Mọi chuyện trong trại huấn luyện vẫn trôi qua một cách an lành. Trừ một vài người đã hi sinh trong lúc tập luyện thì ngoài ra cũng chẳng còn gì đáng nhớ cả. Hiện tại, tất cả học viên đang vào trong thành Rose để tập dượt cho cuộc phá thành của Titan.
Eshild vác theo cái hành lí đi vào thành, cô tách khỏi đoàn trong sự ngỡ ngàng của Armin :
- Cậu đi đâu vậy?
- Vẫn còn thời gian trước khi cuộc huấn luyện bắt đầu, tôi đi thăm người quen ở trong thành thôi. Mấy ông thầy giáo cũng đâu có cấm. À mà Jean, anh không đi thăm gia đình à? – Eshild nói một câu, thuận tiện đẩy vấn đề sang cho anh chàng mặt ngựa kia
...
Cô bước nhanh vào trong một con đường lớn ở phía Bắc thành. Eshild dừng chân tại một quán trà nhỏ bên đường, vừa mở cửa ra, không ngoài dự đoán liền thấy một thân ảnh quen thuộc.
- Haku !
quay đầu lại, đôi mắt xanh lá khẽ ngạc nhiên. Anh mỉm cười :
- Chào em, cứ tưởng đã quên mất mình có thằng anh kết nghĩa này rồi chứ?
Eshild cười nhạt một cái, kéo ghế ngồi xuống, thuận tiện bảo Haku lấy cho mình một ly nước chanh. Lúc nộp đơn đăng ký vào trại huấn luyện, cô đã điền tên Haku vào là anh trai kết nghĩa của mình, tạm dịch là người thân trên cấp độ. Nên đối với cái thái độ châm chọc của anh ta, Eshild cũng không để ý lắm. Bởi đúng thế thật mà.
- Chà, quán của anh trông sạch sẽ nhỉ, chắc cũng kiếm được kha khá đấy – Cô liếc nhìn xung quanh một lượt rồi nhận xét
- Ừ, kĩ thuật pha trà của thế kỉ phải khác chứ - Haku cười nhẹ một tiếng
Lúc này Eshild mới để ý đến anh ta kĩ hơn. Haku không khác trước nhiều lắm, vẫn cái khuôn mặt điển trai pha lẫn nét hiền hòa như thường lệ. Nụ cười luôn được giữ lại trên khuôn mặt anh ta, khiến cho người ta cảm giác rằng không có bất cứ điều gì có thể làm con người này nổi giận. Chỉ khác là tóc của anh ta bây giờ đen như mực, y hệt cô!
- Sao tóc của chúng ta đều biến đen vậy? – Cô hỏi
Haku nhún vai, tỏ vẻ không biết.
Eshild ngồi ở trong đó một lúc lâu rồi rời đi để chuẩn bị cho trận tập di cư giả, trước đó còn không quên ngoái đầu lại nói một câu :
- Tối nay em quay lại, chuẩn bị sẵn chỗ ngủ hộ nhé!
-----------------
Trận tập diễn ra khá thuận lợi, không ngoài dự đoán, Eshild vẫn là người gϊếŧ được nhiều Titan giả nhất.
Kết thúc buổi luyện tập đầu tiên, Eshild khuân một cái thùng hàng về phía hầm chứa, nhưng vô tình lại bị chặn bởi một đám đông. Cô ngó đầu vào trong, Jean và Sasha đang tranh cãi về việc gϊếŧ Titan, và ông chỉ huy Pixis kia đã giao cho họ một cuộc thi nấu ăn vào buổi tối hôm nay.
"Vớ vẩn!". Đó là những gì mà Eshild có thể suy nghĩ ngay sau lúc cuộc thi được tuyên bố. Cô rời đi, tiếp tục khuân vác cái thùng hàng trong sự ngỡ ngàng của Eren. À, hình như cậu ta còn không vác nổi một thùng thì phải. Nhưng nói sao đi nữa, cả cô và Eren cộng lại cũng đâu thể bằng Mikasa, một lần "chơi" luôn cả thùng.
Đám Jean và Sasha đi kiếm nguyên liệu cho cuộc thi. Eshild không có việc gì làm liền trở về phòng trồng cây chuối tầm một tiếng đồng hồ rồi đọc sách. Xem ra ngày hôm nay khá nhàn nhã.
...
Eshild đi ngang qua chỗ mà đám Sasha khuân con lợn rừng vào trong, thuận tiện liền nhìn thấy Jean ở gần đấy, bộ mặt khá ấm ức.
- Sao vậy ? – Cô liếc sang hỏi Annie
- Chúng tôi không bắt được con lợn rừng để lấy thịt chế biến trong tối hôm nay – Annie đáp
- Vậy hả, tôi thấy nó cũng chỉ là thịt thôi mà, đâu cần làm quá kên như vậy – Eshild nhún vai một cái rồi lại rời đi vô cùng nhẹ nhàng
Buổi tối.
Cuộc thi diễn ra vô cùng thuận lợi, kết quả thì đương nhiên là Jean thắng. Cô lắc đầu cười khẩy một cái rồi qua bên kia báo cáo với cấp trên cho phép về nhà trong tối hôm nay.
Eshild vô cùng tự nhiên quay trở lại quán trà của Haku. Ngoài dự đoán của cô, cho dù trời đã về đêm nhưng quán vẫn còn khá nhiều khách. Eshild nghi hoặc, chẳng lẽ cái tên anh trai kết nghĩa kia lại là cao thủ pha trà? Cô đã từng uống rồi, cho dù rất ngon nhưng cũng không đến mức phải kéo cả "đàn" đi uống vào nửa đêm như vậy chứ? Đây đâu phải quán bar, là trà đấy! Trà! Không phải là rượu đâu!
Eshild mở cửa bước vào quán với khuôn mặt "cá chết" toàn phần. Lúc này cô đang mặc thường phục nên không ai nhận ra cô là một người lính cả. Đa phần ánh mắt của họ đều dán trên khuôn mặt cô (vì xinh), nhưng vì sát khí lởn vởn như có như không ở xung quanh nên người ta cũng chỉ dám liếc mắt một cái rồi quay mặt đi.
Eshild ngồi trước quầy pha chế chờ Haku bưng ra một ly hồng trà, thuận tiện nói một câu :
- Sao quán của anh lại có khách "đặc biệt" thế?
Haku cười một cái rồi pha trà :
- Anh ta là khách quen của quán đấy. Em quên rồi sao, Levi là một kẻ thích trà mà
Eshild tặc lưỡi một cái rồi chống tay ngồi chờ đợi. Phải, ngay từ khi vừa bước vào đây, cô đã chú ý đến vài vị khách khá đặc biệt ở một góc của quán – Levi cùng với đồng đội của anh ta. Hờ, xem ra cô quên mất không xem lịch trước khi ra đường rồi, không biết hôm nay có phải là ngày hoàng đạo không nhể?
Hương trà thơm ngát lan tỏa trong không khí khiến cho lòng người nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Eshild thư thái tám chuyện phiếm cùng Haku, thuận tiện còn giúp anh ta phục vụ khách và bưng bê các kiểu, cũng chả khác gì một bồi bàn.
- Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu – Eshild đặt một tách trà xuống bàn của Levi. Khuôn mặt như đang mỉm cười vô cùng thân thiện, nhưng đôi mắt lại vô cảm một cách kì lạ khiến cho những người để ý kĩ thì đều sẽ cảm thấy sợ hãi
- Em không sửa được cái mắt không hồn đấy à ? Dễ bị để ý lắm đấy, cái tên Levi còn ở kia kìa – Cô bước trở lại quầy pha chế, Haku lại bắt đầu càu nhàu một phen
- Anh ta sớm đã để ý rồi. Ở trong quân Trinh Sát lâu như vậy mà lại không quan sát được chắc ? Có giấu giếm thì cũng càng trở nên đáng nghi hơn thôi, hơn nữa em cũng chả thích phải đeo mặt nạ - Eshild đáp
Đúng vậy, đôi mắt tím của cô vốn đã là một dấu hiệu đặc trưng khiến cho người khác phải chú ý. Bởi vốn dĩ cũng chả mấy ai có màu mắt này. Hơn nữa Eshild lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt lúc nào cũng chỉ phản chiếu mấy loại cảm giác như vô hồn, lạnh lẽo, đáng sợ. Thế là nhiều lúc gặp phiền phức, cô chưa kịp đánh người thì chỉ cần liếc mắt một cái thôi là lũ kia đã xách dép ba chân bốn cẳng chạy đi rồi.
Thời gian chầm chậm qua đi, nhóm của Levi cũng đứng dậy ra về. Một cô gái có mái tóc màu cam ngắn bước ra trả tiền cho cả nhóm, hình như tên là Petra. Rất nhanh, trong quán đã không còn bóng người nào.
Haku đóng cửa, lấy từ trong hộc tủ ra một cái hộp thủy tinh chứa đầy hạt to màu nâu. Eshild ngạc nhiên :
- Cà phê ?
Haku gật đầu, vẫn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt :
- Ừ, khó khăn lắm mới trồng được đấy. Ở đây thậm chí còn chẳng có nổi người nào biết cà phê là thứ gì
- Dù sao thì cũng không nên tùy tiện để lộ nó ra, nếu gặp đám Reiner biết nó thì sẽ có chút phiền phức
Haku thành thục pha chế hai tách cà phê nóng ngon lành. Hương vị đắng đặc trưng của thứ hạt kia lan tỏa khắp căn phòng lớn, mùi thơm ngào ngạt khiến cho người ta cảm thấy thanh thản.
Haku ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô cùng thưởng thức cà phê. Cả hai người tám chuyện phiếm rất lâu. Không khí an bình này khiến người ngoài nhìn vào rất dễ lầm tưởng đây là hai anh em ruột thịt đang chia sẻ tâm sự với nhau.
Levi cùng đồng đội vẫn còn đang xử lí một vài công việc ở bên ngoài kia. Bỗng dưng anh ta quay đầu lại một cách chầm chậm, gương mặt vẫn không biểu cảm gì.
- Sao vậy, Levi – heichou ? – Petra hỏi
- Có mùi rất lạ từ quán trà kia... Tôi chưa ngửi thấy bao giờ
Gunther nhíu này một cái rồi cũng khịt khịt mũi ngửi thử, Oloud và những người khác ở bên cạnh cũng bắt chước theo.
- Đúng thật, mùi rất thơm – Gunther nói
- Tôi chưa từng ngửi thấy bao giờ - Erd nhận xét
- Lần sau chúng ta có thể đến hỏi họ thử xem sao – Petra cười một cái, giọng nói rất nhẹ nhàng
- Hầy, tôi chả muốn quay lại cái quán đó đâu. Các anh thấy cái cô phục vụ hôm nay chứ ? Người đâu mà mắt cứ như người đã chết vậy, chả thấy tí cảm xúc nào, tôi còn tưởng mình đi lạc vào bãi mộ ở ria tường cơ chứ. Thật đấy, lúc cô ta quét mắt qua cảm giác như nhiệt độ giảm xuống âm vậy! – Oloud tặc lưỡi, mặt xanh lè
- Đâu phải chỉ có mình anh, bọn tôi cũng vậy mà. Sống ngần này tuổi rồi bây giờ tôi mới thấy có người còn đáng sợ hơn cả đội trưởng Levi – Gunther đồng ý
- Đừng có làm như mình già lắm. Anh còn chưa đủ đến đâu - Erd châm chọc
Đương sự bị nhắc đến – Levi lúc này không biết đang nghĩ gì mà mắt vẫn hướng về phía quán trà kia, một lúc sau mới xoay người lại :
- Này, các anh, chúng ta phải đi thôi. Đừng quên vẫn còn có việc!
Buổi tối qua đi trong giấc mộng an lành của mỗi người. Cái hương thơm kì lạ ngày hôm ấy vẫn luôn là một điều bí ẩn đối với mỗi một người đã từng chứng kiến.
---------------
HAPPY NEW YEAR MY READERS!
Năm mới đến rồi, Ad xin chúc cả nhà an khang thịnh vượng, sức khỏe dồi dào nhé! Thôi, lượn đi viết tiếp truyện để chuẩn bị nghỉ Tết đây (^_^)~
Thân,
Haley.