình sa thải vào lần trước.
“Chú Chu là nhân viên kỳ cựu của công ty. Từ trước đến nay chú ấy làm việc rất cẩn thận, chưa từng làm sai chuyện gì. Anh dựa vào đâu mà bắt ông ấy rời đi.”
Dương Giai nghe thông báo này, tâm trạng đột nhiên kích động. Hắn nhìn chằm chằm Trần Hằng, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Anh có quyền gì mà làm thế.”
Trong số những nhân viên bị sa thải, chỉ có chú Chu là do Trần Hằng ra quyết định. Những người khác là Đỗ Cửu Trăn tự mình lên tiếng, Dương Giai không dám có ý kiến với quyết định của cô nên chỉ dám bám lấy Trần Hằng chỉ trích.
“Nếu không thì mời Tưởng tổng về đây quyết định.”
Dương Giai đột nhiên đưa ra một lời đề nghị.
Mọi người trong phòng họp lập tức im lặng, ai nấy cúi gằm mặt xuống và không dám nói lời nào.
Tưởng tổng là tổng giám đốc cũ của công ty. Ông ta đã làm việc ở đây mười năm, tiến lên từng bước nên được mọi người kính nể.
Việc đầu tiên Đỗ Cửu Trăn làm khi đến Hoa Nặc là sa thải ông ta khỏi chức vụ tổng giám đốc. Cô bảo ông ấy không làm nổi, chẳng những không thể quản tốt chuyện công ty còn không thèm tích cực liên lạc với trụ sở chính.
Có lẽ đây chỉ là lý do đại tiểu thư thuận miệng bịa ra.
Dù sao cô muốn đuổi người thì phải đưa ra một lý do nào đó hợp lý.
Vị tiểu thư này nói cái gì thì chính là cái đó nên không ai dám phản bác.
Bây giờ Dương Giai nói bảo đưa Tưởng tổng về để quyết định.
Ý tứ của hắn hết sức rõ ràng.
Hắn hoàn toàn không coi Trần Hằng ra gì, ngay trước mặt mọi người làm anh khó chịu để anh mất mặt.
Trong công ty cũng truyền rất nhiều lời đồn..
Trước kia người tên Trần Hằng có mở một cửa hàng trên thị trấn, thỉnh thoảng còn vào công trường làm việc phụ người ta.
Anh không có trình độ học vấn cũng không có kinh nghiệm làm việc.
Đừng nói là làm Tổng giám đốc, ngay cả làm bảo vệ cũng không đủ năng lực.
Bảo vệ ở công ty bọn họ dù gì cũng phải tốt nghiệp lớp chuyên môn.
- -----oOo------