Trong cơn mơ màng, Phượng Lại Tà thấy được một đôi mắt màu tím đang nhìn chằm chằm mình, sắc tím diễm lệ kia làm cho cô bé cười rạng rỡ, vội vã chạy về phía đôi mắt ấy.
“Daddy.” Tiểu Tà cười tủm tỉm, nhưng đối phương lại không hề đáp lại. Cô bé đột nhiên dừng bước, nhìn đôi mắt màu tím giống hệt mình, trong lòng cảm thấy hơi khác lạ.
Daddy tại sao lại trở thành thế này?
Vô thức vươn tay ra, lại cảm thấy đang đụng phải một khối băng lạnh lẽo, khi chạm tay vào đôi mắt kia, Tiểu Tà nghe thấy âm thanh vỡ vụn của thủy tinh vang lên bên tai, đôi mắt màu tím cũng theo đó mà tan thành nhiều mảnh nhỏ.
Giật mình mở mắt, Phượng Lại Tà đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim vẫn còn đập rất nhanh. Cô bé ngồi dậy, nhưng lại phát hiện trong miệng mình có mùi máu. Mùi vị này làm cho Phượng Lại Tà cảm thấy buồn nôn, ngay lập tức, cô bé để chân trần nhảy xuống giường, chạy vào toilet nôn liên tục.
“Ui.” Chà xát miệng, sau khi đã chắc chắn rằng trong miệng mình không còn mùi máu buồn nôn kia nữa, Phượng Lại Tà mới yên lòng, hàng lông mày khẽ nheo lại. Cô bé ngẩng đầu, nhìn vết thương vừa khép lại trên miệng mình, rồi xoay người định trở về phòng, nhưng thật không ngờ, vừa quay lại thì đã rơi vào một vòng ôm rắn chắc.
“A.” Ngẩng đầu, khi nhìn tới đôi mắt màu tím, Phượng Lại Tà bất giác nhớ lại toàn bộ cảnh tượng trong giấc mơ.
“Tiểu Tà, xuống giường không được đi chân trần.” Phượng Lại thở dài, sau đó ôm cô bé lên. Cơ thể chưa khỏe hẳn, đi chân trần trên đất rất dễ cảm lạnh.
“Daddy.” Phượng Lại Tà hoàn hồn, yên lòng cười ngọt ngào, tựa đầu vào ngực hắn tựa như một con mèo nhỏ.
“Sao con lại ở đây? Con nhớ là mình đang ở nhà xưởng cùng với Tiểu Bạch mà.” Đầu óc hơi hỗn loạn, Tiểu Tà nhỏ giọng hỏi.
“Ta đem con trở về.” Phượng Lại cúi đầu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Tà, hắn biết ký ức của cô bé có chút rối loạn, đầu óc cũng có thể hơi lẫn lộn do những sự việc phát sinh ngày hôm qua.
“Bọn con…” Tiểu Tà thì thào nói nhỏ, rồi bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô bé cắn chặt môi, đôi mắt bắt đầu đỏ lên.
“Daddy, Tiểu Tiểu Bạch bị Sài đại thúc giết chết.”
“Nó không có chết.” Không đành lòng nhìn thấy bộ dạng buồn bã của cô bé, Phượng Lại mở miệng nói.
“Cái gì?” Tiểu Tà khó tin mở to mắt, Tiểu Tiểu Bạch không chết? Nhưng rõ ràng là nó đã tận mắt nhìn thấy cơ thể của Tiểu Tiểu Bạch bị trường kiếm xuyên qua mà.
“Ta dẫn con đi xem nó.” Phượng Lại cười khẽ.
Phượng Lại ôm Tiểu Tà đi vào một căn phòng lạ lẫm, bên trong có một cái bình bằng thủy tinh to lớn chứa đầy nước màu xanh. Cơ thể nhỏ bé của Tiểu Tiểu Bạch đang ngâm trong nước, nhưng điều bất ngờ chính là chỉ sau một đêm, nó đột nhiên lại mọc thêm tám cái đuôi, tính luôn cái đuôi sẵn có của nó nữa là chín cái.
Nó yên bình nhắm mắt lại, nổi bồng bềnh trên nước, dường như là đang ngủ.
“Daddy, chuyện gì xảy ra vậy?” Vốn kiến thức sẵn có của Phượng Lại Tà đã không đủ để giải thích những chuyện trước mắt, cô bé đưa mắt về phía Phượng Lại cầu xin trợ giúp.
“Tiểu Tiểu Bạch của con không có chết, nó sẽ khỏe lại rất nhanh, hoàn hảo vô khuyết trở về bên cạnh con.” Phượng Lại ôn hòa trả lời, nhìn vẻ mặt xám xịt như tro dần dần trở nên tươi sáng của Tiểu Tà, chẳng khác gì một đứa trẻ vừa được cho kẹo.
Phượng Lại Tà giãy ra khỏi vòng tay của daddy, chạy lạch bạch về phía cái bình thủy tinh, hai tay dán ở bên ngoài bình, ngước cổ nhìn Tiểu Tiểu Bạch, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ và kích động.
“Tiểu Tiểu Bạch nghỉ ngơi cho khỏe nha, đợi ngươi hồi phục rồi, ta sẽ tới đón ngươi. Ngươi phải nhanh tỉnh lại nha, không được ham ngủ, nếu không ngươi sẽ càng ngày càng béo đó.” Tiểu Tà huyên thuyên nói.
“Tốt quá, nó không có chết, không có chết.” Tiểu Tiểu Bạch của nó không có chết.
“Chuyện này thì con cứ yên tâm.” Phượng Lại đi tới cạnh Tiểu Tà, không khỏi nhoẻn miệng cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của cô bé. Bản chất của Tiểu Tà vẫn còn là một đứa trẻ choai choai thôi.
“Daddy vạn tuế.” Tiểu Tà xoay người lao vào lòng daddy, ra sức cọ cọ.
“Chủ nhân.” Tiểu K bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này, nó lập tức chuyển ánh mắt qua hướng khác.
Không nên nhìn! Tuyệt đối không nên nhìn!
“A, Tiểu K ca ca.” Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu K tới, dang hai tay ra chuẩn bị tặng cho nó một cái ôm nồng nhiệt: “Tiểu Tiểu Bạch của người ta không chết đó, người ta rất vui.”
Nhưng mà, Tiểu K nhìn thấy thế thì lông trên người đều dựng thẳng lên cả, cũng may Phượng Lại đã đưa tay kéo cô bé lại, ôm vào lòng mình.
“A, daddy, người ta chỉ muốn chia sẻ niềm vui với Tiểu K ca ca thôi, daddy không nên ghen nha, người ta yêu nhất dĩ nhiên là daddy đại nhân rồi.” Tiểu Tà chớp chớp mắt, bày ra vẻ mặt đáng yêu, sau đó chủ động nhướn người hôn daddy.
Làn môi mềm mại phủ lên bề mặt lạnh lẽo của đôi môi Phượng Lại, cái lưỡi nho nhỏ chui vào miệng hắn.
Ánh mắt của Phượng Lại trầm xuống, hắn không chủ động nhưng cũng không từ chối, thản nhiên cảm thụ sự ngây ngô trong nụ hôn của Tiểu Tà.
Tiểu K rất thức thời xoay người rời khỏi, để lại cho bọn họ khoảnh khắc riêng tư.
Tiểu Tà thở dốc, rời khỏi đôi môi Phượng Lại, bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
“Daddy xấu lắm.” Biết kỹ thuật của mình có hạn, vậy mà còn không chủ động tiếp nhận, chắc chắn là daddy cố ý.
“Con còn cần học tập.” Phượng Lại nửa cười nửa không nhìn khuôn mặt hơi đỏ hồng của Tiểu Tà.
“Đúng rồi, cho nên daddy phải chỉ dẫn cho người ta, con cam đoan sẽ là một học trò tốt.” Tiểu Tà cười gian trá, gật đầu phụ họa.
“Vậy sao?” Phượng Lại nhướn mày, sau đó đưa tay đặt sau gáy Tiểu Tà, cúi đầu xuống hôn. Lưỡi của hắn mạnh mẽ khiêu khích cái lưỡi nhỏ nhắn của Tiểu Tà, truy đuổi, dây dưa cùng nhau.
“A…” Nụ hôn đã kết thúc mà Tiểu Tà vẫn còn chìm đắm trong sự ngọt ngào đó, khuôn mặt đỏ hồng diễm lệ.
Kỹ thuật của daddy đúng là quá tốt, không biết đã thực hành với bao nhiêu người rồi mới luyện được như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Tà bỗng cảm thấy ghen tuông.
“Khụ khụ, chủ nhân, Sóc Li và Tiểu Bạch đang chờ ở phòng ăn, mời ngài xuống dùng điểm tâm.” Tiểu K giả vờ ho khan, nói ra mục đích chính.
“Sư phụ cũng tới sao?” Tiểu Tà ngạc nhiên, hết nhìn Tiểu K lại nhìn Phượng Lại.
Phượng Lại gật đầu. Nhìn thấy vẻ vui sướng của cô bé, hắn cảm thấy quyết định hôm trước của mình là chính xác. Chỉ cần Tiểu Tà thường xuyên vui vẻ như vậy, hắn sẵn lòng trả giá nhiều hơn nữa.
Khi đi tới phòng ăn, Phượng Lại Tà vẫn đang mặc áo ngủ, hai chân để trần, miệng cười đến mức mắt híp lại thành hình bán nguyệt.
“Sư phụ có nhớ người ta không?” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm hỏi. Sóc Li mỉm cười, hắn không tài nào tìm ra mối liên hệ giữa Tiểu Tà ngây thơ đáng yêu của lúc này với người thiếu nữ có đôi mắt màu tím tối hôm qua. Người đã đánh bại Nguyệt Quang đó thật sự là Phượng Lại Tà hay sao? Hắn không khỏi tự hỏi trong lòng.
“Hống.” Tiểu Bạch hôm nay cũng nhảy lên một cái ghế để ngồi, nhìn dáng vẻ dường như cũng đang chuẩn bị ăn cơm. Phượng Lại Tà trợn mắt, đưa chân lên đá vào người nó.
“Tiểu Bạch, ngươi có thấy mình rất tự nhiên không?” Còn bày đặt ra vẻ đại gia ngồi vào ghế trên.
Tiểu Bạch cao ngạo làm lơ Phượng Lại Tà, vẫn rung đùi đắc ý ngồi ở chỗ cũ, ra vẻ “ta muốn ngồi đây ăn cơm, ngươi làm gì được ta?”
“Đừng tưởng rằng Tiểu Tiểu Bạch không có mặt thì ta không trị được ngươi.” Không lẽ nó ngang ngược như vậy là vì sư phụ tới đây, nó cảm thấy đã có chỗ dựa vững chắc cho nên mới kiêu ngạo thế?
“Khụ. Tiểu Tà, con để nó ăn cơm đi.” Sóc Li thấy đồ đệ và em trai mình cứ giằng co như vậy, nhịn không được, suýt nữa đã cười ra tiếng, nhưng khi nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Sóc Ẩn thì trong lòng hắn lại xẹt qua một chút chua xót.
“Thôi được rồi, nể mặt sư phụ, người ta không tính toán với ngươi.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu, nhưng dưới bàn thì lại âm thầm tấn công Tiểu Bạch.
Đá cho nó chết. Đá cho nó chết.
Tiểu Bạch chỉ biết trừng mắt nhìn Phượng Lại Tà, dám đá nó thêm một lần nữa, nó sẽ lấy cái chân của Phượng Lại Tà làm điểm tâm mà ăn luôn.
Sóc Li nhìn thấy bọn họ đấu tranh gay gắt thì cũng chỉ biết cười khổ. Hắn nhìn về phía Phượng Lại, gật đầu cảm ơn.
Phượng Lại cũng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Sau đó, Tiểu K liền mang bữa sáng lên, và một bữa ăn quỷ dị bắt đầu.
Một con bạch lang, một lang nhân, một quỷ hấp huyết, một nhân loại và một con yêu thú.