Dịu Dàng Đến Bên Anh

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày đầu tiên Hạ Vũ ở nhà nghỉ ngơi, ba đau lòng vì dạo gần đây cô gầy quá nên đã nấu canh hầm, thịt cá đủ loại để bù đắp cho những ngày cô vất vả.

Hạ Vũ được khiêu vũ trở lại và hơn hết còn tỏa sáng trên sân khấu, vui nhất không ai khác chính là người nhà cô. Mỗi khi vòng thi đến là cả nhà đều tạm gác tất cả những cuộc gặp gỡ xã giao qua một bên, đến tận nơi cổ vũ cho Hạ Vũ. Hạ Hâm có con mắt tinh tường, khi vòng đầu tiên kết thúc đã chạy đến hỏi Hạ Vũ: "Chị, em nhìn thấy anh đẹp trai đưa chị về, rốt cuộc anh ta là ai vậy?"

Hạ Vũ ậm ừ một câu cho qua chuyện, ngay lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác.

Ngày thứ hai Hạ Vũ ở nhà nghỉ ngơi, đó cũng là ngày diễn buổi biểu diễn của các sinh viên năm cuối trong lễ tốt nghiệp trường cũ. Cố Tây Sở gọi điện đến, mời Hạ Vũ tới trường xem buổi biểu diễn, anh đã chuẩn bị sẵn cho cô một chỗ ngồi với tầm nhìn rất tốt.

Trong lễ tốt nghiệp các năm trước, Cố Tây Sở luôn chuẩn bị những tác phẩm nghiêng trời lệch đất, vì vậy dù đây chỉ được coi là một buổi biểu diễn có quy mô nhỏ thì vẫn thu hút rất nhiều nhân sĩ có tiếng trong giới vũ đạo đến tham gia.

Hạ Vũ hồi hộp mong chờ, năm nay Cố Tây Sở sẽ cho ra mắt màn biểu diễn như thế nào đây?

Trở lại trường cũ, nhìn những khuôn mặt tươi tắn, trẻ trung trong khuôn viên trường, một nỗi niềm bồi hồi dâng lên trong lòng Hạ Vũ. Cố Tây Sở đã sắp xếp cho cô một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu nhưng Hạ Vũ không qua đó, cô đến hội trường từ rất sớm, tìm một vị trí trong góc rồi lặng lẽ ngồi xuống.

Cô sợ phải gặp lại các thầy cô giáo cũ, sợ ánh mắt tiếc nuối của họ lúc nhìn cô, bởi vậy cô dứt khoát trốn tránh, dự định lặng lẽ đến rồi lặng lẽ ra về.

Quả nhiên cô đã thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, các thầy cô giáo cũ, thậm chí, còn có cả những bạn học cùng khoa ở lại trường làm giảng viên. Hạ Vũ nhìn họ tươi cười hàn huyên, một nỗi buồn vô cớ dâng lên trong lòng.

Đúng lúc này, một bóng dáng xinh đẹp, tươi tắn xuất hiện trong tầm mắt Hạ Vũ. Vừa bước chân nhìn vào hội trường, người ấy đã tự nhiên chào hỏi, bắt chuyện với các vị quan khách, nụ cười vô cùng sáng chói. Hạ Vũ giật mình, thì ra là Tạ Nhất Mạn.

Tạ Nhất Mạn dường như đã thân thiện, gần gũi hơn ba năm về trước. Sự nghiệp khiêu vũ của chị ta mấy năm nay cũng có thể coi là thuận buồm xuôi gió. Khi vừa tới Anh, chị ta đã làm quen với một anh bạn trai là người quản lý rất có tiếng nói trong giới nghệ thuật, trở thành vũ công chính thứ hai của một sân khấu kịch nổi tiếng. Suốt một thời gian dài, chị ta trở thành đối tượng của giới truyền thông.

Trong giới vũ đạo đầy rẫy những nhân tài của châu Âu, Tạ Nhất Mạn chẳng qua cũng chỉ là một vũ công khá được quan tâm, bởi vậy năm nay chị ta có ý định về nước phát triển sự nghiệp. Đã có rất nhiều người quản lý của các sân khấu kịch đưa ra lời đề nghị hấp dẫn, nhưng xem ra, chị ta muốn tặng vai diễn đầu tiên trong nước cho tác phẩm khiêu vũ hiện đại quy mô lớn mà Cố Tây Sở đang trù bị - vở Trò chơi cấm kị.

Buổi biểu diễn có sự tham gia của Cố Tây Sở sẽ hoàn toàn không phải lo đến chuyện bán vé. Trò chơi cấm kị vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị nhưng đã thu hút sự quan tâm của truyền thông và những người trong giới nghệ thuật nước nhà. Lần này, anh dứt khoát không đảm nhận vai nam diễn viên chính, anh và đội ngũ của anh chỉ đứng sau sân khấu, bởi vậy, ứng cử viên cho vị trí nam nữ diễn viên chính cũng trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Mục đích của Tạ Nhất Mạn rất rõ ràng, cô ta muốn diễn vai nữ chính.

Hạ Vũ lặng lẽ nhìn Tạ Nhất Mạn vốn thành công rất dễ dàng nhờ vào quyền thế đang vui vẻ hàn huyên cùng các vị quan khách. Những hàng ghế khán giả cũng bởi sự xuất hiện của chị ta mà trở nên nhộn nhạo hơn. Các em khóa dưới nhìn minh tinh khóa trên đang rực rỡ tỏa sáng, nhao nhao lấy máy ảnh chụp lia lịa, có nam sinh còn chạy đến hàng ghế dành cho khách quý, hy vọng được chụp ảnh cùng chị ta. Tất cả những hành động đó của mọi người, Tạ Nhất Mạn đều tươi cười đồng ý.

Hạ Vũ chống cằm suy nghĩ. Mấy năm đã qua, có người tươi cười cũng có người sầu muộn, thời gian thật sự là một đôi tay ma thuật có thể dời non lấp bể.

