Trong bóng tối, ánh lửa chập chờn.
Mười hắc y nhân ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn, sắc mặt nghiêm trang, thấp giọng thảo luận một vấn đề.
“Huyết chủ, người xem, chuyện này phải xử lí như thế nào?” Lần lượt thảo luận hồi lâu, một cụ già râu tóc bạc trắng đứng dậy nhìn về phía bàn trên, giọng điệu tôn kính và cẩn thận.
“Phương Tây Huyết chủ có nói gì không?” Người ngồi phía trên mở miệng, bởi vì quay lưng lại với ánh lửa nên không nhìn rõ được khuôn mặt của hắn, nhưng giọng nói trầm thấp kia lại có thể trấn định người khác.
“Khởi bẩm Huyết chủ, sứ giả mới về phục mệnh không bao lâu, phương Tây Huyết chủ cũng chưa có thái độ gì, nhưng …” Cụ già râu bạc dừng lại một lát, sau đó nói tiếp: “Theo như thủ hạ báo cáo lại thì sứ giả đối với việc này hết sức tức giận, chắc hẳn là hương Tây huyết chủ cũng sẽ không có thái độ thiện chí, cho nên, thỉnh Huyết chủ chuẩn bị tốt đối sách. Nếu như hôn sự lần này thất bại thì chúng ta cũng phải tìm cho bằng được cách khác.”
“Các vị có đề nghị gì không?” Người nọ mở miệng hỏi, những người ngồi trên bàn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng, một gã đàn ông khôi ngô đứng dậy trả lời.
“Thuộc hạ có một phương pháp, không biết huyết chủ có đồng ý hay không.”
“Nói ra đi.”
“Hôn sự lần này thất bại, cùng lắm thì chúng ta đưa chút lễ vật sang trấn an phương Tây Huyết chủ, nhưng quan trọng hơn là, kì hạn năm trăm năm đã sắp tới, thôi thì chúng ta…”
Theo lời của gã đàn ông, trong mắt vị vương giả đứng đầu khẽ dao động, hắn gọi tên một người, ra lệnh: “Truyền lệnh của ta, Bá Tước Huyết tộc Phương Đông – Phượng Lại…”
--- ------ ------ ------ -----
“Daddy, người bị cảm à?” Đang chuẩn bị rời nhà tới trường, Phượng Lại Tà bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Phượng Lại vừa rồi nhảy mũi một cái.
“Không.” Phượng Lại lắc đầu, phất tay, ý bảo Tiểu Tà nhanh đi.
Phượng Lại Tà khẽ đảo mắt, bỗng nhiên chạy ngược trở về, “bẹp một ngụm” trên hai má trắng nõn của Phượng Lại, sau đó chạy nhanh ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu.
“Daddy hẹn gặp lại.”
Vô ý thức xoa nhẹ hai má vẫn còn lưu lại hơi ấm, Phượng Lại nheo mắt, khóe miệng ngoài ý muốn xuất hiện một đường cong.
“Chủ nhân, không tốt rồi, Ma giới truyền đến tin tức.” Tiểu K bỗng nhiên khẩn trương nhảy xuống từ lầu hai, vững vàng đứng bên chân Phượng Lại. Phượng Lại tức khắc thu hồi vẻ thất thần trong chốc lát của mình, lạnh lùng nhìn Tiểu K.
“Có chuyện gì?”
“Mới vừa rồi, Huyết chủ sai sứ giả tới, báo với chủ nhân…” Tiểu K dừng một chút, không biết nên nói thế nào, bởi vì nó đã thấy trong mắt chủ nhân hiện lên sự bất mãn.
“Nói.”
“Huyết chủ ra lệnh cho chủ nhân lập tức quay về Ma giới, không được chần chừ.” Tiểu K nghiêm túc thuật lại. Nó cũng mới biết mấy ngày trước nguyên nhân chủ nhân đột nhiên tới nhân giới, hóa ra là vì hôn sự cùng với con gái của phương Tây Huyết chủ. Hai bên gặp mặt tại Ma giới thì sợ rằng sẽ bị các tộc khác quấy rầy, vì vậy mới quyết định đổi địa điểm thành ngôi nhà của chủ nhân ở nhân giới.
