[ĐN BNHA] Nhật Ký Phản Động Anh Hùng

chương 14: thay vì đánh quái thú, thì ta thuần hóa nó đi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày sau đó, An chính thức chơi trò mất tích với Yong. Như tia nắng cuối cùng của hoàng hôn đã bị màn đêm nuốt chửng, một vết tích cũng không còn sót lại.

Len vất vả cả mấy ngày nay, muôn vàn bận rộn.

"Vẫn chưa tìm ra?" Yong nhắm mắt, ngửa cổ tựa vào ghế.

Len bất lực lắc đầu. "Vẫn chưa." Khoảng lâu sau đó, anh không nghe thấy Yong nói lời nào, đành biết điều mà đi ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, tránh làm phiền Yong.

Nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, Yong mở hai mắt ra nhìn lên trần nhà. Đôi đồng tử đen nhánh, chuyển sang một màu đỏ thẫm rực máu. Hắn mấp máy đôi môi, ban ra một lời nguyền.

"Kiyama An, anh nguyền rủa em, cả đời này sẽ không thể nào thoát khỏi anh."

Lời nói vừa dứt, mái tóc đen huyền của hắn lúc trước chỉ có vài chỗ bạc trắng, mà bây giờ, phần tóc trắng đã chiếm gần hơn một nửa so với màu tóc vốn có của hắn.

...

An đang ngồi bên cửa sổ, bỗng nhiên thoáng rùng mình một cái. Cảnh vật bên ngoài xe vẫn đang lướt qua tầm mắt cô một cách nhanh chóng.

Hai đầu mày của cô hơi nhíu lại. Có tên thiểu năng nào đang nguyền rủa cô à?

Ở trong xe buýt, lớp A xôn xao cùng chơi trò nối chữ để giết thời gian.

Một người khởi xướng, trò chơi bắt đầu: "Thất bại."

"Bại liệt." Midoriya vừa đáp trò nối chữ vừa quay sang nhìn An.

Từ ngày mà có thông báo về việc cắm trại, một tuần sau đó, An đột nhiên không đến trường nữa. Midoriya có đến nhà hàng Nam Đại nhưng cũng không gặp được cô.

Vậy mà buổi sáng hôm nay, khi cả lớp đang tập trung để điểm danh di chuyển lên xe. Thì, An điềm tĩnh cưỡi kiếm bay xuống, đáp xuống nóc chiếc xe. Cô vui vẻ vẫy tay chào hỏi với Midoriya và vài người khác.

"An nè, hình như cậu ốm hơn thì phải?" Uraraka đột nhiên nói.

An vuốt tóc, "Đang trên con đường làm nữ thần."

Uraraka: "..."

Midoriya không khỏi quan tâm, quan sát An thật kỹ.

Góc cạnh của gương mặt dần hình thành đường nét thon gọn hơn. Các đốt xương ở bàn tay đã hiện rõ, làm ảo giác như bàn tay cô như đã thu nhỏ lại rất nhiều. Những ngón tay thon nhỏ, búng tay một cái trước mặt Midoriya.

An nhìn Midoriya, nói: "Nhìn cái gì mà như muốn ăn tôi luôn vậy?"

"A. Xin...lỗi." Midoriya bối rối, luống cuống thu lại ánh nhìn.

Và tiếp tục trò chơi nối chữ. Đến lượt của An.

Nghe hai từ "bại liệt" của Midoriya, An không nghĩ đã liền đáp: "Liệt giường."

Mọi người: "..." Sao lại là liệt giường vậy?

Tới lượt của Uraraka, cô bạn đỏ mặt, đắn đo một hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Giường chiếu."

"Chiếu phim." Một người tiếp lời.

An cười đáp: "Phim xxx."

Mọi người: "..." Rồi cô ấy có định cho người khác chơi không vậy?

Sau một tiếng đồng hồ, xe buýt chạy băng băng trên đường cao tốc giữa rừng núi trập trùng xanh thẳm thì chiếc xe cũng đã dừng lại ở ven gần vách núi. Aizawa yêu cầu cả lớp đi xuống xe.

An cảm thấy có điềm.

Lại sắp gặp chuyện chó má gì rồi!