Buổi biểu diễn tốt nghiệp đã mở màn trong sự chờ đợi của đông đảo mọi người. Trong hội trường chẳng còn lấy một chiếc ghế trống, có rất nhiều sinh viên phải đứng chen chúc ngoài hành lang. Trên những khuôn mặt non trẻ tràn trề sự yêu mến nồng nhiệt đối với nghệ thuật cũng như với thần tượng của mình, họ của hôm nay chính là cô của ngày hôm qua.

Buổi biểu diễn dày công chuẩn bị trong suốt nửa năm cuối cùng cũng không phụ sự kỳ vọng của tất cả mọi người. Bài biểu diễn diễn ra trong mười lăm phút được chia thành hai phần: Hiện thực và cõi mộng. Con người trong hiện thực là những con mèo đang khom lưng đi giữa rừng rậm, còn trong cõi mộng, con mèo thẳng lưng, bắt đầu đi bằng chân, lúc này, chúng mới là một con người có linh hồn.

Các diễn viên không ngừng qua lại như con thoi giữa hiện thực và cõi mộng, vẻ mặt lúc mơ màng, lúc tê dại, có lúc lại điên cuồng. Ngôn ngữ cơ thể của tốp đầu thể hiện sự kìm nén, sầu muộn trong hiện thực cũng như sự tự do, giải thoát trong cõi mộng. Sự sắp xếp vũ đạo kỳ quái, trang phục phá cách, rối loạn, những khuôn mặt hóa trang rất lộn xộn nhưng lại không hề thiếu đi mỹ cảm. Ngôn ngữ cơ thể khoa trương, tất cả đều trở thành một lẽ đương nhiên, khiến một cảm giác sảng khoái cuồn cuộn chảy mãi trong dòng máu những vũ công.

Đây thật sự là một màn diễn xuất cực kỳ xuất sắc, khiến người ta không nỡ chớp mắt vì sợ sẽ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào đó.

Màn biểu diễn kết thúc, dưới khán đài vang lên những tràng vỗ tay như sấm dậy, rất nhiều khán giả dẫn đầu đã đứng lên cổ vũ, tiếp đó tất cả khán giả đều đứng lên. Trong lòng họ kích động không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể dùng những tiếng vỗ tay để bày tỏ sự tán thưởng chân thành đối với toàn thể những người đã làm nên vở diễn này.

Hạ Vũ cũng kích động vỗ tay. Mấy năm nay, những tác phẩm của Cố Tây Sở đều khiến người ta hết lần này đến lần khác phải chấn động, nói đúng hơn đó chính là ma lực của vũ đạo.

Hạ Vũ hít thở thật sâu bầu không khí khuấy động, lồng ngực phập phồng, cô đang hét lên trong lòng rằng: Đúng vậy, chỉ có đứng trên sân khấu, thả lỏng tay chân khiêu vũ hết mình mới khiến cô cảm nhận được mình đang sung, đang hít thở. Thầy nói đúng, cô phải mang giày khiêu vũ và cứ tiếp tục nhảy như thế.

Cố Tây Sở cũng ngồi dưới khán đài vỗ tay. Lúc các diễn viên ra sân khấu một lần nữa để chào khán giả, bỗng có một cô gái trẻ xinh đẹp trên sân khấu đột nhiên ôm bó hoa tươi bước xuống khán đài, đi đến trước mặt Cố Tây Sở. Trong ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, cô gái bỗng kiễng chân lên, nhân lúc Cố Tây Sở trở tay không kịp đã trao anh một nụ hôn.

Cô gái tươi cười rạng rỡ bước đi. Sau khi kinh ngạc, Hạ Vũ cũng bật cười, có rất nhiều cô gái muốn hôn trộm Cố Tây Sở, nhưng đây là người đầu tiên thành công mà cô được chứng kiến.

Cố Tây Sở đứng quay lưng lại với Hạ Vũ, cô thầm nghĩ: Chắc thầy đang vui vẻ đắm chìm vào giây phút đó đây mà.

Sau đó, Hạ Vũ nhanh chóng theo dòng người rời khỏi hội trường, lúc đang bước xuống bậc thang, vai cô bỗng bị ai đó vỗ nhẹ, Hạ Vũ ngoái đầu lại thì thấy một cô gái cao ráo, trắng trẻo đang tươi cười, thân mật gọi cô: "Chị Hạ Vũ."

Là Lâm Xuyến.

Sau khi Hạ Vũ tham gia cuộc thi nhảy, cô gái này đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn chúc mừng, thậm chí còn xin lỗi vì thái độ ngạo mạn lúc quay quảng cáo trước đây. Hạ Vũ coi đó là một lời xin lỗi chân thành nên một chút vướng mắc trong lòng khi đối mặt với cô gái này cũng tan thành mây khói.

Thời trẻ ai chẳng ngông nghênh chứ? Bỏ qua cho sự ngạo mạn của cô gái này cũng giống như tha thứ cho bản thân mình trong quá khứ.

"Hi!" Hạ Vũ cũng mỉm cười hòa nhã với Lâm Xuyến: "Trùng hợp thật đấy!"

Lâm Xuyến thân thiết bước sóng vai cùng cô: "Chị Hạ Vũ, lúc này em còn tưởng mình hoa mắt, không tin đó là chị. Em liền quyết định đến gần nhìn, woa, đúng là chị thật. Hôm nay chị không tập nhảy sao? Chị Hạ Vũ, vòng thi đấu nào của chị em cũng xem hết, cảm giác thật quá tuyệt vời."

"Cảm ơn sự ủng hộ của em! Hôm nay chị muốn đến xem buổi biểu diễn trong lễ tốt nghiệp."

Hạ Vũ nhã nhặn mỉm cười: "Hồi còn đi học, cứ đến thời gian này, điều chị mong chờ nhất chính là buổi biểu diễn tốt nghiệp mang đậm màu sắc cá nhân của thầy Cố Tây Sở. Năm nay cũng thế thật không uổng công đến đây."

