Học Ngoan

chương 124

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Thiên Tây đứng ở trong phòng bi-a.

7 giờ tối, cậu vẫn chưa về, tay cậu cầm cơ, người cúi thấp ngắm bi cái, chăm chú nhìn vài giây rồi đẩy cơ vang "cạch" một tiếng.

Mồ hôi từ những sợi tóc mái lòa xòa trên trán nhỏ giọt xuống bàn bi-a, cậu đứng thẳng dậy đưa tay quệt mồ hôi, áo thun đang mặc đã ướt sũng từ lâu cũng không để ý.

Cửa bị gõ một hồi, Tả Hoành từ bên ngoài đi vào, kinh ngạc nói: "Đi qua mới biết cậu đang ở đây, bây giờ cậu mới đến có mấy ngày mà đã miệt mài luyện tập như vậy rồi hả, cũng chẳng thèm đi tham quan trường luôn? Nếu thấy trong trường không đủ thú vị thì ra phố Nam Kinh dạo chơi chút đi."

"Không chơi." Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm vào bi trên bàn: "Chỉ luyện tập mới có thể hoàn toàn tập trung mà không nghĩ đến chuyện khác."

"Nghĩ chuyện gì khác cơ?" Tả Hoành suýt chút nữa bật thốt ra câu "Nghĩ đến bạn trai à", song thấy vẻ mệt mỏi của Lâm Thiên Tây thì lại không nỡ đùa giỡn nữa, anh quan sát sắc mặt cậu: "Cậu không làm sao thật chứ, trạng thái kiểu này thì có tham gia thi đấu lần tới được không thế?"

Lâm Thiên Tây cầm lơ lên xoa đầu cơ, gương mặt thon gầy trắng nõn dưới ánh đèn: "Để em luyện tập thêm một thời gian nữa đã."

"Cũng được." Tả Hoành bước ra ngoài: "Anh về ký túc xá đây, bao giờ cậu cảm thấy luyện tập ổn rồi thì nói anh biết nhé, bây giờ anh phụ trách rất nhiều việc của sinh viên trong câu lạc bộ, có gì cứ tìm anh."

Lời nói vừa dứt, bóng người đã khuất xa.

Lâm Thiên Tây còn chưa nghe xong đã cúi người, tiếp tục ngắm chuẩn bi cái.

Tận đến 12 giờ đêm mới coi như luyện xong trận này.

Lâm Thiên Tây trở về ký túc xá, cậu cầm một cái thau nhựa vào WC tắm rửa, cả người mệt rã rời, lúc ra ngoài cũng chỉ lau tóc qua loa, không buồn quan tâm tóc khô hẳn chưa đã leo lên giường.

Cậu nhắm mắt, thế nhưng lại trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là chuyện ngày trước. Cậu nhớ đến hình bóng cao ráo lạnh lùng của hắn, nhớ đến khoảnh khắc hắn ngồi trong xe, lướt qua tầm mắt cậu rồi nhanh chóng vụt xa.

"Đệt mẹ..." Lâm Thiên Tây trở mình nằm nghiêng, cậu ôm đầu, bỗng nhiên cảm thấy hối hận, đáng lẽ ra nên luyện bi-a lâu thêm một lúc, như vậy vẫn quá ít.

Điện thoại di động chợt reo.

Trong phòng ký túc chỉ có một mình cậu, âm thanh vang lên đột ngột, cậu kinh ngạc một hồi mới duỗi tay ra tìm điện thoại. Trông thấy tên của Vương Tiếu nhấp nháy trên màn hình điện thoại, Lâm Thiên Tây hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần rồi ấn nút nghe: "Cái gì?"

"Anh Tây!" Giọng Vương Tiếu hệt như tiếng sấm kêu: "Thành gia muốn đến Bắc Kinh!"

Lâm Thiên Tây thoáng sững sờ: "Cái gì?"

"Thư trúng tuyển của Thành gia có rồi, ông chủ Dương gửi đi cho anh ấy luôn rồi! Đù má, chắc chắn cái trường đó siêu đỉnh! Nghe nói điểm của Thành gia không đứng đầu tỉnh thì cũng phải đứng thứ hai, đáng sợ thật sự, nhờ thế mà lão Chu đến giờ vẫn còn được tỉnh khen ngợi kìa! Nghe nói lúc trước tại vì Thành gia xảy ra chuyện nên trường mình mới không tuyên truyền, bây giờ đang chuẩn bị treo băng rôn chúc mừng luôn đó!!!" Vương Tiếu gần như gào lên.

Đầu dây bên kia có thêm cả giọng Tôn Khải: "Đừng có nhắc đến vụ xảy ra chuyện chứ!"

Ngay sau đó Tiết Thịnh nói: "Đúng đúng, thà đến trường hỏi thử xem rốt cuộc là cái trường đỉnh cỡ nào đi."

"Ầy ầy tao biết rồi, chúng mày nói ít thôi!" Vương Tiếu cắt ngang lời bọn họ, lại nói tiếp: "Anh Tây này, ông chủ Dương bảo anh đến Thượng Hải, sao cả anh lẫn Thành gia đi mà chẳng ai nói tiếng nào thế, hai người..."

Những lời phía sau Lâm Thiên Tây không nghe kỹ, chỉ tập trung toàn bộ sự chú ý vào mấy câu đằng trước: "Biết rồi."

Vương Tiếu giống như sực hiểu ra gì đó: "À quên mất, không nói chuyện với anh mãi được, còn phải để cho anh với Thành gia có thời gian tâm sự, em cúp trước đây."

Lâm Thiên Tây nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc màn trên đỉnh đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, bèn cầm điện thoại lên trước mặt rồi mở WeChat.

Vừa mới mở cuộc trò chuyện, tin nhắn từ phía bên kia đã nhảy ra.

[ Bé ngoan, tôi muốn đến Bắc Kinh. ]

Lâm Thiên Tây nhìn chòng chọc vào dòng chữ ngắn gọn này, cậu mấp máy môi, cuối cùng vẫn gửi cho hắn một tin nhắn.

[ Thành gia của chúng ta thật sự quá đỉnh. ]

[ Bây giờ không nói tên trường cho cậu, nếu không cậu sẽ biết ngay, vậy thì không còn cảm giác mới mẻ nữa. ]

[ Chờ sau này cậu đến rồi tự xem đi. ]

Lâm Thiên Tây nhìn từng tin nhắn lần lượt hiện lên màn hình, cậu nhìn điện thoại, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu, cậu hiểu rõ hắn cố ý nói như vậy, ý muốn nhắc nhở cậu phải nhớ đi tìm hắn.

Trước đây vốn dĩ bọn họ có thể đi cùng nhau, đều là tại cậu vô dụng, dù có nỗ lực thế nào cũng không thể thay đổi vận mệnh...

Lâm Thiên Tây lại trở mình nằm ngửa, một tay cậu chống lên trán, hai mắt nhắm nghiền, chợt nhớ ra hắn vẫn đang chờ mình trả lời, không thể khiến hắn lo lắng được, cậu lại cầm điện thoại lên trước mặt rồi đánh chữ.

[ Chúc mừng Thành gia, đến chạm cơ một cái đi. ]

Tôn Thành phản hồi trong giây lát.

[ Chạm cơ. ]

Giống như ngày nào bọn họ còn vai kề vai sát cánh bên nhau ở trên sân khấu, hai cây cơ cũng kề cạnh.

Lâm Thiên Tây nhìn hai chữ kia hồi lâu, trong đầu toàn là những hình ảnh quá khứ, cậu bỗng ngồi bật dậy rồi xuống giường, xỏ giày ra khỏi ký túc xá.

Chỉ một lát sau, Tả Hoành ở trong phòng ký túc xá của mình nhận được điện thoại của cậu, bị cậu gọi xuống lầu.

Vừa mới ra ngoài, anh đã trông thấy Lâm Thiên Tây đang đợi ở cửa ký túc, trên tay cầm một túi nilon.

"Sao thế, có chuyện gì vậy?"

Lâm Thiên Tây lấy lon bia trong túi nilon ra rồi vứt cho anh: "Mời anh uống bia."

Tả Hoành giơ tay ra bắt lấy: "Tại sao?"

Lâm Thiên Tây cầm lon bia đã khui nắp, cậu nhếch miệng cười đáp: "Ăn mừng, hôm nay em rất vui, cực kỳ vui." Dứt lời, cậu xoay người rời đi.

Tả Hoành ù ù cạc cạc, cậu đến đây cả mấy ngày cũng chẳng thấy vẻ mặt có lúc nào tươi tắn, cuối cùng đến hôm nay mới nhìn thấy cậu nở nụ cười.

Chuyện gì mà vui vậy nhỉ?

Cứ tưởng cậu đem bia tới là muốn uống cùng anh, vậy mà lại đi mất. Tại sao anh lại cảm thấy từ khi Lâm Thiên Tây tới đây, tất cả mọi việc cậu đều làm một mình?

....

Tháng chín, mùa sinh viên mới nhập học, cái nóng oi bức của mùa hè vẫn còn dai dẳng ở Bắc Kinh.

Tôn Thành xách vali vào ký túc xá, nhìn bảng tên dán trên giường để tìm được giường mình, hắn mở vali ra rồi cất đồ vào tủ dưới gầm giường.

Hắn đến đây sớm theo dự tính, thu xếp chỗ Cố Dương đâu vào đấy thì lập tức sắp xếp ổn thỏa kế hoạch chuyến đi đến Bắc Kinh.

Sáng sớm nay đến trường học báo danh, làm quen với môi trường, mọi việc đều đã hoàn thành.

Phòng ký túc xá là phòng bốn người, một lát sau mới có người đi vào, nam sinh cao to vạm vỡ kéo chiếc vali bước vào cửa, tay kia ôm bộ ga giường được phát chung, cậu ta thấy hắn thì chủ động chào hỏi, chất giọng Bắc Kinh rất đặc trưng: "Cậu cũng mới đến à?"

Tôn Thành liếc cậu ta một cái: "Ừm."

Nam sinh nhìn bảng tên trên giường Tôn Thành rồi lại nhìn hắn: "Cậu là Tôn Thành hả, nãy tôi ở chỗ báo danh còn nghe thấy hai bạn nữ bảo cậu nổi tiếng lắm, hóa ra lại ngủ cạnh giường tôi luôn, ôi, số đỏ ghê."

Tôn Thành tiện mắt liếc sang cái tên được dán trên giường bên cạnh: Lưu Đại Tùng.

Lưu Đại Tùng tới giường mình, vừa bận rộn sắp xếp đồ vừa tám chuyện: "Bọn mình cùng khoa phải không? Sinh viên Y?"

"Ừm." Tôn Thành đáp.

Lưu Đại Tùng gật đầu: "Vậy thì tốt rồi, sau này có thể đi học chung. Ầy, tôi hối hận quá, nghe bảo là học y khổ lắm, khổ thì đã đành, điểm lại còn cao chót vót, mà cao thì thôi đi chứ, còn phải học nhiều năm như vậy. Tôi mà biết sớm hơn thì đã đăng ký ngành khác rồi, haiz, sao cậu lại chọn ngành này thế?"

Tôn Thành đặt tập sách lên bàn: "Đã tính toán từ lâu rồi."

Từ khi mẹ hắn mắc bệnh ung thư và vào giây phút bà không thể qua khỏi trên bàn phẫu thuật, hắn đã quyết định.

Lưu Đại Tùng "Ồ" một tiếng, chợt thấy trên bàn hắn có một cây gậy sờn cũ, nhìn giống như cây cơ bi-a của trẻ con, bèn thuận tay cầm lên định ném đi: "Ôi cái gì mà rách nát thế này..."

Tôn Thành lập tức giành lại: "Đừng động vào."

Lưu Đại Tùng ngẩn người: "Của cậu à? Tôi tưởng là đồ bỏ đi của người ở trước để lại."

Trên mặt Tôn Thành vẫn không có biểu cảm gì: "Của tôi."

"Xin lỗi nhé." Lưu Đại Tùng có vẻ là người thật thà, cậu ta lúng túng cười với hắn: "Vừa xong tôi không biết thật, lần sau không đụng vào nữa, cậu đừng để ý."

Tôn Thành lạnh nhạt đáp: "Không sao."

Lưu Đại Tùng cố ý xoa dịu bầu không khí, thấy hắn nâng niu cây cơ như báu vật thì nhe răng cười hỏi: "Đừng bảo là bạn gái cậu tặng đó nha, tín vật định tình hả?"

Tôn Thành cầm cây cơ lên, dùng giấy bọc vào rồi nhét lại vào vali: "Người yêu tặng."

"Khác gì đâu chứ." Lưu Đại Tùng bảo: "Hầy, hóa ra là hoa đã có chủ, vừa mới nhập học đã làm tan nát bao nhiêu trái tim các chị gái xinh đẹp."

Đúng lúc đó điện thoại Tôn Thành reo, hắn không đáp lời cậu ta, quay đầu lấy điện thoại rồi bước ra đứng cạnh cửa sổ nghe máy.

Lưu Đại Tùng thấy thế thì quay sang tiếp tục trải ga giường.

"Tôn Thành?" Giọng Khương Hạo vang lên trong điện thoại: "Bây giờ cậu thế nào rồi? Lâu lắm không thấy tin tức của cậu, lúc cậu đi cũng chẳng bảo bọn tôi tiếng nào, chỉ nghe nói là cậu đỗ trường siêu đỉnh."

Tôn Thành nói: "Rất ổn, hôm nay vừa nhập học."

"Đến Bắc Kinh hả?" Khương Hạo thở dài: "Sau này có được gặp lại cậu nữa không vậy, cả Lâm Thiên Tây nữa, bây giờ tôi còn không có sức chơi bi-a cơ."

Tôn Thành thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Được, sau này chắc chắn có cơ hội gặp lại."

"Cậu nói đó, cứ quyết định vậy đi, sau này có cơ hội thì tôi đến Bắc Kinh tìm cậu nhé."

"Ừm."

Lúc này Khương Hạo mới xem như hài lòng mà cúp máy.

Tôn Thành cầm điện thoại mở Wechat lên, bên trong có tin nhắn Cố Dương gửi tới và có cả của Quý Thải, cả hai đều hỏi hắn đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc chưa.

Hắn trả lời từng người, lúc lướt đến Wechat của "Bé ngoan" thì thoáng khựng lại, sau đó giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh chiếc bàn trong ký túc xá rồi lại cúi đầu xuống.

Lưu Đại Tùng cật lực kéo ga giường ra trải giường mình, thấy nơi cửa sổ không có động tĩnh gì thì quay đầu nhìn thử, chỉ thấy Tôn Thành tựa lưng vào cửa sổ, cụp mắt nhìn điện thoại.

Rõ ràng là người nhìn đã thấy lạnh lùng, ngay cả giọng điệu khi trò chuyện cũng chẳng hề có cảm xúc, vậy mà giờ đây ánh mắt lại chăm chú đến mức có thể nói là dịu dàng, quả thực so với lúc giành lại cây cơ khi nãy thì hệt như hai người hoàn toàn khác nhau.

Cậu ta hơi kinh ngạc hỏi: "Nhắn tin với người yêu cậu à?"

"Ừm." Tôn Thành ấn tắt điện thoại, cất đi rồi mới nhìn người bạn cùng phòng mới Lưu Đại Tùng.

Không biết Lâm Thiên Tây ở Thượng Hải có tìm được bạn mới không, những ngày này, không biết cậu đã ổn hơn chút nào hay chưa.

Cũng không biết phải chờ đến khi nào mới có thể thấy cậu xuất hiện.

Lâm Thiên Tây vẫn ở trong phòng bi-a.

Bên ngoài tân sinh viên đến nhập học, toàn trường vô cùng náo nhiệt đông vui, chỉ có cậu đã báo danh sớm, bây giờ vẫn miệt mài luyện tập.

Ngày nào cũng từ sáng sớm đến tối, ít thì sáu tiếng, nhiều thì mười tiếng.

Chỉ khi đổ mồ hôi và mệt mỏi, cậu mới có thể thả lỏng tâm trạng, trong đầu không cần nghĩ đến chuyện khác; nếu như may mắn hơn, mệt mỏi đến mức kiệt sức thì khi trở về ký túc xá có thể ngủ một giấc không mộng mị.

"Cạch!" Cơ đẩy mạnh ra ngoài, bi lăn chuẩn xác vào lỗ.

Lâm Thiên Tây đứng thẳng dậy, cầm chai nước trên mép bàn lên ngửa đầu uống một ngụm, sau đó đổ nước ra tay rồi lau mặt.

Đến lúc này cậu mới dừng lại, cho phép bản thân nghỉ ngơi một lát.

Bên ngoài vẫn ồn ào, thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua lại nhìn vào trong phòng bi-a.

Cậu tránh đi những ánh mắt ấy, cầm theo chai nước ngồi tạm xuống bên chân bàn, tay móc điện thoại ra.

Vừa mới mở Wechat lên đã nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc, là Tần Nhất Đông gửi tới.

[ Tôi đăng ký một trường trong tỉnh rồi, không xa nhà lắm, thế nào hả, chắc là thoải mái hơn so với việc đi xa như cậu đúng không? ]

Lâm Thiên Tây nhếch miệng cười, tốt lắm, cuối cùng bây giờ cũng bình an vô sự mà bước vào cánh cổng đại học, vậy là tốt rồi.

May mà lúc này không hại cậu chàng nữa.

Lâm Thiên Tây cười cười lẩm bẩm: "Chúc mừng đồ ngốc, ăn mừng với bạn bè của cậu đi thôi."

Vừa mới ấn thoát khỏi cuộc trò chuyện, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chấm đỏ thông báo nổi bật ở phần vòng bạn bè, cậu tiện tay ấn vào, lập tức trông thấy avatar ngọn hải đăng cùng chữ cái Z quen thuộc.

Là một bức ảnh chụp giường và bàn học ở trong ký túc xá.

Phía dưới còn có dòng chữ: Hai tháng.

Lâm Thiên Tây thoáng sững sờ, vậy mà Tôn Thành lại đăng bài lên vòng bạn bè.

Cậu bỗng nhiên hiểu ra câu nói "Dù thế nào tôi cũng sẽ để cậu nhìn thấy mình" của hắn ngày đó.

Trước đây hắn chưa từng đăng gì ở vòng bạn bè, đây là lần đầu tiên, chỉ vì để cho cậu biết được tình hình cuộc sống của hắn, ân cần thật đấy.

Trái tim Lâm Thiên Tây nặng nề chùng xuống, cậu chống tay cúi thấp đầu rồi nhìn chằm chằm dòng chữ kia, vài giây sau mới phản ứng kịp, hai tháng là khoảng thời gian mà bọn họ đã xa nhau.

Lâm Thiên Tây ngẩng đầu chầm chậm thở ra, bấy giờ mới ý thức được hai tháng này mình đã trải qua như thế nào, trừ luyện bi-a ra thì không làm gì khác. Cậu trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nhanh chóng lướt ngón tay tìm số của Tả Hoành rồi gọi đi.

"Alo đàn em?" Tả Hoành hệt như chỉ chực chờ cú điện thoại của cậu: "Sao rồi, tập luyện ok chưa?"

Lâm Thiên Tây nói: "Thử chút đi."

"Thử cái gì?"

"Không có gì, ý em là em muốn đi thi đấu."

"Được, vậy thì anh đi đăng ký cho cậu."

"Đăng ký đi." Lâm Thiên Tây vân vê cây cơ trong tay: "Tất cả các trận đấu sau này em đều sẽ tham gia."

Không thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu không thể thay đổi vận mệnh, ít nhất cậu cũng phải để cho Tôn Thành nhìn thấy bản thân mình vẫn sống thật tốt.

Thành phố Bắc Kinh và người ấy vẫn đang ở nơi đó, cậu phải thử một lần, mặc kệ là mất bao lâu cũng phải thử.

Lâm Thiên Tây siết chặt cây cơ, lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Tôn Thành đã dẫn cậu đi một quãng đường rất dài, đoạn đường còn lại phía sau, cậu phải tự mình bước tiếp.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio