Tống Sa Sa hơi giật mình.
Bóng cô đổ dài dưới ánh hoàng hôn.
Tống Sa Sa nhìn bóng mình in trên mặt đất, chợt nhớ ra trưa nay bắt gặp Đường Nam Châu, Béo cùng bạn nam nọ ném giày chơi bóng trên sân vận động. Dưới trời nắng gay gắt hôm ấy, họ tràn đầy sức sống thanh xuân pha lẫn sự bồng bột tuổi trẻ.
– Ồ, chị đang nhìn gì vậy?
Một cái đầu nhỏ ló ra trước, nhưng cái miệng nhỏ vẫn liến thoắng không ngừng:
– Chị ơi, chị mua nước à? Cho em uống một ngụm thôi!
Tống Sa Sa phục hồi tinh thần, dở khóc dở cười:
– Em bị viêm dạ dày cấp tính vẫn chưa khỏi hẳn đâu, mẹ em bắt em ăn uống thanh đạm một tuần mà. Nhưng mà… – Rồi cô vươn tay đưa chai nước cho Tần Lan – Một ít cũng được, nhưng em không được để cô biết nha!
Tống Sa Sa lấy ống hút chọc thủng lớp nilon trên miệng cốc và đưa cho cô bé.
Tần Lan hút thật mạnh.
– Oa, em thích uống trà sữa nhất đấy, bỏ thêm mấy toping này thật là ngon mà.
Thấy chị họ xé đôi tờ giấy của cửa hàng tiện lợi và bỏ vào túi, Tần Lan lại tò mò:
– Trên đó viết gì vậy ạ? Có phải có ai bắt nạt chị không? Nên đưa cho chị một bức thư để cảnh cáo? – Có lẽ do đọc quá nhiều truyện tranh, não Tần Lan không được tỉnh táo lắm – Có phải ở trường chị có tên đại ca chuyên môn bắt nạt học sinh giỏi không, chính là kẻ đó?
Cô cười:
– Ừ, đúng là có người như vậy.
Tần Lan suýt nữa bị sặc.
– Thật á?
– Nhưng mà cậu ấy không bắt nạt chị đâu, là chị cảm nắng cậu ấy, bị phát hiện thôi.
Tần Lan ngây thơ mờ mịt hỏi:
– Cảm nắng ạ?
Trở lại hai hôm trước, học sinh lớp vừa nhập học chen chúc đứng trước bảng tin.
Hai tên học sinh cá biệt đánh nhau.
Tất nhiên là Đường Nam Châu thắng.
Sau đó cậu nhanh chóng bỏ đi.
Hôm đó Đường Nam Châu rất được chú ý, nhưng Tống Sa Sa lại để ý Bạch Tử Trọng, nên cô nhanh chóng phát hiện Bạch Tử Trọng có điều gì đó khác thường.
Lúc ấy Đường Nam Châu chỉ cách có vài mét, Tống Sa Sa có hai lựa chọn, một là hét to cho Đường Nam Châu biết, hai là ra sức ngăn cản Bạch Tử Trọng. Nhưng cô lại chọn cách thứ ba: Lúc tên nọ còn chưa kịp ném giày, cô đã nhanh nhẹn chạy đến cạnh Đường Nam Châu, và khi chiếc giày bay đến, cô lấy tay chặn giày lại hết sức hoàn hảo.
Tần Lan thấy chị họ im lặng, cứ như đi lạc vào chốn thần tiên, bèn lén lút uống thêm hai ngụm trà sữa nữa nhưng không ngờ lại bị nhìn thấy. Con bé giả vờ nghiêm túc buông cốc trà sữa xuống, hỏi:
– Chị ơi, ban nãy chị em mình đang nói đến đâu ấy nhỉ?
– À… Ở trường chị có một đại ca rất thú vị.
Đến giờ ăn, căn-tin đông nghẹt người, hàng xếp dài cạnh bàn bếp.
Lúc Tống Sa Sa và Cảnh Lê xuống căn-tin, hàng đã dài đến bàn để canh. Hôm nay tiết cuối lớp A là tiếng Anh, giáo viên tiếng Anh họ Lạc nên học sinh đều gọi là cô Lạc. Mới khai giảng có mấy ngày cho nên không có tiết nào là không dạy quá giờ.
Quá giờ ăn cơm khoảng phút, giáo viên mới chậm chạp thu dọn sách vở, kết thúc tiết học.
Cảnh Lê cầm quyển sách tiếng Anh trên tay và đứng cuối hàng đọc rất chăm chú.
Căn-tin đang rất đông người, Tống Sa Sa lo người khác bất cẩn va phải Cảnh Lê nên quan sát xung quanh rất cẩn thận, cứ thấy có thằng con trai nào hấp tấp bưng khay cơm đi qua, cô đều nhắc nhở Cảnh Lê. Tuy nhiên Cảnh Lê cũng là một người hậu đậu, vừa hay hôm đó có quyển truyện mới, ngay ngày hôm sau cô nàng đã lén lút kẹp vào sau sách tiếng Anh và đọc say sưa ngon lành. Nhưng cô nàng cũng là người có tài năng diễn xuất, hễ có ai đến gần là lại giả vờ lẩm nhẩm vài câu tiếng Anh.
Tống Sa Sa biết đó một quyển tiểu thuyết học đường, bởi hình nhân vật trên bìa mặc trang phục rất giống trong truyện tranh.
Cảnh Lê đã đọc suốt hai ngày rồi, giờ đã đọc tới tập hai, mỗi khi đọc đến cảnh rung động lòng người, cô bạn lôi tay kéo áo cô kêu gào:
– A a a… Vì sao nữ chính lại không thích Lý Triết Vũ chứ, nam phụ là người dịu dàng, lại tốt nữa!
Mắt thấy hàng trước mình ngày càng ngắn, Tống Sa Sa vỗ vỗ Cảnh Lê:
– Koi ơi, sắp đến lượt bọn mình rồi.
Cảnh Lê lưu luyến bỏ tiểu thuyết vào cặp:
– Sa Sa, cậu có muốn đọc thử không? Nam phụ đẹp trai cực, là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn trong lòng tớ đó.
Cô không có hứng thú lắm, bèn lắc đầu:
– Cậu muốn viết tiểu thuyết à?
– Ừ ừ, truyện đầu tay của tớ sẽ viết về học đường! Bìa sau quyển truyện này có một địa chỉ trang web nói có thể gửi đăng truyện lên, còn có thể tranh giải bình chọn trên web nữa, ba người đứng đầu là được ra sách đây! Chờ khi nào có thời gian, tớ sẽ lật từ điển Tân Hoa chọn tên nhân vật … – Thoáng dừng, Cảnh Lê rồi mới nói tiếp – Sa Sa, tớ nhìn thấy cậu ta.
Nhìn theo tầm mắt Cảnh Lê, cô thấy Đường Nam Châu đang đi vào cửa chính căn-tin cùng Béo.
Cảnh Lê nhỏ giọng nói:
– Tớ cảm thấy chuyện mấy hôm nay bọn mình hay chạm mặt cậu ta thật đấy, chắc chắn không phải là tình cờ đâu. Trong trường nhiều học sinh thế mà lúc nào cũng gặp bọn họ? Với lại, cái tên Lâm Ngạo Thiên cứ nhìn về phía bọn mình suốt, ặc, ánh mắt cậu ta, nhìn kiểu gì tớ cũng thấy là lạ.
Tống Sa Sa di chuyển, chặn tầm mắt Cảnh Lê.
Cảnh Lê nhẹ nhàng thở ra.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt hai người, hai người bưng khay cơm tìm chỗ ngồi trong căn-tin. Khi tan học trời đã khá muộn, lấy cơm cũng chậm, nên nhà ăn lúc này đã chật kín. Cảnh Lê ngó nghiêng xung quanh, nhìn thử xem có bàn ăn sắp xong không nhưng mãi vẫn không thấy bàn nào có chút động tĩnh nào.
Đúng lúc này, một bàn có bốn tên con trai đang ngồi cách đó không xa bỗng đứng lên tiếp đón:
– Anh Châu ơi! Ở đây, ở đây! Bọn em ăn xong rồi, anh cứ ngồi đây đi! – Còn chưa dứt lời, Cảnh Lê đã thấy Đường Nam Châu cùng Béo nhanh chóng đến bàn đó, ngồi xuống.
Bàn vẫn còn trống chỗ.
Cảnh Lê hơi hâm mộ, nhưng hâm mộ thì hâm mộ, cô nàng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi nhanh chóng nói với Tống Sa Sa:
– Hay là bọn mình sang ăn ở nhà ăn số đi! Chắc bây giờ bên đó cũng không đông lắm đâu.
– Cũng được.
Hai người đi về phía cửa, nhưng họ còn chưa ra khỏi cửa đã nghe đã có một tiếng thở hồng hộc vang lên.
– Ê, Tống Sa Sa, cậu có muốn đến ngồi chỗ tớ không?
Tống Sa Sa ngoảnh lại nhìn.
Cảnh Lê cảm thấy rất kinh ngạc.
Nghĩ thế nào thì A và A chẳng hề có chút dính líu nào, đặc biệt là sao Lâm Ngạo Thiên lại chủ động mời mọc thế này?
Cả bàn ăn cơm trong im lặng.
Cảnh Lê ngồi rất nghiêm túc, Béo ngồi đối diện cũng ăn cơm rất yên lặng, thế nhưng giác quan thứ sáu lại mách bảo Cảnh Lê rằng mọi chuyện đang diễn ra vô cùng lạ lùng. Và tất nhiên là Béo ngồi đối diện cũng thấy vậy.
Hai người nhìn nhau, biết điều im lặng.
Cảnh Lê nghĩ mình cần chịu trách nhiệm phá vỡ sự im ắng lạ kì này, bèn ho một tiếng:
– Gần đây tớ đọc được quyển truyện… – Tiếng ngày càng nhỏ đi, đến nỗi rất dễ nhận ra cô nàng đang xấu hổ cực kì. Cảnh Lê bèn đổi giọng điệu – Khi ăn cơm phải tập trung, không nên nói chuyện.
Lê vùi đầu ăn cơm, quyết định làm một con rùa đen.
Tống Sa Sa gắp thức ăn cho bạn mình:
– Cậu thích ăn chân gà lắm mà, nên ăn nhiều vào. Tớ để dành phần này cho cậu này.
Điều này khiến Cảnh Lê bớt xấu hổ hơn.
Khi ngẩng đầu lên, Tống Sa Sa vô tình phát hiện Đường Nam Châu vẫn luôn lặng lẽ quan sát mình, ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu điều gì đó. Cuối cùng chàng thiếu niên cất lời:
– Trà sữa có được không?
– Ngon lắm, cám ơn cậu.
– Thật không?
– Tất nhiên rồi, tớ thích đồ ngọt, ngọt năm phần cũng có thể ăn hết.
…
Hai người nhanh chóng chuyển sang chủ đề về đồ ngọt.
Cảnh Lê sợ ngây người.
Cái gì cơ? Sao một tên lưu manh bất trị có thể nhàn nhã trò chuyện làm việc nhà với cô học sinh ngoan ngoãn điển hình của lớp chọn vậy nhỉ? Là do hôm nay mình ăn cơm mất vệ sinh sao? Hơn dường như nữa hai người này nói chuyện thật sự rất hợp gu, lúc này đang nói về những loại nước ngọt tốt cho sức khỏe.
Trong lòng Cảnh Lê: Vốn dĩ đã là nước ngọt thì sao bổ dưỡng được! Vả lại, mấy người mới có - tuổi thôi, nói về mấy chuyện bồi bổ sức khỏe thế này làm gì!
Hai người nọ vẫn tiếp tục nói chuyện hăng say vô cùng.
Dần dần, số lượng học sinh trong nhà ăn đã vơi đi quá nửa, Béo đã đi đến quầy bán quà vặt mua mấy thứ về, thuận tiện mua cho Cảnh Lê một gói kẹo.
Đường Nam Châu nghiêm mặt nhìn người ta trân trân. Còn Tống Sa Sa cũng không nói câu nào nữa.
– Thủ khoa à, tớ cực kì ghét mấy cái lời giả dối, khi nào cậu mới giải thích cho tớ chuyện ở bảng tin hôm đó?
Tống Sa Sa nhìn về phía Đường Nam Châu:
– Còn tớ vẫn luôn tự hỏi không biết bao giờ cậu sẽ hỏi tớ chuyện này.
Đường Nam Châu hừ lạnh, nói tiếp:
– Có nhiều người thích tớ lắm nên tớ biết ánh mắt của một người thích thầm như thế nào, cậu không hề thích tớ.
– Trong đầu của cậu chỉ có hai thứ là thích và không thích à? Vốn dĩ tớ còn tưởng tình cảm không đơn giản như vậy…Tớ cảm thấy cậu là một người rất đặc biệt, tớ muốn làm quen với cậu, thành bạn của cậu. – Cô vươn tay, nói – Chào cậu, đừng gọi tớ là thủ khoa nữa, tớ họ Tống, tên là Sa Sa, có thể làm quen hay không?
Lông mày cô gái cong cong, lộ nửa cái lúm đồng tiền trên má, có chút tinh nghịch xen lẫn đáng yêu.
Đúng là Đường Nam Châu chưa bao giờ gặp người con gái nào hiểu lòng người như vậy.
Hôm đó rõ ràng cậu ấy có ý muốn tiếp cận mình, thế mà còn dám nói là do sợ bị ném trúng.
Người con trai nhìn người con gái.
Cô cười dịu dàng, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Đường Nam Châu bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng rời khỏi căn-tin.
Béo và nhìn bàn tay Cảnh Lê dừng lại, lập tức xấu hổ, vội vàng nói:
– À, tớ chỉ muốn xem anh Châu làm gì thôi.
Chờ Béo đi khỏi, Tống Sa Sa rút tay lại. Cảnh Lê cẩn thận hỏi:
– Sa Sa ơi, cậu không sao chứ? Cậu ta bất hòa với bạn không liên quan gì đến cậu đâu, cậu còn có tớ, còn tập thể lớp A nữa. Tên Đường Nam Châu đó đúng là một kẻ mù lòa.
Thực ra Cảnh Lê cũng không biết phải mắng chửi người khác thế nào, nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra hai chữ “kẻ xấu”.
Ngay khi Cảnh Lê vẫn còn đang vắt óc suy nghĩ, Đường Nam Châu đã quay lại, còn Béo vẫn đang chậm chạp chạy theo đằng sau.
Cậu ta đứng ngay cạnh bàn ăn, hất cằm và cất cái giọng điệu vẫn không mặn không nhạt.
– Xòe tay ra đi.
Tống Sa Sa xòe tay ra, một hộp kẹo bạc hà được đặt vào tay cô.
– Lần đầu gặp mặt, tên tớ là Đường Nam Châu.
Hết chương .