"Đúng thế, bất cứ buổi biểu diễn nào chỉ cần gắn mác của thầy Cố Tây Sở thì chắc chắn đều rất hot." Lâm Xuyến cảm khái, đột nhiên buột miệng nói một câu: "Nhưng buổi biểu diễn năm nay đúng là quá hành hạ người ta, đã làm khó thầy ấy rồi!"

Hạ Vũ sững người một lát rồi quay sang nhìn Lâm Xuyến, hỏi: "Năm nay có chuyện gì vậy? Sao lại làm khó thầy ấy?"

Lâm Xuyến nhận ra mình đã lỡ lời, ánh mắt rối bời. Cô nhìn Hạ Vũ rồi cúi đầu, cắn môi, âm thầm ảo não. "Chuyện đó... không có gì, thật sự không có gì đâu."

"Lâm Xuyến, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Em nói cho chị biết đi!"

Hạ Vũ mang máng cảm thấy có chuyện gì đó liên quan đến mình. Mỗi năm đến thời điểm này, Cố Tây Sở đều gác lại tất cả những buổi biểu diễn trong và ngoài nước, toàn tâm toàn ý tập trung cho buổi biểu diễn tốt nghiệp. Nhưng năm nay thì khác, anh chạy qua chạy lại giữa Đài truyền hình và trường học, nếu bên Hạ Vũ tập luyện không tốt, anh chỉ cần hướng dẫn cho hai người là cô và Bạch Kì Phàm, nhưng phía nhà trường thì rất khó nói. Nhìn khí thế của buổi biểu diễn hôm nay, có thể thấy sinh viên tham gia diễn xuất có ít nhất ba mươi người, lại đều là những người trẻ tuổi tràn trề sức sống, tâm tư linh hoạt, không biết thầy Cố đã ứng phó ra sao.

"Lâm Xuyến không được giấu chị, hãy nói cho chị biết toàn bộ sự việc." Hạ Vũ quả quyết nói.

"Chuyện này... chị à..."

Hạ Vũ càng truy hỏi, Lâm Xuyến càng ấp úng, khi thấy Hạ Vũ quyết không chịu buông tha, cô mới ngó nghiêng trái phải, kéo Hạ Vũ: "Chị Hạ Vũ à, em cũng chỉ biết đại khái thôi, cũng chưa chắc đã là thật, nếu chị muốn biết thì chúng ta đến quán nước trong trường đi."

"Thật ra, những chuyện này em cũng nghe qua một chị khóa trên thôi. Vì được thầy Cố Tây Sở chọn trong bài biểu diễn tốt nghiệp lần này, nên chị ấy biết khá rõ. Còn về phần chị ấy có nói lung tung hay không thì em không biết."

Lâm Xuyến nói vòng vo một hồi, rồi uống một ngụm nước mát, cuối cùng nói một câu: "Cho nên, chị đừng coi đó là thật."

Hạ Vũ hít sâu một hơi, quả nhiên là có liên quan đến cô.

"Vốn dĩ tiến trình tập luyện cũng khá thuận lợi. Mặc dù thầy Cố Tây Sở yêu cầu rất cao và đã đổi người mấy lần, nhưng các anh chị khóa trên vẫn không oán thán gì. Nhưng khoảng một tháng trước, đột nhiên thầy giảm thời gian tập luyện, lại cử một trợ lý đến dạy thay khiến thời gian tập rất lộn xộn, lúc thì ban ngày, có lúc lại ban đêm. Có mấy người cá tính ương ngạnh, không bằng lòng phối hợp với thầy khiến thầy nổi điên và loại ra.

Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó... xem vòng đầu tiên của Bước nhảy cuộc đời mới biết thầy đến Đài truyền hình làm giáo viên biên đạo múa." Lâm Xuyến hơi do dự liếc nhìn Hạ Vũ, thấy sắc mặt cô rất bình thản mới mạnh dạn nói tiếp: "Tình huống thế này chưa bao giờ xảy ra ở các khóa trước, mọi người lén lút bàn tán, còn nói..."

"Còn nói gì?" Hạ Vũ uống một ngụm hồng trà, ngẩng đầu hỏi.

"Họ còn nói thầy muốn được nổi tiếng, nói mặc dù thầy là kiện tướng khiêu vũ đẳng cấp thế giới, nhưng trong nước thầy cũng không nổi tiếng lắm, cho nên... thầy tham gia loại cuộc thi... không... không có chút đẳng cấp gì nhưng lại rất được chú ý..."

Lâm Xuyến cũng hiểu những lời cô nói rất khó nghe, mặc dù không phải cô đang phỉ báng thần tượng, nhưng những lời lẽ quá quắt đó dẫu sao cũng là từ miệng cô kể lại cho nên trong lòng rất áy náy, cô đành uống nước để che giấu nỗi bất an trong lòng.

Thấy ánh mắt Hạ Vũ tối sầm, Lâm Xuyến liền hốt hoảng giải thích: "Chị Hạ Vũ, chị đừng nghĩ lung tung. Lúc đầu ai cũng sẽ hiểu lầm, kể cả em, ban đầu em cũng thấy hơi coi thường, nhưng sau khi xem các vòng thi thì em tâm phục khẩu phục, và cũng hiểu ra rằng, nghệ thuật không phân chia cái gọi là chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, cao quý hay không cao quý. Em thấy các thí sinh kia, họ xuất thân từ mọi ngành nghề, nhưng họ có ước mơ, có cảm xúc, họ hoàn toàn không giống những người như bọn em, khiêu vũ vì rất nhiều mục đích khác nhau, bọn em mới là những người cần phải tự kiểm điểm lại."

Lâm Xuyến phân tích tỉ mỉ, để ý tới cảm nhận của Hạ Vũ. Một cô gái ưu tú trong tháp ngà nhưng lại hạ thấp tư thái như thế khiến Hạ Vũ hơi kinh ngạc, vội nói: "Lâm Xuyến, em thật sự không cần phải nói những lời này, cũng không cần phải để ý tới cảm nhận của chị đâu, chị chỉ muốn nghe sự thực mà thôi. Lúc khó khăn nhất chị cũng đã vượt qua được."

Cô bình thản nhìn bầu trời xanh điểm những gợn mây trắng ngoài cửa sổ, sau đó từ từ quay lại nhìn Lâm Xuyến, nở một nụ cười siêu thoát thế tục: "Những lời này đã tính là gì chứ? Không gì có thể làm tổn thương chị thêm nữa, trừ chính bản thân chị. Em cứ nói tiếp đi!"

"Ừm... nói tóm lại, lúc đó mọi người đều thấy bị tổn thương. Thầy Cố Tây Sở lại không phải là người thích tốn thì giờ để giải thích, bởi vậy nghe chị ấy nói, quãng thời gian đó tình trạng tập luyện rất kém, gần như là một đám cát rời rạc khiến thầy nổi điên lên một trận."

Hạ Vũ gật đầu, đại khái cô cũng biết đó là khoảng thời gian nào. Thời gian đó tâm trạng của Cố Tây Sở có vẻ rất tệ, phần lớn thời gian đều rất nghiêm túc, làm cô và Bạch Kì Phàm rất dè dặt sợ có chỗ nào biểu hiện không tốt sẽ khiến thầy tức giận.

"Sau đó, có mấy đàn anh tâm trạng không tốt, đã tìm trợ lý của thầy đi uống rượu, kết quả người trợ lý đó uống say, nói với bọn họ rằng thầy vốn dĩ đã từ chối lời mời của Đài truyền hình, nhưng đột nhiên có một ngày thầy gọi điện lại cho Đài, nói không làm giám khảo, mà muốn làm biên đạo múa. Hơn nữa... hơn nữa còn chỉ đích danh muốn làm giáo viên biên đạo múa của chị."

Tay Hạ Vũ nắm chặt cốc nước, cụp mắt xuống không biết đang nghĩ gì, mấy giây sau, cô mới cúi đầu lên tiếng: "Em cứ nói tiếp đi!"

Không khí càng yên tĩnh càng khiến người ta đứng ngồi không yên. Lâm Xuyến không thể nói tiếp được nữa, rất hối hận vì đã lỡ lời ngay trước mặt đương sự. Lúc đó, khi người chị kia kể cho cô nghe, cô cũng chẳng thể ngờ thầy Cố Tây Sở lại tận tâm vì một người con gái đến thế. Cố Tây Sở là thần tượng của sinh viên trong trường, đến cả Lâm Xuyến cũng không tránh khỏi thấy chua xót trong lòng.

Nhưng nghĩ lại, cô cũng không thấy bất ngờ. Bởi vì người con gái đó là Hạ Vũ, người chị khóa trên có duyên với cô, là ngôi sao ba lê mới nổi của năm đó, nhưng cũng là một cô gái yếu đuối. Lúc đó, chị ấy đã không màng đến sự phản đối của cô giáo, không chút do dự lựa chọn từ bỏ múa ba lê để chuyển sang khiêu vũ hiện đại, mãi đến cuối cùng khi đã bị thương rồi mới xin thôi học.

Sâu thẳm trong lòng, Lâm Xuyến rất khâm phục Hạ Vũ.

Thầy Cố Tây Sở thích chị ấy, để mắt tới chị ấy cũng không phải là không có lý.

"Cũng chẳng có gì cả." Lâm Xuyến nghĩ ngợi một lúc mới nói tiếp, "Em chỉ biết, sau đó thầy Cố Tây Sở phát hiện thấy sự việc không bình thường, có người lại thật thà khai ra nên ngày hôm đó thầy đóng cửa phòng tập, tròn một giờ sau mới trở ra. Đàn chị đó chỉ nói, thầy không tức giận mà cực kỳ bình tĩnh dạy cho họ một bài học quan trọng nhất trước lúc tốt nghiệp trong vòng một giờ đồng hồ, có lẽ đó cũng là bài học quan trọng nhất trong cuộc đời của họ."

Lâm Xuyến tay chống cằm, thần sắc mơ màng như một cô bé con: "Thầy đã nói gì nhỉ?"

Hạ Vũ trầm tĩnh, chỉ hỏi một câu: "Sau đó thì sao? Việc tập luyện có thuận lợi không?"

"Rất thuận lợi chị à. Mặc dù lúc thầy không ở đó, bọn họ đều đi sớm về khuya tập luyện, em lén đến xem mấy lần đều thấy họ tập rất nghiêm túc."

Hạ Vũ gật đầu, biết Lâm Xuyến nói đúng. Từ chất lượng của buổi biểu diễn hôm nay có thể thấy, tất cả các vũ công đều sục sôi tinh thần, ban đầu còn hơi lúng túng, không thể thả lỏng cơ thể nhưng sau đó họ đã đi dần vào điệu vũ đẹp khiến tất cả mọi người đều đắm chìm vào trong đó.

Điều Cố Tây Sở muốn hẳn là sự điên cuồng như thế.

Sau khi tạm biệt Lâm Xuyến, Hạ Vũ đứng ở con đường trước cổng trường bắt xe, vừa lên xe thì Cố Tây Sở gọi điện tới.

"Em đang ở đâu? Em không đến à? Tôi không thấy em đâu cả." Giọng Cố Tây Sở hơi khàn, hôm nay chắc chắn đã có rất nhiều người đến chào hỏi nên anh phải nói chuyện rất nhiều.

Nghe tất cả những chuyện Lâm Xuyến kể xong, tâm trạng Hạ Vũ không thể nào nhẹ nhõm nổi, dường như có gì đó đang nghẹn lại trong lồng ngực. Hiện tại, cô nghe giọng của Cố Tây Sở lại khiến cảm giác càng trở nên khó chịu hơn, liền yếu ớt nói: "Em có đi, nhưng chắc là ngồi xa quá nên thầy không nhìn thấy được giờ em đang trên xe về nhà."

