Tiểu Bạch trầm giọng rít gào, thể hiện nỗi phẫn nộ thấu trời, ngay cả Hỏa Đề vốn đang căm tức dữ dội cũng vì vậy mà thu lại vẻ bất bình tĩnh trên mặt, quay đầu nhìn đoàn người đang đi tới. Tuy rằng nhân số của họ không phải là quá nhiều nhưng lại tản ra ngoài thứ cảm giác đầy áp lực cùng với địch ý, làm cho Hỏa Đề đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Rất nhanh, Xưng Quân cùng Minh Hoàng cũng chú ý tới đội nhân mã vừa đến. Xưng Quân híp mắt nhìn lá cờ bay cao trong đoàn người – là cờ của lang tộc, nhưng điều làm hắn ngạc nhiên chính là một trong những người đi đầu đoàn người đó.
Hắn đã sớm biết rằng Đông phương lang tộc vừa có sự biến đổi lớn: Mục Đồ công khai tạo phản, không chỉ đuổi đi ba vị hoàng tử chân chính của lang tộc mà còn liên minh cùng Tây phương lang vương, dường như có ý định cam tâm tình nguyện để tộc của mình trở thành thuộc địa cho Tây phương lang tộc để đổi lấy sự ủng hộ của bọn họ. Hôm nay, nhìn thấy lá cờ kết hợp giữa Đông Tây phương lang tộc, hắn không khỏi cười nhạt, quả nhiên, Mục Đồ đã cấu kết với Tây phương lang tộc, bây giờ còn công khai sáp nhập cờ xí với đối phương, ngang nhiên thừa nhận sự phụ thuộc của mình.
Xem ra năm nay Đông tây phương lang tộc chỉ cử ra một đội tuyển mà thôi, Xưng Quân nhìn tới người đi đầu đoàn nhân mã, biết ngay rằng đó là “đại não” của Tây phương lang tộc – Nguyệt Quang cùng với “chiến thần” Sài, dù vậy, hắn cũng chẳng cảm thấy bất ngờ với sự xuất hiện của bọn họ.
“Tây phương lang vương lần này không có tới cũng là có thể đoán trước.” Xưng Quân cười khẽ, nhìn về phía Minh Hoàng. Lúc này, Minh Hoàng đang lạnh lùng liếc mắt nhìn Mục Đồ.
“Vậy thì sao?” Sau khi nhìn thoáng qua mọi người, Minh Hoàng không còn hứng thú, xoay người rời khỏi. Hắn không có thời gian đi để ý chuyện này.
“Đại ca, theo tình hình hiện tại, xem ra đối thủ của anh năm nay rất mạnh đó.” Xưng Quân thản nhiên cười nói. Khoan nhắc tới nhân vật “ngàn năm đệ nhị” kia, chỉ riêng vị thứ ba Phượng Lại cũng đã tuyệt đối không tầm thường rồi, cho dù bỏ qua hai đối thủ mạnh nhất này, nhiều tuyển thủ lần đầu tham dự khác cũng là rất đáng chú ý.
Thất hoàng tử Phi Vũ thuộc tộc Vũ Linh – người thiếu niên được khen ngợi là tuấn tú gần bằng với Phượng Lại, không chỉ có ngoại hình hơn người mà còn được người khác xưng tụng là “thần đồng” ngay từ thuở nhỏ, vừa trải qua lễ trưởng thành liền được giao trọng trách trong tộc, trình độ ma pháp vô cùng thông thạo, mặc dù người bên ngoài chưa được tận mắt nhìn thấy, thế nhưng có người nói rằng hắn và tam hoàng tử tộc Vũ Linh, cũng chính là “ngựa ô” của Võ đạo đại hội lần trước, cùng có chung một sư phụ.
Vừa nhớ lại kì Võ đạo đại hội lần trước, Xưng Quân liền nghĩ tới vị hoàng tử tài nghệ trấn áp quần hùng kia.
Chỉ có điều…
Cho dù là một thiên tài võ đạo như thế, cũng không thể cầm cự qua được một trăm chiêu của đối thủ. Tam hoàng tử tộc Vũ Linh nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài, đồng thời lại không may đập vào tường, làm gãy cột sống, từ đó về sau liền hoàn toàn biến mất tại Võ đạo đại hội.
Ngẫm lại, đó cũng là chuyện ngoài ý muốn. Tuy vậy, bất kể là ai cũng không thể chấp nhận được chuyện từ một người được vạn dân ngưỡng mộ trở thành kẻ tàn phế.
