Hôm qua đã gọi điện thoại cho Quý Tranh, sáng hôm sau Chương Đình ngồi chờ trong văn phòng. Chín giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên, Chương Đình đeo kính lên, nói: “Mời vào.”
Bệnh nhân trong bệnh viện quân đội hầu hết đều là quân nhân tại ngũ, nhưng người có khí chất như Quý Tranh vốn hiếm có. Bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện trước cửa, trên khuôn mặt tuấn tú mang nụ cười thản nhiên, anh dịu giọng chào: “Bác sĩ Chương.”
Dáng người anh thẳng tắp, mặc dù khí chất dịu dàng nhưng vẫn mang khí thế bức người của một quân nhân. Anh bước vào, Chương Đình mỉm cười đáp lại, ông chuyển mắt sang nhìn người phía sau Quý Tranh.
Cô mặc áo thun quần đùi đơn giản, dáng người mảnh mai tinh tế cao gầy, làn da trắng nõn. Trên cổ tay nhỏ nhắn đeo một chiếc đồng hồ màu xanh lam, mái tóc dài dưới mũ lưỡi trai trắng được cột gọn. Khẩu trang y tế màu trắng che mất nửa khuôn mặt cô, chỉ chừa lại đôi mắt hoa đào long lanh như nước.
Thấy cô, Chương Đình hơi sững sờ rồi lập tức hiểu ra, ông thầm thở dài rồi ôn hòa cười, nói: “Là Khương Cách à?”
Bác sĩ Chương thoạt nhìn đã năm mươi mấy tuổi, tóc lấm tấm điểm bạc, áo khoác trắng phủ ngoài áo sơ mi màu xanh quân đội bên trong. Đa phần bác sĩ tâm lý đều hòa nhã dễ gần, cách nói chuyện cũng rất ân cần hiền hậu. Thấy ông đã nhận ra mình, Khương Cách cũng không giấu giếm nữa mà cởi khẩu trang xuống, lịch sự gật đầu chào ông.
Hai người cũng không tính là không quen biết, bác sĩ tâm lý của Khương Đồng là học sinh của vị bác sĩ này, mà bản thân cô cũng được xem như bệnh nhân của ông, hơn nữa ông còn là bác sĩ tâm lý của Quý Tranh, Khương Cách vô cùng kính trọng Chương Đình.
Mặc dù Chương Đình làm việc tại bệnh viện quân đội đã lâu năm, công việc ít khi chung đụng với ngành giải trí, nhưng ông cũng biết Khương Cách, cũng từng nhìn thấy ảnh của cô trên mạng. Chuyện hôm trước làm cư dân mạng xôn xao, trong lòng Chương Đình cũng lo lắng. Lúc nhìn ảnh ông đã biết Khương Cách xinh đẹp, không ngờ người thật còn đẹp hơn cả ảnh. Khuôn mặt không son phấn, làn da trắng trẻo mịn màng, nhất là đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt sáng long lanh, đa tình mà không phong tình.
Chương Đình tươi cười, khẽ giọng cảm thán: “Thảo nào.”
Nói xong, Chương Đình quay sang nói với Quý Tranh: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Lần cuối cùng Quý Tranh dùng trị liệu thôi miên là vào tháng Năm. Nhưng kết quả cũng không khác gì mấy lần trước. Thấy Chương Đình khăng khăng phản đối, Cao Viễn cũng không ép buộc Quý Tranh đi huấn luyện thực tế.
Vì đã bị thôi miên mấy lần, chẳng mấy chốc Quý Tranh đã tiến vào trạng thái. Chương Đình kết thúc thôi miên, trở ngồi xuống bàn làm việc, ông đưa mắt nhìn Khương Cách.
Trong lúc ông thôi miên Quý Tranh, cô cũng không quấy rầy, chỉ đến ngồi trên dãy ghế xếp sát tường. Cô đội mũ lưỡi trai, hai tay đặt trên đùi, đôi mắt dưới vành nón lặng lẽ nhìn Quý Tranh đang lâm vào thôi miên.
Khương Cách cũng xem như là bệnh nhân của ông, bệnh tâm lý của cô bao gồm tinh thần nhạy cảm, có khuynh hướng bạo lực nhẹ, còn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Khi những người với trạng thái tinh thần như thế đến nơi lạ lẫm hoặc gặp người xa lạ, tinh thần của họ sẽ căng thẳng và lo lắng. Nhưng Khương Cách lại không, có lẽ là vì có Quý Tranh ở đây, cũng có lẽ một phần là vì cô đã vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng mình, trạng thái tinh thần đã dần khôi phục lại.
Đối với bác sĩ mà nói, không có gì đáng mừng hơn việc bệnh nhân của mình khỏe mạnh hồi phục.
Thế nhưng…
Tâm trạng Chương Đình trùng xuống, ông nhìn về phía Quý Tranh.
Đây là lần đầu tiên Khương Cách chứng kiến anh bị thôi miên, trên đường đi, Quý Tranh chỉ nói với cô rằng mình có chướng ngại tâm lý, thế nên phải đến bệnh viện làm trị liệu thôi miên theo định kỳ. Thế nhưng anh lại không nói chướng ngại ấy là gì, cũng không nói vì sao mình lại gặp chướng ngại tâm lý.
Quý Tranh có trách nhiệm của một quân nhân, chuyện này có liên quan đến bí mật quân sự, không thể tùy tiện tiết lộ, Khương Cách cũng không hỏi nhiều.
Nhưng nhìn Quý Tranh đang bị thôi miên, Khương Cách biết đây chắc hẳn là một hồi ký ức đầy đau khổ như ác mộng giày vò anh, khiến anh mắc chướng ngại tâm lý, thậm chí còn không cầm được súng.
Quý Tranh tựa người trên lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài tạo thành một cái bóng hình trăng khuyết dưới mí mắt. Trông anh như đã ngủ thiếp đi, nhưng ngón tay bám trên thành ghế đã trắng bệch, sắc mặt cũng dần trở nên tái nhợt.
Trạng thái của Quý Tranh sẽ làm ảnh hưởng tới Khương Cách, phát giác Khương Cách đang dần trở nên căng thẳng, Chương Đình hỏi: “Cô có muốn uống nước không?”
Giọng ông không lớn, nhưng lại xua đi những suy nghĩ hỗn loạn của cô. Khương Cách hoàn hồn nhìn sang Chương Đình. Đôi môi trắng bệch của cô dần hồng hào trở lại, cô lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn.”
“Không cần lo lắng, Quý Tranh rất lợi hại.” Chương Đình an ủi.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Quý Tranh, Khương Cách chợt nhớ đến lần anh chơi bắn bóng bay.
“Ừm, lần trước anh ấy giành được cho tôi một khẩu súng.” Khương Cách hoàn hồn, nói với Chương Đình. Lúc ấy cô đã phát giác Quý Tranh có gì đó bất thường, nhưng khi hỏi anh anh lại không trả lời.
Chương Đình cười nói: “Đúng vậy, từ lúc gặp chướng ngại tâm lý, đó là lần đầu tiên cậu ấy nhắm chuẩn được.” Bác sĩ Chương an ủi, rồi mỉm cười nói: “Là nhờ có cô giúp đỡ, Quý Tranh rất biết ơn cô.”
Điều này cũng không làm Khương Cách nhẹ nhõm hơn là bao, cô hoàn hồn nhìn về phía Quý Tranh. Bản thân anh đã khổ sở vì chướng ngại tâm lý, thế nên sau khi làm vệ sĩ cho cô, anh mới kiên nhẫn mà dịu dàng vỗ về cảm xúc của cô. Bây giờ cô đã dần dần tốt lên, nhưng anh vẫn đang vùng vẫy trong chướng ngại tâm lý của mình. A Tranh của cô không thể nào chỉ bắn trúng được một quả bóng bay.
“Chướng ngại tâm lý có ảnh hưởng trí nhớ không?” Khương Cách hỏi bác sĩ.
Chương Đình không biết tại sao cô lại đột ngột hỏi như thế, chỉ gật đầu nói: “Quý Tranh nói trí nhớ của cậu ấy có phần hỗn loạn.”
Khương Cách quay đầu nói với Chương Đình: “Sáu năm trước tôi và anh ấy từng gặp nhau, nhưng anh ấy không nhớ tôi.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Chương Đình lập tức thay đổi.
Quý Tranh lại trở về phiến rừng mưa kia.
Bầu không khí ẩm ướt, cánh rừng mưa rậm rạp, muỗi bay vo ve, báng súng nóng rực trên tay. Mắt Quý Tranh đặt sau ống nhắm dõi về phía rừng cây nơi xa.
Mồ hôi chảy dọc trên má anh, bóng người bị treo trên cành cây hiện rõ sau lăng kính. Đó là một người phụ nữ gầy gò, làn da trắng đã dính đầy bùn đất, cô ấy rũ đầu, mái tóc đen ướt sũng xõa tung trên vai che khuất đi khuôn mặt.
Ngón tay Quý Tranh đặt trên cò súng, giọng nói của tên đàn ông sau lưng vang lên như cơn ác mộng: “Bọn chúng đều là người dân vô tội.”
Anh đã giết rất nhiều người dân vô tội, thế nên anh cảm thấy khẩu súng trên tay là tội ác, tâm lý anh phản đối việc nổ súng, chướng ngại tâm lý ấy khiến tầm mắt anh trở nên mơ hồ mỗi khi nhắm về nơi xa.
Thế nhưng những người dân ấy không phải là do anh giết.
Mồ hôi bên má lăn dọc xuống khuôn mặt, xúc cảm tê dại mà ngưa ngứa ấy như nụ hôn của Khương Cách. Yết hầu Quý Tranh nhấp nhô, ngón tay trên cò súng dần động đậy.
Giây phút anh chuẩn bị nổ súng, cô gái trong lăng kính ngẩng đầu lên. Khuôn mặt ấy loang lổ vết máu, sắc mặt và đôi môi đều tái nhợt, đôi mắt hoa đào lặng lẽ nhìn anh. Đôi môi khô nẻ của cô mấp máy gọi hai chữ.
“A Tranh.”
Trái tim Quý Tranh như bị đâm một phát sâu hoắm, cảm giác đau đớn như bóp nghẹn lấy anh. Ngón tay đặt ở trên cò súng run rẩy, cả trời đất dường như cũng đang chấn động. Quý Tranh thoi thóp hít thở, mùi máu tươi nồng đậm tràn vào phổi anh, tầm mắt anh lập tức nhòa đi.
Anh giãy giụa muốn dời ngón tay khỏi cò súng, nhưng một sức mạnh vô hình lại đè nặng trên ngón tay anh. Quý Tranh vùng vẫy trong hoảng loạn, anh muốn gào thét lên, nhưng lại không bật ra được bất kỳ âm thanh nào.
Nỗi đau vô tận chiếm lấy tâm trí, tựa như bóng tối chực chờ nuốt chừng anh. Nhưng giữa cảm giác ngột ngạt ấy, bỗng nhiên một bàn tay mềm mại mát lạnh phủ lên mu bàn tay anh.
Bàn tay ấy kéo anh ra khỏi bóng tối.
Giây phút thoát ra khỏi vực tối, Quý Tranh ngừng giãy giụa. Trong lăng kính, khuôn mặt của người bị treo trên cành cây đã biến thành một khuôn mặt khác, Quý Tranh mở to mắt, ngón tay bóp cò súng.
Ý thức anh nổ tung khi cơn thôi miên kết thúc, Quý Tranh tỉnh dậy, đầu đầy mồ hôi, cảm giác căng thẳng vẫn còn đó, trái tim anh vẫn đập thình thịch. Mặt anh tái nhợt, hơi thở dồn dập. Khi ý thức dần dần khôi phục lại, anh nhìn thấy Khương Cách đang ngồi xổm bên cạnh mình.
Dưới vành nón, cô ngước đôi mắt trong veo nhìn anh, bàn tay vẫn đang phủ trên tay anh. Thấy anh tỉnh lại, Khương Cách thu tay chuẩn bị đứng dậy, nhưng tay lại bị anh nắm chặt.
Lòng bàn tay anh đổ đầy mồ hôi lạnh. Dòng cảm xúc cuồn cuộn trong mắt anh dần lắng xuống, đôi mắt anh lại trở nên dịu dàng như trước. Với sắc mặt tái nhợt, anh mỉm cười nói với Chương Đình: “Bác sĩ Chương, trong lúc thôi miên tôi đã có thể bóp cò.”
Không những có thể bắn súng, mà còn có thể nhắm chính xác.
Chương Đình vô cùng kích động, không để Quý Tranh kịp nói tiếp, ông vội bảo: “Vậy chúng ta đến sân tập bắn thử xem sao?”
Trong lòng ông vốn đã nôn nóng, Quý Tranh mỉm cười kéo Khương Cách đứng dậy, rồi đáp: “Vâng.”
Chương Đình lái xe chở Quý Tranh và Khương Cách đến quân khu của lính đặc chủng, trên đường đi, ông không kiềm lòng được mà hỏi Quý Tranh lần thôi miên này có gì khác so với những lần trước. Quý Tranh trả lời chi tiết, Chương Đình vui mừng nói với Khương Cách: “Nhìn xem, tôi đã nói cô có thể giúp cậu ấy vượt qua chướng ngại tâm lý mà, hai người quả đúng là đang cứu chữa cho nhau.”
Chướng ngại tâm lý thường ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến tinh thần và cảm xúc. Tuy Quý Tranh có thể nhắm bắn được trong lúc thôi miên, đây chỉ là một bước tiến bộ nhỏ, tiếp theo anh phải huấn luyện trên sân tập bắn thật, sau đó là chiến trường chân chính.
Mười giờ sáng trong ký túc xá quân đội, Nghê Ngạn và Lý Khả đang nghịch chiếc máy chụp hình, bỗng nhiên Thẩm Văn hớt hải chạy vào. Phòng trong ký túc xá quân đội thường là phòng đôi, hôm nay bọn họ được nghỉ, nhưng ký túc xá vẫn im lặng và sạch sẽ như trước. Thấy Thẩm Văn chạy vào, Lý Khả ngước mắt sang, cậu ta chưa kịp hỏi gì thì đã nghe tin sét đánh.
“Trung đội trưởng dẫn bạn gái đến.”
Nghê Ngạn là người đầu tiên phản ứng lại, hỏi: “Sao mày biết?”
“Bác sĩ Chương chở bọn họ đến đây, lần này thôi miên có tác dụng, bác sĩ Chương dẫn bọn họ đến sân tập bắn, đội trưởng định tập bắn thật.” Thẩm Văn trả lời.
Nghe thấy thế, Lý Khả đứng bật dậy: “Vậy chúng ta đi xem thử xem.”
Ba người đổ xô nhau chạy ra sân tập bắn.
Hôm nay sân tập bắn khá vắng quân sĩ, lúc Quý Tranh đến, bọn họ đang trò chuyện với huấn luyện viên trên sân. Anh đứng cạnh Chương Đình, ngoài ra còn có một người mặc áo thun rộng và quần đùi. Nhìn dáng dấp chắc chắn là phụ nữ.
Thẩm Văn kích động nói: “Bọn bây nhìn đi, đúng là cô ấy.”
“Chẳng phải lần trước mày chỉ nhìn thấy có mỗi đôi mắt thôi sao?” Lý Khả hỏi, “Bây giờ nhìn bóng lưng cũng nhận ra được à?”
Thẩm Văn nhìn bóng lưng thẳng tắp của cô, trong đầu nhớ đến đôi mắt hoa đào sắc bén chứa đầy cảnh giác lúc trước, cậu ta nghiêm túc nói: “Theo trực giác.”
“Trực giác của mày tin được chết liền.” Nghê Ngạn phũ phàng nói, lại hỏi: “Lúc đó mày còn chẳng biết mặt mũi người ta trông thế nào, làm sao mà biết người ta đẹp được?”
Cô gái đứng bên kia đang đội mũ, bọn họ chỉ thấy mỗi bóng lưng, trên người mặc quần áo nam kiểu dáng khá cũ, bộ đồ làm bật lên dáng người nhỏ xinh mảnh mai của cô, không nhìn ra được gì khác. Lúc trước Thẩm Văn nói bạn gái mà Quý Tranh giấu trong nhà là một cô gái tuy xinh đẹp nhưng lại hung dữ, hẳn là cậu ta khoác lác nói hươu nói vượn.
Mấy lời phũ phàng của Nghê Ngạn từ trước đến giờ thường là đúng, Thẩm Văn thở dài một tiếng, chột dạ nói: “Mắt rất đẹp mà.”
Ba người họ vừa nói vừa đi về hướng sân tập bắn, bọn họ vừa chạy tới, Quý Tranh đã trông thấy. Thẩm Văn chạy đến đầu tiên, cậu ta cười đùa hí hửng gọi: “Đội trưởng.”
Nghê Ngạn và Lý Khả cũng theo sau.
Tuy hôm nay ba người họ được nghỉ nhưng trên người vẫn mặc đồng phục, bên dưới là quần dài và bốt, phía trên chỉ mặc áo thun màu xanh quân đội. Nghe bọn họ chào, Quý Tranh mỉm cười đáp lời.
Mấy người họ hàn huyên đôi câu, biết hôm nay Quý Tranh trở lại để tập bắn, tâm lý trị liệu đã có tác dụng, ba người họ đều vô cùng hào hứng.
Sân tập bắn đang được chuẩn bị, Khương Cách lẳng lặng đứng bên cạnh anh lắng nghe, Quý Tranh đưa mắt nhìn cô rồi nói: “Đây là chiến hữu của anh, Thẩm Văn, Nghê Ngạn và Lý Khả.”
Trước mặt Quý Tranh, ba người họ cũng không dám làm càn, chỉ ngoan ngoãn đứng ngay ngắn chào Khương Cách.
Quý Tranh đảo mắt nhìn quanh, thấy bốn bề vắng người, trên sân chỉ có mấy người bọn họ, anh bèn nói với Khương Cách: “Gỡ khẩu trang xuống nhé? Ở đây không có ai.”
Nghe anh nói, ba người đứng đằng sau vô thức quay gót nhìn sang. Đây là chiến hữu của Quý Tranh, đeo khẩu trang như thế cũng không phải phép, Khương Cách bèn gật đầu gỡ khẩu trang xuống.
Nắng mùa hè chói chang gay gắt, trên sân bãi trống trải không có lấy một ngọn gió. Khoảnh khắc Khương Cách gỡ khẩu trang xuống, thời gian như đông cứng lại. Đôi mắt của ba người họ dán chặt lên mặt cô, ngẩn ngơ một lúc lâu vì kinh ngạc.
“Đệt, nữ thần kìa!” Thẩm Văn vô thức thốt lên.
Khương Cách là minh tinh, là nữ thần quốc dân, mặc dù binh lính trong quân đội phải huấn luyện khắt khe, hiếm có thời gian chú ý đến giới giải trí, nhưng bọn họ đều biết Khương Cách. Thậm chí còn có không ít lính đặc chủng là fan hâm mộ của Khương Cách.
Đòn đánh này quá bất ngờ, Thẩm Văn và Nghê Ngạn đỏ bừng cả mặt, Lý Khả ngẩn người một lúc lâu, trong mắt hiện rõ vẻ ngượng ngùng. Đây là biểu hiện chân thật nhất của đàn ông sau khi nhìn thấy phụ nữ đẹp. Chương Đình đứng nhìn đám trẻ to xác này mà bất đắc dĩ lắc đầu cười.
Một năm trước Quý Tranh xảy ra chuyện, anh được điều trị trong bệnh viện quân đội mấy tháng nhưng không mấy hiệu quả, bác sĩ tâm lý đành kiến nghị anh ra ngoài tìm việc làm để dời sự chú ý, sau đó Quý Tranh rời khỏi bệnh viện quân đội.
Chuyện này tuy được giữ bí mật, nhưng ít nhiều gì mọi người trong quân trại cũng nghe được phong thanh, nhất là những người thân thiết với Quý Tranh như bọn họ. Bọn Thẩm Văn biết Quý Tranh ra ngoài làm vệ sĩ, nhìn tình hình hiện tại, đúng là anh đi làm vệ sĩ thật.
Hơn nữa còn biến chủ thuê thành bạn gái.
Trung đội trưởng quá đỉnh!
Thẩm Văn là người đầu tiên hoàn hồn lại, cậu ta huých khuỷu tay vào Nghê Ngạn, nói: “Mày nhìn xem, có phải là vừa đẹp vừa dữ không?”
Nghe cậu ta nói thế, Khương Cách quét mắt nhìn sang. Ánh mắt cô hờ hững, trong đôi mắt hoa đào hiện rõ sự lạnh lùng xa cách. Thẩm Văn nhớ đến ánh mắt của Khương Cách lúc ở nhà cũ, vội vàng sửa lời: “Không dữ không dữ, chỉ có đẹp thôi.”
Tính tình Khương Cách vốn không quen trò chuyện với người lạ, chào hỏi xong, cô im lặng đứng bên cạnh Quý Tranh. Từ phía xa, người phụ trách sân tập bắn thông báo với Quý Tranh đã chuẩn bị xong.
Bầu không khí vốn đang nhẹ nhàng bỗng chốc lại trở nên căng thẳng.
Quý Tranh bước đến vị trí, Khương Cách đi theo nói với anh gì đó. Vì khoảng cách chiều cao giữa hai người, lúc Khương Cách nói chuyện, Quý Tranh nghiêng người về phía cô. Khương Cách ghé vào tai anh nói gì đó, anh đứng thẳng người dậy rồi khẽ mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cô.
Động tác nho nhỏ ấy khiến sân tập bắn hoang vắng mà oi bức bỗng trở nên ngọt ngào.
Bọn Thẩm Văn đứng cùng với Chương Đình, nhìn khung cảnh ngọt ngào trước mắt, Nghê Ngạn vẫn không kiềm chế được kích động: “Dữ chỗ nào chứ? Trên mạng cả tá người nói cô ấy hung dữ, nhưng đứng trước mặt đội trưởng chẳng phải cô ấy ngoan ngoãn như cừu sao?”
“Đó là vì khí chất của đội trưởng chúng ta quá áp đảo.” Trong lúc Nghê Ngạn nói chuyện, đầu óc Thẩm Văn đã bay đi xa. Quả thật là Khương Cách xinh đẹp, nhưng hai hôm nay trên mạng đầy rẫy tin tức gây xôn xao về cô, nào là giết cha nào là hút thuốc phiện. Thẩm Văn không khỏi lo lắng cho Quý Tranh, cậu ta hỏi: “Hôm nay đại đội trưởng có ở đây không?”
Lý Khả trả lời: “Có, hôm nay trung đội trưởng trở về, chắc là chốc nữa đại đội trưởng sẽ đến, sao thế?”
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Khương Cách đã trở lại. Trong số bọn họ, cô quen thuộc với Chương Đình nhất, thế nên bèn đứng cạnh Chương Đình. Quý Tranh có thể bóp cò trong lúc thôi miên là nhờ có Khương Cách cổ vũ, Chương Đình cho rằng vốn dĩ Khương Cách đi theo Quý Tranh là để ở bên cạnh cổ vũ cho anh.
Chương Đình nhìn Khương Cách hỏi: “Sao cô lại quay về đây?”
Khương Cách đang chăm chú nhìn Quý Tranh ở phía xa. Anh đã cầm súng lên, đang nhắm chuẩn. Mắt Khương Cách dán chặt vào bóng lưng anh, trả lời: “Đây là việc của riêng anh ấy, tôi cũng không thể nào ở cùng anh ấy trên chiến trường.”
Nghe cô trả lời, ba người bên cạnh đều nhìn sang. Lý Khả nhỏ giọng nói: “Đúng là hung dữ thật.”
Một tiếng súng vang lên.
“Mười điểm!”