Khi cả lớp A đã tập trung xuống xe đông đủ, thì xuất hiện hai cô mèo. Hai cô mèo kia có vẻ quen biết với Aizawa, An nhìn thấy bọn họ nói chuyện gì đó vài ba câu. Midoriya thì tìm hiểu rất nhiều về giới Anh hùng chuyên nghiệp nên vừa nhìn thấy hai cô mèo kia xuất hiện, đã luyên thuyên cái miệng, giới thiệu quảng cáo các thứ.

Cô mèo tóc ngắn đột nhiên chỉ tay xuống khu rừng xanh bên dưới, nói: "Khu trại của các em ở dưới chân núi kia."

Một cơn gió lớn nổi lên, cuốn theo bộ ba sắc màu đi theo. Midoriya, Bakugou và Todoroki. Cả ba lơ lửng giữa không trung rồi rơi xuống một mặt phẳng lạnh.

Todoroki và Bakugou kẻ trước người sau trên một thanh kiếm. Midoriya đứng ngay sau lưng An.

An nhìn xuống mọi người bên dưới, cười cười: "Đi trước đây!"

Khi cả bốn người đã xa xăm trong tầm mắt, cả lớp A cũng đã bị ném hết xuống khu rừng bên dưới.

Pixie Bob - cô mèo tóc dài - hưng phấn vô cùng, cười nói: "Aizawa, cô bé cưỡi kiếm á, tôi chấm cô bé đó rồi đó nha! Nó có dàn trai chất lượng đấy!"

"Cô bé?" Aizawa lắc đầu. "Nhìn bé người vậy thôi, chứ tư tưởng lớn lắm đấy!"

Pixie Bob: "???"

Mandalay - cô mèo tóc ngắn - nheo mắt, nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Hình như gần đây số lượng quái thú trên không đang tăng mạnh đúng không?"

"Ừ đúng rồi!" Pixie Bob gật đầu.

...

Hai tay đều cầm kiếm, An múa vài đường kiếm chẻ đôi con quái thú trước mặt. Quái thú đá vô lực rơi xuống. Dưới ánh mặt trời gay gắt, bỗng có một bóng râm bay đến che rợp trên đỉnh đầu của An. An ngẩng đầu nhìn con quái thú bên trên, liền phóng một thanh kiếm trúng giữa thân con quái thú, nó liền phừng phực lửa cháy dữ dội. Dưới sức nóng mãnh liệt của ngọn lửa từ Hỏa Linh kiếm, con quái thú được lửa thiêu cháy đến tro tàn cũng bị gió cuốn bay đi mất.

An nhìn xung quanh, nhìn gần vài mét thấy Midoriya đang xử lý ba con quái thú, cô điều khiển Hỏa Linh kiếm đến bên cậu, giơ vài đường kiếm liền chém xong hai con.

Midoriya dùng một cú đấm, đấm nát con quái thành nhiều mảnh vụn tứ tung. Rồi cậu đáp xuống kiếm, đứng ngay sau An.

Âm thanh gầm gừ dữ tợn của bọn quái thú vẫn chưa kết thúc. Ở phía dưới một chút, Bakugou và Todoroki vẫn đang đánh với một con quái thú có cánh to lớn.

Khác với những quái thú khác, thân hình con quái thú kia to lớn và mang trên mình vảy màu đỏ sẫm, trên đầu có sừng và bờm rất dài, đuôi còn có gai nhọn, tứ chi của nó có vài cái vảy dài đến khoảng mấy mét và trên lưng ba đôi cánh được sải ra chắc chắn.

Nhìn tổng quan thì An cũng không biết đây là cái loài gì nữa cả! Chịu khó nhìn thì trông giống rồng, nhưng mà, có con rồng nào mà có cánh chim đâu nhỉ?

Với lại, trên đầu của nó có đến tận sáu cái sừng. Hai cái sừng dê cong xuống và bốn sừng mọc thẳng tắp chỉ lên trời.

Tạo hình rồng như vậy thì tác giả truyện thần thoại châu Âu sẽ khóc thét cho mà xem.

