Trong căn phòng im lặng, một vài cơn gió làm tung bay tấm rèm bên cửa sổ.
Phượng Lại ngồi bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn cô gái đang ngủ say. Hắn quan sát kĩ lưỡng từng tấc một trên cơ thể Phượng Lại Tà. Gương mặt hồng nhuận và lồng ngực phập phồng lên xuống chứng minh rằng Tiểu Tà còn sống.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay trắng nõn của Phượng Lại Tà, Phượng Lại cúi đầu xuống, phủ môi mình lên làn môi của cô bé.
“Tiểu Tà, ta đã trở lại, chúng ta về nhà.” Nhẹ nhàng mơn trớn gò má người thiếu nữ, nét đau lòng lộ rõ trong đôi mắt Phượng Lại. Tuy biết rằng cô bé sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm tới tính mạng nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng.
Phượng Lại phủ bàn tay lên hai mắt Phượng Lại Tà, nhắm mắt lại, từ từ đọc một đoạn chú văn. Cùng lúc đó, một chùm tia sáng màu tím cũng phóng ra từ tay hắn.
Khi Phượng Lại nhấc tay lên, đôi mắt đang nhắm chặt của Phượng Lại Tà xuất hiện chút rung động. Phượng Lại buông cô bé ra, nhẹ nhàng đứng lên.
“Ui da…” Đầu óc hỗn loạn, nhức nhối làm cho Tiểu Tà cảm giác như mình sắp chết, nhưng sau đó, nó lại đột ngột cảm thấy có một dòng năng lượng nào đó đang kéo mình dậy. Cố gắng mở đôi mắt cay xè ra, đập vào mắt Phượng Lại Tà là một khuôn mặt rất đỗi quen thuộc.
“Daddy.” Giọng nói của Tiểu Tà khàn khàn, ba ngày ba đêm không được uống lấy một giọt nước đã làm cho cổ họng của cô bé trở nên khô rát.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại gật đầu, khóe môi nhếch lên như cười mà lại như không, đáy mắt đã xuất hiện một chút yên tâm.
“Ui…” Phượng Lại Tà muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện cơ thể của mình mềm nhũn, không có chút sức lực nào. Cô bé cố gắng nhấc tay lên, nhưng cánh tay lại hoàn toàn bất động.
Phượng Lại cúi người xuống, đỡ cô bé ngồi dậy, sau đó lấy một cái gối đặt sau lưng cô bé.
“Daddy, đây là đâu?” Phượng Lại Tà hỏi. Căn phòng này trông rất quen thuộc nhưng lại không phải là nơi mà nó đã ở trong hoàng cung, ngược lại, dường như là giống căn phòng ở phủ bá tước.
“Con về nhà rồi.” Phượng Lại ôn hòa nói. Câu trả lời của hắn giúp cho Phượng Lại Tà cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Daddy, ý người là, con đã về phủ bá tước rồi? Con “về nhà”?” Tiểu Tà chậm chạp chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm daddy. Khi Phượng Lại gật đầu, hai mắt của cô bé bắt đầu rơm rớm nước, nhưng bên miệng lại xuất hiện một nụ cười tươi rói. Phượng Lại Tà vừa lau nước mắt vừa cười ngây ngốc, dáng vẻ này làm cho Phượng Lại cảm thấy đau lòng.
“Đừng sợ, không sao cả rồi.” Phượng Lại không khống chế được, đưa tay ra kéo Tiểu Tà vào lòng, dùng đôi tay mạnh mẽ bao lấy bờ vai run rẩy của cô bé, nhưng hắn vẫn cảm nhận được nước mắt của Tiểu Tà ướt đẫm khoảng áo trước ngực mình.
“Daddy, con sợ, người xấu lắm, bỏ con một mình ở cái chỗ đó, con hận người chết đi được.” Lời an ủi của Phượng Lại chẳng những không thể làm nước mắt của Tiểu Tà ngưng chảy, ngược lại, nó lại càng cảm thấy mình đáng thương hơn lúc nào hết. Nó ghét cái hoàng cung mờ ám đáng sợ, nó ghét ông huyết chủ kì quái khó gần. Cũng may là tất cả những thứ đó đều đã chấm dứt hết rồi.
Vòng tay ấm áp thân thuộc của daddy làm cho Phượng Lại Tà hoàn toàn thả lỏng, bao nhiêu sợ hãi và đề phòng bấy lâu nay vỡ òa cùng một lúc.
Phượng Lại chỉ im lặng ôm lấy Tiểu Tà, để cho cô bé tùy ý khóc trong lòng mình, đôi bàn tay nhỏ bé không ngừng đấm vào ngực hắn, mãi cho đến khi cô bé trở nên mệt mỏi, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ, Phượng Lại mới buông Tiểu Tà ra, đặt cô bé trở lại giường.
“Chủ nhân.” Giọng nói của Hồ Tư vang lên từ bên ngoài.
“Vào đi.” Phượng Lại đau lòng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt Phượng Lại Tà.
Hồ Tư đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hành động của Phượng Lại.
“Chủ nhân, những việc ngài phân phó đã được chuẩn bị xong rồi.”
Phượng Lại không quay đầu lại, gật đầu bảo Hồ Tư lui ra. Sau đó, hắn rót một ly nước, ngửa đầu uống vào, rồi cúi người xuống phủ lên đôi môi Phượng Lại Tà. Sức khỏe của Tiểu Tà hết sức suy yếu, cơ thể mảnh mai đã sắp chịu không nổi, có lẽ là mấy ngày qua không được ăn uống gì.
Phượng Lại nhẹ nhàng tách môi Phượng Lại Tà ra, đem nước trong miệng mình truyền vào cho cô bé. Sau khi nước đã chuyển hết sang cơ thể Phượng Lại Tà, Phượng Lại hôn thật sâu và liếm lên đôi môi khô ráp cùng đầu lưỡi ẩm ướt của cô bé. Sau đó, hắn ngồi dậy, hàng lông mày hơi nhăn lại khi rời khỏi môi Phượng Lại Tà. Hắn cảm thụ được mùi vị của người khác trong miệng Tiểu Tà, nếu như hắn không đoán sai, thì mùi vị đó là của…
Một sự tức giận trỗi dậy trong ngực hắn, ly thủy tinh trong tay “xoảng” một tiếng liền vỡ nát, hóa thành một đám bụi rơi xuống mặt đất.
Phượng Ngâm.
Sau khi Phượng Lại đưa toàn bộ thức ăn vào miệng Phượng Lại Tà, hắn chăm chú nhìn Phượng Lại Tà một lúc, sau đó lặng lẽ rời khỏi phòng.
Trước cửa, một thiếu niên tuấn tú có mái tóc màu trắng kì lạ đang đứng đợi.
“Chủ nhân.” Nhìn thấy Phượng Lại, hắn lập tức đứng thẳng người, cúi đầu hành lễ.
Phượng Lại gật đầu.
“Chủ nhân, xin ngài nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi. Ngài vừa trải qua trận đại chiến kéo dài ba ngày ba đêm, nếu không mau về nghỉ ngơi thì cơ thể sẽ…” Lời nói đượm vẻ lo lắng của người thiếu niên bị Phượng Lại đưa tay chặn lại.
“Không có gì đáng ngại.” Lẽ ra hắn phải rút ngắn thời gian lại, ba ngày ba đêm, đối với hắn mà nói thật sự là quá dài. Nếu như hắn tốn ít thời gian hơn, Tiểu Tà sẽ không phải chịu đựng những tổn thương này. Hoàn thành giao dịch với Phượng Ngâm sớm một ngày, hắn sẽ mang Tiểu Tà rời khỏi hoàng cung sớm một ngày.
“Chủ nhân, xin ngài không nên mang sức khỏe của mình ra nói đùa, ngài đã phải ở thiên giới đối chiến với hai trong số bảy đại thiên sứ, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ, những nơi bị bọn họ đả thương có khi sẽ…” Thiếu niên cau mày, cảm thấy lo lắng khi nhìn thấy Phượng Lại xem thường sức khỏe của mình như vậy. Đây vốn là trận chiến dài ngày, đấu mười ngày nửa tháng đều là chuyện rất bình thường, nhưng mà, chủ nhân lại dứt khoát một mình đối chiến với hai vị đại thiên sứ, cơ thể vốn đã không khỏe, khi về, người lại chạy ào vào trong hoàng cung, chủ nhân có phải thật tình không sợ cạn kiệt sức lực hay không?
“Sí Viêm ở lại, chăm sóc Tiểu Tà.” Phượng Lại liếc mắt nhìn Sí Viêm, sau đó rời khỏi trước ánh mắt lo lắng của thiếu niên.
“Dạ, chủ nhân.” Âm thầm nắm tay lại, thiếu niên nhìn bóng dáng Phượng Lại ngày càng xa dần, mắt rũ xuống, sau đó đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Nhìn Phượng Lại Tà đang nằm trên giường, trong mắt Sí Viêm có chút lo lắng, nhưng sau khi nhìn thấy lồng ngực phập phồng lên xuống cùng với gương mặt mệt mỏi rã rời của cô bé, hắn mới thở dài một hơi.
Sí Viêm đi tới cạnh giường, đưa hai tay lên tạo thành hình chữ thập, nhắm mắt lại và từ tốn mở miệng.
Một vầng sáng trắng hiện lên, người thiếu niên biến mất, thay vào đó là một con vật lông xù nhỏ bé, hai mắt mở to nhìn Phượng Lại Tà. Sau đó, nó ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên cạnh cô bé, bình yên nhắm mắt lại, cơ thể màu trắng tuyết tỏa ra một quầng sáng trắng nhỏ.
Quầng sáng trắng nhẹ nhàng bao phủ cả cơ thể Phượng Lại Tà. Trong giấc ngủ say, cô bé có cảm giác như mình đang nằm trong một dòng nước ấm áp, cảm giác thoải mái tràn ra khắp tay chân.
Lúc Phượng Lại Tà tỉnh lại lần thứ hai thì đã là trưa hôm sau, vừa mở mắt, cô bé đã nhìn thấy một khối tròn màu trắng gần trong gang tấc. Chớp mắt mấy cái, Phượng Lại Tà liền nhận ra đó chẳng qua là Tiểu tiểu bạch.
Phượng Lại Tà ngồi dậy, vươn một tay ôm Tiểu tiểu bạch vào lòng, cọ tới cọ lui.
“Tiểu tiểu bạch, người ta nhớ ngươi muốn chết.” Tiểu tiểu bạch tỉnh dậy từ giấc ngủ say, gò má non mềm bị cọ vào. Nó bất đắc dĩ nhìn cô gái mới vừa ngủ dậy thì đã bắt đầu chà đạp nó, mặt mũi nhăn nhó nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho Phượng Lại Tà cọ vào người nó.
“Wow, ngủ dậy thật là sảng khoái nha.” Phượng Lại Tà chậm chạp xuống giường, vươn tay, ưỡn ngực. Không biết có phải nhờ giấc ngủ ngon lành ngày hôm qua hay không mà bây giờ nó cảm thấy tinh thần tốt hơn gấp trăm lần.
“Tiểu Tà tiểu thư.” Hồ Tư gõ cửa, sau khi nghe Phượng Lại Tà lên tiếng trả lời, hắn liền bước vào, trên tay là một khay đầy ắp thức ăn.
“Ông Hồ Tư.” Thật vất vả mới thoát khỏi cái hoàng cung địa ngục đó, Phượng Lại Tà cảm thấy khuôn mặt già nua của Hồ Tư cũng đặc biệt đẹp trai hơn ngày thường.
“Tiểu Tà tiểu thư, chủ nhân bảo người ăn hết những món này, sau đó, chủ nhân sẽ đợi người ở đại sảnh.” Hồ Tư cười cười.
Phượng Lại Tà gật đầu, giảo hoạt nở một nụ cười, xoay người một cái đã chạy vù ra khỏi phòng.
Phượng Lại đang ngồi uống cà phê trong đại sảnh thì bỗng cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi tới, còn chưa kịp buông ly cà phê xuống, một cơ thể mảnh khảnh nhào đến, ngang nhiên ngồi trên đùi hắn.
“Daddy.” Cười tủm tỉm, thừa lúc Phượng Lại còn chưa có phản ứng, Phượng Lại Tà đã “bẹp” một ngụm lên môi hắn.
“Buổi sáng tốt lành.” Phượng Lại Tà cười rực rỡ, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Phượng Lại.
“Không ăn cơm là không tốt.” Phượng Lại lắc đầu, biết rõ rằng cô bé sẽ không ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng ăn điểm tâm.
“Người ta nhớ daddy mà, vừa mở mắt ra, người ta đã tưởng như nhìn thấy daddy rồi.” Phượng Lại Tà chu miệng nói.
Phượng Lại khẽ nhếch miệng, cũng không tiếp tục trách cứ Phượng Lại Tà. Nhìn thấy gương mặt hồng hào của cô bé, cuối cùng thì hắn cũng yên tâm.