"Ồ!" Đầu dây bên kia. Cố Tây Sở không chuyên tâm đáp lời, dường như đang tự nói với chính mình: "Cũng bốn giờ rồi... thiên nga nhỏ, em xuống xe đợi tôi một lát, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi mời em đi ăn hải sản."

Hạ Vũ do dự một lát, rồi bất đắc dĩ cười nói: "Thầy không sợ bị đăng tin đào hoa à? Bây giờ em còn nổi tiếng hơn thầy đó!"

"Vậy thì càng tốt. Thầy vừa lúc có thể mượn hơi của đại minh tinh là em để nổi tiếng." Cố Tây Sở chẳng chút bận lòng đáp lời.

Buổi tối hai người ra bờ biển ăn hải sản. Sau một ngày mệt mỏi, họ chỉ chăm chú ăn, chẳng nói được mấy câu. Ăn xong, Cố Tây Sở liền lái chiếc mô tô thời thượng đưa Hạ Vũ đi hóng gió.

Hạ Vũ đã bận rộn với việc luyện tập suốt cả tháng trời nên cuối cùng đã nhận lời. Cô cởi mũ bảo hiểm ra, trên đường quốc lộ ven biển thênh thang, giơ hai tay lên vừa đón gió vừa gào thét. Mái tóc cô tung bay trong gió, hệt như bài nhảy ban sáng, tựa như chúng đang dùng ngôn ngữ của chính mình để thể hiện sự điên cuồng bị ẩn giấu.

Ba năm trước, khi Cố Tây Sở đưa cô điên cuồng chạy trốn ngày tận thế, cô không biết bám víu vào đâu nên đã ôm chặt lấy eo anh, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi. Ba năm sau cô đã dang hai tay ra, gào thét điên cuồng. Lần này, cô là một con chim gãy cánh đã mọc lại lớp lông vũ mới, một lòng muốn bay cao, bay xa hơn.

Cô thích sự điên cuồng này!

Cố Tây Sở cũng thích!

Họ cùng thuộc một kiểu người.

Trong đầu Hạ Vũ bỗng hiện lên một người, cô mơ màng nghĩ chuyện điên cuồng như thế này chắc anh sẽ không làm. Anh đã dập tắt tất cả ngọn lửa điên cuồng của mình ở độ tuổi nào? Anh sống yên tĩnh, kìm nén như thế, liệu có một ngày nào đó anh sẽ bị ngạt thở hay không?

Anh cứ luôn lạnh lùng như thế, nếu có một ngày anh bị ngạt thở liệu có ai hô hấp nhân tạo giúp anh?

Cô yên tĩnh, cảm thấy bi thương cho một người. Cố Tây Sở phát giác ra sự yên tĩnh hiếm có của cô nhưng cũng không trêu chọc. Xe chạy một quãng rồi dừng lại bên bãi biển.

Sóng biển vỗ vào bờ cát, giống như những đôi tình nhân đang khẽ thì thầm bên tai những chuyện riêng tư.

Hạ Vũ cởi giày, vứt ra xa, sau đó đi chân trần chạy đi chạy lại trên cát, rồi gọi to: "Thầy ơi, thầy nằm xuống đây, em vùi thầy trong cát."

Vừa nói cô vừa ngồi xuống, vốc một nắm cát lên, sau đó xòe năm ngón tay ra, những hạt cát trơn mịn lọt xuống qua các kẽ tay, Hạ Vũ chơi đến quên cả trời đất.

Vừa chơi cô vừa ngẩng đầu dùng ánh mắt trong veo nhìn Cố Tây Sở, cảm thán: "Thầy ơi, đã mấy năm rồi em không đến bên bờ biển chơi với thầy."

"Vậy thì chơi nhiều vào. Biển có chạy mất đâu, chỉ là em không chịu tới thôi!" Cố Tây Sở đã nói thẳng vào sự thật. Anh thong thả ngồi xuống, ngắm cảnh biển ban đêm.

Hạ Vũ chơi chán rồi cũng ngồi xuống. Hai người ngồi trên bãi cát tối mịt, nhìn về phía chân trời xa xa của biển cả vô tận bằng đôi mắt kiếm tìm ánh sáng.

Hạ Vũ nghe tiếng hát trong trẻo, chậm rãi của sóng, rồi giữ tóc, nghi hoặc hỏi: "Thầy ơi, bài biểu diễn hôm nay sao thầy lại so sánh con người với mèo ạ? Sao không phải là những động vật khác? Ví như chó, hoặc là kiến, ý em là, vì sao cứ nhất định phải là mèo chứ?"

Cố Tây Sở mỉm cười, châm một điếu thuốc, đốm lửa nhảy nhót trong bóng đêm một lúc rồi rơi xuống, tắt ngấm.

"Sao không thể là mèo chứ? Mèo có chín mạng sống, là biểu tượng của sự trường thọ. Trên thế giới này, tất cả những điều con người làm đều chỉ để tranh đấu với ông trời, với tự nhiên, nói cho cùng, chỉ vì họ muốn được tiếp tục sống, sống lâu hơn một chút, sống dễ chịu hơn một chút mà thôi."

Cố Tây Sở quay đầu tươi cười nhìn Hạ Vũ: "Em không thấy, chỉ cần dựa vào điểm này thôi, con người đã có tính cách của mèo rồi ư?"

Hạ Vũ hiểu ra, gật đầu nói: "Cũng đúng, chó trung thành, nhưng người lại quá tinh ranh, kiến thì lại càng không cần phải nói, vì tất cả hành vi đều hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Em cứ luôn hoài nghi chúng có não hay không? Mèo lười, thích ngủ, nó cũng tinh ranh, biết làm sao để lấy lòng chủ nhân. Nó cũng biết nhe nanh múa vuốt, lúc bắt chuột lại rất chăm chỉ, cần mẫn, cực kỳ thông minh, giống hệt con người, lúc sợ đói sẽ cố gắng hết sức để được tiếp tục sống sót. Trên một mức độ nào đó, con người quả thực có chút tính cách của mèo."

