Tối hôm đó, khi về đến nhà Hạ Vũ cứ thức mãi, không chịu đi ngủ, sự phấn khích về tinh thần đã chiến thắng mệt mỏi về thể xác. Đôi mắt cô trong veo, bướng bỉnh đợi mẹ về, sau đó nói với mẹ quyết định của mình.
Trước đó, Hạ Vũ đã nói với ba về suy nghĩ của mình.
"Ba ơi, con đã nghĩ kỹ rồi, con sẽ không tham gia cuộc thi múa ba lê lần này hơn nữa... con cũng không muốn múa ba lê nữa, con muốn nhảy điệu nhảy con thích, đây là nguyện vọng từ bé đến giờ của con. Con đã trưởng thành, mẹ không thể quyết định hộ con cả đời được. Ba ơi... con xin lỗi!"
"Ngốc ạ, xin lỗi cái gì chứ, điều này chứng tỏ Tiểu Vũ đã là một cô gái trưởng thành rồi, đã không còn là cô nhóc ôm ba gào khóc, không chịu đi giày múa nữa. Chỉ là, sự nghiệp của mẹ con vừa bước sang quỹ đạo mới, có rất nhiều khó khăn, thêm vào đó đến tuổi này rồi, tính tình cũng có hơi nóng nảy, con cứ từ từ nói chuyện với mẹ, nói một lần chưa được cũng đừng lo lắng, nói mấy lần rồi mẹ con cũng sẽ hiểu ra thôi. Tiểu Vũ, con có hiểu ý ba không?"
Hạ Vũ cúi đầu gật gật vài cái, hai hàng lông mi dài che đi ánh sáng trong mắt cô. Giờ phút này cô đang bị chi phối bởi nỗi hổ thẹn và sự day dứt trong lòng. Cô hiểu rõ rằng làm trái ý mẹ trong giai đoạn bà đang vất vả thế này là tăng thêm một nỗi phiền lo cho mẹ, nhưng quyết định đã được ấp ủ trong lòng từ rất lâu này đã quanh quẩn trong đầu cô biết bao năm trời, một khi đã quyết định dứt khoát, cô cảm thấy mình không thể kéo dài thêm một ngày nào nữa. Cô không muốn chờ đợi thêm nữa.
Hạ Vũ cứ đợi mãi như thế, đến gần mười một giờ đêm cô mới nghe tiếng phanh xe vang lên trước cửa nhà, chắc hẳn anh lái xe Tiểu Vương đã đưa mẹ về.
Hạ Vũ chạy như bay xuống lầu, mở cửa. Mẹ cô đang đứng trước cửa, chuẩn bị móc chìa khóa, thấy cô liền có chút kinh ngạc: "Cái con bé này, sao vẫn chưa đi ngủ?"
Hạ Vũ ngập ngừng không nói, mẹ cô day day huyệt thái dương, để lộ vẻ mệt mỏi: "Đi pha cho mẹ tách trà."
"Vâng ạ!"
Hạ Vũ chạy như bay đi pha trà, động tác hơi chậm chạp vì trong lòng đang suy nghĩ xem phải bắt đầu thế nào.
Hạ Vũ bưng hai tách trà lên, hai mẹ con mỗi người cầm một tách. Tách trà trên tay vẫn còn tỏa hơi nóng, mỗi người đều nghĩ đến những tâm sự riêng của mình. Hạ Vũ nhớ lại lời Nghiêm Kí nói lúc chiều, khi ngẩng đầu nhìn mẹ, cô quyết định đánh liều một phen.
"Mẹ ơi, mẹ còn nhớ hồi nhỏ thường hay mắng con không chịu múa ba lê, mà cứ nhảy mấy điệu lung tung, lộn xộn không ạ?"
Động tác thổi cho trà bớt nóng của mẹ Hạ Vũ dừng lại một chút, sau đó bà nhấp một ngụm, khẽ "ừm" một tiếng.
Nhưng giữa hai mẹ con có thần giao cách cảm, Hạ Vũ biết mẹ đang chăm chú lắng nghe. Đã đến nước này rồi, thế là cô bắt đầu liến thoắng.
"Mẹ à, đó không phải là điệu nhảy lung tung, lộn xộn, đó là khiêu vũ hiện đại. Con biết mẹ vẫn luôn thích ba lê cổ điển, con cũng múa ba lê cổ điển, nhưng hôm nay..." Hạ Vũ chăm chú nhìn mẹ, buột miệng nói: "Con... cuối cùng con cũng có dũng khí nói rằng con không thích ba lê, con không thể tiếp tục theo đuổi nó được nữa, con cũng sẽ không tham gia cuộc thi. Con muốn theo đuổi khiêu vũ hiện đại, con muốn làm một vũ công với những bước nhảy tự do. Từ bé đến giờ con đều rất vâng lời mẹ, nhưng lần này, mẹ hãy để con buông thả một lần, làm chuyện mà con thích, được không mẹ?"
Hạ Vũ nhìn chằm chằm vào mẹ, tay cô nắm chặt thành ghế sô pha, các khớp xương đều đã trắng bệch, cuộc đối đầu của cô với mẹ cuối cùng cũng chuyển từ trong bóng tối ra ngoài ánh sáng, cô không chắc mình sẽ thắng được mấy phần, nên chỉ có thể chờ đợi.
Sự kinh hãi trong lòng bà Tân Hân, Hạ Vũ khó có thể hình dung được. Bà thật sự không ngờ tối nay chào đón bà lại là những lời lẽ ngỗ ngược như thế. Bà tức giận đến nỗi gần như không cầm nổi tách trà trên tay, liền nhẹ nhàng đặt xuống, dùng vẻ mặt, giọng nói lạnh lùng để kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng, hai hàng lông mày dường như chưa hề động: "Con biết mình đã múa ba lê bao năm rồi không?"
Hạ Vũ hiểu cuộc chiến tranh thật sự đã bắt đầu, vẻ mặt cô không chút sợ hãi đáp lại: "Mười lăm năm ạ!"
Mẹ cô mỉm cười, nụ cười có đôi chút thê lương, sau đó dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén, bà nhìn chằm chằm vào cô: "Tám tuổi con lên sân khấu, mười sáu tuổi đã là quán quân giải trẻ toàn quốc. Năm mười bảy tuổi, giáo viên ba lê giỏi nhất người nước ngoài đã muốn nhận con làm học trò, nhưng bởi vì lúc đó con bị ốm, mẹ không đành lòng để con ra nước ngoài chịu khổ..."
