Tin tức có một Titan về phe loài người nhanh chóng truyền ra khắp mọi ngõ ngách. Trời đã về khuya. Trong quán trà nhỏ, một chàng trai mắt xanh lá đang cầm tờ báo trước mặt, đích xác là Haku.
- Chà, chuyện này lan rộng rồi đây – Haku đặt tờ báo xuống, nhấp một ngụm cà phê
Eshild từ trên lầu bước xuống, quấn một cái khăn tắm mỏng quanh đầu, tóc bị vén hết vào trong nên không nhìn thấy. Cô tiến lại gần nơi để nguyên liệu suy ngẫm một chút. Giá để nguyên liệu pha trà của Haku được làm từ gỗ rất đẹp, chia thành nhiều ô vuông nhỏ. Mỗi ô để một loại nguyên liệu riêng được đóng gói trong lọ, hộp và túi giấy cẩn thận, đúng với tính cách chủ nhân của nó. Mà điều đặc biệt hơn là cái giá gỗ này rất to, có thể sánh ngang với tủ sách quốc gia của thế kỉ luôn ấy chứ. Vậy nên lúc nhìn thấy cái quán này, Eshild rất tò mò, rốt cuộc anh ta lấy ở đâu ra nhiều loại hạt giống trà ở cái thời đại nghèo nàn đến thịt còn khan hiếm này vậy hả?
Eshild vươn tay ra lấy một cái lọ trà cẩm quỳ ở trên cao. Cô mở nắp, tự pha một tách trà cho chính mình.
- Bên phía Hoàng gia chắc chắn đã bắt đầu nhúng tay vào rồi đây – Haku cảm thán
- Đó là điều đương nhiên. Bây giờ Hoàng gia không nắm giữ Titan Thủy Tổ, nếu không nhanh chóng lấy lại thì sớm muộn gì lũ quý tộc ngu ngốc kia cũng sẽ làm phản mà thôi – Eshild cười nhạt, rót nước nóng vào trong tách
- Hờ, để xem lũ đó đợi được bao lâu – Haku cười khẩy một cái :
- À mà tóc em thế nào rồi?
Eshild nhấp một ngụm trà, lúc sau mới vươn tay ra gỡ chiếc khăn tắm quanh đầu, mái tóc dài ngang vai xõa xuống. Màu trắng tựa bông tuyết.
- Ồ, khôi phục rồi nhỉ? – Haku cười
- Thuốc nhuộm tóc có khác, mùi thật! Nhưng còn tốt hơn là phải đội tóc giả - Eshild lắc đầu chán ghét
Haku đi vào trong phòng một lúc lâu rồi lại bước ra, trên tay là một cái túi vali nhỏ. Anh ta đưa nó cho cô :
- Của em đây, làm việc vui vẻ nhé
- Nhớ trả lương đầy dủ là được – Eshild đáp, cô bước ra bên ngoài quán, trước đó còn không quên ngoái đầu lại :
- Khu này có vẻ đông vui nhỉ, tối mịt rồi vẫn còn cả đống nơi mở cửa. Bộ hôm nay có lễ hội gì sao?
Haku nhún vai biểu thị không quan tâm :
- Đâu có, đây là thường lệ mà. Quán của anh cũng vậy thôi, nhưng hôm nay vì một số lí do "đặc biệt" nên đóng cửa sớm
Eshild giương mắt nhìn anh ta, một vài sợi tóc lòa xòa chắn lại tầm mắt. Cô vén tóc lên, quay đầu bước đi trên con đường gạch dài :
- Tạm biệt ...
Màn đêm sâu hun hút.
...
Một ngày mới bắt đầu, ánh bình minh chiếu rọi khoảng sân trống. Eshild tắt vòi nước, bước ra khỏi phòng tắm. Đầu tóc đã khôi phục lại thành màu đen tuyền, không còn là một màu trắng lóa như Bạch phát ma nữ ngày hôm qua nữa.