Cố Tây Sở liếc nhìn Hạ Vũ rồi mỉm cười: "Con người có tính cách của mèo, những lời này em chỉ có thể nói ở bãi biển không người thôi, nếu để người khác nghe được, nhất là cánh phóng viên, cẩn thận em sẽ bị chụp cho cái mũ phản nhân loại đó!"

Hạ Vũ dẩu môi, không phục: "Thầy có thể biên đạo vào trong điệu múa, vì sao em không thể nói chứ?"

"Có bao nhiêu người ngốc nghếch giống em chạy đến hỏi tôi rằng "thầy ơi, sao thầy lại so sánh người với mèo" chứ?" Cố Tây Sở bắt chước giọng của Hạ Vũ, chọc cô cười mãi không thôi, rồi lập tức nghiêm mặt nói: "Phần lớn khán giả xem xong, kích động một lúc rồi cũng qua đi, ai thật thà, kẻ đó sẽ thua, một câu nói của tôi có thể làm anh ta ngạt thở."

"Câu gì ạ?" Hai mắt Hạ Vũ mở to.

Cố Tây Sở mãn nguyện hút một hơi thuốc, tư thái ngông nghênh lộ ra trước mặt Hạ Vũ: "Tôi sẽ nói, nghệ thuật trừu tượng nên bạn sẽ không hiểu được."

"A ha, rất có phong cách." Hạ Vũ vỗ tay, không nhịn được liền trêu chọc: "Thầy cẩn thận sẽ gặp phải người hiếu học, ngày ngày theo đuôi thầy hỏi: "Thầy ơi, vậy thầy dạy em đi, thầy dạy em đi" nhé!"

Nụ cười của Cố Tây Sở gượng gạo, ngón tay khẽ búng nhẹ lên điếu thuốc, thoáng chốc những đốm lửa lại nhảy nhót cùng làn gió.

"Mới có một người thôi mà đầu đã to lên rồi!"

Lần này đến lượt Hạ Vũ sững lại, cô cảm giác có điều gì đó khác thường, hai mắt sáng lên, chăm chú nhìn Cố Tây Sở, hỏi: "Thật hả thầy? Có phải là con gái không? Có xinh không thầy?"

Cố Tây Sở mỉm cười, tắt điếu thuốc, lấy giọng uy nghi của một thầy giáo bắt đầu dạy dỗ: "Hạ Vũ, dịch cái mũi chó săn của em ra, muốn nhiều chuyện thì đi tìm người khác mà nói."

Ra vẻ đứng đắn của một giáo viên dạy dỗ học trò xong, ánh mắt anh quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khóe miệng dửng dưng thốt lên hai tiếng: "Con gái..."

Hạ Vũ lúc này lại càng khẳng định chắc chắn, thầy đã bị một nữ sinh chăm chỉ nào đó trói chặt rồi. Mà cũng đúng thôi, một người đàn ông phóng khoáng, tâm tư cũng bay ra ngoài chín tầng mây như thế này, nếu không trói lại thì làm sao có thể giữ được con người và cả trái tim anh?

Hai người không nói gì, cùng im lặng ngắm biển, mỗi người theo đuổi một tâm sự riêng.

Gió biển thổi tới, trong lòng Hạ Vũ cũng hơi chua xót, đột nhiên cô khẽ hỏi: "Thầy đã làm cho em bao việc như thế, lại còn bị người khác hiểu lầm vì em, nhưng biết làm thế nào bây giờ? Em chẳng đền đáp được gì cho thầy cả, có lẽ em chẳng thể làm tốt được như thầy kỳ vọng."

Cả ngày hôm nay, Hạ Vũ bị chi phối bởi tâm trạng không làm được gì để báo đáp này. Từ trước tới nay, cô không muốn phải nợ ai bất cứ cái gì. Lúc nhỏ ba mẹ đã gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào cô, nên cô đành cố gắng hết sức đem những thành tích xuất sắc về để báo đáp tâm huyết của ba mẹ. Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành và hiểu biết, trong cuộc đời cũng đã có lúc vắt kiệt sức lực nhưng lại chẳng đạt được chút gì cả, chỉ đành mở to mắt nhìn người ta tốt với mình khiến trong lòng cô rất áy náy.

Cố Tây Sở là thần tượng hoàn mỹ trong lòng cô, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày anh sẽ tốt với mình như vậy, tốt hơn rất nhiều so với khi đối xử với những người khác.

Hạ Vũ run run, cảm thấy hơi sợ hãi.

Cố Tây Sở nhìn ra vùng biển ngoài khơi xa, ánh mắt sắc bén dường như sắp xuyên qua màn đêm, không đáp mà gọi tên cô: "Hạ Vũ."

"Dạ?"

"Tôi đã từng nói, kỳ vọng là một thứ trung tính, con người ta cuối cùng có thất vọng hay không thì phải xem anh định nghĩa thế nào về kỳ vọng, em biết sự kỳ vọng của tôi đối với em là gì không?"

Hạ Vũ lắc đầu.

Cố Tây Sở mỉm cười nhìn Hạ Vũ, khoe hai hàm răng trắng đều thẳng tắp: "Sự kỳ vọng của tôi đối với em hết sức đơn giản."

Anh nhàn nhã nằm trên bãi cát, nhìn bầu trời đen kịt, dáng vẻ thư thái như đang ngồi ngắm sao trên ban công nhà mình.

"Tôi hy vọng em có thể khiêu vũ trở lại, nhảy bằng bước chân của em chứ không phải đi trên con đường của những người khác. Con gái các em thường nói, chỉ có con gái mới có giác quan thứ sáu nhưng đàn ông cũng có, chỉ là hơi yếu một chút thôi. Theo trực giác của tôi, một khi em quay trở lại sân khấu, em sẽ phá kén chui ra, trở thành một con bướm xinh đẹp... hiểu ý tôi không? Cùng một động tác, nhưng em có thể thể hiện được cảm giác mà người khác không thể làm được. Bởi vì... em có thứ mà tôi không có."

