Sau khi nhận điện thoại, Khương Cách im lặng lắng nghe. Đâu bên kia có giọng nữ đang nói gì đó, nhưng điện thoại áp trên tai Khương Cách, Khương Đồng và dì Tống Bách Hợp không nghe thấy rõ. Sắc mặt Khương Cách thoáng chốc trở nên trắng bệch rồi dần dần hồi máu, cô bình tĩnh nói chuyện với người ở đầu bên kia, đợi bên kia nói xong, cô lên tiếng chào rồi cúp máy.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ, mùi thơm từ bữa cơm trưa Tống Bách Hợp nấu lan tỏa, trong miệng còn miếng ngó sen chưa nhai xong, lúc cắn còn có tiếng giòn tan.
Giác quan của Khương Cách như ngừng hoạt động, trong đầu chỉ còn lại những lời Hoàng Di Quân vừa nói với cô.
“Quý Tranh xảy ra chuyện. Cấp dưới cũ của ông nội báo tin. Nhiệm vụ lần này của Quý Tranh đã sắp kết thúc, khi tập kích vào sào huyệt của phe địch thì xảy ra một vụ nổ. Tiểu đội của Quý Tranh dẫn đầu, đợt dội bom kéo dài rất lâu, lúc kết thúc sào huyệt của phe địch cũng hoàn toàn đổ nát.”
“Có tìm được người không?”
“Khương Cách.” Giọng Hoàng Di Quân run run, “Cả sào huyệt đã bị đánh bom tan tành, cho dù có tìm được người cũng…”
Sức nổ của bom rất mạnh, Khương Cách chưa từng tiếp xúc với bom đạn thật, nhưng cô từng đóng cảnh nổ bom, nếu như tiến đến quá gần sẽ cảm nhận được sóng địa chấn xé tan cả cơ thể, da thịt con người không thể chịu nổi thứ vũ khí với lực sát thương mạnh như thế.
Khương Cách nhớ đến cơn ác mộng mình gặp khi mới đến London, sau tiếng nổ, Quý Tranh bị ngọn lửa nuốt chửng, dần hóa thành tro tàn.
Ngoài hành lang có tiếng nói cười đùa giỡn, có ngày nắng đẹp trời, nhưng trước mắt Khương Cách chỉ có bóng tối. Giác quan cô chầm chậm hồi phục lại, thính giác, khứu giác, xúc giác… Trái tim cô như vừa rơi trên mũi băng sắc nhọn lạnh lẽo, máu chảy đầm đìa trên mặt băng giá rét, cảm giác đau đớn thấu tận tim gan.
Tiếng cười đùa trong hành lang xa dần, trái tim trong lồng ngực như bị xé tan, Khương Cách hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo như đóng băng cả người cô, chiếm lấy tâm trí cô.
Chẳng biết cảm giác ấy kéo dài bao lâu, đến khi Khương Đồng đặt tay lên mu bàn tay cô, ánh mắt ngẩn ngơ của Khương Cách mới tỉnh táo lại, cô ngước mắt nhìn Khương Đồng. Khương Đồng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng trong cơn sợ hãi, cô bé lấy hết dũng khi nhìn vào mắt chị gái, mấp máy môi định an ủi chị, nhưng lại không nói nên lời.
Khương Cách hoàn hồn lại, đầu óc cô giữ cho cơ thể đứng vững. Cô trở tay nắm lấy tay Khương Đồng, ngón tay nhỏ nhắn của cô lạnh lẽo như nhũ băng, cô cầm ly nước uống một ngụm, rồi nói với Khương Đồng: “Chị không ở lại với em được. A Tranh gặp chút chuyện, chị phải về nước một chuyến.”
Từ lúc nghe Khương Cách nói chuyện điện thoại, dì Tống Bách Hợp đã đoán được là có chuyện liên quan đến Quý Tranh. Thấy vẻ mặt Khương Cách nhợt nhạt, lại nghĩ đến việc Quý Tranh đang làm nhiệm vụ. Nghe Khương Cách nói xong, lòng bà nao nao, bà căng thẳng hỏi khẽ: “Quý Tranh sao thế?”
Khương Cách ngước mắt nhìn Tống Bách Hợp, mấp máy môi trả lời: “Mất tích.”
“Mất tích…” Trái tim dì Tống Bách Hợp giật thót, bà thì thào lập lại.
Ba người trên bàn ăn trầm mặc, Khương Đồng nói: “Chị, trước hết cứ gọi điện thoại cho anh Thái Kỷ mua vé máy bay đã.”
Khương Cách khẽ gật đầu, cô cầm điện thoại gọi cho Thái Kỷ. Điện thoại kết nối, cô vừa nói chuyện vừa đi vào phòng Khương Đồng thu dọn đồ đạc.
Mâm cơm trên bàn còn nóng hổi nhưng chẳng ai buồn động đũa. Ngón tay Khương Đồng siết chặt đôi đũa, khớp xương dần dần trắng bệch. Trong phòng ngủ giọng Khương Cách đều đều, không nghe được chút cảm xúc, Khương Đồng nghĩ đến vẻ mặt của chị gái khi nhận cú điện thoại, và lời chị từng nói.
Lính đặc chủng mất tích trong lúc thi hành nhiệm vụ, hai chữ “mất tích” cũng chỉ là cách để làm vơi nỗi đau của hai từ “hi sinh”.
“Chị cũng rất may mắn, bởi vì chị gặp được A Tranh.”
Nửa đời trước cô sống trong khốn khổ, tưởng chừng như về sau sẽ là những tháng ngày tươi sáng, nhưng giờ đây, người trao cô hi vọng và hạnh phúc đã không còn nữa.
“Đồng Đồng, mất tích có phải là…” Ánh mắt Tống Bách Hợp đầy xót xa.
“Không phải là chết.” Khương Đồng ngắt lời dì.
Giọng điệu Khương Đồng rất gay gắt, như thể làm thế sẽ khiến dì tin tưởng vào lời mình nói. Tống Bách Hợp không đáp lời, Khương Đồng cầm đũa gắp miếng ngó sen cho vào miệng.
Trái tim đau như bị xé toạc. Khương Đồng nghĩ về cuộc đời của Khương Cách, cô bé biết chị mình chỉ mới nếm được chút ngọt ngào. Khương Đồng nhai nuốt, rồi khẽ thở hắt ra, cô bé giương đôi mắt đỏ bừng nhìn dì Tống Bách Hợp, hạ thấp giọng nói.
“Dì, tại sao số chị cháu lại khổ như thế chứ?”
Thái Kỷ đã mua vé máy bay cho cô, chuyến bay gần nhất là bốn giờ chiều. Khương Cách không nấn ná ở viện điều dưỡng nữa, cô thu dọn hành lý, cầm hộ chiếu và chứng minh rồi chạy đến sân bay.
Khương Đồng và Tống Bách Hợp tiễn cô đi. Tống Bách Hợp lo lắng dặn dò vài câu, Khương Cách lắng nghe kỹ lưỡng, rồi mở cốp xe chất hành lý vào. Trước khi cô bước lên xe, Khương Đồng bỗng ôm chầm lấy cô.
Trên người cô bé tràn đầy sức sống thanh xuân, cái ôm của cô bé làm Khương Cách sững sờ trong đôi chốc, rồi ôm lại em gái. Khương Đồng đặt cằm lên vai cô, cười nói: “Chị, em sẽ ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh. Nếu có chuyện gì chị phải nói với em. Mặc dù em không làm được gì nhiều, nhưng em vẫn có thể làm bạn với chị.”
Mặt trời giữa trưa vẫn không quá gay gắt, nghe em gái nói, Khương Cách vỗ vỗ vai cô bé, rồi quay người lên xe.
Sau hai tiếng chờ đợi ở sân bay, chuyến bay cất cánh, mười ba tiếng sau, máy bay đáp xuống sân bay Nam Thành. Hiện tại trong nước đã là mười một giờ trưa, Khương Cách đeo kính râm và khẩu trang, lặng lẽ hòa vào dòng người rời khỏi sân bay.
Sau khi đến nơi, cô gọi điện thoại cho Hoàng Di Quân.
“Khương Cách.” Giọng chị ấy có phần sa sút.
Khương Cách đứng bên vệ đường, nhiệt độ tại Nam Thành hiện tại không quá nóng cũng không quá lạnh. Cô đeo khẩu trang, giọng nói khàn khàn bị gió át đi.
“Em về nước rồi.” Khương Cách nói.
Hoàng Di Quân hơi ngạc nhiên, rồi hỏi: “Em có muốn về nhà nghỉ ngơi một chút không?”
Chỉ mới mười mấy tiếng trôi qua từ lúc chị ấy gọi điện thoại cho Khương Cách, chắc chắn Khương Cách vừa cúp điện thoại đã mua vé chuyến bay sớm nhất trở về nước. Có lẽ sau khi nghe tin tức này, cô không thể đợi thêm một phút giây nào nữa.
“Không cần đâu.” Khương Cách trả lời rồi hỏi: “Có tin tức gì mới không ạ?”
“Quân đội đang tiến hành tìm kiếm cứu viện.” Hoàng Di Quân trả lời ngắn gọn, rồi thở dài nói: “Việc tìm kiếm cứu hộ vẫn còn tiếp tục, nhưng mà… cơ hội tìm được thì khó nói.”
Khương Cách không nói tiếp.
Đầu bên kia điện thoại có một giọng nói già cả vang lên. Khương Cách không nghe rõ lời ông cụ, có vẻ như ông đang nói chuyện với Hoàng Di Quân.
Hoàng Di Quân trả lời: “Là Khương Cách ạ.”
Ông cụ nói gì đó, Hoàng Di Quân đáp vâng, sau đó nói với Khương Cách: “Khương Cách, ông nội bảo nếu tiện thì em có thể đến đại viện quân đội chờ tin tức, ở đây sẽ hay tin nhanh hơn.”
Ông Quý Hiển đã gửi gắm người trong quân đội, nếu như việc tìm kiếm cứu hộ có tiến triển sẽ lập tức thông báo cho lão tướng quân.
Nghe Hoàng Di Quân nói, đầu bên kia im lặng một lúc lâu. Chị ấy nghĩ đến bầu không khí lúng túng trong nhà mỗi khi Quý Tranh nhắc đến Khương Cách, nghĩ rằng Khương Cách ngại đến, Hoàng Di Quân nói: “Ông nội chỉ nói thế, nếu em không tiện đến cũng không sao, có tin tức gì chị sẽ gọi điện thoại báo với em ngay.”
“Em đến.” Khương Cách nói. Lúc nãy cô thất thần là vì nhớ đến vài điều, cô nói với Hoàng Di Quân: “Lần đầu tiên đến nhà ra mắt mọi người, đáng lẽ em nên đi cùng A Tranh mới phải.”
Khương Cách và người nhà Quý Tranh cũng chưa bao giờ gặp mặt, nếu như không có Quý Tranh, bọn họ chỉ là người xa lạ. Nhưng với tình hình hiện tại, tuy vẫn xa lạ không quen, nhưng bọn họ lại vô hình trung được kéo lại với nhau vì Quý Tranh.
Hoàng Di Quân khẽ thở dài, Khương Cách cám ơn chị ấy rồi cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, Khương Cách gọi xe rồi nói địa chỉ. Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua Khương Cách, không dám nhiều lời, chỉ đánh xe chạy về phía đại viện quân đội.
Đường xá giữa trưa không quá đông đúc, lái xe đến đại viện quân đội mất chưa đầy một tiếng. Từ lúc nhận cú điện thoại của Hoàng Di Quân đến giờ, Khương Cách chưa hề chợp mắt, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi.
Đến đại viện quân đội, Hoàng Di Quân đã đứng trước cổng đợi cô, rồi dẫn cô vào trong.
Đây là lần đầu tiên Khương Cách đến đại viện quân đội, nhà cửa trong đại viền đều đã nhuốm màu thời gian, trông có phần mộc mạc bình dị. Đây là nơi Quý Tranh lớn lên, anh từng kể cho cô nghe những kỷ niệm tuổi thơ, thậm chí Khương Cách còn có thể tìm thấy vài khung cảnh quen thuộc từ lời nói của Quý Tranh.
Đến một căn nhà hai tầng, Hoàng Di Quân mở cửa, Khương Cách bước vào theo chị ấy.
Khi Quý Tranh nói sẽ dẫn cô về nhà, Khương Cách từng suy nghĩ xem nếu gặp gia đình Quý Tranh, mình nên xưng hô thế nào, cư xử ra sao. Mặc dù từ nhỏ cô đã không có người thân dạy bảo, nhưng là lần đầu tiên ra mắt, cô không thể thất thố vô lễ. Khi ấy thậm chí cô còn tưởng tượng tâm trạng mình sẽ ra sao, hẳn cô sẽ kích động ngượng ngùng. Thế nhưng hiện tại cô đang đứng ngoài phòng khách, tâm trạng lại khác hẳn những gì cô từng tưởng tượng.
Phòng khách được trang trí theo phong cách cổ kính mà trang nhã, căn phòng im lặng như tờ, ông Quý Hiển và bà Lương Thanh Các ngồi chính giữa, bên cạnh là bác cả và bác gái, ghế sô pha bên kia là cả nhà Quý Cẩm. Quý Chước vẫn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng thấy bầu không khí trong nhà khang khác, cô bé cũng nép vào lòng ba ngoan ngoãn nhìn mọi người.
Đối diện Quý Cẩm là Quý Xuyến đang về nước công tác.
Bầu không khí trong phòng khách ngột ngạt, vẻ mặt mọi người vô cùng nghiêm nghị, trong ánh mắt lo lắng ẩn chứa một tia tuyệt vọng.
Bọn họ đang chờ đợi tin tức, kết quả đợt tìm kiếm cứu viện của quân đội sẽ là đã chết hay còn sống, hay là vẫn mất tích.
Khương Cách vừa bước vào cửa, ông nội Quý Hiển nhìn sang. Vẻ mặt ông cụ nặng nề, vừa nhìn sang Khương Cách, ánh mắt ông lập tức trở nên dịu dàng. Năm nay ông đã ngoài bảy mươi, nhưng dáng ngồi vẫn thẳng tắp, Khương Cách có thể nhìn thấy sự dịu dàng hiền hòa của ông.
Quý Tranh rất giống ông cụ.
“Ông cụ Quý.” Khương Cách khẽ gật đầu chào hỏi.
Nghe thấy tiếng Khương Cách, ông Quý Hiển ngẩng đầu nhìn cô, trước đây vốn chỉ có thể nhìn thấy cô qua màn hình. Cô không trang điểm, ăn mặc đơn giản thoải mái, dáng người còn gầy hơn cả trên TV, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào sáng trong chứa sự bình tĩnh.
Sau khi nghe tin từ Hoàng Di Quân, cô lập tức trở về từ nước Anh. Bôn ba mười mấy tiếng đồng hồ, trông cô lại không hề mệt mỏi, tinh thần vẫn rất ổn định.
Đây là lần đầu tiên ông Quý Hiển cảm nhận được rõ ràng lời Quý Tranh từng nói với ông – Khương Cách có thể đảm đương được trách nhiệm của một người vợ quân nhân.
Trong lúc quan sát cô, ông cụ lại nghĩ đến Quý Tranh, ông khẽ nhíu mày cố nén bi thương, rồi mỉm cười nói: “Cháu là Khương Cách phải không.”
“Vâng ạ.” Khương Cách đáp lời.
Nghe cô trả lời, bà Lương Thanh Các lại đứng dậy khỏi ghế. Khương Cách nhìn sang, bà cụ không nhìn cô mà xoay người đi đến phòng trà.
Bầu không khí vừa thư thả một chút lại trầm xuống, Khương Cách nhìn bóng lưng bà Lương Thanh Các rời đi, cô mím môi rồi đứng dậy đi theo.
Bà Lương Thanh Các ngồi cạnh chiếc bàn gỗ tử đàn trong phòng trà, bà vẫn vận bộ sườn xám tối màu, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ. Thấy Khương Cách bước vào, bà lặng lẽ nhìn sang. Trong phòng trà chỉ có hai người bọn họ, bà Lương Thanh Các vẫn giữ phong thái trước kia, điềm nhiên hỏi: “Cháu đến đây làm gì?”
Khương Cách đón nhận ánh mắt của bà rồi bước đến. Cô không trả lời, chỉ nhấc ấm trà và lá trà trên bàn, lặng lẽ pha trà. Hơi nước lượn lờ, hương trà lan tỏa trong căn phòng, Khương Cách pha trà cho bà.
Cô đặt ấm trà xuống rồi ngước mắt nhìn bà cụ, ánh mắt không kiêu ngạo cũng không tự ti.
“Cháu đến vì A Tranh.”
Nói rồi, Khương Cách cúi đầu nhìn hơi nước nghi ngút từ ly trà, bình tĩnh nói: “Anh ấy sẽ không muốn người nhà mình đau khổ, cháu đến xem mình có thể làm gì giúp anh ấy không.”