Tống Sa Sa bước vào nhà tắm, khóa cửa lại rồi mở vòi nước.
Hất nước lạnh lên mặt.
Cô mạnh tay rửa mặt.
Khóa vòi nước xong, cô đứng trước bồn rửa mặt tự nhìn chính mình trong gương. Gò má hây hây đỏ do tự nhiên, trông ưa nhìn hơn phấn má năm xưa, sau khi “tung tẩy” cả đêm qua, hôm nay trông cô xinh đẹp lạ thường.
Ánh mắt di chuyển xuống thành bồn rửa mặt.
Khung cảnh tối qua hiện rõ mồn một trong đầu, niềm vui sướng và kích thích dường như nhảy trên từng dây thần kinh, khiến lồng ngực cô nhảy nhót liên hồi.
Cô vội che má mình, đôi má hây hây bỗng chốc trở nên đỏ lựng.
Cô cảm thấy Đường Nam Châu như chứa độc vậy.
Rõ ràng trước khi lên đường sắt cao tốc hôm qua cô đã nghĩ sẽ trở về Kê-ni-a ngay khi hội thảo ở thành phố B kết thúc, sau đó có thể quên đi cuộc hội ngộ Đường Nam Châu và quay về cuộc sống bình lặng như cũ. Song chẳng ngờ anh đi theo cô, đã vậy còn bồng bột như vậy, giao tiếp tinh thần chưa giải quyết được nên giao lưu thể xác trước.
Cô lại nghĩ buổi sáng sau khi thức dậy, cô bình tĩnh lại, lại có thể trở về như lúc trước.
Sự thật chứng minh, không thể.
Chuyện đã xảy ra không thể xem như chưa từng xảy ra được.
Cô vừa nhìn thấy gương mặt Đường Nam Châu đã bị đôi mắt khó dò được nông sâu của anh thu hút, tình cảm và lý trí đều lặng lẽ sụp đổ, không thể kháng cự.
Vậy giờ phải làm sao?
Tống Sa Sa lại bật vòi nước và rửa mặt.
Tái hợp?
Thử lại lần nữa?
Có… thể không?
Tống Sa Sa không muốn đi ra nhanh như vậy, tắm rửa gội đầu vừa tròn một tiếng đồng hồ. Sau khi mọi thứ xong xuôi Tống Sa Sa vẫn không muốn đi ra, hiếm khi cô có tâm lý trốn tránh như vậy.
Vào đúng lúc này Tống Sa Sa nghe tiếng bên ngoài mở cửa.
Cô nghĩ rằng Đường Nam Châu đã ra ngoài bèn mở cửa phòng tắm.
Không ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra nhìn thấy ngay anh đang cầm cái đĩa đứng trước cửa phòng mình, thoạt nhìn là biết vừa mới vào.
Cô thoáng ngạc nhiên.
– Em tắm xong rồi, anh sợ em đói, nên gọi đồ ăn cho em. Vừa mới giao tới. – Nói rồi anh cầm cái đĩa tiến vào trong phòng, để trên bàn, quay lại vẫn thấy cô đứng sững ở đó.
– Không đói sao?
– Không… không.
Cô đi ra giữa phòng.
Ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Ban đầu va-li của cô để cạnh sô-pha, tuy nhiên bây giờ va-li của hai người đều nằm cạnh nhau. Máy tính cá nhân của cô để trên bàn, bên trái còn thêm một cái nữa. Ngay cả trên giá treo quần áo cũng có thêm một bộ Âu phục nam ngoài chiếc sơ mi khoác ngoài cô mang theo.
???
Cô đang bị ảo giác ư? Vừa tắm xong thì có cảm giác phòng đơn đã thành phòng đôi? Với cả va-li của Đường Nam Châu được mang sang từ lúc nào?
– Anh…?
Đường Nam Châu dường như nhận ra sự khó hiểu của cô, điềm tĩnh nói:
– Chính em nói có việc cần nói mà. Em ăn trước đi, vừa ăn vừa nói. Anh đã ăn rồi.
Anh nói một cách thân thuộc:
– Đồ uống kèm là nước cam đấy, không biết khẩu vị của em có thay đổi không?
– Không, nước cam ép là được.
– Em ngồi đi.
Tống Sa Sa ngồi xuống. Anh tiện tay chuyển hai cái máy tính sang một bên để có thêm chỗ cho cô thưởng thức bữa sáng. Động tác cẩn thận như thể dường như hai người đã sống chung với nhau nhiều năm rồi vậy. Tuy cô nói muốn nói chuyện, nhưng cụ thể phải nói gì, làm sao xử lí tiếp cô vẫn chưa biết, đành nhường quyền chủ động cho Đường Nam Châu.
Cô cúi đầu ăn bữa sáng, còn anh nói vừa ăn vừa bàn, nhưng khi cô bắt đầu ăn, anh ngồi phía đối diện cô, mười ngón tay lách lách gõ phím trên máy tính, thỉnh thoảng nhấp chuột, động tác vô cùng linh hoạt.
– Anh bận à?
– Có hứng thú với công việc của anh à?
– Thăm dò dầu trên biển, chắc là cực khổ lắm .
– Tuy nhàm chán nhưng không sao, môi trường làm việc không tốt lắm, cả ngày xử lý dữ liệu, nhưng trên biển cũng không đòi hỏi nhiều như vậy. Nếu em quan tâm, anh sẽ chỉ cho em sau.
– Có thể dẫn người tham quan không?
– Ừm, người nhà có thể.
Tống Sa Sa đột nhiên ho nhẹ, gần như là bị sặc. Thủ phạm dường như không nhận thức được điều này, anh rót cho cô một ly nước ấm, ngoài miệng cười nói:
– Sao nào? Em ngủ với anh rồi? Không muốn chịu trách nhiệm?