Nhưng mà, nếu con quái thú kia là rồng thật, thì có phải cô đây vớ được vàng rồi không?

An đột nhiên mở miệng: "Midoriya, tôi có một ý tưởng."

Midoriya đang xoa bóp cánh tay, nghe thấy cô nói thì hỏi: "Ý tưởng gì?"

An quay đầu, nhếch môi cười một cái, trong đáy mắt ẩn hiện một chút cuồng dã.

Nhìn thấy ánh mắt đó của An, Midoriya có linh cảm không tốt rồi!

"Thay vì đánh quái thú, thì ta thuần hóa nó đi!"

Lời nói vừa dứt khỏi miệng, An nghiêng người nhảy ra khỏi kiếm. Midoriya phản xạ muốn tóm lấy cô lại nhưng tiếc là không bắt kịp. Midoriya hoảng hốt nhìn xuống bên dưới, hét lên: "An!!"

Bakugou và Todoroki đang chật vật đánh với con quái rồng kia, nghe thấy tiếng hét của Midoriya trên đỉnh đầu thì cả hai đều đồng loạt ngửa cổ lên nhìn xem.

Dưới cái chói chang của ánh mặt trời, có hình bóng ngược sáng của một người, với hai thanh kiếm trong tay, đang lao thẳng xuống chỗ con quái rồng.

Bakugou nhận ra cái đứa hồ đồ đang bay kia, tức giận gào lớn: "Con mẹ nó, mày bay xuống đây làm cái gì? Con điên kia!!"

An vững chãi hạ cánh xuống ngay trên đầu của con quái rồng một cách an toàn. Cô giơ chân đạp mạnh lên đầu nó vài cái, giọng điệu không thân thiện: "Khôn hồn thì ngoan ngoãn cho bà đây cưỡi. Nếu không đừng hỏi tại sao máu lại màu đỏ."

Con quái rồng bị cô đạp cho ngứa ngáy, nó sải cánh bay khắp nơi, vừa bay vừa lắc mình theo tiết tấu.

An bị nó lắc lư đến ngu cả người, cô một tay bám lấy sừng của nó, tay còn lại đã giơ thanh kiếm lên và đâm xuống.

Một nhát kiếm mạnh mẽ đâm xuống. Từ chỗ vết thương, máu tươi dần ứa ra, tràn đến bên cạnh giày của cô. An nhăn mặt nhấc chân tránh đi.

Sao con quái rồng này lại có máu vậy? Bẩn chết được!

Sao không làm bằng đất hay rễ cây giống mấy con khác vậy?

Con quái rồng bị đâm đau đớn, nó càng vặn vẹo cơ thể hơn, đường bay càng lúc càng loạn xạ. An ở trên đầu nó đang cố sức bám lấy sừng của nó để không bị nó hất văng đi mất.

Midoriya thấy tình hình con quái rồng kia hơi kỳ dị, liền hét lớn: "An, nguy hiểm lắm! Mau xuống khỏi đầu nó đi!"

"Mẹ kiếp!" An chửi thề. "Cứng đầu hả? Để bà đây xem, mày có cứng bằng bà đây không?"

An dùng kiếm cắt đứt một cái sừng của con quái. Nó gầm gừ đến ghê rợn, vỗ cánh thật mạnh, rồi bay loạn xạ khắp nơi. Con quái rồng cố gắng lắc đầu thật mạnh để kẻ bạo lực trên đầu mình rơi xuống rồi chết tươi.

An chậc lưỡi chán nản. Cô nhìn về phía ba người kia một cái, rồi ra lệnh cho Hỏa Linh kiếm đưa ba người kia tránh xa khỏi con quái rồng. Hỏa Linh kiếm nhận lệnh của chủ nhân, rất ngoan ngoãn nghe lời. Thanh kiếm nghiêng mình ném ba người kia xuống dưới khu rừng rậm rạp.

An: "..." Ta kêu ngươi đưa họ tránh đi, chứ đâu bảo là ném họ xuống dưới đâu!

Hỏa Linh kiếm: "..." Thì ném xuống dưới cũng là tránh đi mà!

Với lại mấy người họ toàn là con trai, nó không thích tí nào. Nó muốn được mấy em gái xinh đẹp ngồi lên cơ!

An: "..." Thanh kiếm biến thái!

Trước khi hoàn toàn rơi khỏi bầu trời, Bakugo vẫn còn kịp gửi lại một câu, "Con mẹ nó!" rồi chính thức biến mất vào mấy lùm cây bên dưới.

An còn chưa có thời gian dành cho một phút mặc niệm cho ba con người kia thì con quái rồng đột nhiên gầm gừ vô cùng dữ tợn, "Grum...Grum..."

An bị tiếng gầm của quái rồng làm cho ù tai, cô dứt khoát rút kiếm chém mất thêm một cái sừng nữa của nó.

Con quái rồng thảm thiết kêu gào: "Grám... Grám...". Nó đau đớn lắc nguầy nguậy, đường bay cũng loạng choạng dữ dội, nhưng con quái rồng vẫn cố sức bay thật nhanh và giãy dụa thật mạnh.

Con quái rồng này vô cùng cứng đầu. Nhưng An cũng không vừa, cô ngoài cái đầu thông minh còn có cái bản tính lì lợm bẩm sinh. Cô và nó giằng co hết cả buổi trưa, bay từ đông sang tây, từ nam lên bắc.

Cuối cùng, con quái rồng mới chịu khuất phục, ngoan ngoãn đưa An đến chỗ nghỉ chân dưới chân núi. Bây giờ cũng đã tầm chiều, bầu trời như vừa uống một hũ rượu nồng, say xỉn đến đỏ rực đến từng hạt nắng.

Từ trên cao nhìn xuống khu biệt thự nghỉ chân, An nhìn thấy có rất nhiều. Có lẽ lớp A đã đến nơi rồi đấy!

An giật giật cái bờm dài của con quái rồng, nói: "Bay nhanh một chút đi!"

Con quái rồng ấm ức gầm gừ trong cuống họng nhưng vẫn là chọn cách phục tùng chủ nhân mới của nó. Ba đôi cánh sải dài của nó bắt đầu đập gấp gáp hơn, tốc độ trở nên nhanh hơn, khoảng cách đến chỗ biệt thự cũng dần được rút ngắn lại.

Trong khi Pixie Bob đang hào hứng với bốn người tiêu biểu của lớp, thì cô chợt nhớ ra, chỉ tay vào Midoriya, Bakugou và Todoroki, hỏi: "Chỉ có ba đứa thôi sao? Còn cô bé cưỡi kiếm đâu rồi?"

Cả ba đều đồng loạt đưa ánh mắt giao nhau, không đáp.

Ngay lúc đó, âm thanh xé gió phần phật khi vỗ cánh của con quái rồng đã thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng đều đưa mắt nhìn lên bầu trời. Hình ảnh con quái rồng khổng lồ và dữ tợn đập vào mắt từng người, khiến hồn phách họ không hẹn đều bay lên trời.

Cả ngày đánh quái thú, cả người đã ê ẩm đến rã rời, bây giờ đánh thêm một con nữa thì chắc xỉu ngang luôn.

"Mấy đứa lui ra chỗ khác đi!" Pixie Bob cúi người, chạm hai tay xuống mặt đất. Ngay lập tức hình thành hai con quái thú có cánh, chúng trồi lên khỏi mặt đất rồi bung cánh bay đến chỗ con quái rồng.

Mandalay nghi hoặc, lầm bầm: "Sao nó lại đến đây chứ?"

Lớp A không ai dám phản bác, nhốn nháo lui về phía biệt thự. Midoriya, Todoroki và Bakugou lại lần nữa nhìn nhau. Midoriya nói: "Con quái thú đó..." Chẳng phải là đã gặp lúc sáng rồi sao?

Hai con quái thú bằng đất chỉ vừa mới tiếp cận được con quái rồng thì mỗi con đột nhiên bị một thanh kiếm đâm xuyên qua và bốc cháy dữ dội, thành tàn tro mà lẫn vào không khí.

An từ trên đầu con rồng đã đạp thân kiếm bay xuống bên dưới. Dù rằng cả ngày đánh đấm liên tục nhưng An vẫn giữ được quần áo và gương mặt không bị nhiễm bẩn. Cô toàn thân thanh sạch được bọc bởi ánh nắng ráng chiều kết thành hiệu ứng hình ảnh đẹp đẽ.

An đáp xuống trước mặt của Pixie Bob, cô nhướng mày chất vấn: "Chị gái này tại sao lại tấn công thú cưỡi của tôi vậy?"

Mọi người: "..." Con quái thú mà có thể lấy làm vật cưỡi được sao?

Con quái rồng đáp đất ngay sau lưng An, chân nó vừa chạm đất thì cả cơ thể của nó cũng thu nhỏ lại hơn rất nhiều. Bây giờ kích thước của nó tầm cỡ một con ngựa. Ở thế giới đầy rẫy siêu năng lực như thế này thì việc động vật cũng sở hữu năng lực là điều bình thường.

"Con Phượng Hoàng Lửa này, rất nguy hiểm!" Pixie Bob nói, cẩn trọng quan sát từng động tĩnh của Phượng Hoàng Lửa sau lưng An.

An chớp mắt, quay đầu nhìn Phượng Hoàng Lửa.

Không phải rồng mà là phượng hoàng ư? Nhìn nó có giống chim chỗ nào đâu nhỉ?

An chậm rãi nâng tay lên, Phượng Hoàng Lửa rất ngoan cúi đầu xuống cho cô vuốt ve cái bờm của nó. "Đây thú cưỡi của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với nó."

Pixie Bob vẫn là đang phòng bị trước Phượng Hoàng Lửa. Con phượng hoàng không rõ nguồn gốc này, mấy ngày trước đột nhiên bay đến kiếm ăn ở khu rừng này. Biệt đội Mèo Hoang đã đối đầu với nó một lần nhưng Phượng Hoàng Lửa này vô cùng hung hãn và rất khó đối phó. Xét về việc nó chưa tấn công con người nên Mandalay đã đề nghị cho nó tạm thời trú ngụ ở khu rừng, nếu trường hợp nó hại người xảy ra thì Biệt đội Mèo Hoang sẽ nhờ thêm sự giúp đỡ từ các anh hùng chuyên nghiệp khác.

"Ngươi có thể biến nhỏ hơn được nữa không?" An nói với Phượng Hoàng Lửa. Kích thước của một con ngựa thì có hơi quá lớn.

Phượng Hoàng Lửa hiểu ý chủ nhân, nó lần nữa lại thu nhỏ kích thước của bản thân lại một chút nữa. Lần thu nhỏ này, Phượng Hoàng Lửa chỉ cao ngang bằng với hông của cô. An vỗ lên đầu nó hai cái rồi cất bước đi vào biệt thự, Phượng Hoàng Lửa như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi ngay sau cô.

Cả lớp A không ai nói lời nào về việc xuất hiện của Phượng Hoàng Lửa. Bọn họ cũng thấy hơi sờ sợ, nhưng chủ nhiệm Aizawa không nói lời nào thì họ ý kiến làm gì.

Đến bữa ăn, An ngồi vào bàn, ăn một cách yên tĩnh. Uraraka bên cạnh tò mò, hỏi: "Cậu làm sao mà thu phục được con phượng hoàng kia vậy?" Vừa nói, cô nàng vừa cẩn thận nhìn sang Phượng Hoàng Lửa đang ở ngồi cạnh chân của An.

An điềm đạm nói, "Dùng Pokéball để thu phục đấy!"

Uraraka: "..." Cô ấy nói chuyện như đây là phim hoạt hình vậy!

Todoroki nhìn nó một cái, nói: "Tôi nhớ hình như nó có tận sáu cái sừng." Sao bây giờ còn có bốn cái vậy?

Phượng Hoàng Lửa nghe vậy, nó lắc đầu buồn bã và cúi mình xuống, dùng hai chi trước che cái đầu lại, còn phát ra âm thanh nức nở tội nghiệp, "...Grư...Grư..."

"Nó cầm đồ hai cái sừng ở chỗ tôi, sau này nó có tiền mang đến thì tôi sẽ trả lại." An lấy mũi chân chọc chọc vào thân Phượng Hoàng Lửa hai cái. "Nên vì vậy, liệu hồn đừng có bỏ trốn đấy!"

