“Tiểu Tà, cậu làm sao vậy?” Sóc Ngôn vội vàng chạy đến nâng Phượng Lại Tà dậy. Giờ phút này gương mặt cô bé tái nhợt, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, khuôn mặt trắng nõn hiện rõ vẻ đau đớn khổ sở, hàng lông mày nhíu lại làm cho người ta đau lòng không thôi. Trong lòng Sóc Ngôn run lên, là tại hắn quá mức hấp tấp ư? Tiểu Tà còn chưa khỏi hẳn mà hắn đã mang cô bé đi rồi. Mất đi sự bảo vệ của Phượng Lại bá tước, tình hình của Tiểu Tà dường như rất không ổn.
Có lẽ…
Có lẽ hắn không nên tự ý đưa cô bé đi, nhưng mà…
Hắn không muốn một lần nữa mất đi Tiểu Tà. Hắn từng cho rằng Tiểu Tà thích đại ca, mỗi lần Tiểu Tà đi vào Thương Nguyệt thì luôn quấn quýt lấy đại ca, đòi hắn dạy cô bé cái này cái kia, còn bản thân mình thì chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Những lúc ấy, hắn chỉ biết im lặng nhìn gương mặt nhỏ nhắn kiên cường của Tiểu Tà, nhìn thấy trong mắt cô bé ánh lên nét kiên định cùng quật cường.
Tiểu Tà như vậy làm cho người ta đau lòng. Tim hắn đã rung động từ lúc nào, chính bản thân hắn cũng không biết được, mãi cho đến khi cô bé bị Mục Đồ bắt cóc, hắn mới nhận ra rằng nỗi lo lắng của mình dành cho Tiểu Tà đã vượt qua mức bạn bè bình thường.
“Ôi!” Phượng Lại Tà đột nhiên phát ra tiếng, khiến cho Sóc Ngôn vội vã nhìn qua. Hàng lông mi thật dài của cô bé khẽ rung động, đôi mắt to xinh đẹp chậm rãi mở ra nhìn Sóc Ngôn, bên trong còn vương chút hơi nước mơ màng.
“Tiểu Tà, cậu không sao chứ?” Giọng nói của Sóc Ngôn rất nhẹ nhàng, nhẹ tựa như lông vũ.
Phượng Lại Tà nghiêng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Sóc Ngôn. Cô bé không mở miệng nói chuyện, chỉ cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Sóc Ngôn cảm thấy có chút kì quái, nhưng hắn cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Khi Phượng Lại Tà cầm lấy tay của hắn đặt lên ngực của mình, Sóc Ngôn lập tức cảm thấy trên mặt nóng ran. Cô bé đang làm gì vậy?
Lúc này, Phượng Lại Tà nở một nụ cười rạng rỡ tựa như thiên sứ, dùng chất giọng ngọt ngào của mình nói: “Cô ta chết rồi!”
Sóc Ngôn giật mình, nhất thời không kịp phản ứng. Cô bé đang nói cái gì? Ai đã chết?
“Phượng Lại Tà mà cậu thích. Chết rồi. Biến mất tại nơi này.” Phượng Lại Tà ghé sát vào tai Sóc Ngôn, nhẹ nhàng chậm rãi tuyên cáo. Đáy mắt cô bé giờ đây lóe lên ánh sáng tà ác, tựa như tử thần, xinh đẹp mà trí mạng.
Sóc Ngôn hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, hắn thẫn thờ, đờ người ra ở tại chỗ.
Phượng Lại Tà lúc này mới đẩy Sóc Ngôn ra, trong lòng kêu gọi Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, mau tới đón ta về nhà, đến chậm sẽ không cho ngươi ăn cơm.”
“Tiểu Tà?” Đáp lại Phượng Lại Tà là một giọng nói ngạc nhiên và ngờ vực.
“Nếu không ngươi tưởng là ai? Tiểu Bạch thân mến, làm phiền ngươi tốc độ nhanh một chút được không?”
Trong khi chờ Tiểu Bạch tới đón, Phượng Lại Tà ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm nhìn Sóc Ngôn.
“Tiểu Ngôn, hãy quên tất cả đi.” Nó không thể tha thứ cho bất kỳ ai thương hại Daddy. Cho dù đây chẳng qua là nhân cách phụ của nó, nhưng nó vẫn tuyệt không cho phép. Trong lúc ngủ say, nó cũng đã thông qua ánh mắt của Tiểu Tà kia chứng kiến tất cả. Nó nhớ rõ nét bi thương hiện lên trong đôi mắt màu tím của daddy, mặc dù khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong chớp mắt, có thể một giây đồng hồ cũng chưa đến, nhưng cũng đủ làm cho nó lòng đau như cắt. Nó cưỡng chế đoạt lại thân thể của mình, hơn nữa còn hoàn toàn hủy diệt nhân cách phụ đó. Mười năm sinh mệnh của Tiểu Tà kia hôm nay đã bị nó phá hủy.
“Không, đem cô bé trả lại cho ta!” Sóc Ngôn dường như đã phục hồi tinh thần lại, hắn vội vã bật dậy, hai mắt đỏ ngầu. Hắn đẩy Phượng Lại Tà té xuống đất, ngồi đè lên người cô bé, miệng thét lên đau khổ. Cô ta không phải Tiểu Tà của hắn, cô ta nói rằng Tiểu Tà đã chết rồi. Không, điều này tuyệt đối không thể xảy ra.
“Khục khục… Tiểu Ngôn, hãy đối mặt sự thật đi. Đó chỉ là ý thức bị ta thôi miên còn sót lại mà thôi, bởi vì ta ngủ say mà tạm thời tồn tại. Tiểu Tà mà ngươi thích căn bản không hề tồn tại, đó đều là ta, là nhân cách giả của ta”. Phượng Lại Tà không hề để ý đến đôi tay đang kẹp chặt cổ mình, mà chỉ bình tĩnh nhìn Sóc Ngôn.
“Không, không phải như vậy. Là ngươi! Ngươi nói dối. Ngươi lập tức gọi Tiểu Tà ra đây cho ta! Mau trả cô bé lại cho ta!” Sóc Ngôn đã hoàn toàn điên cuồng, hắn không thể chấp nhận được, hắn chỉ mới tiếp xúc với Tiểu Tà được một khoảng thời gian ngắn ngủi mà thôi, thậm chí còn chưa kịp nói cho cô bé biết rằng hắn yêu nàng, vậy mà bây giờ Tiểu Tà đã biến mất vĩnh viễn. Tại sao, tại sao có thể như vậy? Không, hắn không thể chấp nhận được.
“Hiện tại cho dù ngươi giết ta, cô ta cũng vĩnh viễn không thể quay lại”. Phượng Lại Tà không hề trốn tránh ánh mắt điên cuồng của Sóc Ngôn, nhưng nó cũng thật kinh ngạc, làm thế nào mà một chàng trai thường ngày lạnh lùng thờ ơ hôm nay lại vì một cô gái mà làm ra chuyện như vậy?
“Vậy ta sẽ giết ngươi”. Sóc Ngôn nheo mắt lại, sát khí dâng lên trong đôi mắt hoảng loạn.
Một khi nó đã giết Tiểu Tà của hắn, vậy nó cũng có thể đi gặp Diêm Vương rồi.
Cổ họng đột nhiên bị siết chặt, sắc mặt Phượng Lại Tà trong nháy mắt liền trở nên tái nhợt.
“Phá phong!” Khẩu lệnh vừa ra, Thất sắc thủ hoàn trên cổ tay Phượng Lại Tà đã bắn ra một cơn gió lốc đánh thẳng vào người Sóc Ngôn, khiến cho hắn văng ra xa, đập vào một gốc cổ thụ cách đó không xa.
“Khụ khụ…” Có điên mới ngồi yên cho ngươi giết – Phượng Lại Tà ôm cổ bò dậy, mặc dù nó có hơi thương cảm cho Sóc Ngôn nhưng cũng không vì thế mà dùng tính mạng của mình để bồi thường. Nó còn rất nhiều chuyện chưa làm, vô duyên vô cớ bị hắn giết chết chẳng phải là thua thiệt lớn.
“A…” Cảm thấy một chiếc xương sườn đã bị gãy, Sóc Ngôn đau đớn rên rỉ một tiếng. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Phượng Lại Tà, trong mắt tràn ngập hận ý.
A, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là vì yêu sinh hận? Phượng Lại Tà bĩu môi, tự cảm thấy mình rất vô tội. Nó làm sao biết được chính mình tuỳ tiện tạo ra một nhân cách giả để lừa dối Daddy nhưng rốt cuộc lại mê hoặc gã thiếu niên trẻ người non dạ này chứ? Trời mới biết não hắn có phải hay không bị nước vào mới có thể yêu thích nhân cách giả kia.
“Hống!” Đột nhiên, một tiếng sói tru vang lên bên tai Phượng Lại Tà. Quay đầu lại, trước mắt cô bé là một bóng trắng quen thuộc.
“Hi, đã lâu không gặp, Tiểu Bạch!” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm, vẫy tay chào đón bạch lang.
“Ngươi đã khôi phục?” Nhìn thấy vẻ mặt không thể nào quen thuộc hơn được nữa này, Tiểu Bạch liền thở phào nhẹ nhõm. So với Phượng Lại Tà hoàn toàn xa lạ kia, hắn càng thích Phượng Lại Tà hiện tại hơn. A, hắn nói không phải là cái loại thích này nha, không phải, khẳng định là không phải.
“Ngươi đoán xem, đoán trúng có thưởng” Phượng Lại Tà cực kì tự giác cưỡi lên lưng Tiểu Bạch, cười híp mắt nói.
“Xem ra ngươi đã khôi phục!” Thấy Phượng Lại Tà ngựa quen đường cũ nằm bò lên lưng của mình, một lần nữa đem mình làm tọa kị, Tiểu Bạch trong lòng thật không biết là nên khóc hay nên cười.
“Bingo! Chúc mừng ngươi đã đoán đúng. Phần thưởng chính là: đưa bổn tiểu thư về nhà.” Phượng Lại Tà hài lòng vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, nhưng lời nói ra làm Tiểu Bạch không chịu được trợn trắng mắt.
Này gọi là phần thưởng cái gì chứ? Chỉ có điều, trong lòng Tiểu Bạch vẫn cảm thấy vui vẻ. Cô bé đã trở lại. Thật tốt!
“Hống!” Tiểu Bạch giờ mới chú ý thấy Sóc Ngôn đang dựa vào một thân cây, ánh mắt phức tạp. Trước khi tới hắn đã nghe đại ca kể rằng Sóc Ngôn dẫn theo Phượng Lại Tà trốn khỏi phủ bá tước, còn xảy ra xung đột với bá tước Phượng Lại. Thực làm cho người ta không thể tưởng tượng, Sóc Ngôn luôn khiêm tốn thận trọng, sao lại làm ra chuyện như vậy được?
“Cô ta trở lại rồi, các người hài lòng chưa?” Sóc Ngôn cười lạnh, đôi mắt nhìn Phượng Lại Tà vẫn tràn ngập thù hận như trước.
“Em ấy làm sao vậy?” Tiểu Bạch không phải đồ ngốc, hắn dĩ nhiên nghe ra sự châm biếm mỉa mai trong giọng điệu của Sóc Ngôn. Nhưng mà… Tiểu Tà khôi phục bình thường không phải là một chuyện rất tốt sao? Tại sao hắn lại cảm thấy phản ứng của Sóc Ngôn rất không bình thường?
“Hắn đã yêu cái nhân cách giả kia của ta.” Phượng Lại Tà khoanh hai tay trước ngực. Nó đoán rằng nếu như có thể, Sóc Ngôn lập tức sẽ nhào lên cắn chết mình. Ánh mắt của hắn thật hung ác, nhưng ánh mắt hung ác nhường ấy xuất hiện trên người một thiếu niên thì thật không phù hợp.
“Cái gì?!” Tiểu Bạch hoàn toàn bị dọa choáng váng.
“Nhưng mà trước khi ta tỉnh lại, ta đã giết chết nhân cách kia. Cho nên… hắn nghĩ rằng ta giết người hắn yêu”. Chính mình tự giết mình cũng là phạm pháp, còn phải chịu đựng ánh mắt căm ghét của hắn. Phượng Lại Tà nghĩ tới đây liền cảm thấy buồn cười.
Tiểu Bạch hoàn toàn không còn gì để nói, cuối cùng nó cũng đã hiểu vì sao khi nhân cách giả của Tiểu Tà xuất hiện, Sóc Ngôn lại tỏ ra rất thân thiết với cô bé, hơn nữa lúc nào cũng ở bên bảo vệ Tiểu Tà. Lúc ấy hắn đã cảm thấy kì quái, lúc trước mối quan hệ giữa Sóc Ngôn và Tiểu Tà đâu có tốt như vậy. Bình thường quan hệ của họ luôn luôn không nóng không lạnh. Giờ thì hắn đã biết được chân tướng, rốt cuộc cũng hiểu ra sự thân thiện của Tiểu Ngôn dành cho Phượng Lại Tà là từ đâu mà đến rồi.
Nhưng mà, ngay khi Tiểu Bạch muốn nói gì đó với Phượng Lại Tà, Sóc Ngôn lại biến thân thành một con sói màu vàng. Ngoại trừ màu lông, hình dáng của hắn cùng với Tiểu Bạch căn bản là giống nhau như đúc.
“Ta sẽ không cùng các ngươi trở về. Nếu còn coi ta là anh em thì hãy giúp ta chuyển lời xin lỗi đến đại ca. Ta đi.” Kim lang há mồm thật lớn, âm thanh phát ra lại là giọng nói của Sóc Ngôn. Sau đó, hắn thừa dịp Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch không kịp phản ứng liền lùi ra sau, thoát li một người một sói.
“Đợi đã…” Tiểu Bạch muốn đuổi theo nhưng bị Phượng Lại Tà ngăn lại.
“Tại sao?” Hắn không hiểu vì cái gì cô bé không cho hắn đem Sóc Ngôn trở về. Ánh mắt Tiểu Ngôn lúc rời đi làm cho hắn lo lắng. Tiểu Ngôn muốn đi nơi nào?
“Ngươi đem hắn trở về chỉ làm cho hắn khó chịu mà thôi. Hắn không còn cách nào đối mặt Daddy cùng đại ca ngươi nữa rồi.” Phượng Lại Tà thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Tiểu Bạch mặc dù hiểu được ý tứ của cô bé, nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên lòng.
“Trở về thôi.” Phượng Lại Tà vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch. Việc cấp bách hiện giờ là phải nhanh chóng trở về bá tước phủ, giải quyết cục diện rối rắm do Tiểu Tà kia để lại.
Haizz, có điều, hy vọng Daddy đại nhân sẽ không tức giận quá mức, bằng không….
Cái mông của nó a…
Phượng Lại Tà cùng Tiểu Bạch trở lại phủ bá tước thì liền nhìn thấy Hồ Tư phiền não đi qua đi lại trước cửa chính. Khi hắn nhìn thấy Phượng Lại Tà trên lưng Tiểu Bạch thì trong mắt lóe ra chút kinh ngạc, nhưng hắn vẫn rất lễ phép chào hỏi: “Tiểu thư”.
“Daddy ở đâu?” Xoay người nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà vội vã hỏi.
“Chủ nhân ở trong phòng” Hồ Tư đáp.
“Con đi tìm Daddy” Phượng Lại Tà gật đầu. Vừa chuẩn bị chạy đi thì bị Hồ Tư gọi lại. Gương mặt già nua của hắn lúc này có vẻ hơi lo lắng: “Tiểu thư, chủ nhân bây giờ tâm trạng rất kém, tiểu thư hãy cẩn thận một chút.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại làm Phượng Lại Tà trợn to hai mắt. Nó cắn môi, trong lòng thầm mắng chính mình, thật sự là tự mình hại mình, không có chuyện gì lại tự đâm đầu vào rắc rối. Phượng Lại Tà gật đầu, sau đó liền vội vội vàng vàng xông tới cửa phòng Phượng Lại. Khi đã tới trước cửa phòng, Phượng Lại Tà vội vã phanh lại, bàn tay nhè nhẹ xoay tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra, nhô đầu vào nhìn.
Bên trong căn phòng bị bóng tối bao trùm, không hề có ánh đèn, cũng không có lấy một tia sáng.
“Daddy, con đã trở về”. Rón rén bước vào phòng, Tiểu Tà mò mẫm tiến lên phía trước trong bóng tối, không cẩn thận vấp phải một vật gì đó làm cho nó thiếu chút nữa là té ngã. Ngay sau khi nó vừa mới đứng vững, một đôi mắt màu tím bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nó.
“Daddy.” Bóng tối trong căn phòng làm cho Phượng Lại Tà chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt màu tím đang phản chiếu những tia sáng băng giá lạnh lẽo đủ để máu trong người mình đông lại. Tuy vậy, Phượng Lại vẫn không nói lời nào, chỉ có đôi mắt không vui nhìn chằm chằm vào Phượng Lại Tà.
