"Thượng Đế ơi, Người hãy nhìn xem, đây là người đàn ông đẹp nhất trên đời mà con đã từng gặp, ngay cả dáng vẻ anh ấy mặc vest cũng có thể đẹp đến nhường ấy. Con biết mình không còn là cô gái trẻ trung để suốt ngày mơ mộng về những anh chàng đẹp mã, nhưng làm sao đây, con thực sự không muốn phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt này một chút nào."
Đập vào mắt cô là đôi chân dài thẳng tắp trong chiếc quần âu, lên trên một chút là bàn tay thon dài với từng đốt xương rõ ràng, ngón tay anh hơi cong lại giữ lấy điếu thuốc rồi đưa lên miệng, sau một hơi dài, làn khói thuốc tỏa ra vấn vít như một lớp lụa trắng mỏng manh.
Nếu có thể, Tô Mạn Vũ sẽ tiến lên nói với người đàn ông ấy rằng: "Đã có ai từng nói với anh rằng anh có một dáng vẻ hút thuốc vô cùng chuẩn mực hay chưa? Có lẽ người ta thường nhận xét là 'anh rất đẹp trai' nhiều hơn, nhưng tin tôi đi, hình ảnh anh lúc ấy giống như bước ra từ một cuốn sách nghệ thuật vậy, đẹp đến mức khiến một cô gái hai mươi sáu tuổi như tôi cũng cảm thấy rung động."
"Tiểu Vũ, em đang làm gì đấy? Chỗ này rất phức tạp, đừng đi lại lung tung như vậy."
Tiếng gọi vang lên khiến Tô Mạn Vũ chợt giật mình, cô lại nghĩ ngợi lung tung nữa rồi.
"Khu vực hút thuốc... em đang nhìn gì ở phía đó vậy, để anh xem."
"Không, không có gì, em không nhìn gì hết. Tạ Nghiên Dương, chúng ta về thôi."
Cậu chủ Tạ còn cố ngoái đầu lại nhìn, rõ ràng chỗ ấy có người, thế nhưng Tô Mạn Vũ lại dùng hết sức lực kéo anh về phía trước.
Rốt cuộc Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn cái gì cơ chứ?
"Ngài Diệp... Ngài Diệp!"
Diệp Liên Thành mở mắt, có người vừa gọi anh.
Trên tầng hai mươi bảy, ánh nắng chiếu vào qua khe hở tấm rèm nơi khung cửa sổ sát sàn làm anh nheo mắt lại.
Đây là phòng làm việc của anh tại thành phố B, không phải hành lang câu lạc bộ tư nhân mà anh đến tối hôm qua.
Tiếng gọi ấy là của trợ lý Trình Lâm khiến anh thoáng thất vọng.
Chỉ một giây phút thoáng qua, Diệp Liên Thành vẫn có thể nhận ra giọng nói mà anh hằng nhung nhớ suốt năm năm.
Cho dù bao nhiêu năm xa cách, cô ấy vẫn luôn dịu dàng như thế, dịu dàng như mật ngọt khiến trái tim anh tan chảy.
Cũng chỉ có duy nhất cô ấy có thể nói ra những lời tuyệt tình đến vậy bằng giọng nói ngọt ngào nhất.
"Ngài Diệp, đã hết ba mươi phút nghỉ ngơi. Chiều nay ngài có cuộc họp với Hội đồng Quản trị để báo cáo về tiến độ dự án Khu đô thị Emerald Riviera. Vừa rồi tôi đã liên hệ với công ty bảo hiểm và người đâm phải xe của ngài. Cô ấy muốn hẹn gặp ngài vào sáng mai để thương lượng chuyện đền bù."
"Ừm, tùy anh quyết định."
"Thực ra có chuyện này... cũng không có gì... nhưng mà..."
Trình Lâm khó khăn mở lời, đối với những việc vừa rồi Diệp Liên Thành vẫn nhắm mắt tỏ vẻ không quan tâm.
"Trình Lâm, anh học thói lắp bắp từ khi nào thế?" Đôi mắt người đàn ông vẫn nhắm nghiền, nhưng đôi môi anh lại khẽ mỉm cười.
"Chuyện là như này, ngài Diệp, ngài đã giao cho tôi xử lý chuyện chiếc xe. Sáng nay tôi mới phát hiện ra, người đâm phải xe của ngài chính là tiểu thư nhà họ Tô, em gái Tổng giám đốc tập đoàn Á Đạt đang hợp tác với ngài. Liệu có cần phải..."
Nếu chỉ là một người bình thường xui xẻo đâm trúng xe của Diệp Liên Thành, có lẽ Trình Lâm sẽ không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng cô gái ấy lại có gia thế không hề tầm thường một chút nào, mà điều quan trọng nhất, cô ấy chính là người mà anh đã mất rất nhiều công sức điều tra dưới sự chỉ đạo của Diệp Liên Thành trước đây. Thậm chí tập hồ sơ thông tin về cô ấy còn đang nằm trong ngăn kéo đầu tiên của bàn làm việc ở căn phòng này đấy.
"Sao? Tô tiểu thư? Anh có chắc chắn không?" Diệp Liên Thành bắt đầu ngồi thẳng người nghiêm túc lắng nghe.
"Cô ấy nói tên mình là Tô Mạn Vũ, mới ban đầu tôi cũng không chắc chắn lắm, nhưng sau khi tìm hiểu thì đúng là như vậy. Liệu tôi có cần gọi cho Tổng giám đốc Tô..."
"Không, không cần, anh Trình, sáng mai tôi sẽ đích thân đi gặp cô ấy. Anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi. Nhớ chuẩn bị xe cho tôi."
Trong suốt ba năm làm việc cho Diệp Liên Thành, Trình Lâm chưa từng thấy cậu ấy tỏ vẻ gấp gáp như vậy. Anh đã nhìn thấy ảnh chụp trong tập hồ sơ, quả thực Tô tiểu thư rất xinh đẹp, nhưng cũng không nên vì lí do đó mà Diệp Liên Thành trở nên vội vàng như thế.
Mãi đến rất lâu về sau, cuối cùng Trình Lâm cũng đã hiểu được rằng, năm năm chờ đợi là một quãng thời gian quá dài. Đứng trước lần đầu tiên gặp lại, đáng lẽ anh nên tặng cho ông chủ của mình một lời khen vì đã cố gắng bĩnh tĩnh đến vậy. Diệp Liên Thành là một chàng trai cố chấp, nếu anh là cậu ấy, có lẽ chút tình cảm một thời tuổi trẻ đầy mâu thuẫn và khoảng cách đã bị anh lãng quên theo dòng chảy của thời gian từ rất lâu rồi.
Đó là một đôi bàn tay tuyệt đẹp.
Đôi bàn tay thon dài, hoàn hảo không một tì vết, không trắng nhợt nhạt mà vô cùng nam tính mạnh mẽ, từng đốt xương rõ ràng, chỉ đơn giản khẽ chạm vào cốc cà phê cũng trở thành cảnh đẹp ý thơ.
Trong một giây nào đó, Tô Mạn Vũ thật sự rất muốn hỏi người đối diện mình: "Anh có biết đánh đàn dương cầm không?"
Nếu đôi bàn tay ấy lướt nhẹ trên những phím đàn trắng đen, chắc chắn sẽ trở thành một hình ảnh tuyệt mỹ vô cùng.
"Cô Tô, cô có nghe thấy tôi nói không?"
Sự thật đã chứng minh, những người có đôi bàn tay đẹp sẽ có giọng nói trầm thấp làm bao người say đắm.
"Vâng, anh Trình, cảm ơn anh đã dành chút thời gian đến đây. Tôi là Tô Mạn Vũ."
"Tôi là Diệp Liên Thành."
Tô Mạn Vũ thầm thở dài, có lẽ đây mới chính là chủ nhân thực sự của chiếc xe sang trọng mà cô đã đâm phải mấy hôm trước. Cô nên nhận ra điều ấy sớm hơn mới phải. "Anh Trình" trên điện thoại không có vẻ lạnh nhạt như vậy.
"Vâng, xin lỗi anh, anh Diệp, về chuyện chiếc xe..."
Cô mới chỉ vừa cất tiếng, người trước mặt đã bất ngờ cắt ngang:
"Cô Tô đã đến thành phố S bao giờ chưa?"
"Ồ, anh Diệp. Câu hỏi này không được liên quan cho lắm..."
"Cô cứ trả lời tôi đi. Chuyện chiếc xe tính sau."
Đây có phải là tính tình kì lạ của những người giàu có hay không? Gương mặt Diệp Liên Thành giống như đang thể hiện nếu cô không trả lời anh ta, sẽ không có bất kì thương lượng nào về vấn đề đền bù được xảy ra.
"Xin lỗi anh, tôi là người thành phố B. Có lẽ trước đây chưa từng đến nơi nào xa như vậy."
Cũng chỉ là "có lẽ". Tất cả những việc liên quan đến quá khứ cô không dám mạnh mẽ khẳng định.
Nhìn Tô Mạn Vũ trả lời với vẻ thành thật, Diệp Liên Thành hơi nhướng mày. Đôi mắt anh sắc bén tràn ngập cảm xúc sâu xa khiến cô chột dạ, giống như cô gái nhỏ lần đầu tiên nói dối lo lắng bị bố mẹ phát hiện.
"Nhìn tôi rất giống người quen của anh Diệp hay sao? Quả thật là tôi cũng cảm thấy anh trông rất quen mắt."
Có lẽ là do đôi mắt Diệp Liên Thành ẩn chứa quá nhiều câu chuyện thôi thúc Tô Mạn Vũ mở lời, hoặc do anh có một gương mặt quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm.
Tô Mạn Vũ tự thuyết phục bản thân mình như vậy, bình thường cô không hề muốn giao tiếp với người lạ quá nhiều một chút nào.
Nhưng với Diệp Liên Thành thì khác.
Cảm giác quen thuộc tràn ngập trái tim khiến cô dao động, tựa như chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, Tô Mạn Vũ muốn nói ra hết tất cả những khổ sở, áp lực, ấm ức cô đã giữ trong lòng bấy lâu nay.
Diệp Liên Thành, anh có biết không, cuộc sống của em những năm nay không hề dễ chịu một chút nào.
Diệp Liên Thành, tại sao muộn như vậy anh mới xuất hiện trước mặt em?
"Diệp Liên Thành, em đã chờ anh rất lâu rồi."
Ôi không, chị Khiết Khiết, bệnh nhân Tô Mạn Vũ của chị đã trở nên không bình thường mất rồi. Tại sao em lại có thể nói như vậy với một người lạ lần đầu tiên gặp mặt cơ chứ.
"Cô Tô, cô ổn chứ?"
Diệp Liên Thành hi vọng anh đã nhìn nhầm, đôi mắt Tô Mạn Vũ trước mặt anh bỗng trở nên lấp lánh ánh nước như đang khóc.
"Vâng, tôi ổn. Xin lỗi anh Diệp, chỉ là... tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát."
Chị Khiết Khiết, tới lúc về nhà em sẽ kể chuyện này cho chị ngay. Giây phút đầu tiên nhìn thấy Diệp Liên Thành em cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như trái tim em được thở phào trút bỏ tất cả những gánh nặng vậy. Nhưng kì lạ làm sao, sau đó em lại không điều khiển được cảm xúc của bản thân, em đã cố nhủ thầm "Diệp Liên Thành là một người xa lạ", nhưng tất cả những gì em muốn làm lại là tiến gần đến anh ấy hơn.
Đây có phải là di chứng của căn bệnh mất trí nhớ đáng ghét kia hay không?
Có thể em chưa từng gặp Diệp Liên Thành, nhưng trái tim em cứ cố chấp nghĩ như vậy. Em phải làm thế nào bây giờ?
Tô Mạn Vũ đột ngột đứng dậy khỏi ghế ngồi khiến Diệp Liên Thành bất ngờ. Đằng sau cô là một nhân viên phục vụ đang bê khay đồ ăn, trên khay có một bát đựng lớn còn bốc hơi nghi ngút vừa được đưa ra từ bếp.
"Quý khách, xin quý khách tránh đường! Súp còn rất nóng..."
Diệp Liên Thành không kịp ngăn Tô Mạn Vũ lại, toàn bộ bát súp ấy cứ thế rơi thẳng xuống chân cô.
Tô Mạn Vũ hít một hơi thật sâu, cô cắn răng không dám lên tiếng, hơi nóng dần lan tỏa cơn đau từ bàn chân tới từng dây thần kinh, chỉ cần cử động nhẹ cũng cảm thấy bỏng rát.
Bóng người từ đâu lại gần khẽ gỡ tay cô đang nắm chặt cổ chân gần nơi vết thương, sau đó nhẹ nhàng cởi đôi giày cao gót để sang một bên. Bàn chân Tô Mạn Vũ đỏ ửng đau xót khiến đôi mắt người đó lộ vẻ đau đớn.
"Tô Mạn Vũ, đừng cử động."
Diệp Liên Thành đưa tay bế cô lên vội vã chạy ra ngoài, mặc kệ những người bên cạnh hốt hoảng đến mức lộn xộn.
Ngay cả khi Diệp Liên Thành không nói, Tô Mạn Vũ cũng không dám cử động một chút nào, cô nín thở nằm yên tĩnh trong lòng anh, trước mặt cô bây giờ chỉ thấy phần cằm và xương quai hàm cương nghị của anh hơi bạnh ra.
Diệp Liên Thành ghì chặt Tô Mạn Vũ trong lòng khiến gương mặt cô vùi trong lồng ngực anh. Một mùi hương dễ chịu len lỏi khiến cô vô thức hít sâu, từng giọt nước mắt cứ thế lăn xuống không một tiếng động.
Lồng ngực anh vững chãi, ấm áp lại quen thuộc khiến cô cảm thấy được xoa dịu biết bao.