Ngồi ở trong xe ngựa, Phượng Lại Tà chu cái miệng nhỏ lên, híp lại tròng mắt to nhìn chằm chằm soái ca tóc đen ngồi ở phía đối diện kia, trên khuôn mặt anh tuấn xa lạ nở một nụ cười rất thú vị nhìn Phượng Lại Tà.
Hơi nghiêng người kéo kéo cánh tay Daddy, Phượng Lại Tà hướng về phía Sóc Ẩn le lưỡi một cái. Tiểu Bạch của nó đã không có! Ngân lang vô cùng anh tuấn tiêu sái đẹp trai khí vũ bất phàm cũng không còn!! Hu hu, nó thực sự rất muốn khóc, nó không phải đang nằm mơ? Tại sao tối qua vẫn còn là một con ngân lang soái khí, lại có thể trong một đêm lắc mình một cái đã trở thành một soái ca là hắn? Nó muốn đổi có được hay không? Nó vẫn là yêu thích ngân lang, mà không phải là tên đáng đánh đòn trước mắt.
Tà tà sờ khoé miệng, Sóc Ẩn rất hứng thú nhìn biểu tình kinh ngạc lại mang theo chút uất ức của Phượng Lại Tà. Ngay từ đêm qua hắn cũng đã dự đoán cô nhóc này sẽ bị khiếp sợ, hôm nay cuối cùng cũng đã được thưởng thức vẻ mặt như hắn dự định.
Bỗng nhiên Sóc Ẩn nhô người ra nhích tới gần Phượng Lại Tà, cô nhóc kia lập tức hướng phía ngực Phượng Lại rụt một cái, vẻ mặt đề phòng nhìn hắn. Trong lòng xẹt qua một chút ý cười, cô nhóc này không phải cả ngày lấy khi dễ hắn làm thú vui hay sao? Như thế nào bây giờ nhìn thấy mình biến hình người lại sợ hãi đây?
Mang theo tâm tình trêu chọc, Sóc Ẩn dùng ngón tay kéo kéo cái vòng trên cổ, đây là vật Phượng Lại Tà lúc trước cho hắn cùng với tiểu béo phì kia. Chẳng qua là vật này bền chắc một cách đáng chết, lúc trước hắn mang nó cũng đã thử rất nhiều phương pháp, dùng móng vuốt thử phá cái thứ buồn cười này, nhưng kết quả cuối cùng cũng là thất bại.
“Hiện tại có thể làm phiền em tháo cái vật này xuống không?” Híp lại ánh mắt màu đỏ, đáy mắt Sóc Ẩn hiện lên tia trêu chọc.
“Anh đừng có mơ” Phượng Lại Tà quay về phía hắn le lưỡi, muốn ném cái vòng cổ của nó? Không có cửa đâu! Hơn nữa đó là nó cho bạn học Tiểu Bạch chứ không phải cho hắn.
Sóc Ẩn nhún nhún vai, cũng không để ý cự tuyệt của cô nhóc, dù sao hắn cũng biết được cô nhóc này sẽ không làm theo lời nói của mình.
Trở lại chỗ ngồi, Sóc Ẩn nhìn Sí Viêm đang ngồi bên cạnh mình quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Trên người của người này có mùi vị hắn quen thuộc, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không nghĩ ra, cỗ khí tức kia là từ đâu mà đến.
“Anh đã làm gì Tiểu Bạch nhà người ta rồi?”
Bỗng nhiên tiếng chất vấn của Phượng Lại Tà truyền đến từ trong đầu, Sóc Ẩn kinh ngạc nhìn Phượng Lại Tà vẫn chu cái miệng nhỏ nhắn biểu thị mình đang rất là bất mãn. Cô nhóc lại dùng tâm linh cảm ứng, trong lòng không khỏi cười khẽ.
"Không phải anh đang ngồi trước mặt em sao?” Không thể là giả được, hắn chính là con ngân lang anh tuấn đẹp trai kia.
“Anh là người”. Mái tóc màu đen, ánh mắt màu đỏ, cần cổ màu đồng.
“Anh là lang nhân”. Đây vốn là hình người của hắn, khi hắn một lần nữa ở trong gương nhìn thấy hình người của bản thân, trong lòng không khỏi có cảm giác tương phùng. Không biết đã bao lâu hắn không gặp lại chính mình như vậy, đã bao lâu không dùng thanh âm của người để nói chuyện.
“Anh trả Tiểu Bạch lại cho em”. Hu hu, Tiểu Bạch đáng thương của nó, có phải về sau nó sẽ không gặp lại Tiểu Bạch nữa? Trong lòng không nhịn được cảm thấy chua xót, mặc dù mình cả ngày ức hiếp bóc lột nó, nhưng là tận sâu đáy lòng nó vẫn là rất yêu thích Tiểu Bạch nha.
“Anh không có mất...” Sóc Ẩn cảm thấy nhức đầu, hắn phải giải thích tất cả cho cô nhóc như nào đây? Hắn vẫn là hắn, chẳng qua là bề ngoài thay đổi, hơn nữa hắn chỉ là khôi phục tất cả những gì hắn có. Như vậy mà thôi.
Con ngươi màu đỏ nhìn về phía Phượng Lại đang ở bên cạnh Phượng Lại Tà nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt tuyệt mỹ kia vẫn lạnh lùng như cũ. Ánh mắt của hắn khẽ căng thẳng, hai tay bên người nắm chặt. Trong đầu hiện lên lời nói của Phượng Lại không khỏi hít sâu một hơi, trong mắt càng thêm bén nhọn.
Xe ngựa xóc nảy đến gần hội trường võ đạo đại hội, Phượng Lại mở mắt, một đôi mắt màu tím nhàn nhạt quét qua Sóc Ẩn phía đối diện.
“Lập tức sẽ đến, Linh” Ngữ điệu lạnh lùng không chút phập phồng nhắc nhở Sóc Ẩn thân phận lúc này của hắn.
“Linh?” Phượng Lại Tà lặp lại cái tên vốn thuộc về sư phụ, chớp chớp mắt to ngước nhìn chiếc cằm tinh tế của Daddy, lại nhìn nhìn Sóc Ẩn.
Sóc Ẩn sau khi nghe Phượng Lại nói chuyện thì đeo chiếc mặt nạ lên, che khuất dung mạo anh tuấn của mình.
“Vâng” Đeo lên chiếc mặt nạ này, hắn là một trong số tuyển thủ Đông phương Huyết tộc - Linh.
Đại ca của mình - Sóc Li đã từng là nhân vật này.
Linh, một người không tồn tại, một chiếc mặt nạ bất kì kẻ nào cũng có thể mang. Đeo nó lên, chính là Linh.
“Daddy, người để Tiểu Bạch thay thế sư phụ thi đấu?” Phượng Lại Tà cuối cùng cũng hiểu sự việc là thế nào rồi. Tha thứ cho sự chậm hiểu của nó, nó bị sự kiện đại biến thân của Tiểu Bạch làm chấn động rơi hết tất cả năng lực suy nghĩ, mới không để ý đến trao đổi giữa Daddy và Tiểu Bạch.
Phượng Lại gật gật đầu.
“Nhưng mà…” Chần chờ nhìn nhìn cặp mắt màu đỏ phía sau mặt nạ, còn có hơi thở có chút kiêu căng ngạo mạn.
A, không phải là nó không tin tưởng thực lực của bạn học Tiểu Bạch, nhưng mà nó thực sự không hiểu rõ hình người của Tiểu Bạch có bản lĩnh gì, cho nên trong nội tâm vẫn có chút nghi ngờ.
Dù sao, đối thủ hôm nay của sư phụ cũng là Mục Đồ, đại thúc âm hiểm mà giảo hoạt gian ác.
“Em nghi ngờ năng lực của anh sao?” Sóc Ẩn không phải ngu ngốc, như thế nào lại nhìn không ra ánh mắt hoài nghi của Tiểu Tà, đáy mắt chứa ý cười. Hắn cũng không để ý hoài nghi của cô nhóc, dù sao điều hắn càng chờ mong là biểu tình của cô nhóc sau khi xem xong trận đấu của hắn.
“Đó là anh nói nha, em cái gì cũng chưa nói” Nó chắc chắn không nói ra miệng, hắn sao lại hiểu rõ ý nghĩ của nó? Chẳng lẽ tâm linh cảm ứng đã lâu, nên hắn có dự cảm?
Sóc Ẩn nhún nhún vai, vươn tay ra đè lại cái đầu nhỏ của cô nhóc.
Thân hình nho nhỏ của Phượng Lại Tà chỉ đứng đến ngực hắn, từ trước đến giờ hắn đều là thân sói nên phải ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cô bé. Hôm nay, khi hắn khôi phục hình người mới phát hiện cô bé lại nhỏ bé như vậy, so với trong ấn tượng của hắn còn gầy yếu hơn.
“Trợn to con mắt của em xem biểu hiện của anh” Sóc Ẩn cố tình khẽ dùng sức ấn ấn cái đầu nho nhỏ của Phượng Lại Tà, nhìn thấy cô bé không có khí lực chống lại mình, bộ dáng trừng mắt bĩu môi, Sóc Ẩn cảm thấy tâm tình mình rất tốt.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cô nhóc này ngày thường chà đạp mình cũng không ít.
Hắn tuyệt đối là cố ý!!
Phượng Lại Tà ôm lấy cái đầu nhỏ của mình nhìn Sí Viêm cùng Sóc Ẩn đi về phía nghỉ ngơi dành cho tuyển thủ.
Đợi đến khi hai bóng dáng biến mất, Tiểu Tà mới quay đầu lại nhìn về phía Phượng Lại vẫn trầm mặc không nói, tay nhỏ bé kéo cánh tay của hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tròng mắt to chớp chớp.
“Daddy, Tiểu Bạch làm sao có thể trở lại hình người, hắn không phải bị Mục Đồ đại thúc làm hại đánh mất năng lực biến hình sao?” Nó đã từng cảm nhận được Tiểu Bạch vì chuyện này suy sụp rất lâu. Hôm nay nhìn thấy hình người của hắn, đáy lòng ngoài cảm thấy kinh ngạc còn cảm thấy vui mừng cho hắn.
Dù sao đây vẫn là hi vọng từ trước tới nay của hắn, mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì, để cho hắn thực hiện nguyện vọng của mình, nó đều cảm thấy vui mừng thay hắn.
Tuy nhiên nó sẽ không còn được gặp lại bạn học Tiểu Bạch đáng yêu nhà nó, cũng không thể nằm ở trên lưng nó chà đạp cái tai đáng yêu.
Khóe miệng Phượng Lại khẽ động, lật tay ôm lấy Tiểu Tà.
“Vậy không phải rất tốt ư?” Hắn không giải đáp vấn đề của cô bé mà chỉ nói như vậy, sau đó liền ôm lấy bả vai Tiểu Tà hướng về phía đài võ đạo của Sóc Ẩn đi đến.
Sau khi ngồi vào vị trí ở hàng thứ nhất, Phượng Lại Tà không nhịn được hết nhìn đông lại nhìn tây, lại bất ngờ thấy được ở phía xa một bóng dáng quen thuộc.
Nguyệt Ảnh.
Vẻ mặt Nguyệt Ảnh trầm tĩnh ngồi ở đó, lẳng lặng chờ đợi trận đấu khai mạc bắt đầu.
Phượng Lại Tà nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vì thế đứng lên hướng về phía Nguyệt Ảnh hô: “Anh Nguyệt Ảnh, bên này bên này, em giữ chỗ ngồi cho anh!” Vừa nói, vừa dùng bàn tay nhỏ bé không dấu vết đẩy một người Huyết tộc đang ngồi ở bên cạnh ra. Người kia thấy Phượng Lại ngồi bên cạnh Phượng Lại Tà liền biết rõ thân phận của đối phương, chỉ có thể giận mà không dám nói gì ảo não bỏ đi.
Nguyệt Ảnh đang chờ đợi trận đấu bắt đầu lại bị thanh âm đầy nhiệt tình của Phượng Lại Tà nhất thời làm cho choáng váng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nụ cười như ánh mặt trời của cô bé, khó có thể tin trừng mắt nhìn. Cô bé đang gọi hắn hay sao?
Anh Nguyệt Ảnh?! Tại sao hắn không biết, chính mình cùng cô bé lại thân thiết như vậy?
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nhiệt tình, Nguyệt Ảnh suy nghĩ xem mình có nên bỏ qua tiếng gọi của cô bé hay không. Nhưng nghĩ đến đang ở trước mặt mọi người, nói như thế nào thì mình cũng là quý tộc Lang tộc, hai chữ “Nguyệt Ảnh” đại biểu cho cái gì, hắn tin rằng tại đây rất nhiều người biết rõ. Để tránh khỏi trường hợp mất mặt tại đài thi đấu, hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, vẻ mặt trầm xuống đi tới, không một tiếng động ngồi xuống vị trí bên cạnh cô bé.
Quay đầu nhìn về phía bên cạnh Phượng Lại Tà là khuôn mặt khắc sâu vào ấn tượng của hắn, lãnh khốc khiến cho người ta phát run.
“Anh Nguyệt Ảnh, tại sao anh lại không tham gia trận đấu?” Nếu như nó nhớ không sai, thực lực của Nguyệt Ảnh cũng không kém. Lúc trước khi truy sát sư phụ và Tiểu Ngôn cũng rất là mạnh. Nó có chút tò mò, hắn tại sao mạnh như vậy thế nhưng cũng không tiến vào top người đứng đầu.
“Ta chưa từng báo danh tham gia thi đấu” Nguyệt Ảnh lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt chuyển về hướng võ đài, không nhìn khuôn mặt cô nhóc nữa.
Hắn không thể không thừa nhận, đối mặt với khuôn mặt tươi cười ngọt ngào như vậy đáy lòng hắn cũng không thể bình tĩnh. Cảnh tượng một lần kia khắc sâu trong đầu của hắn, hắn đối với khuôn mặt của cô bé có chút ám ảnh.
Cho dù….
Cô bé khi đó cùng hiện tại tưởng như hai người khác nhau, thế nhưng hắn vẫn không cách nào bình tĩnh đối mặt.
“Tại sao?” Lòng tràn đầy nghi ngờ hỏi, phải biết nó là một cục cưng tò mò.
“Từ trước tới giờ ta chưa từng tham gia.” Trước kia không, hiện tại không, về sau lại càng không. Không có nguyên nhân gì, đơn giản là hắn đối với cái này không cảm thấy hứng thú, hắn đấu chí mà không phải đấu dũng. Còn cái này chỉ có tên gia hoả Sài kia mới thích thú.
“Thật đáng tiếc nha, nếu như anh tham gia trận đấu, em còn có thể cổ vũ cho anh.” Phượng Lại Tà chớp chớp mắt to tỏ vẻ rất đáng tiếc, thái độ của nó đối với Nguyệt Ảnh như là hai người rất là quen thuộc, giống như trước kia bọn họ căn bản cũng chưa từng giao thủ, càng không có thiếu chút nữa quậy đến chết người.
Thái độ của cô bé quá mức thân thiện khiến trong lòng Nguyệt Ảnh không khỏi lo lắng, hắn còn không biết ý đồ của cô bé là gì.
Ở phương diện khác mà nói, bọn họ là kẻ địch.
“Anh là đến xem Mục Đồ đại thúc so tài sao? Mục Đồ đại thúc cư nhiên lợi hại như vậy, lại có thể tiến vào top .” Điều này quả thực làm cho nó ngạc nhiên hơn bất cứ cái gì, trong trí nhớ, Mục Đồ là người có chút âm hiểm, ác độc lại hèn nhát. Thứ duy nhất không có chính là bóng dáng của sự lợi hại, nếu không thì trước kia cũng sẽ không e sợ sức mạnh của sư phụ, bắt nó làm mồi nhử. Mục Đồ đại thúc tiến vào top , thật sự quá mức vượt qua dự liệu của nó. Chẳng lẽ Mục Đồ đại thúc sau khi bại bởi sư phụ cùng Daddy của nó, lòng tự trọng bị đả kích lớn, từ đó về sau nỗ lực luyện tập? Cuối cùng đả thông hai mạch Nhâm Đốc, khai thông đầu óc?
Nguyệt Ảnh nhíu nhíu mày, hắn quay đầu về phía Phượng Lại Tà, mở miệng nói: “Mục Đồ hiện giờ, đã không phải là Mục Đồ lần đầu tiên em gặp rồi.”
Lúc trước mặc dù hắn không biết bản lĩnh của Mục Đồ có bao nhiêu, thế nhưng hiện tại hắn rất rõ ràng Mục Đồ mạnh cỡ nào. Dù sao, tất cả đều là do Lang chủ phương Tây bọn họ ban tặng. Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng không cách nào tiếp nhận việc Lang chủ quyết định. Vì sao lại đối xử tử tế với tên Mục Đồ không được lòng người như vậy. Nhưng mà Mục Đồ hôm nay lại có thể trong vòng trăm chiêu đánh bại tên tiểu tử Sài, hắn có thể tiến vào top , cũng không phải là ngoài ý muốn, tất cả đều trong dự liệu.
“Cái gì!” Phượng Lại Tà kinh ngạc chớp chớp mắt to, chẳng lẽ nó đã đoán trúng, Mục Đồ đại thúc thay da đổi thịt rồi hả?
Chỉ là nó cảm thấy có chút kì quái, Nguyệt Ảnh là bạn của Mục Đồ đại thúc, tại sao lại nói cho nó biết những điều này.
Mặc dù nó cùng hắn chào hỏi thân thiết, nhưng mà nó vẫn nhớ rõ thời điểm đối chiến cùng Nguyệt Ảnh và Sài đại thúc, bọn họ đã làm bị thương bảo bối Tiểu Tiểu Bạch của nó. Nó là người hẹp hòi, yêu thích thù dai, trí nhớ lại rất tốt.
Cho nên nó không có quên, nó cùng Nguyệt Ảnh, là địch nhân.
Mà Nguyệt Ảnh là một người có nguyên tắc, vì sao lại nói cho địch nhân của mình chi tiết về chiến hữu như vậy?
Phượng Lại Tà cảm thấy có chút khó hiểu.
Nhưng mà Nguyệt Ảnh lại không nói thêm điều gì vì thời gian so tài đã tới.
Trên đài tỷ võ, hai bóng dáng cao lớn rắn rỏi xuất hiện.