Khi thấy mẹ đứng dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp. Hạ Vũ mới cảm nhận được lửa giận trong lòng bà sục sôi như thế nào, bà nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ: "Hai mươi hai tuổi, chỉ thêm một bước nữa thôi là con có thể đạt đến đỉnh cao, con lại đột nhiên nói với mẹ con không muốn múa ba lê nữa, con muốn bỏ đi hết thảy, bắt đầu học cái thứ khiêu vũ hiện đại kia từ đầu."
Hẳn là không thể tin nổi nên mẹ cô lấy tay vỗ ngực, bất lực xua tay, lắc đầu: "Con không phải là con của mẹ, Hạ Vũ ạ, con tuyệt nhiên không phải... Bây giờ mẹ rất nhức đầu, những lời con nói lúc nãy mẹ có thể coi như chưa nghe thấy, còn về việc con phải làm gì, mẹ nghĩ con đã biết rõ ràng."
Nói xong, mẹ cô tức giận bỏ đi.
"Mẹ..." Đúng lúc này, Hạ Vũ bỗng gọi giật mẹ lại khi bà đã bước ra đến cửa, trong mắt lấp lánh vẻ kiên nghị: "Con đã hai mươi hai tuổi rồi. Mười lăm năm qua con nghe theo ý muốn của mẹ, trở thành một vũ công ba lê xuất sắc nhất." Cô hít sâu một hơi nói tiếp: "Mười lăm năm sau, con tin rằng nghe theo ý muốn của mình, con cũng có thể trở thành một vũ công khiêu vũ hiện đại xuất sắc nhất, bởi vì con là Hạ Vũ, con gái của mẹ."
Cô gái trẻ Hạ Vũ đứng sừng sững trong ánh đèn dịu nhẹ, ánh mắt trong veo.
Đây là lần đầu tiên trong hai mươi hai năm qua, cô dùng cách nói quả quyết như thế này để tỏ rõ thái độ với người mẹ cứng rắn của mình, hơn nữa lại không hề có ý định chùn bước.
Đôi cánh của chú chim non vẫn chưa hoàn toàn cứng cáp nhưng đã nung nấu ý nghĩ bay lên.
Bà Tân Hân quay lưng lại với đứa con gái có đôi chút xa lạ này, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nét mặt nghiêm nghị, hờ hững bỏ đi.
"Thời kỳ ngỗ ngược" của Hạ Vũ cuối cùng cũng đủng đỉnh đến vào mùa xuân năm cô hai mươi hai tuổi. Ý định này được nung nấu từ rất lâu, tựa như hạt giống nhỏ trong một đêm bỗng phát triển thành cây đại thụ, có sức sống ngoan cường.
Bà Tân Hân cuối cùng cũng nhận ra, từ trước đến nay, một người làm mẹ như bà vậy mà chưa hoàn toàn hiểu rõ đứa con gái này. Vẻ ngoan ngoãn của con bé đã không còn, thay vào đó là sự bướng bỉnh, cố chấp mà trước đây bà vẫn chỉ quy loại tính cách này cho người con gái lớn Hạ Tang. Nhưng đến nay, bà thấy mình đã hoàn toàn sai lầm, sự bướng bỉnh của Hạ Tang chỉ ở trên bàn tiệc, nó chỉ một mực thích ăn miếng trả miếng lại bà, thích gây chuyện linh tinh, nhưng về những việc liên quan đến tiền đồ của nó, Hạ Tang vẫn chịu nhường một bước. Đây cũng là lý do vì sao bà vẫn mắt nhắm mắt mở để mặc nó làm loạn. Bà biết những đứa con có tính cách khác nhau thì phải cho chúng không gian khác nhau, áp lực khác nhau.
Người con gái vâng lời nhất và cũng là người bà dành tâm huyết nhiều nhất hóa ra lại là đứa ngỗ ngược nhất. Nó như một cái lò xo càng bị đè ép bao nhiêu, sức bật trở lại càng cao bấy nhiêu. Nó mới hai mươi hai tuổi đã quyết định lấy lại quyền làm chủ cuộc sống của mình. Nó giấu suy nghĩ tận sâu dưới đáy lòng, thậm chí còn không có suy nghĩ muốn giao lưu với mẹ, nó tự mình quyết định xong xuôi rồi cuối cùng mới thông báo cho ba mẹ.
Bà Tân Hân ngồi im lặng một mình trong văn phòng, tay tì trán, đôi mày cau lại, bà cảm thấy mình đã mất đi quyền khống chế trước rất nhiều chuyện.
Sâu trong đáy mắt bà hiện lên đôi mắt ngoan ngoãn của Hạ Vũ, rốt cuộc là từ khi nào nó đã bắt đầu thay đổi?
Bà nhìn một tập công văn giấy tờ đặt trước mặt, bất giác rồi nghĩ ngợi. Vì những thứ này, phải chăng bà đã bỏ lỡ rất nhiều thứ quan trọng khác? Bà phải làm thế nào đây?
Quan hệ của Hạ Vũ và mẹ cuối cùng cũng rơi vào sự giằng co khiến cả hai khó xử. Hai người mấy ngày liền chẳng hề nói chuyện với nhau, Hạ Vũ cũng không định sẽ thỏa hiệp như thế. Ngày ngày cô đi sớm về khuya, chuẩn bị xin vào lớp khiêu vũ hiện đại. Cố Tây Sở đã mở một lớp dạy lý thuyết về khiêu vũ hiện đại cho sinh viên năm ba, mặc dù là học lý thuyết, nhưng vì người đứng lớp là Cố Tây Sở tiếng tăm nên mỗi buổi học đều chật kín sinh viên. Theo yêu cầu của sinh viên, nhà trường không thể không đổi từ phòng học nhỏ sang giảng đường lớn, nhưng dù đã làm vậy vẫn có sinh viên không tìm được chỗ ngồi mà phải đứng nghe giảng suốt ba tiết học.
Hôm nay Hạ Vũ đến muộn, đành phải đứng cạnh cửa lớp nghe giảng. Trên bục, Cố Tây Sở mặc áo sơ mi, quần bò, mái tóc đen dài hơi xoăn vén gọn ra sau tai. Vì đã quen nhìn Cố Tây Sở mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nay thấy anh ôn tồn nhã nhặn, toát ra khí chất u buồn nên biết bao trái tim thiếu nữ dưới bục giảng đã bị cướp đi.
"Trường phái Tân Tiên Phong thiên về phản truyền thống, phản mỹ thuật, phản văn hóa, phản lý tính, phản nghệ thuật, phản vũ đạo, thậm chí còn làm tan rã các yếu tố vũ đạo, tiến hành nhiều loại thử nghiệm về kỹ xảo biên đạo múa. Nó sáng tạo ra một loạt các phương pháp biên đạo múa, trên phương diện kỹ xảo thì hình thành nên hình thức tự do."
Cố Tây Sở đứng trên bục, giảng giải các slide trên máy chiếu, nhìn hình ảnh vũ đạo trên màn hình rồi quay xuống phía lớp học khẽ mỉm cười: "Nói một cách đơn giản, trường phái Tân Tiên Phong đã đi con đường mà người khác chưa từng đi qua. Nhưng điều này không có nghĩa là khiến cho người khác không còn đường nào để đi."
Lời anh vừa dứt, sinh viên liền cười ầm lên, có nữ sinh còn ôm ngực, mê mẩn nhìn thầy giáo đẹp trai trên bục giảng, nhỏ giọng lắc đầu cười đùa: "Thầy ơi, ngoài theo đuổi thầy ra, em đã không còn con đường nào để đi nữa rồi!"
"Nói tóm lại, mong mọi người nhớ kỹ, mảnh đất của nghệ thuật không có khái niệm cạnh tranh. Tất cả mọi thứ trên đời đều đang move on, nghệ thuật cũng đang move on. Đây có lẽ là một trong những chuyện khiến con người ta kích động nhất trong lịch sử nhân loại, hãy để chúng ta cùng chờ đợi một thế giới sáng tạo vô tận này nhé, mời các bạn nghỉ."
Tiến lên.
Cố Tây Sở vừa tuyên bố tan học, các nữ sinh dưới bục giảng đã ồn ào, tới tấp chen đến trước bục. Ngoài mặt thì họ muốn giãi bày với thầy giáo thân yêu những điều còn băn khoăn đối với nghệ thuật, nhưng thực chất có đến % chỉ muốn tiếp xúc với người phát ngôn của nghệ thuật - thầy giáo Cố Tây Sở - trong khoảng cách gần, ngửi mùi mồ hôi đặc trưng trên người anh, hoặc thử đếm số lông mi của anh trong vòng ba mươi giây.
Hạ Vũ cũng đang cố gắng chen đến trước bục, luồn lách linh hoạt giữa các khe hở trong đám người, cùng lúc đó có một người bạn của cô đi ra đang thảo luận về Tạ Nhất Mạn trong cuộc thi tại Thụy Sỹ. Hạ Vũ lúc này mới nhớ ra, hai hôm nay vì chuyện buồn phiền của mình mà cô đã quên không quan tâm đến chủ đề này. Cô liền dừng lại lắng nghe một lúc.
"Sẽ không còn nghi ngờ gì nữa, tổ thi đấu của chị ấy sẽ đứng đầu. Chị ấy khá may mắn vì cùng tổ với hai thí sinh người châu Mỹ. Tổ C và tổ D mới gọi là cạnh tranh gay gắt, các thí sinh của châu Âu đều tập trung ở hai tổ này, cạnh tranh đến một mất một còn, xem ra Nữ hoàng khiêu vũ của chúng ta đã được ông trời giúp đỡ."
"May mắn cộng thêm thực lực, không thắng mới là lạ."
"Nhưng cũng khó bảo đảm sẽ không xuất hiện đối thủ cạnh tranh bí hiểm.
Tổ F có một thí sinh không mấy tên tuổi, một cô gái đến từ Slovenia, biểu hiện của cô ấy để lại ấn tượng rất sâu sắc. Ngược lại, màn biểu diễn của chị Nhất Mạn hơi thiếu sự sáng tạo, chỉ có thể coi là bình thường, thậm chí hơi cứng nhắc."
"Chiến thuật gì vậy nhỉ, từ khi bắt đầu có ai đã giở con át chủ bài ra chứ?"
Hai người bạn đã đi xa dần. Hạ Vũ nhún vai bước đi, tiếp tục luồn lách về phía trước, cực kỳ hưng phấn nhìn Cố Tây Sở bị bao vây giữa tầng tầng lớp lớp các nữ sinh, không nhịn được liền bật cười.
Cố Tây Sở đang kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, vừa hay đúng lúc ấy cũng nhìn về phía cô, ánh mắt hai người gặp nhau. Hạ Vũ đứng từ xa mỉm cười ngọt ngào với anh, trong mắt có chút đùa bỡn và đồng tình, đôi mắt trong veo như nước mùa thu.
Nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng đôi mắt lấp lánh bên ngoài đám đông ấy, trái tim Cố Tây Sở bất giác nhộn nhạo, tuy miệng nói, nhưng nụ cười trên môi anh chỉ dành riêng cho người con gái ấy.
Đợi đến khi chuông vào học lại vang lên, các cô gái có tiết học cuối cùng cũng không thể không rời đi. Hạ Vũ không còn giờ học đành kiên nhẫn đợi cô gái cuối cùng rời đi, sau đó đưa cho Cố Tây Sở một chai nước khoáng.
Lúc nãy, cô có rời khỏi đó một lúc, chạy đi mua cho Cố Tây Sở chai nước, hơn nữa còn chọn nhãn hiệu mà anh thường uống.
Vẻ mặt Hạ Vũ vẫn tươi cười: "Thầy ơi, giải giảng viên được yêu thích nhất toàn trường năm nay nhất định lại thuộc về thầy rồi!"
Cố Tây Sở đang khát khô cả họng lộ ra vẻ mặt đau khổ, mở nắp chai uống một ngụm, nụ cười vẫn đọng lại nơi khóe môi: "Vì thế mỗi lần nhận giải tôi đều bị các giảng viên khác nhốt trong nhà vệ sinh đánh cho một trận tơi bời. Họ bảo đánh tôi bầm dập như mặt heo luôn để sang năm tôi sẽ không được nhận giải nữa."
Hạ Vũ tiếp tục trêu chọc: "Dù thầy có là heo thì cũng là một con heo đẹp trai nhất!"
Cố Tây Sở có động tác nhíu mày cực kỳ quyến rũ, mỉm cười gật đầu đáp: "Không tồi, năm nay đợi lúc lại bị đánh, tôi sẽ nói với các giáo viên như thế."
Hạ Vũ gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng vậy, thầy ơi, thầy giúp em chuyển lời với họ, fan club sẽ không bao giờ bỏ rơi thầy đâu."