Hôm nay các tân binh được nghỉ ngơi, ai nấy đều mặc thường phục cả. Hoặc là về thăm gia đình, hoặc là đi đâu đó để lấy lại tinh thần. Eshild không có việc gì làm liền đi ra sân tập đi dạo, vô tình lại gặp Jean cùng Armin.
- Sao ? Eren vẫn chưa được thả ra à? – Eshild ngồi xuống bậc thềm hỏi Armin
Armin gật đầu. Jean càu nhàu :
- Rốt cuộc cấp trên muốn làm gì vậy?
Eshild nhíu mày nhìn Jean một lát rồi nói :
- Cậu hơi ngây thơ rồi đấy Jean. Đã để lộ ra việc mình có thể biến hình thành Titan thì cái tên Eren kia chỉ có hai lựa chọn thôi : hoặc là chết, hoặc là bảo vệ cho nhân loại. Nhưng theo tôi thấy thì hiện tại khả năng thứ nhất có vẻ cao hơn
- Cái gì vậy, sao tự dưng... - Jean nhổm người lên cãi, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kì lạ trên mặt Armin thì ngừng lại, cậu ta hiểu, Eshild nói đúng
- Chuyện thường tình thôi, khi thấy một ai đó gây nguy hiểm đến tính mạng của mình, đương nhiên người ta sẽ tìm mọi cách để diệt trừ - Eshild ngả đầu ra sau, khuôn mặt hờ hững :
- Quy tắc sinh tồn căn bản mà
Armin liếc nhìn cô :
- Cậu... biết điều gì đó, đúng không?
Eshild đảo đôi mắt tím nhìn qua, khuôn mặt không có vẻ ngạc nhiên lắm :
- Tại sao cậu nói vậy?
- Trực giác !
Erwin cùng Levi có việc phải đi qua hành lang của trại tập huấn. Họ vô tình đi đến gần một nhóm ba người đang ngồi trên bậc thềm nói chuyện với nhau, khuôn mặt nghiêm trọng. À, tất nhiên là phải trừ đi cô gái tóc đen đang nhìn ra phía khác. Bởi ngồi trong vùng ngược sáng nên không thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái ấy. Nhưng cái khí chất tỏa ra xung quanh khiến cho người khác có cảm giác quá đỗi bình thản, không thể khinh nhờn.
- Mấy cậu không thấy lạ sao? Nếu giống như lần trước thì sau thời gian dài như vậy Titan Thiết Giáp phải xuất hiện và tiếp tục phá tường thành rồi chứ? Tại sao phải ngừng lại?
- Có thể là do chúng ta đã chặn lại lũ Titan nên bọn chúng không thể tiếp tục? – Jean suy ngẫm
Eshild lắc đầu :
- Sai lầm lớn đấy Jean. Nghĩ lại mà xem, trên thực tế, chúng ta đã không thể bảo vệ thành Rose nếu không có Eren ngăn chặn lũ Titan lại. Vậy thì bọn chúng chỉ cần lợi dụng rối loạn một chút là đủ thôi mà? Tại sao lại để im cho Eren lấp lại lỗ thủng? Rõ ràng bọn chúng thừa sức để ngăn chặn cậu ta
- Ý cậu là... bọn chúng đang tìm kiếm thứ gì đó? Vì tìm được rồi nên không tiếp tục tấn công? – Armin hỏi
- Nhưng đó là gì mới được? – Jean nghi hoặc
- Không lẽ là... Eren! Đúng rồi, khả năng này rất có thể! – Armin bừng tỉnh
- Quả thật đúng là có thể... - Jean gật đầu :
- Tất cả đều là do cậu tự suy luận ra?
Eshild nhún vai biểu thị không quan tâm.
- Này, đừng làm ra cái vẻ mặt bất cần đời đó nữa, nhìn chướng mắt lắm đấy! Sao cô cứ suốt ngày "im" như thóc vậy, bộ có bóng ma tâm lí à? – Jean mặt ngựa vẫn tiếp tục lải nhải, và Eshild thì vẫn trưng ra khuôn mặt "suýt cá chết" đặc trưng của mình
- Nói nhiều cũng đâu có giúp ích gì đâu. Lấy tên Eren làm gương mà học tập...
Erwin và Levi đứng ở phía xa, ánh mặt trời không chiếu tới đó nên nhóm Armin không nhận ra họ đang ở đây. Levi đứng im một chỗ lắng nghe, hồi lâu vãn không nói gì. Erwin cười một tiếng :
- Xem ra khóa có những nhân tài xuất sắc đấy
Erwin rời đi, Levi vẫn đứng đó nhìn cô gái kia. Cô ta quay đầu lại, ngẩng lên một chút, để lộ ra đôi mắt tím rất sắc lạnh. Người có mắt tím thật sự rất hiếm trên đời này. Nếu tính cả Eshild thì từ trước tới nay Levi mới chỉ gặp hai người mà thôi. Một trong số đó đã chết. Anh ta rời đi, theo sau Erwin.
Con nhãi đó... hình như là phục vụ ở quán trà thành Rose thì phải...
Eshild thi lại tầm mắt. Jean hỏi :
- Sao vậy ?
- Không có gì... Ngày kia là xét xử Eren đấy, nên cẩn thận đi. Tạm biệt – Nói xong cô đứng dậy và rời đi
...
Thành phố ngầm.
Một cô gái tóc trắng mặc chiếc váy dài đỏ thẫm và đôi bốt nhung cùng màu, kèm theo áo sơ mi trắng tinh đang sải bước trên con đường lớn ở chợ.
Bây giờ hình như đang có phiên chợ họp, người dân ra bên ngoài mua một ít đồ cho mình. À, tất nhiên thỉnh thoảng cũng có cướp vặt. Nhưng cũng chẳng có mấy ai quan tâm, dù sao cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Cô gái tóc trắng đó đẩy cửa vào một quán rượu cũ và tiến lại gần chiếc bàn mà người đàn ông đội mũ cao bồi đang ngồi trong góc.
- Đến rồi sao ? – Người đàn ông đó hỏi
Cô gái kia kéo ghế ngồi xuống, gọi một ly rượu vang.
- Đây ! – Người đàn ông đó đẩy ra giữa bàn môt túi đựng tiền vàng, kích cỡ khá lớn
- Giao dịch hoàn thành. Tiền trao cháo múc – Cô gái đó úp đôi bàn tay búp măng lại, đặt xuống bàn một tờ giấy nhỏ
Người đàn ông đó cầm tờ giấy lên đút vào túi áo rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi :
- Tôi rất tò mò, cô có thù oán gì với Hoàng gia vậy?
- Biết ít chuyện mới có thể sống lâu được. Anh hiểu mà – Cô gái đó cười khẽ một tiếng, chống hai tay dưới cằm, phần tóc mai che đi nửa khuôn mặt
- Tôi sẽ trả tiền – Nói xong, người đàn ông đó tiến đến quầy thu ngân và rời đi
- Chúc may mắn !
Eshild vén phần tóc mai lòa xòa trước mặt ra, để lộ đôi mắt tím nửa trong nửa lạnh. Cô mỉm cười ngồi nhìn bản thân qua hình ảnh phản chiếu trên ly rượu. Eshild nhấp cốc rượu trên môi, một hơi uống cạn. Chất lỏng trôi vào cổ họng.
- Này, nghe gì chưa? Mấy người trên mặt đất tìm được một con Titan về phe loài người đấy – Tiếng ồn ào vọng ra từ trong quán
- Thật sao ? Nhưng cũng đâu liên quan đến dân "ngầm" như chúng ta, quan tâm làm gì?
- Thật là ...
Eshild vén tóc mai ra đằng sau, đôi mắt càng thêm lạnh hơn. Cô đứng dậy và rời khỏi quán rượu. Tiếng bước chân vang vọng lại, ngày càng xa hơn, bị những tạp âm trong thành phố không có ánh mặt trời át đi...