Và nếu như trí nhớ của hắn không có vấn đề, trong trận đấu kia, đối thủ cuối cùng của tam hoàng tử chính là bá tước Phượng Lại – thần thoại của huyết tộc, một người vô cùng tuấn tú mà lại mạnh mẽ đến mức đáng sợ. Không thể nói tam hoàng tử không mạnh, chỉ có thể nói là Phượng Lại quá vượt trội. Đối thủ không xứng tầm, kết quả dĩ nhiên chỉ có một.
“Vậy thì sao?” Giọng nói trầm ổn của Minh Hoàng lại vang lên, không có chút cảm xúc nào, ánh mắt cũng hoàn toàn bình thản, dường như tất cả những chuyện này không hề liên quan tới hắn.
“Em chỉ là có chút háo hức mà thôi.” Xưng Quân mỉm cười, sắc mặt của đại ca trước sau đều khô khan như vậy, xem ra hi vọng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt đại ca của hắn là không thể thực hiện được rồi.
“Nói mới nhớ, Hỏa Đề hình như cũng báo danh tham gia Võ đạo đại hội lần này mà.” Xưng Quân quay đầu nhìn Hỏa Đề, trong lòng nghĩ thầm: Võ đạo đại hội năm nay nhất định sẽ vô cùng kích thích.
Ở bên dưới, Phượng Lại Tà từ từ cảm giác được cơ thể không ngừng run lên của Tiểu Bạch. Đôi mắt của cô bé hiện lên nét lo lắng, hai tay nắm thật chặt dây đeo cổ của Tiểu Bạch. Nó biết rõ hận ý của Tiểu Bạch đối với Mục Đồ, càng cảm nhận rõ hận ý đó trong nội tâm Tiểu Bạch.
Thù giết cha không đội trời chung, huống chi Mục Đồ còn từng nhốt nó trong Ma lang bảo, tước đoạt năng lực biến thân của nó. Mối thù sâu đậm này, Phượng Lại Tà hiểu rõ. Thế nhưng, hiện tại không phải là lúc để Tiểu Bạch lao ra ngoài, đối phương nhân lực đông đảo, bọn họ chỉ có hai người. Khoan nói tới trả thù rửa hận cho Tiểu Bạch, chỉ sợ đến góc áo của Mục Đồ họ còn chưa đụng tới thì đã bị đám binh sĩ kia bao vây rồi.
Tuy vậy, Phượng Lại Tà cũng biết, Tiểu Bạch lúc này căn bản không thể suy tính nhiều như vậy, trong đầu nó chỉ còn có thù hận.
“Tiểu Bạch, không nên hành động thiếu suy nghĩ.” Phượng Lại Tà dùng tâm linh cảm ứng để nói với Tiểu Bạch, sau đó ôm chặt lấy cổ nó, vùi mặt vào bộ lông của nó, hít sâu vào.
Nó không sợ Mục Đồ, nó chỉ sợ Tiểu Bạch bị thương.
“Hống.” Móng vuốt dưới chân đâm sâu vào bùn đất, răng nanh nghiến chặt, đôi mắt đỏ đậm của bạch lang tựa như ngọn lửa bốc cháy ngút trời, tùy nơi tùy lúc có thể thiêu đốt đối phương.
Nó muốn lao đến xé nát Mục Đồ, cắm răng nanh sâu vào da thịt hắn, từng miếng từng miếng xé rách.
“Dừng.” Đi đầu đội ngũ, Nguyệt Quang nhạy cảm nghe được tiếng sói rít gào. Hắn đưa tay ra hiệu cho binh sĩ dừng lại, đưa mắt tìm kiếm thanh âm đó. Khi nhìn thấy cô gái cùng với bạch lang, hắn không khỏi cảm thấy chấn động, bàn tay nắm dây cương cứng đơ ra, các đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch.
Là cô gái đó.
Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, Nguyệt Quang kinh ngạc đứng lại tại chỗ.
“Chuyện gì vậy?” Sài thấy Nguyệt Quang đột nhiên đờ ra, liền mở miệng hỏi; còn một đoạn ngắn nữa là tới hoàng cung rồi, sao tự nhiên hắn lại kêu mọi người dừng lại?
“Không, không có gì.” Nguyệt Quang như ở trong mộng mới tỉnh, hắn run lên một chút, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt sang nơi khác, đồng thời hắng giọng một cái, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của ngày hôm đó.
Đôi bàn tay lạnh như băng, nhiệt độ cơ thể từ từ mất đi, cùng với cái lạnh toát ra từ xương tủy…
“Muốn sống thì phải quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm nay” Chủ nhân của cặp mắt màu tím kia lạnh lùng nhìn hắn, chỉ một thoáng lơ đãng thôi cũng đủ để cho hắn cảm thấy cả người đông cứng lại.
Quên, quên hết tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó, bởi vì hắn còn chưa muốn chết.
“Chúng ta vào hoàng cung thôi.” Nguyệt Quang thúc ngựa, ra hiệu cho đoàn người tiếp tục đi.
Nhưng mà, ở phía sau bọn họ, Mục Đồ đã kịp đảo mắt nhìn qua tất cả. Hắn không mở miệng hỏi tại sao lại dừng lại, cũng không hỏi xem đã có chuyện gì. Chỉ có điều, hắn thấy được một bóng người quen thuộc, hoặc là, nên nói là hai người. Hắn nhếch khóe miệng, cả người tản ra hơi thở tàn khốc, kinh khủng.
“Mày cho là mày có thể chạy đi đâu, Phượng Lại Tà?” Mục Đồ thúc ngựa chạy tới.
“Mục Đồ đại nhân.” Nguyệt Quang giật mình khi thấy hành động bất ngờ của Mục Đồ, hắn vội vã ra lệnh cho binh sĩ dừng lại lần thứ hai.
Mục Đồ đang đơn thương độc mã chạy tới phía trước. Trên bãi cỏ, một gã nam tử bán khỏa thân, một thiếu nữ cùng một con bạch lang đang đứng.
Nguyệt Quang thầm cảm thấy không ổn. Hắn vốn muốn dàn xếp ổn thỏa, trước khi Mục Đồ phát hiện Phượng Lại Tà liền nhanh chóng dẫn cả đoàn vào hoàng cung. Sự thật chứng minh: kẻ phát hiện được bọn họ không phải chỉ có một mình hắn.
“Nguyệt Quang, có chuyện gì thế?” Sài kì quái nhìn Mục Đồ một mình giục ngựa rời khỏi, cảm thấy vô cùng kì quái. Mục Đồ bị gì thế này, chẳng lẽ là tâm huyết dâng trào muốn dắt ngựa đi rong?
“Ngươi mang binh sĩ vào hoàng cung trước đi, ta đi tìm hắn.” Nguyệt Quang quay đầu lại dặn dò Sài, dù sao đoàn người của họ không phải là ít, không thích hợp đứng ở đây lâu lắm, tránh cho người khác hiểu lầm. Nói xong, Nguyệt Quang liền phóng ngựa đi theo Mục Đồ.
Hi vọng là không có chuyện gì xảy ra.
“Này…” Sài bực bội nhìn Nguyệt Quang, bất đắc dĩ bĩu môi. Chẳng biết hai người bọn họ đang làm cái quái gì, nhưng căn cứ vào sự tín nhiệm dành cho Nguyệt Quang bấy lâu nay, hắn vẫn nghe lời Nguyệt Quang mà mang theo thủ hạ vào hoàng cung.
“Sóc Ẩn, Phượng Lại Tà, đã lâu không gặp rồi.” Mục Đồ tươi cười dữ tợn, khóe miệng cong lên, không nói hai lời liền đâm thẳng thanh kiếm về phía Phượng Lại Tà. Nếu thanh kiếm kia chạm mục tiêu, cái đầu của Phượng Lại Tà lập tức sẽ chuyển hộ khẩu…
Nhưng mà, trường kiếm chỉ đi được tới nửa đường thì đã bị chặn lại.
“Ngươi là ai? Dám động thủ với cô ấy?” Hỏa Đề tức giận trừng mắt nhìn Mục Đồ. Dù cho Phượng Lại Tà vô pháp vô thiên, hắn cũng không cho phép kẻ khác lên mặt làm trò mà ra tay đánh cô bé.
“Ta là Mục Đồ, thuộc Đông phương lang tộc.” Mục Đồ vốn đang tức giận vì có kẻ nửa đường phá hư việc báo thù của mình, nhưng khi nhìn thấy Hỏa Đề thì lập tức bình tĩnh trở lại.
Đôi mắt hai màu vàng tím – biểu tượng của hoàng thất ma tộc. Người trước mắt hắn hẳn là một trong những hoàng tử của Đông phương ma tộc.
“Tốt. Cô bé này là hoàng phi tương lai của ta, bất kì ai đều không được phép động vào cô ấy.” Hỏa Đề hừ một tiếng, khinh miệt nhìn lướt qua Mục Đồ, sau đó đưa tay hất tay Mục Đồ ra, nhìn như là một động tác tùy tiện, nhưng lại làm cho Mục Đồ cảm thấy cổ tay đau nhức.