Hạ Vũ lẩm bầm: "Thứ mà thầy không có?"

"Đúng thế." Anh kê tay ra sau đầu: "Cuộc sống của tôi quá thuận buồm xuôi gió, đây là sự trừng phạt của ông trời đối với sự nghiệp làm nghệ thuật của tôi, cũng bởi vì thế nên cùng lắm tôi chỉ hiểu thế nào là cô đơn, nhưng không hiểu thế nào là đau khổ, bơ vơ, lạc lõng, bởi vì không hiểu nên tôi chỉ có thể làm đi làm lại. Những đứa trẻ đó cũng không hiểu, chúng cũng làm đi làm lại cùng chúng tôi, còn làm một cách rất hào hứng, còn bản thân tôi, sau khi làm lại quá nhiều lần cũng không còn cảm giác gì nữa. Khán giả chỉ cần những trò chơi mới lạ, tôi chỉ là một cái máy xay sinh tố, cung cấp những thực phẩm dinh dưỡng tươi ngon nhất, nhưng tôi mãi mãi chỉ là một cái máy xay sinh tố chứ không thể là bất cứ thứ gì khác."

Tối hôm đó, khi nghe thần tượng trải hết lòng mình, Hạ Vũ thật sự rất chấn động. Một con người cực kỳ tài hoa như anh lại tự giễu mình là một cái máy xay sinh tố.

Hạ Vũ sững người không nói gì vì vẫn đang cố gắng hiểu những lời của Cố Tây Sở.

Cố Tây Sở nói liền một mạch, khiến cô không ngờ anh cũng có lúc thao thao bất tuyệt như thế. Hạ Vũ đoán, thầy đã làm thần tượng mãi thành quen rồi, bên cạnh e là chẳng ai có thể làm anh trải lòng được cả. Có lẽ anh cũng cảm thấy cực kỳ ngột ngạt, khó thở.

"Thiên nga nhỏ, tôi hỏi em, theo em, một vũ công xuất sắc cần có phẩm chất gì?"

Cố Tây Sở tràn trề hào hứng hỏi Hạ Vũ. Cô nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc rồi trịnh trọng đáp lời: "Em nghĩ... là sự kiên trì."

"Đáp án của em là kiên trì..." Hai mắt Cố Tây Sở sáng lấp lánh: "Rất thú vị.

Nhưng tôi nói cho em biết, đáp án của tôi là cảm xúc. Sự thật chứng minh, rất nhiều người có thể tiếp tục kiên trì, nhưng có lẽ điều đó chỉ xuất phát từ thói quen, nhưng cảm xúc thì sao? Cái thứ gọi là cảm xúc này cũng giống như tình yêu, chỉ có hạn sử dụng là ba tháng, cho dù là vũ công xuất sắc nhất cũng luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng phải luôn giữ được cảm xúc và khát vọng, nghệ thuật không có cảm xúc thì chính là cái chết."

Anh quay sang mỉm cười với Hạ Vũ. Trong bóng tối, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng giọng nói của anh vẫn trầm ấm, quyến rũ: "Bởi vậy, em biết không? Tôi phải cảm ơn em."

Hạ Vũ càng ngạc nhiên hơn: "Cảm ơn em?"

"Đúng thế, tôi phải cảm ơn em vì đối với tôi, nhìn em khiêu vũ cũng giống như nhìn lại bản thân trong quá khứ. Thời còn trẻ, cái gì tôi cũng không có, chỉ có tinh thần mạnh mẽ xông lên phía trước mà thôi! Cố Tây Sở nhìn ngắm những vì sao trên cao rồi thở dài: Đó là những năm tháng cảm xúc rực cháy, đâu giống như bây giờ, trừ cảm xúc ra thì cái gì cũng không có. Tôi đã trở thành người nghèo theo một nghĩa khác."

"Thầy nói quá lên rồi!" Hạ Vũ ngập ngừng nói, thật ra trong lòng cô cũng đang do dự. Có lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ giống như Cố Tây Sở, khó tránh khỏi sẽ bước vào thời kỳ thoái trào của nghề nghiệp, bất giác cô thấy hơi chán nản.

Lúc trái tim Hạ Vũ đang lung lay, Cố Tây Sở nhìn cô bằng ánh mắt chân thành, ý nặng tình sâu nói một câu: "Một sự trải nghiệm quý báu sẽ là nguồn cảm hứng không bao giờ cạn trong chặng đường làm nghệ thuật. Thiên nga nhỏ, tôi may mắn có được những trải nghiệm mà rất nhiều người chưa từng có, em nhất định sẽ không đi trên một chặng đường bình thường. Hãy biết trân trọng nó!"

"Thầy..." Hạ Vũ nghẹn ngào nói không nên lời. Trong lòng cô hết sức cảm động, thật sự không biết làm thế nào để cảm tạ sự giúp đỡ của anh đã dành cho cô.

Những lời từ tâm can Cố Tây Sở đã tác động đến linh hồn của Hạ Vũ, anh đã dạy cho cô bài học quan trọng nhất trong cuộc đời.

Trong mắt Hạ Vũ, một Cố Tây Sở lúc này không còn là một thần tượng hoa lệ. Anh rất chân thật đứng trước mặt cô, dùng sự trải nghiệm của chính mình, nhẫn nại dẫn đường cho cô khi cô lạc lối. Giờ phút này đây, anh đã không còn là thần tượng, mà chính là người dẫn dắt cuộc đời cô.

"Đi thôi!" Cố Tây Sở đứng lên, dường như anh cũng cảm thấy tối nay mình đã quá cảm tính, nên ngại ngùng khi phải đối diện với Hạ Vũ hai mắt đỏ hoe bên cạnh, liền lạnh lùng quay người bước đi.

"Thầy..." Hạ Vũ cuống quýt, gọi với theo sau: "Em vẫn chưa nói hết."

"Tôi biết em muốn nói gì. Chỉ toàn những thứ đó, tôi không muốn nghe."

Lúc nãy anh còn là một người đàn ông cảm tính, thoắt cái đã bày ra vẻ lạnh lùng.

"Thầy không nghe thì tối nay em làm sao ngủ được đây?" Hạ Vũ hét lên: "Thầy làm cho em bao nhiêu việc như thế thì cũng phải để em được cảm ơn thầy chứ!"

Cố Tây Sở nhanh chóng xoay người, thu lại nụ cười nhếch nhác trên môi.

Dưới bầu trời đầy sao, vẻ mặt anh hết sức nghiêm túc: "Không cần phải nói gì cả, hãy đem những lời em muốn nói thể hiện trên sân khấu cho tôi xem là được rồi!"

Hạ Vũ sững ra một lúc, cô thấy sự nghiêm túc trong mắt Cố Tây Sở, anh không hề đùa cợt. Trong làn gió biển, cô trịnh trọng gật đầu hứa với anh. Làn gió thổi tung mái tóc cô, cô gái áo trắng đứng trong làn gió như một bông hoa sắp nở rộ vào ngày mai.

Trên đường về nhà, trong lòng Hạ Vũ vẫn rất kích động. Cô cảm nhận rõ ràng sự tỉ mỉ, dụng tâm của Cố Tây Sở. Nếu cô là một đóa hoa vốn dĩ đã héo khô thì anh chính là một người làm vườn kiên trì, tưới nước rồi bón đất ẩm cho cô, giúp cô che chắn ánh mặt trời gay gắt, dùng tình yêu thương của mình che chở cho cô trưởng thành.

Nếu đã chẳng có gì để đền đáp, vậy thì hãy nhảy thật tốt như anh đã kỳ vọng. Đã gần mười một giờ đêm, Hạ Vũ xuống xe nơi con dốc gần nhà trong thời khắc cởi mũ bảo hiểm ra, cô có một quyết định.

Cô tươi cười nhìn Cố Tây Sở, anh đã rất mệt mỏi sau suốt chặng đường gió bụi. Cô bước lên, nói: "Thầy, em có thể ôm thầy một lát được không?"

Cô thực lòng muốn trao cho anh một cái ôm cảm kích, không hề liên quan đến ái tình, mà nó chỉ chứa đựng ân tình của cô dành cho anh mà thôi.

Cố Tây Sở hào phóng dang tay ra: "Có người đàn ông nào lại từ chối chuyện này chứ?"

Hai người mỉm cười ôm lấy nhau, một thứ tình cảm ấm áp đang lặng lẽ chảy trong tim. Hạ Vũ nghịch ngợm ghé sát tai anh thì thầm: "Thầy ơi, chuyện thầy là cái máy xay sinh tố ấy, thầy cứ yên tâm đi, em sẽ giữ bí mật giúp thầy."

Nói xong, cô tinh nghịch chớp mắt phải, mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh.

Cố Tây Sở cũng trao cô một nụ cười ấm áp rồi nhàn nhã khởi động xe. Tiếng nổ máy ầm ầm của chiếc mô tô e là đã làm không ít người giật mình tỉnh giấc. Hạ Vũ đưa mắt tiễn ông thầy đẹp trai cưỡi mô tô biến mất nơi góc phố, chân thành nói một tiếng: "Thầy ơi, cảm ơn thầy!"

Xoay người lại, cô bước lên những bậc thang dài dằng dặc đến tận trước cửa nhà. Khi đi được mấy bước, theo bản năng cô mệt mỏi ngước mắt nhìn lên, không ngờ lại thấy một bóng dáng quen thuộc dưới ánh đèn.

Cô sững lại, cứ đứng từ xa nhìn anh. Ánh đèn màu vàng tươi chói mắt, sau lưng anh lại là một vùng sáng nhờ nhờ, bởi vậy cô không nhìn rõ khuôn mặt anh.

Nhưng Hạ Vũ nhớ rất rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh. Trên lông mày của anh có một vết sẹo rất mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện ra. Tuy nhiên vết sẹo này không hề làm giảm đi vẻ anh tuấn trên khuôn mặt anh.

Cô có thể thản nhiên ôm thầy, nhưng lại không có dũng khí đến gần anh, bởi vì cô không biết phải giải thích với anh thế nào.

Hạ Vũ nhớ đến cái đêm của rất nhiều năm trước đó. Lúc đó cô tràn trề hy vọng chờ đợi lần hẹn hò đầu tiên với anh, nhưng thứ cô đợi được lại là sự tổn thương một cách tàn nhẫn. Cô không có dũng khí ngoái đầu lại nhìn cảnh tượng hạnh phúc trên sân khấu thêm một lần nào nữa vì nó khiến cô khó chịu như bị dao cắt.

Nếu Nghiêm Kí yêu cô, nếu trong lòng anh có cô thì bây giờ anh cũng rất khó chịu phải không? Nhưng trong lòng anh có cô ư?

Nếu có, vì sao anh lại không nói? Nếu yêu mà không chịu nói ra thì cô làm sao biết được? Cô cũng đâu có khả năng đọc được tâm sự của người khác.

Hạ Vũ đột nhiên rất tức giận, vì sao cô lại muốn trao trái tim cho một người đàn ông lấp lửng thế này chứ? Thời còn trẻ có lẽ cô rất thích cảm giác trầm mặc này và luôn cảm thấy đó là một chuyện hết sức lãng mạn, nhưng năm tháng là biển khổ vô biên, cô đã bị giày vò đến nỗi không còn sức lực suy đoán nữa.

Thầv nói rất đúng, cảm xúc cũng giống như tình yêu, đều có hạn sử dụng.

Nếu tối nay anh vẫn cứ im lặng không nói gì thì dù anh có đứng mãi như thế cho đến khi trời sáng, dù tuyết tháng Bảy có rơi xuống biến anh thành người tuyết đi chăng nữa, Hạ Vũ cũng sẽ không cho anh thêm một cơ hội nào nữa.

Nhất định cô phải giải quyết nhanh chóng và dứt khoát chuyện này, Hạ Vũ đưa ra quyết định trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio