Sau khi chọn được top người đứng đầu thì trận đấu chính thức của “Võ đạo đại hội” bắt đầu. Phong vân hội tụ, vị tuyển thủ của các tộc mang vinh quang trong lòng bước vào trận chung kết.
Cuộc tuyển chọn đầu tiên chia làm mười tổ, một đấu một tiến hành tranh tài.
Mà top ba Minh Hoàng, Đệ Nhị và Phượng Lại cũng là lần đầu tiên chân chính tham gia “Võ đạo đại hội” lần này. Tất cả mọi người đều khẩn cầu bản thân mình trong trận đấu này sẽ không gặp ba người họ.
Tuy nhiên, sau khi lần rút thăm này kết thúc, dưới những tiếng thở dài, ba đối thủ được chọn làm “người may mắn” chỉ có thể oán giận ông trời lại có lòng tốt như vậy, cư nhiên để cho bọn họ ở trận đầu tiên trong top đã gặp được đối thủ trung cấp.
Trong đại hội, Phượng Ca vừa lấy được thẻ trúc của mình, nhìn thấy số “” ở bên trên thì phiết phiết miệng đi xuống cầu thang, tiến đến bên cạnh Phi Mặc: “Ngươi chọn trúng ai?”
Từ sau khi rút được thẻ trúc của mình hắn vẫn đứng ngẩn người ở phía dưới, Phượng Ca sớm đã phát hiện ra điều bất thường của hắn liền dứt khoát chạy tới nhìn xem một chút. Đến khi Phượng Ca ghé vào trên vai hắn, nhìn thấy số thẻ của hắn thì thiếu chút nữa bị một hơi nghẹn chết.
“Khụ khụ, không phải chứ! Cái người này sao lại may mắn như vậy?”
Đệ Nhị.
Trên thăm của Phi Mặc có ghi số “”, mà dựa theo quy định của đại hội, thứ tự của top ba trong đại hội trước được rút một cách ngẫu nhiên.
Thẻ trúc trong tay Phi Mặc là người của phương Tây Ma tộc – Quốc sư Đệ Nhị.
Phi Mặc trầm mặc nắm lại thẻ trúc trong tay, trên mặt một mảnh phiền muộn.
Cho dù là ai cũng không muốn trong cuộc tranh tài đầu tiên thì gặp phải top lần trước, nếu gặp phải vậy không khác gì tuyên bố tử vong trước thời hạn.
“Không biết đối thủ của Minh Hoàng và Phượng Lại là ai?” Phượng Ca nâng mắt nhìn ba người trên đài cao ngồi cạnh bàn rút thăm. Quả nhiên thứ tự bất đồng thì đãi ngộ cũng bất đồng, bọn họ ngay cả rút thăm cũng được giản lược, chỉ còn chờ tên nào xui xẻo bị đưa lên cửa mà thôi.
“Là ta.” Bỗng nhiên Nhị hoàng tử của bộ tộc Vũ Linh sắc mặt khó coi xuất hiện bên người Phượng Ca, khuôn mặt xanh mét giống như bó rau.
Phượng Ca nhìn thẻ trúc trong tay hắn, trong đó là con số “” đỏ chót, vì vậy không khỏi lộ ra vẻ mặt đồng cảm. Hắn vươn tay ra vỗ vỗ bả vai Nhị hoàng tử.
“Nén bi thương.” Nếu như nói Phi Mặc đấu với Đệ Nhị là bi kịch, như vậy Nhị hoàng tử đấu với Minh Hoàng quả thực chính là phim kinh dị.
Nhị hoàng tử nuốt nuốt nước miếng, hắn có thể tuyên bố bỏ quyền thi đấu hay không?
“Nhị ca.” Phi Vũ đi tới bên người Nhị hoàng tử, lúc này trong tay đang cầm thẻ trúc của mình.
Nhị hoàng tử cười khổ nhìn hắn.
“Các anh có biết số là ai không?” Bỗng nhiên một thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên. Phượng Ca vừa nghe thấy “số ” liền biết đối thủ của đối phương chính là Phượng Lại. Hắn vừa xoay người muốn an ủi “người may mắn” này thì lại bị khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt dọa cho hoảng sợ.
“Tiểu Tà?!! Tại sao em lại ở chỗ này?” Phượng Ca kinh ngạc nhìn Phượng Lại Tà, người vốn không nên xuất hiện tại nơi này. Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, trong tay của cô nhóc lại có thẻ trúc có số “”.
Phượng Lại Tà chớp chớp đôi mắt xinh đẹp. Ở trong đám đông tuyển thủ, dáng người của cô nhóc lại càng thêm nhỏ gầy, dường như chỉ cần sơ ý một chút cũng sẽ bị chôn vùi trong biển người mênh mông.
Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, Phượng Lại Tà cúi thấp đầu xuống, một đôi mắt to ngước lên nhìn Phượng Ca: “Người ta không thể đến sao? Anh còn chưa nói cho em biết số là ai?”
Ngoài cửa hình như không ghi quần chúng không được đi vào? Huống chi nó là người nhà, không phải người xem.
“Tiểu Tà, sao em lại có thẻ trúc này?” Phượng Tê vẫn đứng một bên trầm mặc không nói, sau khi phát hiện ra Tiểu Tà thì lấy đi thẻ trúc trên tay cô nhóc, nhíu mày hỏi.
Tiểu Tà không phải tuyển thủ, tại sao có thể có được vật này.
Phượng Lại Tà vô tội nhún nhún vai, xoay người chỉ chỉ lối vào: “Em mới vừa tiến vào đã thấy một đại thúc mặt xanh mét vứt trên mặt đất.” Nó chỉ là tiện tay nhặt lên cũng không tính là phạm luật đi, nó còn rất là bảo vệ môi trường đấy.
“Người kia đâu?” Phượng Tê kinh ngạc há hốc mồm, việc này sẽ không như hắn tưởng tượng đi.
“Đi rồi ạ, hắn ném đồ xuống liền chạy như bay.” Thiếu chút nữa còn đụng phải nó đấy. Nếu như không phải nó kịp thời tránh ra thì đã đụng phải nó thật rồi. Thật không biết đại thúc kia có việc gì gấp mà chạy nhanh như vậy, giống như bị quỷ đuổi theo.
“Ha ha, người này thật đúng là tự biết rõ mình.” Phượng Ca vừa nghe xong liền cười thật to. Rất dễ nhận thấy, đối phương sau khi biết đối thủ của mình là Phượng Lại thì bị hù, không đánh mà lui. Hắn vốn còn tò mò năm nay không biết có thể phát sinh chuyện như vậy hay không, hôm nay lại xảy ra ngay trước mắt hắn.
“Cái gì vậy, các anh còn chưa nói cho em biết người đứng thứ ba là ai.” Tính bỏ qua vấn đề của nó à?
“Là Phượng Lại.” Phi Vũ híp mắt nhìn về phí nam tử tao nhã, lạnh lùng, tuyệt mỹ trên đài cao.
Cái gì? Là daddy?? Phượng Lại Tà lần này hiểu được vẻ mặt của người kia vì sao lại khó coi như vậy. Thì ra đối thủ của hắn là daddy, khó trách hắn muốn bỏ chạy, không chạy chẳng lẽ ở lại để bị daddy đánh cho răng rơi đầy đất hay sao?
Trong lúc mọi người còn đang cười đùa, đáy mắt Phượng Tê lại hiện lên một tia sáng. Hắn âm thầm nắm chặt thẻ trúc có số “” trong tay.
“Thật có lỗi, ta so với cô càng cần nó hơn.” Bỗng nhiên Phi Vũ từ phía sau Phượng Tê tiến lên, thân thủ linh xảo đoạt đi thẻ trúc trong tay Phượng Tê.
“Ngươi!” Phượng Tê cả kinh, không nghĩ tới chính mình trong lúc nhất thời không cảnh giác lại để cho đối phương đoạt đi thẻ trúc.
“Kính xin Phượng Tê điện hạ thành toàn.” Phi Vũ híp mắt, hai tay chắp lại làm lễ. Hắn không biết vì sao Phượng Tê muốn sớm đấu một trận với Phượng Lại. Nhưng hắn lại rất rõ mục đích mình tham gia trận đấu lần này, chính là báo thù cho Tam ca. Cho dù hắn biết bản thân mình có thể không phải là đối thủ của Phượng Lại, thế nhưng về tình về lý hắn cũng phải thử một phen. Nhưng hắn không dám đảm bảo sẽ gặp được Phượng Lại trước khi gặp phải Minh Hoàng hoặc Đệ Nhị. Một khi cùng hai người này giao thủ, chỉ sợ chính hắn sẽ bại trận, như vậy ý nghĩa của lần thi đấu này sẽ hoàn toàn mất đi.
Phượng Tê kinh ngạc nhìn Phi Vũ. Hắn biết ân oán giữa bộ tộc Vũ Linh và Phượng Lại nên cũng biết rõ sự lo lắng của Phi Vũ. Lo lắng của Phi Vũ cũng là một trong những lo lắng của hắn, cho nên hắn cũng không dự định nhường cơ hội ngàn năm có một này.
Dù sao, nếu như hắn nhất định phải hoàn thành nó, như vậy để tất cả việc này nhanh chóng kết thúc đi thôi.
“Thật xấu hổ, Phi Vũ điện hạ, yêu cầu của ngài ta không thể đáp ứng.” Ánh mắt Phượng Tê khẽ đổi, thân thể tiến đến đoạt lấy thẻ trúc trong tay Phi Vũ.
Trận chiến này là không thể tránh được, thay vì tiếp tục dông dài, không bằng để hắn đối mặt với nó vào hôm nay. Hắn biết phía sau vẫn có cặp mắt chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của hắn, mọi lúc mọi nơi hắn đều bị giám thị.
Phi Vũ sao có thể đơn giản như vậy chịu nhường lại thẻ trúc. Ngay lập tức hắn xoay người một cái né tránh cánh tay của Phượng Tê, đồng thời triển khai đôi cánh bay về phía không trung trên đại sảnh.
“Phượng Tê, không được…” Phượng Ca lo lắng, còn chưa nói hết câu Phượng Tê đã dùng sức đuổi theo.
Hai người trên khoảng không hội trường to lớn ngươi truy ta đuổi, rất nhanh dẫn đến sự chú ý của mọi người.
“Chuyện gì xảy ra?” Đại trưởng lão đang ở trên đài chủ trì rút thăm liền trừng mắt nhìn hai bóng dáng đang tranh đấu giữa không trung, không vui nhăn mày lại.
Phượng Tê khi nào lại không biết chừng mực như vậy, lại có thể dưới ánh mắt chăm chú của mọi người tranh đấu với Hoàng tử của tộc khác, thật là không biết đến đại cục rồi.
Xếp thành một hàng ngồi bên cạnh bục rút thăm, Minh Hoàng, Đệ Nhị và Phượng Lại đều có vẻ mặt lạnh nhạt nhìn chăm chú vào sự việc trước mắt.
Tuy nhiên tầm mắt của Phượng Lại rất nhanh di chuyển đến bóng dáng nho nhỏ bị che mất hơn phân nửa phía dưới đài.
Tiểu Tà đến khi nào? Khẽ nhíu mày, ngày hôm qua trận chiến giữa hắn và Phượng Tê đã ảnh hưởng tới phong ấn trên người cô nhóc, hơn nữa độc tố trên người cô nhóc vẫn chưa hết nên hắn để cô nhóc ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Như thế nào hắn chân trước vừa đi, cô nhóc này chân sau đã theo sát mình.
Cảm thấy có chút đau đầu, hắn lo lắng với thân thể cực kỳ không ổn của cô nhóc hiện nay sẽ xảy ra tình huống bất ngờ.
Lạnh lùng đứng lên, Phượng Lại không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đại trưởng lão bước xuống cầu thang, bất ngờ xuất hiện phía sau Phượng Lại Tà.
“Sao lại tới đây?” Một tay kéo lấy cô nhóc ôm vào trong lòng, vì cô nhóc che chở những người bên cạnh do chen đẩy mà va vào.
“Daddy.” Âm thầm le lưỡi, bên tai vẫn quanh quẩn lời dặn dò buổi sáng của daddy muốn nó ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép chạy loạn. Thế nhưng daddy vừa mới bước ra khỏi phủ Bá tước, nó cũng đã vội vàng không kịp mặc quần áo rửa mặt chải đầu, để cho Hồ Tư gia gia chuẩn bị xe ngựa chạy tới hội trường tham gia náo nhiệt.
“Người ta nhớ daddy nha.” Daddy thông minh sẽ không làm khó đòn sát thủ này của nó chứ. Nũng nịu duỗi hai cánh tay ôm lấy hông hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực rộng lớn cọ tới cọ lui như con mèo nhỏ.
Phượng Lại ngay cả bất mãn có lớn hơn nữa thì dưới sự nũng nịu của cô nhóc cũng trở thành hư không. Bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy bả vai cô nhóc nhìn về phía mọi người đang ngửa đầu xem cuộc chiến.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lúc trước trên đài cao hắn cũng không quản nhiều như vậy. Hiện tại nếu đã xuống dưới thì hỏi một chút cũng không sao, nếu không thật đúng để cho Phượng Tê và Phi Vũ ở trước mặt mọi người trình diễn tiết mục “ngươi truy ta đuổi”?
“Mâu thuẫn giữa những đứa trẻ” Phượng Ca hai tay ôm ngực, vẻ mặt thú vị nhìn hai bóng dáng giữa không trung, đáy mắt có chút ý cười.
“Daddy, daddy rất lợi hại nha. Con thấy đại thúc kia rút được thẻ trúc số “” liền trực tiếp vất xuống, trở về thu thập hành lý chuẩn bị về nhà nấu cơm đấy.” Phượng Lại Tà cười hì hì báo cáo tất cả những gì mình đã nhìn thấy.
Phượng Lại nhíu nhíu mày. Theo như lời nói của Tiểu Tà, như vậy cuộc so tài đầu tiên của mình chẳng phải là không đánh mà thắng?
“Daddy, Tê Tê cùng Tiểu Vũ có phải là đặc biệt sùng bái daddy không. Bọn họ cư nhiên tranh đoạt thẻ trúc mà đại thúc kia vứt xuống, có phải muốn đợi thẻ trúc daddy dùng xong gom thành một đôi cất giấu hay không?” Chớp chớp mắt to “vô tâm” nói ra mục đích của hai người kia. Nó cũng không có ý gì khác nha, chỉ là cảm thấy kiêu ngạo vì daddy thôi, cư nhiên lại có khí chất thần tượng.
Đáy mắt Phượng Lại bỗng nhiên hiểu ra cái gì, một bàn tay khẽ nâng lên, nhẹ nhàng phất một cái, hai bóng dáng giữa không trung bỗng nhiên mất đi tất cả sức nâng, trong nháy mắt liền rơi xuống.
“A!!”
Kêu lên một tiếng đau đớn, Phi Vũ đang cảm thấy kỳ quái chính mình tại sao đang bay thật tốt lại có thể bị rơi xuống thì một đôi giày da liền xuất hiện trước mặt hắn.
“Phi Vũ hoàng tử, ngài có thể trả lại thẻ trúc số “” rồi.” Phượng Lại ôm lấy Tiểu Tà chẳng biết khi nào đã xuất hiện trước mặt Phi Vũ. Hắn lạnh lùng vươn tay ra đoạt lấy thẻ trúc trong tay Phi Vũ.
Chiếu theo lệ cũ của đại hội, nếu như đối phương bỏ cuộc, như vậy người còn lại sẽ không đánh mà thắng, trực tiếp tiến vào vòng sau.
Phượng Tê rớt xuống một bên cau mày, trơ mắt nhìn Phượng Lại lấy lại thẻ trúc số “”, một tay nhẹ nhàng bẻ gãy vất vào thùng rác.
Đáy mắt Phượng Tê cực kỳ phức tạp.
“Không cần miễn cưỡng chính mình.” Bỗng nhiên có một âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được vang lên bên tai hắn, một cánh tay khác khoác lên vai hắn.
“Hoàng huynh…” Kinh ngạc quay mặt sang, Phượng Tê đối diện với đôi con ngươi màu đỏ của Phượng Ca. Nét cười trong cặp mắt kia đã hoàn toàn biến mất, trong đó chỉ còn thương xót cùng…. bi thương?
“Được rồi, lấy lại thẻ trúc của em, nếu như trong trận đấu tiếp theo anh không nhìn thấy em, anh chính là không khách khí cười nhạo em.” Trong nháy mắt, một nụ cười vô lại hiện lên trên gương mặt ngả ngớn của Phượng Ca, một tay hắn kéo Phượng Tê lên, cố làm ra vẻ tùy ý vỗ vỗ bả vai hắn.
Hoàng huynh.
Phượng Tê ngơ ngác nhìn bóng dáng Phượng Ca xoay người rời đi. Thân hình cao lớn làm cho lòng hắn cảm nhận được ấm áp mà trước đó chưa từng có. Phượng Tê nhăn mày lại, ảm đạm cúi đầu.
Hắn đã không thể quay đầu.
Hoặc là, cho tới bây giờ hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác.
“Daddy.” Phượng Lại Tà ngơ ngác bị Phượng Lại ôm tới trên đài cao, Phượng Lại ngồi xuống đồng thời đặt Phượng Lại Tà ngồi trên đùi mình, tức thì hai người trở thành tiêu điểm trong đám đông.
Ở trong top , một bé gái nhỏ nhắn ngồi trong lòng Phượng Lại – người được cho là lãnh mạc thờ ơ nhất. Điều này làm cho mọi người cảm thấy hết sức khiếp sợ.
“Daddy…” Thượng Đế a, daddy từ lúc nào thì trở nên cao ngạo như vậy rồi. Lại có thể nghênh ngang ôm nó ngồi ở vị trí dễ làm người khác chú ý như vậy, nó cảm thấy chính bản thân mình bị những ánh mắt tìm tòi nướng đến khét rồi.
“Con không mang theo Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu Bạch?” Ánh mắt lạnh lùng của Phượng Lại rơi trên bả vai của cô nhóc, trên đó không có bóng dáng của Sí Viêm, phía sau lại càng không có bóng dáng của ngân lang, khẩu khí dần dần trở nên lạnh lẽo
Một mình chạy đến đây? Lá gan của cô nhóc đúng là càng ngày càng lớn, chẳng lẽ không sợ bản thân sẽ gặp phải nguy hiểm sao? Nếu như hắn nhớ không nhầm, kẻ lần trước đã bắt cóc cô nhóc – Mục Đồ - người của Lang tộc cũng tiến vào top . Mục Đồ là kẻ âm ngoan tàn nhẫn, thủ đoạn sắc bén nham hiểm, đối với sỉ nhục lúc trước Tiểu Tà mang tới cho gã, chỉ sợ gã đã sớm hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ cần có cơ hội, hắn tin rằng Mục Đồ nhất định sẽ không bỏ qua Tiểu Tà.
Hiện nay gã còn kiêng dè là vì gã đang ở trên địa bàn Huyết tộc. Hơn nữa tại thời điểm trước, lần đầu tiên gã và Tiểu Tà gặp nhau tại Huyết tộc, gã cũng đã biết được Tiểu Tà lúc đó đã trở thành vị hôn thê của Hỏa Đề. Một là gã e ngại thân phận Bá tước Huyết tộc của hắn, hai là bởi vì thân phận Tam hoàng tử Ma tộc của Hỏa Đề cũng khiến Mục Đồ có điều cố kỵ. Thế nhưng như vậy cũng không có nghĩa là, gã sẽ không lợi dụng thời điểm hắn và Hỏa Đề không đề phòng mà không làm hại Tiểu Tà.
Hắn chưa bao giờ cho rằng Mục Đồ là loại người hiểu được thời thế mà bỏ qua mục đích của mình.
Chu cái miệng nhỏ nhắn, Phượng Lại Tà cảm thấy bản thân mình cực kỳ vô tội.
“Daddy, không phải người ta không muốn mang chúng nó theo, là chính bản thân chúng nó không muốn đi nha.” Nó cũng không nói sai cái gì nha. Chẳng qua là nó đã sớm buộc cái đuôi của bọn chúng vào sợi dây đèn trần mà thôi, thế mà hai tên nhóc này lại quỷ khóc thần gào cả đêm. Lại nói nó cũng đã rất nhân từ rồi, còn chưa có làm tổn thương đến “địa phương yếu ớt” nhất của bọn chúng, chẳng qua cũng chỉ là cái đuôi mà thôi, để cho nó chơi đùa một chút hẳn cũng không phải là vấn đề lớn lao đi.
Dĩ nhiên là nó không phải vì muốn cố ý bỏ qua chúng nó mà làm như vậy nha! Thực sự là “ không phải” nha!!!
Đáy mắt Phượng Lại lóe ra ánh sáng không tin tưởng. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được, cô nhóc này, lại đang kiếm cớ.
“Ha ha, Tiểu Tà tiểu thư khỏe chứ.” Ngồi bên cạnh Phượng Lại, Đệ Nhị thân mật quay sang chào hỏi. Nụ cười trên mặt như ánh trăng ôn hòa, đôi mắt không hề có tiêu cự nhìn Tiểu Tà trong lòng Phượng Lại.
“Đệ Nhị quốc sư, xin chào.” Thật vất vả mới có người giải vây, Phượng Lại Tà dĩ nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, quản hắn có nhìn thấy hay không. Nụ cười của cô nhóc rực rỡ, dường như có thể xua tan mọi lo lắng trên mặt.
“Daddy, con nói cho daddy biết nha. Tại bữa tiệc chúc mừng lần trước, Đệ Nhị quốc sư đã xem bói cho con nha.” Nói sang chuyện khác! Nói sang chuyện khác! Nó sẽ không để cho daddy nắm mãi cái đuôi của nó không tha. Quản Đệ Nhị quốc sư xem bói có kết quả hay không, trước cứ dời lực chú ý của daddy sang chuyện khác rồi hãy nói.
Ngay khi Phượng Lại Tà vừa nói xong là lúc sắc mặt của Phượng Lại cùng Đệ Nhị đều khẽ thay đổi. Sự thay đổi kia nhỏ đến mức không ai có thể nhận thấy.
“Xem bói ư? Không biết kết quả như nào?” Phượng Lại híp mắt nhìn về phía Đệ Nhị. Hắn và Đệ Nhị đã từng nhiều lần gặp mặt riêng tư, nhưng lại chưa từng nghe nói đến chuyện này.
Hơn nữa…
Hắn biết rõ năng lực xem bói của Đệ Nhị. Một khi Đệ Nhị đã xem bói cho Tiểu Tà, như vậy, thân thế và tất cả những gì liên quan đến Tiểu Tà, chẳng lẽ hắn lại không biết rõ toàn bộ.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, sắc mặt Đệ Nhị có chút mất tự nhiên. Hắn cảm giác được, trên người Phượng Lại đang truyền đến một luồng khí lạnh.
Chỉ sợ bản thân mình tự ý xem bói cho Phượng Lại Tà đã chạm đến cấm kỵ của Phượng Lại.
Đệ Nhị lập tức cười cười, hắng giọng nói: “Đệ Nhị bất tài, không thể thấy được kết quả quẻ bói của Tiểu Tà tiểu thư.” Xem ra, ý nghĩa của Phượng Lại Tà đối với Phượng Lại quả nhiên có sự khác biệt. Đây cuối cùng là điểm khác biệt, hay là còn chuyện gì khác. Chỉ sợ ngay cả hắn cũng không thể thăm dò.
“Hả? Vậy thực sự là đáng tiếc, cư nhiên lại có người Đệ Nhị quốc sư không thể nhìn thấy?” Đáy mắt Phượng Lại có ý cười lạnh. Nếu như hắn tin lời nói của Đệ Nhị, như vậy hắn không phải là Phượng Lại.
“Đúng vậy, Đệ Nhị bất tài.” Thản nhiên thừa nhận, Đệ Nhị cũng không ngại lãnh ý trong giọng nói của Phượng Lại. Dù sao cũng là bản thân đường đột hành động, Phượng Lại bất mãn cũng là chuyện đương nhiên.
“Daddy, daddy có thể xem bói hay không? Không bằng daddy xem bói cho con đi?” Kỳ lạ a, tại sao cuộc nói chuyện giữa daddy và Đệ Nhị quốc sư lại làm cho lưng nó cảm thấy ớn lạnh, ngay cả da gà cũng nhịn không được mà xông ra.
Phượng Lại Tà cười hì hì giơ tay ra, nhét bàn tay nhỏ bé của mình vào bàn tay to lớn của Phượng Lại.
Lẽ nào là nó đã hiểu sai rồi sao? Nó cho rằng quan hệ giữa Đệ Nhị quốc sư và daddy hẳn là không tồi, Đệ Nhị quốc sư là một trong số ít người mà daddy ôn hòa đối đãi. Đổi lại là người khác, ngay cả một ánh mắt daddy cũng lười nhìn. Chỉ có đối với Đệ Nhị quốc sư, mặc dù vẫn lạnh lùng như trước nhưng cũng đã tốt hơn nhiều. Nếu so sánh thái độ của daddy với người khác, thì hoàn toàn có thể dùng đến hai từ “thân mật”.
“Ta không biết.” Phượng Lại nắm tay Tiểu Tà nhẹ giọng nói.
“A, lại có chuyện mà daddy không làm được.” Trong mắt trong lòng nó, daddy giống như transformers không gì không làm được.