Cố Tây Sở thích thú nhìn cô nhóc thông minh, tinh nghịch, đáng yêu trước mặt: "Sao? Em là chủ tịch của fan club à?"
"Không!" Hạ Vũ lắc đầu, cười toét miệng: "Ước mơ của em là có một ngày sẽ trở thành người quản lý của thầy, cả ngày chỉ ngồi đếm tiền."
Cố Tây Sở vỗ vai cô nhóc Hạ Vũ: "Ước mơ rất hay, chỉ tiếc là người quản lý của tôi hiện nay đang trong độ tuổi trung niên, xem ra em còn phải đợi thêm mười mấy năm nữa. Hơn nữa, lúc đó thầy đã là một ông chú không nhảy nổi nữa rồi, có lẽ khi đến lượt em, em chỉ có thể đếm tiền xu thôi!"
Hạ Vũ nghe xong, liền cúi đầu ủ rũ: "Thôi được, có lẽ em nên bắt đầu làm chủ tịch fan club trước, lén chiếm dụng mấy thứ quà gì gì đó cũng coi như kiếm được đôi chút."
Cố Tây Sở bật cười: "Thế mới thực tế."
Hạ Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền quay người lại, vẻ mặt thần bí khó lường nheo mắt nhìn Cố Tây Sở. Cố Tây Sở kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Thầy ơi, trong mắt em có hai từ, thầy có phát hiện ra không?" Giọng nói của Hạ Vũ giống như một nữ phù thủy đang đọc thần chú.
Cố Tây Sở hoàn toàn không ngờ tới, nhún vai đáp: "Xin lỗi, tôi không phát hiện ra, là gì vậy?"
Hạ Vũ giơ tay chỉ vào mắt trái: "Đây là move."
Rồi lại chỉ sang mắt phải: "Đây là on."
Nói xong, cuối cùng cô không làm ra vẻ huyền bí nữa, nở nụ cười rạng rỡ: "Thầy ơi, cuối cùng em cũng quyết định rồi, em muốn bước vào vương quốc của sáng tạo, không muốn làm thiên nga nhỏ."
Cố Tây Sở hiểu ý, nhìn Hạ Vũ một lát, cuối cùng cũng mỉm cười rạng rỡ, dang rộng hai tay: "Welcome!"
Mặc dù Hạ Vũ nhận được sự ủng hộ của thần tượng, nhưng cuộc chiến tranh không khói súng trường kì ở nhà vẫn tiếp diễn. Hạ Vũ không thỏa hiệp, mẹ cô cũng không chấp nhận quyết định của cô khiến không khí trong nhà rất nặng nề, ức chế.
May mắn là quyết định của Hạ Vũ nhận được sự ủng hộ của các thành viên khác trong gia đình. Vào buổi tối trước lúc Hạ Tang đi đua xe, thậm chí cô còn qua phòng Hạ Vũ, nói một câu: "Là trái hay phải không quan trọng, quan trọng là em đã đưa ra quyết định!" Nói xong chị ấy định bước đi, rồi lại quay đầu nhìn Hạ Vũ, khóe miệng lạnh lùng nở một nụ cười: "Chị còn tưởng cả đời em sẽ làm cừu non của mẹ."
Hạ Vũ mỉm cười nhìn bóng lưng chị gái một lúc, nhưng cuối cùng nhớ đến sắc mặt u ám của mẹ, nụ cười mới đó đã nhạt dần, cô để mặc bóng đêm bao phủ nỗi đau và sự yếu đuối của mình.
Chỉ có trời mới biết, cô chỉ dám sợ hãi trong bóng đêm, còn khi đêm tối qua đi, cô lại mặc áo giáp tiếp tục chiến đấu.
Một ngày nữa lại trôi qua, cô đến nhà văn hóa thiếu nhi dạy khiêu vũ.
Hạ Vũ rất mong chờ đến cuối tuần vì điều đó có nghĩa là cô sẽ được gặp hai người một lớn một nhỏ như cặp cha con kia. Không hiểu sao hai người họ như đã cho cô sức mạnh để tiếp tục sống, bởi mỗi khi thấy yếu đuối, Hạ Vũ đều mang đôi giày búp bê có gắn đinh trang trí mà Nghiêm Ký tặng, xoay mấy vòng trong phòng, tưởng tượng ra ánh mắt cực kỳ dịu dàng ấy, sau đó nhìn nét mặt vui tươi trong gương, tự nhủ: "Hạ Vũ, mày không sai, mày có thể làm được."
Nhưng đến trưa thứ Bảy, cô bị ba gọi lại và ở trong bếp lắng nghe những lời dạy bảo dịu dàng của ông. Đại ý là ông hy vọng Hạ Vũ có thể hòa hảo với mẹ vì hai người không ai để ý đến ai chỉ làm nghiêm trọng hơn tâm trạng tiêu cực của mọi người, cũng chẳng có lợi gì cho việc đạt được mục đích của cô.
Hạ Vũ nhận ra thái độ của mình quá cứng nhắc. Cô một mực chỉ muốn thể hiện rằng mình sẽ không thỏa hiệp, mà không để mẹ có thời gian làm dịu xung đột, điều này quá tàn nhẫn đối với bà. Cô bất giác cúi đầu, cảm thấy tự trách vì phương pháp xử lý vô cùng trẻ con của mình.
Thế là, buổi chiều hôm ấy cô đến muộn. Lúc cô đến, Nghiêm Kí và Lãng Lãng đã đến, Hạ Vũ rối rít xin lỗi các vị phụ huynh đang có mặt, may mắn là mọi người đều có ấn tượng tốt với cô nên không ai để bụng.
Hai tiếng đồng hồ của buổi học chiều trôi qua thuận lợi, Hạ Vũ nhìn trộm Nghiêm Kí mấy lần, nhưng xem ra anh có vẻ rất bận rộn, cứ cúi đầu làm việc trên máy tính suốt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Đến lúc tan học, Nghiêm Kí dắt Lãng Lãng đến chào tạm biệt Hạ Vũ nhưng vì đang nhận điện thoại của Hải Lạc nên cô chỉ vội vẫy tay chào lại. Hải Lạc mời cô tối mai ra ngoài ăn, vì gần đây có một nhà hàng Nhật Bản mới khai trương, còn luôn miệng bảo đảm: "Tớ mời, tớ mời, cái đồ nghèo kiết xác nhà cậu."
Hạ Vũ mơ màng đứng bên đường bắt xe về nhà. Tối qua cô đã vô cùng mong đợi được nói chuyện với Nghiêm Kí, kể với anh về thành quả nỗ lực của cô trong tuần vừa qua, không biết tại sao cô lại hy vọng có thể giãi bày tâm sự với anh.
Nhưng không ngờ hôm nay lại cách xa với mong đợi của cô, khiến cô không tránh khỏi có chút thất vọng.
Trong lúc Hạ Vũ đang lơ đãng vì mải suy nghĩ thì một chiếc xe đã đỗ lại trước mặt. Cô ngước nhìn, hai mắt sáng lên, vẻ mặt ủ dột bỗng lấy lại được thần sắc.
Lãng Lãng ngồi ghế sau đang nhoài người ra ngoài cửa xe, cánh tay mũm mĩm huơ loạn lên: "Cô ơi, cậu con hỏi cô có muốn lên xe hay không, bây giờ khó bắt được xe lắm cô ạ!"
Giọng của loa truyền thanh Lãng Lãng om sòm không ngừng nghỉ, Nghiêm Kí ngồi bên tay lái đau đầu nhìn cậu nhóc. Hạ Vũ bật cười, vui vẻ nói: "Bảo với cậu của con, cậu ấy là một quý ông đích thực."
Cô mỉm cười nhìn Nghiêm Kí qua cửa kính, cái loa truyền thanh nhỏ đúng là rất nghe lời, lập tức nghiêng đầu chuyển lời: "Cậu ơi, cô giáo nói cậu là một quý ông đích thực."
Nghiêm Kí cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền nói từng từ một qua kẽ răng: "Tai cậu không bị điếc."
Cậu nhóc thận trọng quay người lại nói với Hạ Vũ: "Cô ơi, cậu con nói tai cậu không bị điếc."
Hạ Vũ bật cười ha hả, cảm thấy những phiền muộn trong tuần vừa qua đã tan biến, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Biết rõ sự thông minh tinh nghịch, đáng yêu của cô gái đứng ngoài xe, Nghiêm Kí hơi mất kiên nhẫn nói: "Lên xe đi!"
Phụ nữ và trẻ em, toàn nói những lời thừa.
Suốt dọc đường, xe cứ đi được một đoạn lại phải dừng lại, Lãng Lãng không mang theo Nicole nên luôn miệng nói chuyện với Hạ Vũ. Hạ Vũ bảo cậu nhóc hát, cậu nhóc liền hát hết bài này đến bài khác. Cô vỗ tay, thỉnh thoảng cũng hát cùng cậu nhóc, khiến khóe miệng Nghiêm Kí đang chuyên tâm lái xe cũng dịu dàng cong lên, bầu không khí trong xe rất vui vẻ, con đường bị tắc không còn quá phiền muộn nữa.
Khi gần đến khu nhà Hạ Vũ ở, điện thoại của Nghiêm Kí đột nhiên đổ chuông, anh liền bắt máy, "a lô" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa, vẻ mặt vốn dịu dàng bỗng u ám tựa như có giông tố sắp ập đến. Hạ Vũ nín thở, nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của anh, trong lòng dâng trào một dự cảm không lành.
Lãng Lãng ngồi phía sau vẫn vui vẻ ca hát, Hạ Vũ bắt đầu vỗ tay loạn nhịp, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kí.
"Tôi sẽ đến ngay." Nghiêm Kí chỉ nói một câu rồi cúp máy.
Sau đó, anh quay đầu lại: "Xin lỗi, đành phải để cô xuống trước vậy."
Hạ Vũ chưa bao giờ thấy Nghiêm Kí nghiêm túc, trang trọng như thế, dường như mọi niềm vui đều lặng lẽ biến mất không chút dấu vết sau cuộc điện thoại này và đã bị mang đến một nơi rất xa.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nghiêm Kí đã từ từ dừng xe lại ven đường, sau đó chăm chú nhìn cậu nhóc đang vui vẻ ở ghế sau, cố gắng kiềm chế một lúc rồi khẽ nói: "Bệnh tình chị tôi nguy kịch rồi!"
Hạ Vũ ngẩn ra, thấy rõ nỗi đau đang từng chút, từng chút dâng lên trong mắt Nghiêm Kí, nhưng cô hoàn toàn không biết phải nói gì trong lúc này.
Nghiêm Kí liếc nhìn cô, thúc giục: "Xin lỗi, đành phải để cô xuống trước vậy."
"Không!" Hạ Vũ theo phản xạ lắc đầu cự tuyệt, nhìn vẻ kiên nghị toát lên trong mắt Nghiêm Kí, trong lòng cô đã có quyết định: "Để tôi đi cùng anh nhé!"
Cô chăm chú quay đầu nhìn "tiểu mập mạp" vẫn còn đang vui vẻ ca hát ở ghế sau. Đối với một đứa bé ngây thơ, non nớt như thế mà nói, cuộc đời vừa bắt đầu đã phải trải qua nỗi đau cay đắng, chua xót nhất trong đời. Nó vốn dĩ đã chẳng có gì nhiều, nay ông trời lại muốn cướp đi sinh mạng của mẹ nó, điều này thật quá tàn nhẫn.
Hạ Vũ biết bản thân tuyệt nhiên không làm được bất cứ trò trống gì, chỉ hy vọng trong thời khắc đau lòng này, cô có thể ở bên họ.
Cô yên lặng nhìn Nghiêm Kí: "Nó còn bé như thế, có lẽ nó cần đến tôi!"
Nghiêm Kí không nói gì, sau đó quay đầu khởi động xe.
Mặt trời đã ngả về Tây, khoảng trời phía xa nhuốm một màu vàng ấm áp, giọng hát non nớt của Lãng Lãng ngân vang trong không gian.
Em đi một mình trên con đường nhỏ ngoại ô
Em mang bánh đến cho bà ngoại
Nhà bà ở chỗ vừa xa vì vắng vẻ
Em phải coi chừng trên đường có sói hay không
Khi mặt trời xuống núi đi ngủ
Em phải chạy về nhà
Cùng mẹ đi vào giấc mơ ngọt nào.
Hạ Vũ mỉm cười vỗ tay, cùng hát với Lãng Lãng, hát mãi, hát mãi, giọng hát dần nghẹn ngào, cô nhìn đứa trẻ sắp mất đi người mẹ, một giọt nước mắt tuôn rơi trên khóe mi.
Nghiêm Kí nghiêng đầu nhìn cô gái có khóe mắt ướt đẫm bên cạnh, trong mắt cô chứa đầy hình ảnh cháu trai cưng của anh, giọng hát cô hơi run rẩy, cũng giống như trái tim anh đang run rẩy không thể khống chế.
Ngày này, cuối cùng cũng đến mà không hề báo trước.
Chị à, cuối cùng chị không muốn tiếp tục sống như thế này nữa ư? Nhưng sao chị có thể bỏ rơi con mình, bỏ rơi chúng em?
Trong tiếng hát vang, trái tim Nghiêm Kí bị xé vụn ra đau đớn.
Dọc đường, xe cộ đông đúc như mắc cửi nên lúc họ đến bệnh viện thì đã muộn. Lúc anh ôm Lãng Lãng chạy hộc tốc đến cửa phòng bệnh, đã có mấy người đứng trước cửa, một bà cụ trong số đó nhìn thấy Nghiêm Kí, vẻ mặt đau đớn, khẽ nói: "Đã đi mười phút trước rồi!"
Nghiêm Kí nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, im lặng một lúc sau đó chỉ hỏi một câu: "Lúc đi chị ấy có đau đớn không?"
Giọng của anh khản đặc, dường như muốn cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng đang gào thét muốn phá tung lồng ngực.
Bà cụ khóe mắt đỏ hoe, lắc đầu nói: "Rất thanh thản, như thể đi ngủ thường ngày vậy, chỉ tiếc là lúc nó đi các cháu đều không ở bên cạnh."
Nghiêm Kí rầu rĩ gật đầu: "Cháu vào nhìn chị ấy một lát."
Bà cụ nhìn Lãng Lãng đứng cách đó mấy bước đang ngờ nghệch nắm tay Hạ Vũ: "Không để Lãng Lãng nhìn mẹ nó một lát sao?"
"Không cần đâu!" Giọng Nghiêm Kí khản đặc: "Nó còn bé quá!"
Anh quay đầu nhìn đứa cháu trai yêu quý, trong đôi mắt có một vùng biển xanh thẳm. Hạ Vũ ngẩn người nhìn Nghiêm Kí, thấy anh quay đầu lại, từng bước, từng bước đến gần cánh cửa kia, mở ra rồi bước vào trong.
Hạ Vũ nắm chặt cánh tay mềm mại của Lãng Lãng, cậu bé cảm nhận được liền ngẩng đầu, ngây thơ nói: "Cô ơi, cậu đi thăm mẹ con rồi, mẹ con rất thích ngủ, cậu nói lúc con không ngoan phải học theo mẹ, ngoan ngoãn nằm ngủ."
Hạ Vũ kìm nén nỗi đau xót trong lòng, từ từ ngồi xuống nhìn Lãng Lãng, dịu dàng nói: "Lãng Lãng có một người mẹ thật tuyệt vời, cô cũng phải học theo mẹ con, ngoan ngoãn nằm ngủ."
"Vâng ạ!" Đôi mắt lấp lánh của Lãng Lãng phản chiếu nụ cười thê lương của Hạ Vũ.
Bà cụ bước tới gần, Lãng Lãng quay người lại, vui vẻ vẫy tay: "Bà Lâm ơi, con đến thăm mẹ ạ."
Bà cụ quay người đi lau nước mắt, sau đó quay lại với đôi mắt đỏ hoe, nói với Lãng Lãng: "Lãng Lãng ngoan, hôm nay mẹ con mệt, ngủ rất say, chúng ta đừng vào làm ồn, để yên cho mẹ ngủ, được không?"
Lãng Lãng không vui, bĩu môi nói: "Nhưng cậu cũng vào thăm mẹ đấy thôi ạ!"
Bà cụ nhất thời không biết trả lời thế nào, ngập ngừng nhìn đứa trẻ mồ côi trước mặt, một giọt nước mắt sắp tuôn rơi. Hạ Vũ không nhẫn tâm để thằng bé nhìn thấy nước mắt, bèn kéo Lãng Lãng quay người lại, mỉm cười an ủi: "Cậu chỉ vào xem mẹ ngủ có ngon hay không, rồi sẽ lập tức ra ngay."
Lúc này, bà cụ cũng nhanh chóng lau khô nước mắt, phụ họa theo: "Đúng thế, cậu con sẽ ra ngay đấy!"
Lãng Lãng vẫn nửa tin nửa ngờ, nhìn chằm chằm vào bà cụ, nghi ngờ hỏi: "Bà Lâm, tại sao mắt bà lại đỏ vậy?"
Bà cụ do dự một lát: "Buổi tối gió to, mắt bà bị cát bay vào."
Sau đó bà mỉm cười, chuyển sự chú ý của cậu nhóc, chỉ vào Hạ Vũ đứng bên cạnh: "Lãng Lãng, cô xinh đẹp này bà chưa gặp bao giờ, là ai vậy?"
Lãng Lãng mặt mày rạng rỡ kéo Hạ Vũ, nhiệt tình giới thiệu bằng giọng non nớt: "Bà Lâm, đây là cô Hạ Vũ của cháu, cô ấy dạy cháu khiêu vũ, còn dạy cả nhảy nữa đó bà."
Bà cụ thân thiện gật đầu với Hạ Vũ, miễn cưỡng nở một nụ cười: "Vậy thì Lãng Lãng phải khiêu vũ thật giỏi, sau này nhảy cho bà xem được không?"
Vừa dứt lời, khóe mắt bà đã không khống chế được, bắt đầu rưng rưng.
"Vâng ạ." Lãng Lãng ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hạ Vũ thầm thở dài, im lặng ôm lấy "tiểu mập mạp", khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc, giọng nói khẽ như hơi thở của gió.
"Không sao, sau này cô cũng sẽ yêu con."
Gần như cùng lúc đó, Nghiêm Kí cũng bước vào phòng bệnh, trong mắt anh giờ chỉ còn thân hình gầy yếu nằm trên giường được phủ khăn trắng toát kia. Chủ nhân của thân thể này đã lên thiên đường, trước khi đi chẳng hề để lại cho những người đang sống bất kỳ một lời trăn trối, thậm chí cả một ánh mắt lưu luyến cũng không.
Chị ấy đã ra đi thanh thản như thế, yên tĩnh đến gần như tàn nhẫn.
Nghiêm Kí đứng bất động nhìn người chị gái sẽ không bao giờ còn tỉnh lại được nữa. Anh đứng đờ ra như một khúc gỗ, đôi môi mím chặt.
Các bác sỹ, y tá quen biết anh đã mấy năm thấy Nghiêm Kí bước vào, vẻ mặt nặng nề liền an ủi: "Chúng tôi cấp cứu hơn một giờ đồng hồ, nhưng vẫn... may mà lúc ra đi cô ấy rất thanh thản."
"Bảo trọng." Vừa nói, bác sỹ vừa đẩy cửa bước ra ngoài.
Nghiêm Kí bước lại gần giường bệnh, cánh tay run rẩy kéo tấm khăn ra, anh muốn nhìn người chị gái thân yêu của mình lần cuối. Tay anh lướt qua vầng trán đã không còn hơi ấm của chị. Chị ấy cứ thanh thản nhắm chặt mắt nằm đó, giống như mỗi lần anh đến thăm trong bốn năm qua, nhưng cuối cùng đã không thể quay lại như thế được nữa, chị đã rời bỏ thân xác để linh hồn bay về một nơi xa hơn.
Anh không hề muốn thừa nhận anh và chị đã âm dương cách biệt.
"Chị ơi, em xin lỗi, em lại đến muộn nữa rồi!"
Anh khẽ thì thầm, hệt như hồi còn bé hai người cùng ngồi ở bàn học ôn bài, anh khẽ hỏi chị: "Chị ơi, em xin lỗi, hồi nãy em chơi bóng, ba không phát hiện chứ chị?"
"Em đó, lần này là lần thứ mấy rồi hả?" Chị anh vừa nghiêm khắc lại vừa có chút dung túng khi quản giáo anh như thế.
Thời gian cứ vô tình trôi đi, những lời nói ấm áp ấy giờ chỉ còn là hồi ức của ngày xưa. Người chị thân yêu nhất của anh, thậm chí còn không kịp chào tạm biệt anh đã đặt chân lên con đường đến thiên đường.
Nghiêm Kí cúi đầu hôn lên vầng trán đã lạnh ngắt của chị, trịnh trọng hứa: "Chị yên tâm, em sẽ yêu quý Lãng Lãng như yêu chính sinh mạng của mình."
Chị gái anh đã đi xa nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như ngày hôm qua.
Nghiêm Kí im lặng ngắm nhìn, trong mắt là một vùng biển chết.
Anh biết câu nói này là điều chị muốn nghe nhất, nay chị đã nghe thấy, cuối cùng cũng có thể yên lòng mà ra đi.
Sự ra đi của Nghiêm Vân là một đòn chí mạng với những người trong gia đình. Ba mẹ Nghiêm Kí đến muộn, ôm đầu đau đớn gào khóc. Mặc dù từ lâu họ đã chấp nhận sự thật chị trở thành người thực vật, nhưng sự ra đi của chị ấy vẫn khiến những người thân đang sống khó có thể chấp nhận được trong một thời gian ngắn, huống chi lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Mẹ Nghiêm Kí khóc đến chết đi sống lại, lưng ba Nghiêm Kí dường như lại càng còng xuống.
Mọi người sợ Lãng Lãng cảm giác được điều gì đó nên mấy cô chú thay nhau bế cậu nhóc đến khu vui chơi giải trí ở gần đó. Hạ Vũ bỗng trở nên nhàn rỗi, nhưng không hiểu vì sao, cô cũng không muốn rời đi, mặc dù cô không có quan hệ gì với người đã khuất, nhưng cô biết, hai người họ đều quan tâm đến Nghiêm Kí.
Cô đứng đó lặng lẽ quan sát, thấy Nghiêm Kí ôm mẹ mình, để bà đau đớn gào khóc trong lòng. Trên hành lang không sáng sủa lắm, cô chỉ dám đứng từ xa nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh. Cô chỉ biết anh tựa như một chiến sĩ gang thép kiên cường, im lặng ôm ấy người mẹ già nua, như một người đàn ông đội trời đạp đất, chống đỡ một khoảng trời cho những người thân của mình.
Không hiểu sao cô tin rằng, trên khuôn mặt anh không có nước mắt, nước mắt của anh được giữ lại trong tim, còn trước mặt mọi người anh luôn tỏ ra kiên cường.
Một người con trai kiên cường như thế, khi người thân yếu đuối, có thể tìm anh để nhận một cái ôm, nhưng khi anh yếu đuối thì có thể tìm ai cho anh một cái ôm đây?
Cô biết anh chưa ăn gì nên chạy ra ngoài mua chút gì đó để anh lót dạ, mặc dù cũng đoán được anh chưa chắc đã muốn ăn nên tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề.
Lúc quay lại gần phòng bệnh thì cô không thấy Nghiêm Kí đâu nữa. Cô cũng ngại không dám làm phiền sự yên tĩnh của mọi người nên chỉ cầm đồ ăn do dự đi qua đi lại. Một lát sau, đột nhiên nhớ ra lúc nãy khi trò chuyện với Lãng Lãng, cô có nghe cậu nhóc kể mỗi lần hai cậu cháu đến thăm mẹ Nghiêm Vân, khi thời tiết tốt, cậu nhóc sẽ đi cùng cậu đến đài thiên văn ngắm mây trắng nhẹ trôi trên bầu trời. Hoặc nếu là buổi tối, họ sẽ ở trên đài thiên văn đếm sao, sau đó đem con số đếm được kể với mẹ Nghiêm Vân đang ngủ say, nói với mẹ, mỗi ngày trên đỉnh đầu mẹ có bao nhiêu đám mây, bao nhiêu ngôi sao bầu bạn cùng mẹ.
"Cậu con nói, như thế những lúc chúng ta không ở đó mẹ cũng sẽ không thấy cô đơn." Cậu nhóc đã thuật lại như thế.
Từng đợt sóng trong lòng Hạ Vũ sục sôi, cô nhấc chân chạy thẳng lên tầng.
Lúc Hạ Vũ đặt chân lên đài thiên văn, cô dừng lại thở hồng hộc rồi ngó nghiêng xung quanh một lúc. Sau đó hai mắt cô dừng lại ở một bóng dáng đứng bên lan can.
Trong màn đêm đen kịt, bóng dáng cao lớn của Nghiêm Kí bị bóng tối ngột ngạt che phủ. Anh quay lưng với cô, đứng hút thuốc, khói thuốc xuyên qua màn đêm, cảnh tượng này khiến trái tim Hạ Vũ bất giác run rẩy.
Cô muốn ôm lấy anh từ sau lưng, để anh không bị thương, không cô đơn, không đau lòng nữa.
Nhưng lý trí mách bảo cô rằng không thể làm như thế, bởi vì họ chỉ là bạn bè, những người bạn không xa cách nhưng cũng chẳng gần gũi, giữa hai người còn có một chút khoảng cách.
Thế là cô chỉ có thể bước qua đó, nhẹ nhàng, cố hết sức không làm phiền suy nghĩ của anh. Nhưng cho dù cô đã dè dặt như thế, nhưng Nghiêm Kí vẫn nghe được tiếng động phía sau. Anh chậm rãi quay người lại, thấy cô đứng cách đó mấy bước.
Anh im lặng không nói gì, điếu thuốc trong tay đang cháy dở, Hạ Vũ lúng túng nhưng vẫn làm bộ tự nhiên thoải mái, chìa túi đồ ăn trên tay ra, khẽ nói: "Tối nay anh chưa ăn gì, ăn một chút đi!"
"Không cần đâu, tôi không đói." Anh lạnh lùng cự tuyệt, giọng nói trầm thấp. Hạ Vũ nhìn người đàn ông lạnh như băng trước mặt giống như lần đầu tiên cô gặp anh, anh đã lạnh lùng cự tuyệt cô nhưng cô hiểu ra rằng, có nhiều chuyện không giống như trước nữa.
Hạ Vũ không nói, đôi mắt trong veo ngước nhìn anh, không ép buộc, cũng không bỏ đi. Nghiêm Kí quay lưng lại với cô rồi nói: "Cô về đi, hôm nay đã vất vả cho cô rồi!"
Hạ Vũ bất động, bỏ túi đồ ăn trên tay xuống, đi đến đứng bên cạnh anh, ngửi mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người anh, trong lòng lại cảm thấy đôi chút thỏa mãn.
Cô khẽ thì thầm trong màn đêm: "Tôi không đi, tôi cũng muốn giống như các vì sao được bầu bạn cùng anh."
Giọng Hạ Vũ rụt rè mà kiên quyết, cô vốn nghĩ mình sẽ bị Nghiêm Kí đuổi đi một cách vô tình, nhưng thấp thỏm đợi một lúc lâu chỉ nghe anh khẽ nói một tiếng: "Được."
Trái tim đang treo lơ lửng của cô được thả lỏng.
Hai người cứ đứng im lặng trên đài thiên văn như thế. Gió thổi tung mái tóc hai người. Hạ Vũ ngước mắt nhìn bầu trời như những sợi nhung tơ xanh chàm phía xa xa: "Hồi bé, ba mẹ tôi từng nói rằng, con người ta khi mất đi sẽ như một ngôi sao, ở trên bầu trời nhìn những người thân dưới trần gian, vì vậy chúng ta càng phải cố gắng sống thật tốt để họ được yên lòng."
"Đó đều là những chuyện người lớn lấy ra để lừa trẻ con."
Nghiêm Kí hút một hơi thuốc, khói thuốc bay theo gió. Hạ Vũ không quen mùi thuốc liền ho một tiếng, anh lập tức vứt nửa điếu thuốc còn lại đi, giẫm lên mấy cái, nghiền nát.
"Người chết thì cũng chết rồi, không còn nhìn thấy, nghe thấy được nữa.
Những ngôi sao trên bầu trời còn hạnh phúc hơn những người đã chết, vì ít nhất chúng còn được xuất hiện trên bầu trời."
Nghiêm Kí dùng những lời lẽ kịch liệt để che giấu sự tuyệt vọng và bi thương trong lòng. Lúc này đây, anh như một đứa trẻ, hiếm khi tranh luận cùng Hạ Vũ như thế.
Hạ Vũ im lặng ngước mắt nhìn người con trai trước mặt.
Cuối cùng anh cũng không còn vẻ mặt lạnh lùng, vô tình vốn có nữa. Anh thả sự bi thương của mình trong đêm tối. Trong đôi mắt sâu thẳm chứa đầy nỗi tuyệt vọng khi mất đi người thân, một Nghiêm Kí như vậy khiến Hạ Vũ không thể nào duy trì ý chí được nữa.
Cô từ từ đến gần anh, đứng cách anh nửa gang tay, dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn anh, an ủi anh, và lần đầu tiên cô gọi tên anh.
"Nghiêm Kí..." Giọng nói của cô hơi run rẩy, "... Tôi có thể ôm anh như ôm Lãng Lãng một lát được không?"
Dưới ánh trăng, Nghiêm Kí ngẩn người nhìn cô gái trong sáng như nước trước mặt. Làn sóng mềm mại trong mắt cô như một phép màu nhiệm, xua đi cảm giác lạnh lẽo trên người anh. Một giây sau đó, cơ thể gượng gạo của anh được cô ôm ấy. Hai tay cô ôm chặt lấy anh. Anh nhớ lại nhiệt độ lạnh cóng đến thấu xương trên trán chị gái mình, trái tim lạnh của anh cuối cùng cũng cảm nhận được một chút ấm áp.
Trong vòng tay Hạ Vũ, những giọt nước mắt của anh cuối cùng cũng rơi trên vai cô.
Anh ôm chặt Hạ Vũ nhỏ nhắn trong lòng mình, muốn hấp thu hơi ấm trên người cô, giọng nói gần như nức nở, nghẹn ngào: "Bốn năm trước, nếu tôi bay về sớm hơn một ngày, có lẽ họ đã không đi dã ngoại."
Hạ Vũ dịu dàng vỗ về lưng anh, dỗ dành như con trẻ: "Đó không phải là lỗi của anh. Không ai nghĩ rằng mọi chuyện sẽ như thế."
Những giọt nước mắt của Nghiêm Kí từ từ rơi xuống gò má kiên cường của anh. Một chàng trai mạnh mẽ như vậy, khi tình cảm bị sụp đổ thì sự tổn thương phải chịu sẽ gần như chí mạng.
"Hôm nay tôi lại đến muộn, bên cạnh chị ấy không có bất cứ người thân nào, cứ một mình cô đơn như thế mà ra đi. Tôi... tôi không thể tha thứ cho bản thân mình được."
Nghiêm Kí khàn giọng vì đau khổ, Hạ Vũ ôm chặt lấy anh, cả thân người cô sát vào anh, nước mắt cũng tuôn trào: "Được, vậy thì cứ thoải mái khóc đi, tôi sẽ khóc cùng anh. Tối nay hãy khóc cho cạn nước mắt, sau đó ngày mai mỉm cười đối mặt với Lãng Lãng."