Khoảng giờ chiều, toàn bộ khu chung cư đều lên đèn.
Tống Sa Sa về nhà ăn tối. Ăn xong, cô về phòng học bài. Tuy đang trong kỳ nghỉ đông nhưng Tống Sa Sa vẫn lập kế hoạch cho riêng mình. Hoàn thành toàn bộ bài tập trong kỳ nghỉ đông chưa đến năm ngày, thời gian còn lại sẽ dành cho những kế hoạch khác. Cô mượn sách lớp từ một chị khóa trên và bắt đầu tự học.
Do cuối kỳ năm lớp phân tâm, bận rộn thuyết phục La Phan nên kết quả thi cuối kỳ của cô không được như kỳ vọng, xếp thứ ba trong lớp mà có khoảng cách rất lớn với Học kỳ cuối của trường trung học vì vắng mặt, bận rộn thuyết phục để gây ấn tượng với người đứng thứ hai.
Tống Sa Sa quyết tâm phải lấy lại vị trí đứng đầu trong học kỳ sắp tới.
Bảng thời gian biểu được dán trên mặt bàn gỗ, thời gian học hành, ngủ nghỉ và giải trí đều được liệt kê rất chi tiết.
Trong một lần Cảnh Lê đến nhà cô chơi nhìn thấy thời gian biểu của Tống Sa Sa, thì đã nắm tay cô tâm sự, mình cũng hay lập kế hoạch cho bản thân, đúng là không hổ là bạn cùng bàn suốt một học kỳ, có cảm giác đồng lòng. Tuy nhiên, câu tiếp theo lại là, cuối cùng lần nào tớ cũng thất bại, ý thức tự giác quá kém.
Tống Sa Sa hoàn toàn khác.
Một khi đã lập kế hoạch chắc chắn sẽ nghiêm túc thực hiện. Giả sử ngày hôm đó xảy ra việc ngoài ít muốn, cô sẽ giảm thời gian nghỉ ngơi để hoàn thành bằng tất cả sức lực.
Sinh học là môn học trọng tâm của Tống Sa Sa.
Mục tiêu của cuộc đời cô rất rõ ràng, đó chính là kế thừa giấc mơ của bố mẹ; cô sẽ thi vào ngành bảo tồn động vật hoang dã. Hai trường đại học hàng đầu trong nước không chuyên về ngành này nên cô định tìm thầy chủ nhiệm xin lời khuyên.
Sau khi nắm vững nội dung hai bài, cô làm thêm đề để củng cố kiến thức.
Và đến khi cô cất sách vở đồng hồ đã chỉ giờ phút tối. Tống Sa Sa tắm xong rồi lên giường đọc sách, đó là cuốn tự truyện của một nhà động vật học nước ngoài nổi tiếng. Do nó là sách ngoại văn nên Tống Sa Sa đọc rất chậm, gặp phải từ khó thì tra từ điển. Nhờ vậy, sau một thời gian dài tích lũy vốn tiếng Anh của cô đã cải thiện đáng kể.
Điện thoại chợt rung lên.
Một số bạn cùng lớp nhắn tin chúc mừng năm mới, nội dung giống hệt tin nhắn của Vương Ưng.
“Copy.” Giọng nói nam tính hồi sáng toát ra mùi ghen tuông.
Bản thân cô biết rất rõ ghen tuông thể hiện điều gì.
Lúc trước Đường Nam Châu từng nói …Nhiều đứa con gái thích tớ, tớ biết ánh mắt thích một người như thế nào. Cảm xúc rung động đầu đời tựa như lạc giữa mê cung, hai chữ tình yêu ở tuổi học trò trong sáng lắm, ngốc nghếch lắm, nhưng cũng dễ thương lắm. Và sau cuộc hành trình vượt ngàn con sóng, cảm xúc ấy dần dần trưởng thành hơn.
Tống Sa Sa thông minh xinh xắn, dịu dàng ân cần, học giỏi từ bé. Trong lớp, cô giống như một làn gió xuân làm xuyến xao lòng người.
Có lẽ do không được ở bên bố mẹ nhiều nên cô trưởng thành sớm hơn các bạn cùng trang lứa. Khi các bạn còn đang hưởng thụ sự yêu chiều của bố mẹ, cô đã biết cách từ chối người khác.
Cô xóa gần hết tin nhắn chúc Tết, chỉ để lại tin nhắn của Đường Nam Châu.
Cô mở xem từng tin nhắn một, lúc đó cô mới nhận ra họ đã nhắn tin nhiều đến vậy, nội dung gần như không có gì. Đôi môi bất giác vẽ ra nụ cười.
Cô gấp sách lại rồi nằm xuống giường.
Cô gửi một tin nhắn cho Đường Nam Châu: Bạn Đường nào đó ơi, gửi cho tớ một tin nhắn chúc Tết thể hiện tài hoa văn chương cậu tự hào đi nào!
Trước đây Đường Nam Châu luôn nhắn lại ngay lập tức, nhưng không hiểu sao hôm nay đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời. Sáng hôm sau cũng không có. Thế là Tống Sa Sa quyết định gọi điện, nhưng chỉ nhận được thông báo thuê bao của tổng đài.
Cô lập tức gọi cho Béo.
– Hôm qua mấy giờ các cậu ra khỏi quán net?
– Hơn giờ.
– Hôm nay cậu có liên lạc với Đường Nam Châu không?
– Hả? Không. Ơ, xảy ra chuyện gì à?
– Tớ nhắn tin cho cậu ấy nhưng không thấy trả lời, gọi điện cũng thuê bao.
– Không có gì dâu, anh Châu thường xuyên quên sạc pin cho điện thoại nên có khả năng chơi game ngủ quên mất thôi. Trước đây anh Châu thường chơi game cả ngày cả đêm, sợ bị làm phiền nên toàn để trạng thái máy bay.
…
Tống Sa Sa cúp máy.
Cô gọi lại cho Đường Nam Châu nhưng điện thoại vẫn trong tình trạng thuê bao, thông báo QQ cũng không có.
Bất chợt tiếng gõ cửa phòng cô vang lên.
Tống Lệ đi vào, hỏi:
– Sa Sa ơi, buổi chiều cô lên chùa Cam Tuyền thắp hương, cháu có đi cùng không?
– Cháu có hẹn đi chơi với bạn mất rồi! – Tống Sa Sa đáp.
Bé em ló đầu vào, nói xen ngang:
– Mẹ ơi, chị không đi, con cũng không đi đâu.
Thế là cô bé bị gõ đầu một cái:
– Con phải đi, đi cùng bố mẹ. Được nghỉ học ngày nào cũng ra ngoài chơi, thế bài tập kỳ nghỉ đông đã làm chưa? Tần Lan, mẹ nói cho con biết, sang năm con không thi đỗ cấp ba mẹ sẽ lột da con. Còn nữa, không được chơi với đám bạn cá biệt, lát nữa đi thắp hương nhớ phải xin sao Văn Khúc đấy. Nếu con được một nửa chị con thôi thì buổi tối đi ngủ mẹ cũng có thể cười được.
Cô bé bị véo tai xách đi.
Gia đình Tống Lệ đi khỏi, Tống Sa Sa cũng ra ngoài.
Cô lên xe buýt và xuống trước khu chung cư Đường Nam Châu đang ở. An ninh của khu chung cư rất nghiêm ngặt, không có chủ nhà đi cùng hoặc không có sự cho phép của chủ nhà thì không thể vào được. Song Tống Sa Sa đã có kinh nghiệm từ trước, nhân lúc bảo vệ đang buồn ngủ liền theo chân một chàng trai trẻ đi vào.
Cô dựa theo trí nhớ đi vào tòa nhà.
Khi thang máy sắp đóng cô nhanh tay ấn nút, lúc đi vào bất ngờ nhận ra người vừa đi cùng mình.
Chàng trai kia cũng hơi bất ngờ, quan sát cô.
Chàng trai trông tầm hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị, đeo một chiếc đồng hồ cơ trên cổ tay, dây da màu đen, mặt kính sa-phi-a trong suốt, mặt đồng hồ được thiết kế đơn giản, lịch lãm, logo thương hiệu tinh tế. Nhờ La Hiểu Đường, Tống Sa Sa mới biết chiếc đồng hồ này đắt như thế nào.
Chàng trai cười với cô, nghiêng đầu sang.
– Cô bé, mời em.
Tống Sa Sa cảm ơn, nhập mật khẩu bên cạnh nút thang máy, ấn tầng ba mươi.
Người con trai nọ nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên, hỏi cô:
– Tầng ba mươi à?
– Em đến nhà một người bạn. – Tống Sa Sa đáp.
Anh ta quan sát cô nhưng không nói gì. Một lúc sau, Tống Sa Sa phát hiện chàng trai nọ vẫn chưa nhấn số tầng cần lên, đến tầng ba mươi cô ra khỏi thang máy. Chung cư cao cấp này mỗi nhà một tầng, cùng ra khỏi thang máy không cần nói cũng biết.
Tống Sa Sa đang định cất lời, người con trai kia đã lên tiếng:
– Anh là anh trai nó.
Cô và Đường Nam Châu quen nhau nửa năm mà chưa từng nghe đến người nhà cậu ấy, bây giờ tự dưng xuất hiện một người anh không thể tránh khỏi sự ngạc nhiên. Tuy nhiên cô vẫn lịch sự gật đầu:
– Chúc anh năm mới vui vẻ!
Người con trai đứng trước cửa:
– Hôm nay anh đến đây định cho Nam Châu một bất ngờ. Em nhấn chuông nhé!
Tống Sa Sa lấy làm lạ, nhưng vẫn đáp vâng.
Cô bấm chuông cửa.
Năm phút sau chuông cửa mới bật sáng, cùng với đó là giọng Đường Nam Châu cất lên.
– …Búp bê?
Tống Sa Sa nhìn chàng trai kia, anh ta lắc đầu, ra hiệu cô đừng nói. Cô trả lời:
– Tớ nhắn tin cho cậu từ hôm qua mà mãi không thấy trả lời, hôm nay gọi điện cho cậu cũng không được nên hôm nay tớ đến thăm cậu.
– Điện thoại bị mất rồi.
– Cậu bị ốm à? Tớ nghe thấy tiếng cậu sụt sà sụt sịt. – Cô hỏi tiếp.
– Ừ, bị cảm cúm. Cậu đừng vào, bị lây thì khổ. – Đường Nam Châu trả lời.
Tống Sa Sa nhạy cảm nhận ra có điều không ổn.
– …Nhưng tớ muốn đi vệ sinh.
Đường Nam Châu hình như im lặng, có vẻ khá bất đắc dĩ, cuối cùng đành mở cửa. Do nói chuyện qua video đen trắng nên cô không thấy rõ, đến khi gặp trực tiếp mới nhận ra Đường Nam Châu đâu chỉ bị cúm, mặt đỏ phừng phừng chứng tỏ bị sốt.
Cô quýnh quáng.
– Cậu bị sốt rồi!
Giơ tay lên, trán nóng kinh người.
Tống Sa Sa càng lo hơn, quên luôn người con trai đứng ở ngoài. Mãi đến khi một tiếng “surprise” bất ngờ vang lên, cô mới nhớ ra sự tồn tại của người này. Cô nhìn Đường Nam Châu rồi lại nhìn sang người kia, nói:
– Tớ gặp anh cậu ở ngoài cửa.
Cô chưa kịp nói hết đã thấy Đường Nam Châu sầm mặt.
– Không phải anh tớ. Tớ không có anh chị em…
– Nam Châu, bố bảo anh đến thắm em… – Người ta nói.
– Cút.
– Bố em…
– Cút.
Anh ta bất lực.
– Nam Châu, chúng ta không thể nói chuyện được à?
– Không cút thì tôi gọi bảo vệ.
Anh ta hoàn toàn bất lực, đành nói với Sa Sa:
– Cô bé, nó bị sốt, nhờ em đưa nó đi khám nhé!
– Cút.
– Rồi rồi, anh cút ngay đây.
Hết chương .