Mọi người: "..." Có chuyện này nữa sao?

Phượng Hoàng Lửa: "..." Khóc tiếng phượng hoàng!

Bữa ăn kết thúc rất nhanh chóng khi lớp A đã tàn sát hết tất cả đồ ăn ở sảnh. Cả lớp di chuyển về phòng chuẩn bị quần áo để đi tắm.

Phòng tắm nước nóng ngoài trời vô cùng rộng rãi. Phòng tắm nam và nữ ở ngay sát vách nhau, cách duy nhất một bức tường bằng gỗ cao vút và chắc chắn.

An đứng đối diện gần sát bức tường gỗ, nheo mắt nhìn chăm chú.

"Này! An."

An không quay đầu, chỉ đáp: "Nghe."

"Cậu đi ngâm nước nóng thì mặc áo choàng bông làm cái gì vậy?" Uraraka choáng váng khi lần đầu nhìn thấy có người mặc áo choàng đi vào phòng tắm.

Hiện tại, An đang khoác lên thân một tấm áo choàng bông trắng dài đến tận đầu gối. Cô nghe Uraraka nói vậy thì liền ra sức dùng tay siết chặt nút thắt hơn. An nghiêm túc nói: "Thân thể nữ thần, người phàm không thể thị phạm."

Mọi người: "..." Cô ấy lại bệnh rồi!

Đột nhiên, bọn con gái có dự cảm không hay nên đều đồng loạt nhì về phía An đang đứng. "Người ta xây nên những bức tường là để chúng ta vượt qua nhỉ?" An vừa nói vừa rút kiếm ra.

Cả bọn con gái đều hoảng sợ, cùng nhau ra sức ngăn chặn An gây chuyện, tóm lấy cô ném xuống hồ nước nóng. Cả bọn đều đổ mồ hôi trong lòng, con trai người còn chưa nhìn trộm thì An đã tiên phong mở đầu phong trào trước rồi.

"Thưởng thức cái đẹp là một hình thức bổ sung chất dinh dưỡng cho mắt mà!" An thanh minh.

Bên kia bức tường này là vô vàn những múi bụng đang ngâm mình trong làn nước nóng bỏng, hãy tưởng tượng từng giọt nước chậm rãi chạy dài trên những đường cơ múi bụng đó đi. Con mẹ nó mất máu a. Ghen tị với từng giọt nước.

Trong suốt quá trình ngâm nước nóng, An bị giám sát rất nghiêm ngặt nên cô không làm gì đồi bại được cả. Buồn.

Khi đêm xuống, những ngôi sao đã cùng nhau treo mình lên trang trí tấm áo của màn đêm đen vô tận, giúp cảnh sắc ban đêm ở vùng núi đẹp đến mơ màng. An lặng lẽ ngồi một mình trên nóc nhà cùng Phượng Hoàng Lửa, cô vuốt ve cái bờm của nó.

"Ta không yêu cầu ngươi ngoan ngoãn, không cầu ngươi hiền lành, nhưng ngươi nhất định phải trung thành với ta. Tuyệt đối trung thành. Nếu ngươi có ý định phản bội ta, thì nên tự tử trước khi ta phát giác." An dùng tay bóp chặt mõm của Phượng Hoàng Lửa, dùng ánh nhìn uy hiếp cùng với khí chất của chủ nhân áp chế nó.

Phượng Hoàng Lửa sợ hãi ánh mắt của An, toàn thân nó run rẩy nhưng vẫn cúi thấp đầu xuống trước An. Sau hồi lâu, Phượng Hoàng Lửa mới dám ngẩng đầu lên, lén lút nhìn sắc mặt của An. Nó thấy An không còn đáng sợ như vừa nãy, nó mới dám lại gần ngồi cạnh cho cô vuốt ve.

Ngày đầu tiên của trại huấn luyện được kết thúc trong êm đềm.

...

Năm cũ đã qua, năm mới đến. Chúc mọi người sẽ gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.

Nam Thần Đại Nhân xin gửi đến mọi người một lời chúc bình an.

..

[..]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio