Lúc Sóc Ngôn nhìn thấy Sóc Ly mang thương tích nghiêm trọng trở về từ cánh cửa dị giới thì trong lòng rất kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn.
“Anh hai, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Tên khốn kiếp Mục Đồ lần này chuẩn bị quả nhiên chu đáo, anh không có cách nào mang Tiểu Tà rời khỏi đó.” Sóc Ly cúi đầu tự trách, buồn rầu mở miệng.
“Vậy Tiểu Tà…” Trong lòng chấn động, sắc mặt Sóc Ngôn trở nên trắng bệch.
Nhìn thấy vẻ lo lắng của em trai, Sóc Ly nói tiếp: “Tạm thời em không cần lo lắng, anh cùng Mục Đồ đã thực hiện một giao dịch, chỉ cần trong vòng một ngày giao lang nhãn cho gã, gã sẽ không tổn thương Tiểu Tà.”
“Anh hai, anh phải đem lang nhãn giao cho Mục Đồ? Nhưng mà, làm vậy chẳng khác nào là để cho gã danh chính ngôn thuận trở thành Lang vương?” Sóc Ngôn hoảng hốt, không thể tưởng tượng được anh hai lại cùng Mục Đồ giao dịch như vậy.
“Tiểu Tà làm bị thương một con mắt của Mục Đồ, nếu anh không dùng cái này kéo dài thời gian, chỉ sợ Mục Đồ đã sớm giết chết nó.” Sóc Ly đau lòng giải thích, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Tiểu Tà lại có thể làm Mục Đồ bị thương giữa tình thế hỗn loạn đó. Hành động này chắc chắn đã chọc giận tên kia tới cực hạn.
“Cái gì? Tiểu Tà làm Mục Đồ bị thương?” Sóc Ngôn nghe xong liền cảm thấy choáng váng. Thực lực của Mục Đồ tuy không bằng anh hai, nhưng một nhân loại cũng tuyệt đối không thể dễ dàng đụng tới gã, cho dù Tiểu Tà có học chút công phu, nhưng lấy sức của loài người đánh với lang nhân, không nghi ngờ gì chính là lấy trứng chọi đá.
“Ây da, nhóc con kia thật sự là làm người khác đau đầu.” Sóc Ly cười khổ. Nếu không phải tình huống không cho phép, hắn đã vỗ tay khen ngợi, ủng hộ hành động của Tiểu Tà. Mục Đồ dù sao cũng là một người rất cẩn thận, Sóc Ly nhiều năm qua cũng chưa lần nào có thể khiến Mục Đồ bị thương. Mà Phượng Lại Tà chỉ là một cô bé, không ngờ lại dễ dàng ở trong địa bàn của gã làm ra chuyện như vậy.
“Vậy anh định làm gì bây giờ?” Sóc Ngôn buồn rầu mở miệng hỏi Sóc Ly.
Giao ra lang nhãn, không khác nào giao Lang tộc vào tay Mục Đồ. Không giao, Tiểu Tà vô tội sẽ chết oan uổng. Hắn hoàn toàn có thể đoán được, sau khi Tiểu Tà làm Mục Đồ bị thương, Mục Đồ chỉ tiếc là không thể lập tức đem Tiểu Tà phanh thây thành ngàn mảnh.
Sóc Ly và Sóc Ngôn cùng im lặng, không phát hiện được phía sau Sóc Ngôn có một điểm sáng nhỏ, đã truyền lại cuộc hội thoại của hai người tới một nơi khác.
--- ------ ------
“Ra là tranh đoạt ngôi vị lang vương.” Phượng Lại nhìn thấy hình ảnh chiếu ra từ trong mắt của Kim Diện, khóe miệng gợi lên một nụ cười hoàn mỹ.
