“Haiiiii…….”
Tôi thở dài, mặt chảy xệ xuống. Dưới cái nóng gay gắt đến phát điên, tôi xách hai cái cặp nặng nề bước từng bước ra khỏi cửa lớp. Một là của tôi, và cái còn lại của Gia Bảo. Rốt cuộc, cậu ta đã không đến lớp.
Cuối cùng tôi cũng đã đuổi kịp tiết bốn và tiết năm, nhưng thay vào đó, tôi đã trốn nhẹm tiết ba, và dĩ nhiên cái giá phải trả cho các sự việc ấy là cái tên của tôi oanh liệt nằm trên sổ đầu bài. Kì này thì teo con rồi.
Tôi nâng cái cặp đen trên tay lên, lẩm bẩm không biết có nên mang đến tận nhà trả giúp cậu ta hay không thì một giọng nói vang lên.
-Này, Nguyễn Thùy Dương.
Tôi giật mình ngẩng đầu lên nhưng không thấy ai cả. Bước chân tôi dừng lại. Ở giữa sân trường này, chỉ có mỗi tôi đang đứng nhìn quanh, các học sinh khác đều đã ra hết vào nhà xe cả. Vậy thì giọng nói đó ở đâu ra? À mà khoan, cái giọng nó đó rất quen, tôi đã nghe ở ai nhỉ? Tôi nhíu mày nghĩ.
-Thùy Dương não lợn, ở bên trên.
Giọng nói đó tiếp tục vang lên rồi ngay lập tức, một cành cây từ trên rơi xuống đập một cái “cốp” vào đầu tôi khiến tôi phả la lên oai oái.
-Thằng điên nào dám ám sát tổng thống hoàng gia thế???
Tôi tức bật máu ôm đầu ngước lên trên mà gân cổ gào lên.
-“Chị đại”, là thằng này…
Một bóng người ló ra sau tán lá cây xanh rờn trên cao. Ánh nắng chiếu vào chói chang khiến tôi phải nheo mắt lại. Một làn gió thổi qua làm tán lá xao động, lộ ra một cậu con trai đang ngồi trên vòm cây cao, đôi chân dài vắt trên cành cây. Đôi mắt đẹp nhìn xuống tôi và khuôn miệng nở nụ cười dịu dàng đến kì lạ. Mái tóc mềm khẽ rối lên.
-Gia Bảo.. –Tôi nhíu mày nhìn cậu ta –Cậu đã đi đâu suốt buổi học hôm nay?
Nụ cười trên môi Gia Bảo vẫn nâng lên nhẹ nhàng, cậu ta hơi nhắm mắt rồi lại nhìn xuống tôi:
-Dương, cái cặp kia là của tôi phải không? Ném lên đây cho tôi nào.
-Gia Bảo, trả lời tôi đi. Tại sao cậu lại bỏ tiết? Cậu có biết cứ đà như thế, cậu càng dễ bị đuổi học sớm không?
Gia Bảo không trả lời tôi. Nhưng đôi mắt cậu ấy thâm trầm kì lạ. Không biết bao lâu sau, giọng trầm trầm ấy mới vang lên.
-Vẫn còn la hét được, tức là, cậu an toàn rồi, đúng không, Dương?
-Gia Bảo, đừng có nói lảng sang cái khác, trả lời t….ô...-Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu thì đã hoảng hốt hét lên –Gia Bảo!!!
Từ trên cao, cả thân hình Gia Bảo bỗng nhiên nghiêng người lại như lả đi vì mệt mỏi, rồi ngay lập tức, cả thân hình ấy rơi tự do xuống đất. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc rối đó xõa tung lên mềm mại. Vóc dáng cao cao thư sinh như không còn một chút sức lực nào thả lỏng trong không gian. Tôi trợn tròn mắt nhìn.
Rầm!
Mở mắt ra, trước tầm nhìn tôi đã là màu xanh rì của tán lá.
-Ui da… Đau quá…
Tôi khẽ rên lên. Thấy toàn thân đau ê ẩm. Nhìn lại, thấy Gia Bảo ngã đè lên người tôi. Cả thân hình nặng như bao gạo của cậu ta hạ cánh xuống tôi một cái “rầm!” không thương tiếc, khiến tôi ngã chỏng cẳng lên trời, tiếp xúc thân mật với mặt đất đau ê ẩm. Tôi nghiến răng đấm vào đầu cậu ta một cái “cốp” rồi gân cổ gào lên:
-Gia Bảo! Cậu có cút ra không??? Úi giồi ôi cái lưng của tôi...
Nhưng cậu ta vẫn lì mặt không chịu nhổm dậy, cứ thế đè nặng lên người tôi.
-Gia Bảo cờ hó! Cút cút ra cho anh mày dậy! –Tôi lại gào lên, lần này tôi nhổm người lên đẩy mạnh cái đầu cậu ta ra. Bỗng nhiên, cả thân hình thư sinh đó lả đi, vật người qua một bên dưới sức đẩy của tôi. Tôi nhíu mày, có chút lo lắng, tôi nuốt “ực” một tiếng rồi ngồi dậy. Phủi bụi trên người mình rồi cúi xuống lay cậu ta:
-Này, Gia Bảo? Gia Bảo à? Cậu không sao chứ? Gia…
Nhưng tôi chưa kịp nói xong đã sững người. Bàn tay đang đẩy nhẹ cậu ta của tôi bỗng chốc đông cứng lại. Vì trước mắt tôi, trên người Gia Bảo đầy những vết bầm tím, vết xước và có cả một chút máu, những vết đế giày khắp áo cậu ta. Có gì đó chẹn ngang họng tôi, cậu ta lại bị đánh hội đồng tiếp hay sao? Rốt cuộc thì ngay cả ước mong được làm một học sinh bình thường của cậu ấy cũng không thể thực hiện được hay sao? Lũ khốn!
Tôi nghiến răng, cố kiềm chế cơn điên run người. Tôi lục tìm trong cặp sách Gia Bảo tìm điện thoại. Tôi vội vàng tìm danh bạ, trong danh sách danh bạ đó, cậu ấy chỉ lưu đúng hai số duy nhất. Một là “bố già”, và một là “anh trai”. Tôi nhìn sang Gia Bảo dường như đang ngất đi, thở dài, cậu ấy thực sự không có bạn. Tôi mím môi, giờ ba cậu ấy đang ở xa nên không thể rồi. Suy nghĩ một hồi tôi bấm máy gọi cho anh trai cậu ta. Bên đầu dây bên kia, những tiếng “tút” dài cho đến khi bên kia có tiếng “bíp”.
“Alô. Mày gọi cho tao làm cái éo gì thế?”
Vừa bắt máy, bên kia đã phóng đến bên tai tôi một tràng giọng khàn khàn con trai đầy cau có. Tôi bỗng chốc rùng mình. Cố hết sức, tôi mới lên tiếng được:
-Dạ, alô, em là bạn của Gia Bảo. Anh là anh trai cậu ấy đúng không. Thưa anh, Gia Bảo hiện đang..
Nhưng tôi chưa nói hết thì tiếng ồm ồm cắt ngang vô duyên hết cỡ, phóng giọng sa sả.
“Nếu thằng oắt con đó có làm cái gì ngu ngốc bị thầy cô phản ánh hay gì gì thì mặc xác nó! Nói nó tự lo đi! Tao chán thằng đó lắm rồi.”
Bên kia nói một tràng bằng thứ giọng khàn đặc và đáng sợ. Phía sau đó là tiếng nhạc xập xình cùng vài tiếng nói lố nhố. Có lẽ anh trai cậu ta đang tụ tập bạn bè gì đó.
-Nhưng…
“Thế nhé. Kệ xác nó đi. Anh tắt máy đây. Tút… tút … tút…”
Tôi thở dài. Thất vọng thay…
Tôi đưa tay dựng Gia Bảo lên. Mồ hôi Gia Bảo nhễ nhại. Tôi quàng tay cậu ấy qua vai tôi rồi cố hết sức vực cậu ấy đứng dậy.
-Đi nào Gia Bảo, tôi sẽ sát trùng vết thương cho cậu.
Thương thay, cậu ấy đúng là một tên du côn cô độc…
-Em hết chỗ rồi hay sao mà vác thằng này về nhà??? –Tùng Lâm quát ầm lên.
-Anh im đi! Đây không phải là nhà của anh! Đây là bạn em và nhà của em, mặc xác em! Ố kê??? –Tôi gào lên, tay vẫn vắt khăn vào chậu nước, mắt nhìn lên thằng cha biến thái đó.
-Thằng đó… Dương, em muốn chọc anh tức chết phải không?
-Có mà anh thích chọc em đến chết ấy! Phắn về nhà anh đi tên dở hơi ngu ngốc xấu xa bỉ ổi. –Tôi quát một tràng rồi đỡ Gia Bảo từ từ dựa lưng vào ghế, đưa khăn đã vắt sạch nước lên lau nhẹ đi những vết xước trên mặt và người Gia Bảo.
-Bông băng, thuốc đỏ và dầu đây. –Anh Hoàng mở cửa bước vào, chìa trước mặt tôi một hộp thuốc y tế rồi ngồi xuống.
-Hoàng! Cậu ghét bé Dương thân thiết với con trai lắm mà??? Sao bây giờ cậu lại về phe nó??? –Tùng lâm lao đến giữ lấy hai vai anh tôi lắc lắc mạnh, gân cổ gào lên.
-Tùng Lâm, cậu đừng có quát lên thế. –Anh trai tôi đỡ đầu thở dài –Cậu bé đó là bạn của Dương, trông cậu bé ấy là người tốt và cần sự giúp đỡ. Bạn bè giúp đỡ nhau một chút là điều dĩ nhiên, sao cậu phải sửng cồ lên thế?
-Hoàng!!! –Tùng Lâm gào lên một tiếng tuyệt vọng rồi mím môi, mặt sừng sộ ngồi xuống.
Tôi hếch mặt nhìn Tùng Lâm một cái rồi nhìn sang Gia Bảo đang rít lên đau đớn khe khẽ.
-Đau không?
Gia Bảo lả đi, môi nhợt nhạt, cậu mím môi lắc nhẹ đầu.
-Bọn nào mà đánh chú mày đến mức này? Khiếp thật. Để anh cởi áo chú ra xem vết thương nặng nhẹ sao nào.
Anh Hoàng nhíu mày rồi vươn người đến giúp Gia Bảo cởi áo trắng đã nhuốm màu bùn đất và màu đỏ xước lên của máu ra. Tôi ngồi bên nhìn anh trai tôi đang cởi từng hạt nút nhỏ. Cho đến khi đã tháo xong dãy nút và chuẩn bị cởi áo ra thì bỗng nhiên một bàn tay vươn đến bịt chặt lấy mắt tôi rồi lôi tuột tôi ngã ngửa ra phía sau. Tôi gào lên:
-Anh làm gì thế??? Thả ra! Mau!
Tôi gào lên đưa tay bám chặt lấy tay Tùng Lâm đang giữ chặt mắt tôi thì tiếng hắn ta đã quát lên:
-Hoàng! Sao cậu có thể cho bé Dương nhìn thấy thằng con trai khác cởi trần chứ??? Dương, anh cảnh cáo em, em không được mở mắt ra,tuyệt đối không. Em không được nhìn thấy con trai cởi trần.
-Anh bị biến thái à??? Thả ra mau lên !!!
-Không là không !!!
-Nguyễn Tùng Lâm !!!!!
.
.
.
Cuối cùng, tôi bị ép phải quay mặt vào tường. Còn Tùng Lâm lúc đó đã gào tướng lên :
-Tưởng gì ? Chỉ cần sát trùng, bôi thuốc đỏ xức dầu là được chứ gì ??? Để tôi làm, còn con bé Dương thì phải ngồi im.
Tôi chỉ muốn đấm vào mặt hắn ta nhưng không thể. Nhưng thằng này đúng là thằng bệnh ! Hắn ta bảo tôi không được nhìn con trai cởi trần, thế rốt cuộc thằng nào ngày trước phanh áo dí sát mặt tôi ??? Chơi với thằng này có ngày bị nó cắn !
__________
-Thằng nhóc ổn rồi đấy, cho nó nằm nghỉ một chút. Mà bố mẹ nó đâu ? –Anh tôi gấp hộp thuốc lại rồi nhìn tôi hỏi.
Tôi kể cho anh tôi nghe hoàn cảnh của Gia Bảo và kể về cuộc gọi với anh trai cậu ta. Anh tôi chỉ ậm ừ rồi nói :
-Thế trước mắt cho cậu ta nghỉ ở đây chút đi. -Rồi anh tôi quay sang tên đang mặt nặng mày nhẹ, bật cười –Còn Tùng Lâm, mày vứt cái bản mặt nhăn như khỉ bị chọc đít đi được rồi đấy.
Nói rồi anh tôi đi ra bếp nấu ăn, còn lại mình tôi và Tùng Lâm đang ngồi trên bậc thềm hành lang.
Tùng Lâm nhìn tôi rồi lườm một cái, không quên hứ một tiếng. Mắt tôi giật giật nhìn hắn ta. Cái thái độ gì thế này ?
Tùng Lâm bực bội đứng phắt dậy, không quên lườm tôi thêm một lần nữa rồi bước xuống nhà. Tôi đứng lên rồi bước theo. Xuốn tận phòng khách, tôi mới tăn ti hỏi :
-Này Tùng Lâm, anh giận em à ?
Hắn ta nhìn tôi không thèm đáp.
-Anh cười cái xem nào, ơ cái anh này. Cười tươi như em này! -Nói rồi tôi nhe răng cười chói loá.
Hắn ta quay phắt lại, mặt đỏ gay, hắn ta nhìn tôi với bộ dạng ức chế, giọng đanh lại.
-Cười… Cười… Em cười tươi như đười ươi chết đói ấy !-Hắn tay đưa tay đẩy mạnh đầu tôi một cái rồi quay đi. Tôi thộn mặt, miệng giật giật, tôi cố nén cục tức túm áo hắn lôi lại.
-Này Nguyễn Tùng Lâm, nói, anh tức cái gì thế hả ?
Hắn tay trừng mắt nhìn tôi rồi giật áo ra.
Tôi càng bực mình, túm áo hắn lôi mạnh :
-Tùng Lâm chó chết ! Anh có nói không ???
Vừa dứt lời, tôi bỗng thấy mình như bị đẩy mạnh một cái. Định thần lại, tôi đã thấy mình bị hắn ta ép vào tường từ lúc nào. Hắn ta nhìn tôi, mặt đỏ gay ức chế. Cuối cùng Tùng Lâm mới nhả từng chữ, đanh giọng mà nói :
-Anh á ? Anh bây giờ, thực, sự, rất, muốn, giết, người.