Phượng Lại cười khẽ, tâm tình bị biểu tình khoa trương của cô nhóc khiến cho tốt lên không ít.
Cô nhóc này, hiện tại ngày càng hiểu được nhìn sắc mặt hắn, biểu tình sống động luôn khiến cho người khác vui vẻ.
“Chờ sau khi võ đạo đại hội chấm dứt, ta sẽ đưa con đến bản địa của mỹ nhân ngư du ngoạn.” Phượng Lại đem quyết định của mình nói cho Tiểu Tà. Dù sao sớm muộn gì cô nhóc cũng sẽ biết, nói cho cô nhóc biết trước để cho cô nhóc có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Tiểu Tà khó có thể tin trừng to đôi mắt. Nó có nghe nhầm hay không? Daddy muốn dẫn nó đi bản địa của mỹ nhân ngư để du ngoạn. Từ khi nó đến Ma giới, lại được daddy đưa đến Huyết tộc đến nay, nó căn bản là chưa từng rời khỏi Huyết vực (khu vực Huyết tộc). Tối đa cũng chỉ là đi dạo ở trong phạm vi Huyết tộc. Hôm nay daddy lại nói cho nó biết, daddy muốn dẫn nó đi đến tộc khác du ngoạn? Nó vui vẻ muốn chết rồi.
Trời xanh a, đất rộng a, tâm tình của daddy sao lại tốt như vậy? Niềm vui tới quá đột ngột làm nó khó có thể tiếp thu nha.
Phượng Lại mỉm cười nhìn Tiểu Tà không chút nào che lấp vui sướng cùng kinh ngạc, nhưng ẩn giấu dưới tử mâu lại là lo lắng nhàn nhạt.
Tiểu Tà không biết bản thân mình trúng độc của dị nhân ngư. Hôm qua hắn ôm cô nhóc ngâm trong máu mỹ nhân ngư, hắn rõ ràng cảm giác được, tác dụng của máu mỹ nhân ngư đối với sự ổn định của độc tố đã chậm đi rất nhiều, thời gian ngâm trong máu lần này đã dài hơn phân nửa so với lần trước.
Nếu như tình huống như vậy vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ máu của mỹ nhân ngư đã không thể áp chế độc của dị nhân ngư trong cơ thể cô nhóc. Thay vì để cho cơ thể của cô nhóc thời thời khắc khắc bị uy hiếp bởi dư độc của dị nhân ngư, không bằng sớm mang cô nhóc đi đến bản địa của mỹ nhân ngư để giải độc, cũng làm cho hắn có thể yên tâm.
Chẳng qua, một số chuyện sẽ được âm thầm tiến hành. Hắn sẽ không để cho cô nhóc biết được tất cả, hắn cũng không hy vọng đáy mắt của cô nhóc vì việc này mà nhiễm vẻ lo lắng.
Hắn muốn đáy mắt cô nhóc vĩnh viễn sinh động, nụ cười so với ánh mặt trời càng sáng lạn hơn.
“Daddy vạn tuế!!” Vui vẻ hoan hô một tiếng, Tiểu Tà cũng không quan tâm hành động của mình có mang lại sự chú ý của mọi người hay không. Nó vui vẻ ôm lấy cổ Phượng Lại, cười giống như một chú mèo nhỏ, khả ái khiến cho người khác yêu thương.
Phượng Lại cũng nhiễm sự vui sướng của cô bé, lo lắng dưới đáy lòng vào giờ khắc này cũng được quét sạch. Xem ra việc làm của mình là không sai, sớm nói cho cô bé biết quyết định này cũng có thể đem đến vui vẻ cho cô bé.
Dưới sự kích động của Phượng Lại Tà, Phượng Lại lạnh nhạt nhìn về phía Đệ Nhị đang ngồi ở một bên.
“Đệ Nhị quốc sư, mời ngài đêm nay tới phủ Bá tước, Phượng Lại có chuyện muốn hỏi.” Mật ngữ từ đáy lòng truyền đến trong đầu Đệ Nhị. Phượng Lại không dấu vết ôm Tiểu Tà, giống như chuyện gì cũng không làm.
Nhận được mật ngữ của Phượng Lại, nụ cười của Đệ Nhị vẫn không thay đổi, nhưng dưới đáy lòng lại không nén được tiếng thở dài. Nên tới thì không thể trốn tránh được.