Ngân Diện Kim Diện là thuộc hạ dưới tay hắn, đương nhiên sẽ không thể thất bại trở về mà không có thu hoạch gì. Trong lúc Sóc Ngôn cắn rách một mảng thịt trên vai Kim Diện, thì Kim Diện cũng đã để lại linh lực của chính mình trên người Sóc Ngôn, thông qua đó mà quan sát mọi hành động của hai anh em Sóc Ly Sóc Ngôn.
Thông qua những chuyện xảy ra với Sóc Ngôn, Phượng Lại đã rõ ràng mọi thứ. Nhóc con kia không ngờ lại được “mời” tới Ma giới làm khách, xem tình hình hiện tại thì hai anh em Sóc Ly Sóc Ngôn đã bó tay không có biện pháp. Phượng Lại tò mò, rốt cuộc thì trong lòng hai người này, Phượng Lại Tà có vị trí như thế nào.
“Tiểu K”.
“Vâng, chủ nhân.” Tiểu K đứng một bên nhanh chóng đi tới trước mặt Phượng Lại, cúi đầu đợi lệnh.
“Chiếc chìa khóa của Tiểu Tà hiện ở đâu?” Phượng Lại hơi nheo mắt, tựa cười mà không cười, hỏi.
“Chủ nhân…” Tiểu K ngẩng đầu lên, lúc đôi mắt xanh biếc chạm phải con ngươi màu tím thì nó cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên một cái.
“Ngươi cũng biết ta không thích nghe lời vô bổ.” Phượng Lại ung dung nói, nhìn Tiểu K đã sợ hãi đến mức hồn vía lên mây.
Tiểu K dù có lá gan lớn bằng trời cũng tuyệt không dám tiếp tục giấu diếm, chỉ có thể đem những điều mình biết hết thảy kể ra. Từ ba năm trước, chiếc chìa khóa mà Phượng Lại giao cho Phượng Lại Tà đã bị mất trong một lần ngoài ý muốn. Nhưng đáng chú ý là, thời điểm chiếc chìa khóa mất đi trùng với thời điểm Tiểu Tà quen biết hai anh em Sóc Ly Sóc Ngôn. Hơn nữa, người do Tiểu K phái đi giám sát Phượng Lại Tà, hôm đó cũng bị ma pháp công kích nên không biết được quá trình quen biết của Phượng Lại Tà cùng Sóc Ly, Sóc Ngôn.
Phượng Lại im lặng nghe Tiểu K kể, ánh mắt phức tạp. Lúc Tiểu K nói xong, liền lặng thinh chờ đợi Phượng Lại xử trí. Nó biết, việc mình cố tình giấu diếm, chủ nhân sẽ không dễ dàng buông tha.
“Ngươi, về sau ta sẽ xử trí. Hiện tại, ta nghĩ ta nên cùng hai người bọn họ làm một giao dịch.” Phượng Lại nhẹ nhàng mở miệng, sau đó biến mất trong phòng.
Hai pho tượng ở đầu giường cũng theo đó mà hóa thành hai luồng sáng bay ra ngoài, bỏ lại một mình Tiểu K đang run sợ trong phòng.
--- ------ ------ ------ ------
Bang!
Lúc hai anh em đang đau đầu thì bên ngoài quán truyền đến một tiếng vang. Sóc Ly cảm thấy có người phá vỡ kết giới hắn thiết lập, trong lòng không khỏi lo lắng, chẳng lẽ là Mục Đồ không cam lòng nên phái người tới tìm hắn?
“Anh hai, em đi nhìn xem.” Sóc Ngôn nói.
Người còn chưa đứng lên đã bị Sóc Ly kéo trở về.
“Em ngồi yên ở đây cho anh.” Nói xong, Sóc Liy lắc mình một cái đi ra ngoài.
Vừa thấy đứng ở trong phòng là Kim Diện Ngân Diện, Sóc Ly liền biến trở lại thực thân là một con sói hùng dũng hiên ngang.
“Các ngươi muốn làm gì?” Đối mặt với hai kẻ từng đánh Sóc Ngôn bị thương, giọng điệu của Sóc Ly tự nhiên sẽ không có thiện cảm. Nhưng điều hắn lo lắng chính là việc đối phương phát hiện hắn đã bị thương. Huyết tộc đối với máu, độ nhạy cảm là cao hơn hắn nhiều, muốn giấu diếm vết thương này e rằng không hề đơn giản.
“Chủ nhân muốn gặp ngươi.” Ngân Diện lạnh lùng mở miệng, giọng nói nghe không ra là ác cảm hay thiện cảm, phảng phất như hắn chưa từng bị Sóc Ly đả thương, chẳng qua Sóc Li cũng chỉ là một kẻ lạ mặt chưa từng gặp bao giờ.
“Chủ nhân của ngươi là ai?” Sóc Ly khinh thường hừ lạnh. Muốn gặp hắn là gặp hay sao, hắn cũng chẳng phải là người dễ đối phó như thế.
“Ngươi không được bất kính với chủ nhân.” Ngân Diện lạnh lùng cảnh cáo.
“Chủ nhân của ngươi muốn gặp ta, vậy bảo hắn tự mình đến, không cần lần nào cũng phái tôm binh cua tướng tới thay mặt.” Trên mặt Sóc Ly vẫn là sự khinh thường như trước, nhưng trong lòng đã cảm thấy lo lắng. Mặc kệ đối phương là ai, một khi có thể thu phục hai kẻ thực lực không tầm thường này làm thuộc hạ dưới tay, tin rằng đều có khả năng. Hiện tại hắn đang bị thương, miễn cưỡng thì có thể đối phó với Kim Ngân hai người, nhưng nếu thêm một kẻ nữa, e rằng không thể chống chọi.
“Vậy sao? Hoàng tử Lang tộc thật sự rất khí phách.” Một tiếng nói không nhanh không chậm vang lên phía sau Sóc Ly.
Sóc Ly nãy giờ không hề có cảm giác, tới nay thì giật mình, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra. Vừa quay người lại, đã thấy một người đàn ông tuấn tú dị thường đang nhàn nhã ngồi trên ghế.
Hắn khi nào thì đã ở phía sau mình?
Sóc Ly kinh ngạc, cho dù là hắn đang bị thương, cũng không thể có người đến gần hắn như vậy mà không hề bị phát hiện. Nhưng trước khi đối phương lên tiếng, hắn hoàn toàn không cảm giác được cho dù chỉ là một hơi thở.
Lặng yên như thế mà đến, làm cho Sóc Ly không khỏi kinh ngạc.
Thân thủ của người này, rõ ràng cách xa hắn. Sóc Ly theo dõi hơi thở của đối phương để phân cao thấp. Cho dù có là chiến sĩ cực mạnh của lang tộc, cũng tuyệt đối không thể ở bên cạnh hắn che giấu hơi thở của mình. Nhưng con người ngạo mạn trước mặt này, lại vô thanh vô tức, một chút hô hấp đều không cảm nhận được, ngay cả hương vị trên người cũng không.
“Ngươi là ai?” Sóc Ly toàn thân đề phòng nhìn người đàn ông cực kì tuấn tú vừa xuất hiện. Vừa rồi gọi hắn là “hoàng tử Lang tộc”, hắn thề hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua người này, vậy thì tại sao hắn ta lại biết được thân phận của hắn?
“Đại hoàng tử của lang vương cùng lang hậu, sau khi lang vương mất thì trở thành người kế thừa đầu tiên. Chỉ có điều, mười năm trước, lang tộc nội chiến, bị người đứng đầu một đội quân là Mục Đồ đánh khỏi Ma giới, cùng hai đứa em còn nhỏ trốn tới nhân giới, khi ra đi cũng đã mang theo ‘lang nhãn’ – vật dùng để xác định ngôi vị lang vương.” Phượng Lại chậm rãi nói, tựa như đang kể một câu chuyện xưa, hai mắt mỉm cười nhìn Sóc Ly càng lúc càng khẩn trương.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Sóc Ly nắm chặt hai tay, hít một ngụm khí lạnh. Tại sao một kẻ xa lạ lại có thể hiểu rõ chuyện của hắn như vậy?
“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết lần này ta gặp ngươi, là vì muốn cùng ngươi tiến hành một giao dịch.” Đôi mắt của Phượng Lại bất động, nhàn nhạt mở miệng.
“Giao dịch?” Sóc Ly không rõ ràng nên lặp lại cụm từ kì lạ đó.
“Người nào đó bên cạnh ngươi đã bị Mục Đồ bắt đi, không phải sao?” Phượng Lại không nhanh không chậm hỏi.
“Làm sao ngươi biết?” Sóc Ly càng thêm tò mò thân phận của đối phương, vì sao lại biết nhiều chuyện như vậy.
“Cái này ngươi cũng không cần biết, quan trọng chính là: ta hiện tại muốn tiến hành một cuộc giao dịch với ngươi.” Phượng Lại đứng lên, khí chất tao nhã ngăn chặn Sóc Ly.
“Ngươi cứu được người, ta có được cái chìa khóa.” Phượng Lại khẽ cười mở miệng.
“Ngươi muốn lang nhãn?” Sóc Ly cảm thấy chấn động, lui ra phía sau vài bước, trừng to mắt.
“Không phải, ta muốn chính là cái chìa khóa mà ngày nào đó ngươi lấy được từ trên người cô bé kia.” Phượng Lại nửa cười nửa không nói.
“Ngươi! Làm sao biết được?” Sóc Ly nheo mắt lại, không thể tưởng tượng được đối phương lại biết đồ vật kia hiện đang nằm trong tay hắn.
“Ngươi không cần hỏi nhiều như vậy, ta chỉ muốn biết, ngươi có muốn giao dịch với ta hay không?” Phượng Lại không trả lời thắc mắc của Sóc Ly, mà hỏi ngược lại hắn.
“Ngươi thật có thể giúp ta cứu người?” Sóc Ly không hề hoài nghi lời nói của Phượng Lại. Theo như phán đoán của hắn, thực lực của người này đủ để đối phó với toàn bộ Ma lang Bảo. Nhưng vấn đề là, hắn không dám chắc chắn hắn ta sẽ thật sự mạo hiểm tới đó cứu người đúng như những gì hắn hứa. Nhưng dù sao, mặc kệ là ai, thân phận gì cũng sẽ không tùy tiện trêu chọc thế lực của lang tộc, “nước sông không phạm nước giếng” vốn là quy củ giữa các tộc mà xưa nay ai cũng biết.
“Cơ hội chỉ có một lần.” Hắn không muốn nói lời thừa thãi, càng không bao giờ lặp lại một vấn đề đến hai lần.
Sóc Ly hít sâu một hơi, híp nửa mắt lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú đến kinh người của Phượng Lại.
“Ngươi là Huyết tộc?” Đôi mắt màu tím kia, Sóc Ly nhớ rằng hắn chỉ gặp qua một lần duy nhất, đó là của một vị Huyết tộc tuyệt đối cao quý. Hắn không xác định được, người đàn ông thần bí trước mắt này là ai và từ đâu đến.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là: ta có thể giúp ngươi.” Phượng Lại nhìn vẻ mặt của Sóc Ly, trong lòng đã biết đáp án.
Sóc Ly nắm chặt tay, cắn răng nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta cứu người, ta sẽ giao thứ đó cho ngươi.” Thôi vậy, dù sao vật cũng không phải là của hắn, bây giờ mang ra để cứu chủ nhân chân chính của nó, vốn cũng là điều đúng đắn.
Phượng Lại mỉm cười gật đầu, trong mắt là một mảnh phức tạp làm cho người khác không thể nào đoán ra.