Tống Sa Sa cạn lời…
– Thật sự không chịu trách nhiệm? Trước giờ anh chưa động vào người phụ nữ nào cả?
– Anh nói như thể em có động vào những người đàn ông khác.
– Thật không có ai không?
– Đường Nam Châu, anh được lắm, trêu tôi phải không? Tôi là không muốn yêu đương đó.
– Không có. Anh cười cười đầy đắc ý. Rất tốt nha.
Chạm phải ánh mắt anh, Tống Sa Sa chỉ cảm thấy tim đập nhanh liên hồi, cảm giác giống như trở về hồi thiếu nữ gặp mối tình đầu, trái tim nhỏ đập loạn. Cô cảm thấy mình gần như không thể khước từ được một Đường Nam Châu như vậy.
Một khi đã thân mật rồi thì lá chắn khó khăn chỉ như bong bóng nước.
Chọc một cái là thủng.
Cô cúi đầu tiếp tục ăn sáng, nước cam vừa vắt có vị chua chua ngọt ngọt tràn vào cổ họng, không hiểu sao lại có một chút vị ngọt không phải cam tươi.
Cô nghe một tiếng ấn bàn phím vang lại.
– Đã xong.
Tống Sa Sa khẽ giật mình, vừa ngước lên đã thấy Đường Nam Châu đang đối diện với màn hình máy tính của mình. Thứ đập vào mắt cô là một tờ giấy có cả hình ảnh và chữ, với những con số dày đặc trên đó, và … bản in của giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà ở?
– Cái gì?
Tống Sa Sa chưa thể thích nghi ngay.
Đường Nam Châu nghiêm nghị nói:
– Đây là tất cả tài sản hiện tại đứng tên anh…
Anh nhấp chuột và phóng to màn hình.
– Đây là tiền tiết kiệm ngân hàng hiện tại của anh, không nhiều, chỉ có mười sáu vạn tệ, còn có tám mươi vạn anh để vào chứng khoán và hai mươi vạn các khoản tài chính ngắn hạn.
Anh lại nhấp chuột:
– Còn có đây là chiếc xe BAW anh mua năm ngoái, lúc mua là vạn, giờ chắc giảm giá rồi.
Lại nhấp chuột.
– Đây là căn nhà duy nhất anh mua ở thành phố S, hai phòng ngủ một phòng khách, rộng m², kiểu phòng tương tự như em đã thấy ở nhà Cảnh Lê, lúc mua phòng đã bài trí sẵn, anh cũng không động tay sửa sang gì cả. Nếu em không thích có thể thay đổi theo sở thích của em. – Dừng một lúc, anh nói tiếp – Em không thích khu bên đó hoặc không muốn sống ở thành phố S, chúng mình có thể bán nó. Anh biết bán nhà ở thành phố N, khả năng sẽ định cư ở Kê-ni-a rất cao.
Tống Sa Sa không thể theo kịp nhịp điệu của Đường Nam Châu.
Họ đang bàn về cái gì đây?
Cô nghĩ hồi rối đáp:
– Đúng là có dự định này, nhưng cũng không chắc.
Đường Nam Châu ồ một tiếng rồi hỏi:
– Em thích Kê-ni-a ư?
– Môi trường làm việc khiến em rất vui.
– Được.
… Được cái gì?
Anh quay lại màn hình và gõ lại, một lúc sau, anh lại quay màn hình sang cho Tống Sa Sa xem.
– Nếu anh bán căn nhà ở thành phố S, chúng ta sẽ có khoản tiền lớn cỡ này… Bất động sản ở Kê-ni-a không cao, chúng ta…
– Đợt chút. Chúng ta không bàn giá phòng, anh là có ý gì?
– Anh một năm trở về lần, về thành phố S cũng là về, về Kê-ni-a cũng là về, chọn nơi mà làm em vui vẻ là ưu tiên. Chúng ta không phải chúng tá của lúc trước nữa, bây giờ chúng ta đã có khả năng tài chính, có thể làm chủ cuộc sống của mình, anh muốn quay lại với em, anh sẽ dùng khả năng của mình thể hiện thành ý. Em lo lắng cái gì, nói với anh, chúng ta giải quyết từng cái một.Cho nên, đừng từ chối anh nữa, được không?
Tống Sa Sa nhìn anh.
Anh nhìn cô.
Đột nhiên, anh cười nhẹ nói:
– Công việc hiện tại của anh mặc dù nhàm chán nhưng anh rất thích nó. Lần này anh về nước, đã xin cấp trên nghỉ phép dài hạn, sắp tới anh có cơ hội chuyển công tác sang Châu Phi, anh cố gắng hết sức mình, được không? Anh có năm kì nghỉ dài, một khi nghỉ phép liền đến gặp em, nếu em bận, thì anh ở bên cạnh em, nếu em không bận, chúng ta cũng nhau trải qua thế giới hai người. Cảnh Lê nói em hâm mộ cô ấy được đi đây đi đó, đợi anh nghỉ phép, em nghỉ phép, chúng ta cùng nhau đi nhé.
Anh đang miêu tả một tương lai tươi sáng. Và giọng điệu của anh rất bình yên, như thể anh đang bù đắp cho lời hứa đã tan vỡ tám năm trước.
– Tám năm trước anh không muốn yêu xa, tám năm sau sao lại muốn?
Đường Nam Châu trầm mặc:
Tống Sa Sa, anh không thể không có em.
Lúc trước trẻ trung bốc đồng, nghĩ rằng có thể đánh mất cả thế giới.
Bây giờ thời gian trôi nhanh, mới nhận ra, có người kể từ ánh mắt đầu tiên, thì đã định là cả đời này cũng không tránh được.
Hết chương .