Editor: Mộ
“Tiểu thư, Hoắc Kình Việt đang dò hỏi tin tức của ngài.”
Mấy ngày nay, Nghiêm Chính đã quay về nhà họ họ Hoắc một chuyến. Bây giờ Hoắc thị đang có sóng ngầm rúng động, lũ cá với một bụng tham vọng đã bắt đầu ngoi lên, con này tham còn có con khác tham hơn.
Vốn dĩ, nội bộ Hoắc Thị đã rất phức tạp.
Năm đó, lúc Hoắc Thị vẫn còn nằm trong tay Hoắc Hành Niên, anh dùng thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa cứng rắn khiến lòng tham của bọn họ bị đè xuống nên ngoài mặt người ta vẫn thấy một nhà họ Hoắc vô cùng hòa thuận.
Sau khi anh xảy ra sự cố, nhà họ Hoắc phải trải qua một thời kỳ hỗn loạn.
Hoắc Kình Việt đứng lên tranh quyền. Ông ta lôi kéo cổ đông của công ty và đi khuyên nhủ từng vị tiền bối cũ đòi lại vị trí đứng đầu.
Kéo theo đó là một đám tiểu bối nhốn nháo muốn tranh thủ cơ hội để trèo cao.
Thậm chí, bọn họ còn có ý định chia cắt nhà họ Hoắc, lật đổ một Hoắc Thị đã tồn tại suốt mấy chục năm.
Lúc đó, Đỗ Cửu Trăn phải đứng ra để ổn định cục diện rối ren này.
Trước khi xảy ra sự cố, Hoắc Hành Niên đã chuyển nhượng tất cả cổ phần của mình cho cô và để cô trở thành cổ đông lớn nhất của Hoắc Thị.
Hơn nữa Đỗ Cửu Trăn là vợ sắp cưới của Hoắc Hành Niên, trợ thủ đắc lực nhất của anh cũng về phe cô thế nên cô thành công trở thành người tạm thời quản lý Hoắc Thị.
Năm đó, Đỗ Cửu Trăn mới hai mươi mốt tuổi. Trong miệng người đời cô vẫn chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, một chút năng lực cũng không có, căn bản chẳng có ai muốn nghe theo cô.
Huống chi cô còn mang họ Đỗ chứ không phải họ Hoắc.
Cô chỉ là vợ sắp cưới của Hoắc Hành Niên còn chưa phải là vợ của anh.
Trong hoàn cảnh như vậy, Đỗ Cửu Trăn đứng ra thay Hoắc Hành Niên bảo vệ nhà của anh, bảo vệ tâm huyết từng ấy năm của anh. Ai cũng có thể tưởng tượng được, Đỗ Cửu Trăn đã phải trải qua những gì.
Cô vất vả gồng gánh ba năm trời nhưng bây giờ gió nổi mây vần, nhà họ Hoắc lảo đảo đến mức sắp sửa sụp đổ còn Hoắc Thị đã dần thoát khỏi sự kiểm soát của cô.
“Ông ta âm thầm liên lạc với nhiều người như vậy, xem ra cuối cùng vẫn muốn ra tay trên người tiểu thư.”
Nghiêm Chính báo cáo tất cả hành động của Hoắc Kình Việt với Đỗ Cửu Trăn.
Sự sống còn của nhà họ Hoắc đang nằm trong tay cô. Cho dù Hoắc Kình Việt có điên cuồng hơn nữa nhưng vẫn không thể không cố kỵ cô.
Nếu ông ta muốn chân chính đoạt lại Hoắc Thị thì người đầu tiên phải xử lý là Đỗ Cửu Trăn.
Đỗ Cửu Trăn yên lặng lắng nghe. Ánh mắt của cô dán chặt vào màn hình máy tính. Nghiêm Chính nói một tràng dài còn cô vẫn luôn im lặng.
“Vài năm trước, nhà họ Đỗ có một chi nhánh ở Túc Nam bởi vì nơi này cách xa với trụ sở chính, dần dần cũng không can thiệp việc ở đây. Hai năm gần đây, công ty này đã tách ra kinh doanh độc lập.”
Đỗ Cửu Trăn đang đọc báo cáo về chi nhánh đó.
Thật ra chuyến công tác đến trấn Túc Nam của cô chủ yếu là vì chi nhánh này.
Đó là sản nghiệp của nhà họ Đỗ nên vẫn phải chia tài nguyên cho nó. Bọn họ muốn bỏ mặc thì sẽ bỏ mặc, muốn thu hồi thì sẽ thu hồi.
“Cậu tiết lộ với ông ta rằng tôi đang vướng bận chuyện chi nhánh của nhà họ Đỗ.”
Đỗ Cửu Trăn nói.
Thật ra cô không hề nói dối. Vì nó cô mới đến đây nhưng vừa hay được gặp lại Hoắc Hành Niên.
“Tôi muốn xem thử rốt cuộc ông ta muốn làm gì.” Đỗ Cửu Trăn vô cùng bình tĩnh không hề dao động. cô biết đây là vấn đề lớn với Hoắc Thị nhưng cô không hề sốt ruột.
Bởi vì cô đã tìm thấy Hoắc Hành Niên.
Bất kể bây giờ anh đã mất trí nhớ hay là nhớ được chuyện gì thì anh vẫn là anh, từ đầu đến cuối không thay đổi.
Chỉ cần anh vẫn còn ở đây, cô chẳng có gì phải sợ cũng chẳng có gì phải lo lắng.
Hoắc Hành Niên là người tuyệt vời nhất trên thế giới này, cô tin tưởng anh ấy cũng tin tưởng mình có thể vượt qua.
Lúc Nghiêm Chính sắp rời đi đã là chạng vạng tối, Đỗ Cửu Trăn liếc về phía phòng tắm, đột nhiên cô nói: “Hình như vòi nước trong phòng tắm hỏng rồi, không có nước nóng.”
“Phòng tắm ư?” Nghiêm Chính sửng sốt, không kịp phản ứng.
Đỗ Cửu Trăn chuyển nhà rất vội vàng. Có rất nhiều thứ anh ta chưa kịp thu xếp nhưng anh ta đã kiểm tra hết các thiết bị nội thất và chắc chắn không có vấn đề gì mới dám để tiểu thư dọn vào ở.
Hơn nữa không có nước nóng mấy hôm rồi mà anh ta không thấy cô nói gì.
Nghiêm Chính còn đang hoang mang thì anh ta lập tức nghĩ ra một vấn đề nên đã nhanh chóng thu hồi biểu cảm.
Anh ta gật đầu bảo rằng mình biết rồi, sau đó đi ra ngoài.
Một lát sau, Đỗ Cửu Trăn nghe thấy tiếng nói chuyện của Nghiêm Chính và Trần Hằng từ bên ngoài truyền vào.
Nghiêm Chính hỏi anh gần đây có thợ máy không? Anh ta bảo phòng tắm nhà tiểu thư không có nước nóng, cần tìm người tới sửa.
Tiếp đó, Đỗ Cửu Trăn không nghe rõ Trần Hằng đang nói gì, cô chỉ thấy Nghiêm Chính cảm ơn anh và không gian yên tĩnh trở lại.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Cửu Trăn sang gõ cửa nhà Trần Hằng.
Cô mặc một bộ đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, tóc mái bết dính mồ hôi, lồng ngực phập phồng còn bờ môi vẫn đang thở hổn hển.
“Anh có thể cho tôi mượn phòng tắm được không?” Đỗ Cửu Trăn mở miệng đã nói thẳng ý đồ, cô giải thích: “Vòi nước nhà tôi hỏng rồi, không có nước nóng.”
Trần Hằng nghe thấy yêu cầu của cô thì hơi bất ngờ, anh ngẩn người ra.
Tối qua, Nghiêm Chính hỏi anh về thợ sửa chữa, anh nói anh biết một người, có thể tới giúp cô sửa.
Anh không ngờ mới sáng sớm cô đã chạy sang đây mượn phòng tắm.
Phòng tắm của nhà Trần Hằng rất đơn sơ, trên tường không có gạch lát, trong đó cũng chỉ có một cái vòi hoa sen và một cái vòi nước thấp.
Bình nóng lạnh được treo trên tường.
Trừ mấy cái này ra thì hoàn toàn không có gì.
Thấy Trần Hằng không trả lời, Đỗ Cửu Trăn nhíu mày hỏi lại: “Không tiện sao?”
“Trời nóng quá, cả người tôi đầy mồ hôi.” Đỗ Cửu Trăn vừa lau mồ hôi vừa nói: “Tôi chỉ muốn tắm một chút thôi, nhanh lắm.”
Đỗ Cửu Trăn sử dụng mấy lý lẽ vô cùng hợp lý.
Có điều, cô không hề phòng bị mà đến mượn phòng tắm của một người đàn ông. Trần Hằng thấy hơi khó chịu.
Mặc dù người đàn ông kia không phải ai khác mà là anh.
“Cô vào đi.” Trần Hằng đắn đo một lát rồi gật đầu, để Đỗ Cửu Trăn vào nhà.
Phòng tắm ở bên trong phòng ngủ.
Trần Hằng dạy cô cách điều chỉnh nhiệt độ, sau đó anh đi ra ngoài.
Anh rời khỏi phòng ngủ và ra thẳng sân ngồi.
Mới sang sớm nên anh còn chưa tỉnh ngủ. Anh vẫn chưa rửa mặt nhưng thôi ngồi đây một lúc sẽ tỉnh táo ngay mà.
Cả đêm hôm qua, anh không ngủ được.
Sau khi Đỗ Cửu Trăn rời đi, anh vọt vào phòng tắm, dội mấy gáo nước lạnh mới miễn cưỡng tỉnh táo.
Buổi tối khi anh nằm lên giường, vừa nhắm mắt lại thì trong đầu hiện lên gương mặt của cô ấy, giọng nói của cô ấy và cả dáng vẻ của cô ấy khi cười.
Anh muốn tránh cũng không tránh khỏi.
Trần Hằng cười khẩy một tiếng. Đáy mắt dần hiện ra tia lạnh lẽo, lúc ấy anh còn quét mắt nhìn bàn tay mình…
Lòng bàn tay to lớn có vài vết sẹo nhỏ.
Sau đó anh lại nghĩ đến bàn tay của Đỗ Cửu Trăn. Nó thon dài và trắng nõn, giống như một khối ngọc thạch thượng hạng, không có lấy một điểm tì vết.
Rõ ràng khác xa anh một trời một vực.
Anh ngồi bên ngoài nhưng vẫn nghe thấy tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.
Tại sao con gái lại tắm lâu như thế? Tiếng nước chảy vang lên rất lâu nhưng không hề có dấu hiệu dừng lại.
Trần Hằng kiên nhẫn chờ đợi.
Bốn mươi năm phút trôi qua.
Tiếng nước chảy cuối cùng cũng dừng lại nhưng gần mười phút sau vẫn không thấy người đâu. Trần Hằng có hơi lo lắng, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Anh vừa đẩy cửa vào thì đúng lúc Đỗ Cửu Trăn từ phòng tắm bước ra.
Cô chỉ mặc một cái áo sơ mi màu đen rất dài, dài tới bắp đùi của cô ấy.
Màu đen của áo đối lập với màu trắng như tuyết của làn da, hai loại màu sắc tương phản khiến cho thị giác của anh như bị một dao đâm mạnh tới.
Quan trọng nhất….. Đây là áo của anh.
“Quần áo của tôi ướt rồi.” Đỗ Cửu Trăn né sang bên cạnh, tỏ ý Trần Hằng vào phòng tắm mà nhìn.
Bộ đồ thể thao của cô bị rơi xuống chậu nước. Nó ướt nhẹt vẫn còn đang nhỏ nước.
“Tôi thấy cái áo này ở bên cạnh nên thuận tay dùng luôn.” Đỗ Cửu Trăn nhìn cái áo sơ mi trên người mình, dừng lại một chút cô mới nói: “Tôi sẽ giặt rồi trả lại cho anh.”
“Vậy tôi đi trước đây.” Đỗ Cửu Trăn nói xong thì định ra về.
Đôi chân của cô bị lộ ra ngoài, trắng đến chói mắt. Không cần nghĩ cũng biết, trừ cái áo sơ mi chữ T này thì chắc chắn cô không mặc gì bên trong hết.
“Chờ chút đã.” Trần Hằng lên tiếng gọi cô lại.
Vốn dĩ anh muốn bảo cô mặc thêm cái quần rồi hãy về nhưng lời ra đến miệng lại cảm thấy không đúng lắm.
Vì vậy anh sửa lại: “Ăn sáng đã rồi về.”
Anh không tìm được lý do khác nhưng anh không muốn cô mặc như thế ra khỏi nhà. Mặc dù nhà cô chỉ cách đây vài bước chân.
Hình như cô đoán trước anh sẽ nói như vậy. Đỗ Cửu Trăn không hề ngạc nhiên, cô gật đầu không chút do dự: “Được.”
Vì thế Trần Hằng vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Bình thường anh ăn một mình nên rất đơn giản. Anh hấp vài cái bánh bao, thêm chút dưa muối là được nhưng Đỗ Cửu Trăn chắc chắn không quen ăn mấy món này.
Anh tìm hết lượt trong bếp nhưng không thấy gì đặc biệt, chỉ còn nguyên liệu nấu mì.
Trần Hằng đắn đo một lát rồi quyết định nấu một tô mì trứng gà cà chua.
Anh đang đun nước sôi để chuẩn bị đồ ăn sáng thì Đỗ Cửu Trăn bước vào.
Cô ngồi xuống bên cạnh Trần Hằng.
“Anh ăn sáng xong thì đi đâu?” Đỗ Cửu Trăn nhìn anh và hỏi.
Cô bám theo Trần Hằng, sau khi cô ngồi xuống thì cái áo bị kéo lên một chút, lộ ra bắp đùi trắng đến đau mắt. Trần Hằng đứng ngay trước mặt nhưng cô cũng không thèm kéo xuống.
“Đến cửa hàng.” Trần Hằng quay mặt đi, không dám nhìn cô.
“Tôi bỗng nhiên nhớ đến mình có một công ty ở đây.” Giọng nói của Đỗ Cửu Trăn vô cùng nhẹ nhàng. Ánh mắt ẩn chứa ý cười. Cô ngẩng đầu hỏi anh một cách hết sức dịu dàng.
“Tôi tặng nó cho anh, có được không?”
- -----oOo------