Vậy mà hôm qua, Phượng Lại Tà lại làm cho sứ giả mà phương tây Huyết chủ phái tới tức giận đến mức bỏ đi. Xem tình hình thì hôn sự lần này có thể nói là đã thất bại, như vậy, chủ nhân cũng không còn lý do để ở lại nhân giới nữa.
Nheo lại tử mâu xinh đẹp, khuôn mặt Phượng Lại không chút biểu cảm khiến người khác không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
Tiểu K không dám nhiều lời, chỉ yên lặng đứng một bên.
Sau một lát, Phượng Lại bỗng nhiên nâng một cánh tay lên, năm ngón tay bất chợt mở ra tạo một cánh cổng dị giới trong không khí. Cùng lúc đó, những tia chớp từ các góc phòng đánh về phía Phượng Lại.
Tiểu K hít một hơi khí lạnh, chủ nhân lần này thật sự rất bất mãn, bằng không cũng sẽ không trực tiếp mở cổng ngay trong phòng.
Nhưng những tia chớp xém chút nữa đã cắt đứt cổ tay của Ai Phil, khi sắp chạm vào người Phượng Lại thì đột nhiên biến mất.
“Chủ nhân.” Nhìn thấy bóng dáng thon dài của Phượng Lại biến mất sau cánh cổng, trong lòng Tiểu K không khỏi lo lắng. Không biết Huyết chủ có trách tội chủ nhân lần này đã phá hỏng hôn sự hay không? Tuy rằng lỗi trực tiếp là của Phượng Lại Tà, thế nhưng nếu không phải chủ nhân ngầm đồng ý thì Phượng Lại Tà căn bản không có khả năng khiến sứ giả tức giận bỏ đi ngay trước mắt chủ nhân. Một phần nguyên nhân làm Ai Phil tiểu thư giận dữ cũng là vì thái độ không chút khách khí của chủ nhân.
Nếu như thái độ của chủ nhân hơi ôn hòa thì sự việc sẽ không đến mức như vậy.
Chẳng qua là…
Chủ nhân lúc nào thì ôn hòa chứ?
Mà lúc này, trên đường đến trường, Phượng Lại Tà hoàn toàn không biết chuyện Phượng Lại đã rời khỏi.
Hôm nay, nó quyết định sẽ đi thăm trường học trước, bởi vì có một thứ nó cần phải đi lấy.
Vừa bước vào cổng trường, nó liền nghe thấy một tiếng thét chói tai. Đưa hai tay lên bịt tai, Phượng Lại Tà trừng mắt nhìn một bóng dáng đang chạy ào về phía mình.
Lúc đối phương sắp lao vào nó thì nó liền… ngồi xuống.
Phịch!!!
Vì tốc độ chạy của đối phương quá lớn, không kịp dừng lại, người vừa vấp vào Phượng Lại Tà liền ngã nhào xuống đất, bộ quần áo trắng tinh trong nháy mắt bị bụi đất vùi lấp.
“Trời, nếu như cậu va vào người tớ thì không phải tớ sẽ sống đời sống thực vật à?” Phượng Lại Tà vẫn ngồi chồm hổm, đưa ngón tay đâm đâm vào kẻ vẫn đang nằm rạp trên mặt đất không buồn nhúc nhích.
Chết, không phải là bị té đến mức trở thành chàng ngốc rồi chứ? Hy vọng là tay chân cậu ấy không bị làm sao.
“Tiểu Tà, cậu không sao chứ? Đồ Hàn Ngự ngu ngốc kia có đụng vào cậu không?” Một mùi thơm ập đến, Phượng Lại Tà nhìn thấy đôi giày cao gót màu trắng đi tới, sau đó đá lên người đang nằm trên mặt đất.
“Không có đâu, Tiểu Toa Toa, người ta vẫn rất khỏe.” Ngẩng đầu lên, Phượng Lại Tà liền biết người có thể mắng hot boy siêu cấp vô địch là một kẻ ngu ngốc cũng chỉ có cô gái kiều diễm khả ái Long Toa Toa kia mà thôi.
Đối với hai người bạn của “cái kia” Tiểu Tà, Phượng Lại Tà rất có hứng thú.
“Vậy là tốt rồi.” Long Toa Toa thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực, rồi lập tức oán giận, tiếp tục dùng giày cao gót “nắn vuốt” xương sống của Hàn Ngự. Lúc này, Hàn Ngự thét lên một tiếng, nhờ đau nhức mà đầu óc tỉnh táo trở lại, nhảy dựng lên từ mặt đất, ném ánh mắt như muốn ăn thịt người thẳng về phía kẻ đang muốn mưu sát hắn – Long Toa Toa.
“Đồ con gái chết tiệt, cậu muốn giết chết tôi hả?”
“Giết chết cậu mất công chân tôi ô uế.” Kiêu ngạo quay đầu qua chỗ khác, Long Toa Toa vừa kéo tay Phượng Lại Tà, vừa nói.
“Buông tay ra, đồ con gái ác độc như cậu không được động tới bảo bối của tôi.” Hàn Ngự nắm ngay lấy cánh tay còn lại của Phượng Lại Tà, giận dữ trừng mắt nhìn Long Toa Toa.
Những bạn học đi ngang qua nhìn thấy Phượng Lại Tà mỗi lần quay về trường đều trình diễn một màn tranh đoạt chiến đấu quyết liệt, cũng tràn đầy hứng thú vây xung quanh ba người. Thậm chí có kẻ đã bắt đầu đánh cược xem Long Toa Toa sẽ toàn thắng hay là tài nghệ của Hàn Ngự trấn áp quần hùng, hoặc là thầy chủ nhiệm một lần nữa lại phải ra tay đây?
“Tiểu Toa Toa, Tiểu Ngự, các cậu làm cổ tay của người ta đau quá nha.”
Ngoài dự đoán của mọi người, Phượng Lại Tà vốn luôn im lặng cười khổ hôm nay lại đột nhiên thương tâm mở miệng, tiếng nói mềm mại ngọt ngào, khiến các nam sinh ở đây cảm thấy các giác quan đều trở nên tê liệt.
Phượng Lại Tà hôm nay bị sao vậy?
“A!” Nhìn thấy cặp mắt màu hổ phách sắp chảy nước mắt đến nơi, hai người đang giằng co đồng thời buông tay ra, trong lòng cảm thấy lo lắng, vẻ mặt khẩn trương nhìn Phượng Lại Tà.
“Tiểu Tà bảo bối, xin lỗi đã làm đau cậu nha, tớ thật đáng chết.” Hàn Ngự mang một vẻ mặt tự trách, hận không thể cho mình một cái tát, tại sao hắn lại không cẩn thận như thế, thô lỗ làm đau Tiểu Tà.
“Tiểu Tà Sweetheart, để tớ xem coi cậu có bị thương không, xin lỗi nha, tớ không phải cố ý, sau này sẽ không lỗ mãng như vậy nữa.” Long Toa Toa cũng có vẻ mặt áy náy, đôi mi thanh tú khẽ chớp chớp.
Ngoài mặt, Phượng Lại Tà vẫn điềm đạm đáng yêu như trước, nhưng trong lòng lại đang cười to.
Quả nhiên, cao nhân vừa ra tay là đã chiến thắng.
Đưa mắt nhìn qua hướng khác, Phượng Lại Tà nhớ tới mục đích chủ yếu mà mình tới trường học, lập tức lôi kéo Hàn Ngự cùng Long Toa Toa thẳng tới phòng học. Sau khi bước vào liền đóng sập cửa, khóa lại. Ba người ở trong đó không biết đã làm những chuyện gì.
“Các em đang làm gì đó?” Gần đến giờ học, giáo sư thấy học sinh tụ tập đông đúc trước cửa phòng, thì thấp giọng hỏi.
Ngay lúc ông vừa đi tới cửa, cửa phòng học bị mở ra một cách mạnh mẽ, Phượng Lại Tà vẻ mặt đắc ý mở miệng: “Em chào giáo sư.”
Giáo sư ngơ ngác nhìn học sinh bảo bối mà ông yêu mến nhất trong lòng cảm thấy vui vẻ. Nhất thời kích động chưa kịp phản ứng, chỉ có thể thong thả gật đầu, không nói câu gì.
“Giáo sư, hẹn khi khác gặp lại.” Phượng Lại Tà lập tức phất phất tay, không đợi giáo sư phản ứng, giống như một con chim nhỏ chạy ra khỏi trường học.
Còn lại giáo sư vẫn chưa nhúc nhích, một lát sau…
“A! A! Giáo sư té xỉu! Mau gọi bác sĩ…”