Tiểu Tà chớp chớp mắt, thở vào một hơi thật sâu, sau đó bất chấp tất cả bổ nhào về phía trước, chui vào trong lồng ngực không thể quen thuộc hơn này.
“Daddy, không được nhìn con như vậy”. Ánh mắt Daddy thật lạnh, thật xa lạ. Daddy xin đừng dùng ánh mắt lạ lẫm như vậy nhìn nó, nó rất khó chịu. Daddy của nó khi nhìn nó, trong mắt vĩnh viễn đều là dịu dàng thương yêu.
“Tiểu Tà”. Cái ôm chủ động của Phượng Lại Tà đánh thức Phượng Lại, hai tay của hắn chậm rãi đưa lên.
Là nó? Tiểu Tà của hắn đã trở lại?
“Daddy, là ta. Tiểu Tà đáng yêu của người đã trở lại rồi”. Nũng nịu đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực Phượng Lại, cô bé tham lam hưởng thụ mùi vị chỉ thuộc về mình.
“Tiểu Tà, con trở lại rồi?”. Giọng nói lạnh lùng ngàn năm không đổi trong nháy mắt xuất hiện vết nứt. Phượng Lại thậm chí không dám dùng tay ôm Tiểu Tà vào ngực. Hắn thật sợ đây chỉ là ảo giác, có phải là đến khi hắn ôm lấy Tiểu Tà cũng là lúc hắn phát hiện ra rằng trong ngực hắn chỉ có không khí?
“Daddy, người không cần tức giận, người ta cũng không phải cố ý muốn thương tổn người”. Phượng Lại Tà ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy áy náy. Có trời đất chứng giám, người mà nó không muốn tổn thương nhất là Daddy, vậy mà chỉ vì một sai lầm ngu xuẩn như vậy mà làm cho daddy buồn. Nó hiện tại rất hối hận, nếu biết trước như vậy, vào nửa năm trước, khi nó vừa khôi phục nhân cách thật thì liền giết nhân cách giả kia. Như vậy tất cả mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra.
“Tiểu Tà, thật là con” Đôi mắt màu hổ phách trong bóng đêm cực kì chói mắt, đáy mắt nó tràn đầy áy náy, không còn vẻ hoảng sợ cùng chống cự.
Đây là ánh mắt của cô bé, chỉ có Tiểu Tà của hắn mới dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn.
“Daddy, người là đồ ngốc sao? Sao lại không thể nhận ra người ta?” Oán giận chỉ chỉ vào lồng ngực Phượng Lại, Tiểu Tà bất mãn nói, nhưng chỉ một giây sau nó liền bị hai cánh tay ôm thật chặt, sức lực mạnh mẽ chưa bao giờ nó cảm thụ được, dường như đối phương muốn đem nó khảm vào thân thể của mình, mạnh mẽ đến mức làm cho nó cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Daddy…” Phượng Lại Tà đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào. Nó cảm thấy đầu của Daddy đang chôn ở cổ của nó, da thịt lạnh lẽo dán lên làn da nó. Trong bóng đêm, Phượng Lại yên lặng ôm Tiểu Tà vào ngực, cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy làm cho hắn cảm thấy hô hấp cũng trở nên trắc trở.
Chỉ cách đây không lâu, khi Tiểu Tà cùng Sóc Ngôn rời khỏi phủ bá tước, khi Tiểu Tà vì Sóc Ngôn mà ra tay cắn hắn, hắn dường như không còn cảm nhận được gì nữa, mọi phẫn nộ, mọi cảm giác đều dường như tan thành mây khói khi nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt cô bé. Loại cảm giác này, hắn khó mà miêu tả được. Hắn đã sống trên cõi đời này thật lâu, nhưng vẫn không thể miêu tả loại cảm giác làm cho người ta phát điên kia, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn nuốt trái tim hắn.
“Daddy, con đã trở lại, Tiểu Tà của người đã trở lại”. Mũi nghèn nghẹn, nước mắt không hiểu vì sao cứ liên tục chảy ra, sự im lặng của daddy làm cho Phượng Lại Tà dâng lên nỗi bi thương, trái tim giống như bị người ta bóp chặt. Nó vươn cánh tay mảnh khảnh của mình ôm lấy cổ Phượng Lại, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của hắn.
Một giọt… Hai giọt…
Chất lỏng nóng bỏng chảy xuôi xuống gò má cô bé, lăn trên sườn mặt Phượng Lại.
Chợt một đôi tay mạnh mẽ đặt lên gương mặt Tiểu Tà, đôi môi băng giá hung hăng hôn lên làn môi cô bé, giày xéo đôi môi mềm mại giống như mang theo cuồng phong bão táp, Phượng Lại gần như thô bạo đặt nụ hôn lên môi Tiểu Tà, chiếm đoạt tất cả mùi vị thuộc về cô bé. Đuổi theo chiếc lưỡi mềm, điên cuồng quấn lấy, hận không thể nuốt chiếc lưỡi của cô bé vào, ngang ngược chiếm giữ tất cả.
“A…” Tiếng ngâm khe khẽ phát ra, Phượng Lại Tà vô lực dựa vào người Phượng Lại, hơi khép lại đôi mắt đang mông lung ngấn nước, trước mắt bóng tối vẫn bao trùm không gian, thân thể lại cảm giác được tình cảm mãnh liệt mà Daddy mang đến.
Trong bóng tối, chỉ còn nghe được tiếng thở và âm thanh hôn nhau của đôi lứa.
Bàn tay đang mơn trớn gương mặt cô bé chậm rãi dời xuống chiếc cổ mảnh khảnh, đẩy vai áo ra, chạm vào xương quai xanh của cô bé.
Chiếc váy ngủ màu trắng bị xé rách, dần dần rớt xuống.
Da thịt cô bé bại lộ trong không khí, cảm nhận hơi lạnh táp vào. Một bàn tay của hắn mơn trớn sau lưng cô bé, dần dần chạm vào ngực Tiểu Tà.
“A…” Phượng Lại Tà mẫn cảm run lên, trong miệng tràn ngập mùi vị của Daddy, toàn thân bị ngang ngược đòi lấy, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không biết phải làm thế nào, chỉ đành lúng túng phối hợp theo hành động của Phượng Lại.
Phượng Lại rời khỏi đôi môi cô bé, đầu lưỡi liếm qua vành tai, làm Phượng Lại Tà khẽ run lên. Đôi môi khẽ mở ra sau khi lấy lại được tự do, từ đó tràn ra tiếng rên rỉ.
“Daddy…” Phượng Lại Tà có chút khẩn trương, lại thêm chút sợ hãi. Bây giờ cái gì nó cũng không biết, đầu óc đã mất đi khả năng tư duy.
Phượng Lại nhẹ nhàng hôn lên từng góc của cơ thể, bắt đầu từ chiếc cổ mảnh khảnh kéo xuống, hôn lên làn da trắng như tuyết của cô bé. Thân thể Tiểu Tà thoang thoảng tỏa ra hương vị ngọt ngào làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
“A…!” Cảm thấy cánh hoa trước ngực chưa từng được chạm vào nay lại bị người cắn nhẹ, Tiểu Tà vô lực run rẩy, đôi tay vô thức ôm lấy Phượng Lại.
Hàm răng lúc nhẹ lúc nặng giày xéo quả đào không có chút phòng bị làm cho Phượng Lại Tà nhịn không được thở hổn hển. Hai tay hắn cũng liên tục mơn trớn từng tấc da thịt quen thuộc.
Vòng eo mảnh khảnh, đôi mông no tròn, hai chân thon dài… Mỗi một chỗ đều lưu lại dấu vết bàn tay hắn đi qua.
“A…” Hàm răng của hắn bỗng nhiên khẽ dùng sức làm cho Phượng Lại Tà phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm chế. Nó cảm thấy toàn thân nóng bỏng như ở trên lửa nóng. Theo đôi tay của Phượng Lại, độ nóng của ngọn lửa ngày càng tăng lên.
Tiếng ngâm nga còn chưa chấm dứt, miệng của cô bé lại một lần nữa bị người chiếm đoạt một cách thô lỗ. Đôi môi lạnh lẽo không chút lưu tình chiếm lấy mỗi một tấc trong miệng Tiểu Tà. Cô bé cảm thấy hô hấp của mình lại trở nên khó khăn, hai tay vô lực vịn lấy cổ Phượng Lại, thậm chí cả người cũng tựa vào ngực hắn.
“A.” Đúng lúc này, cô bé được ôm ngang lên, sau đó nhẹ nhàng đặt trên chiếc giường lớn.
Ở nơi này, Phượng Lại Tà chỉ thấy được một đôi mắt bị tình dục chiếm cứ toàn bộ.