Một tuần sau kì thi tuyển sinh, kết quả tuyển sinh được gửi đến tận căn hộ An sinh sống.
Thời đại tương lai lại còn gửi thư? Nhà trường này tối cổ thế không biết.
Kết quả là cô được tuyển. Để giấy trắng ở phần thi viết mà vẫn đậu được. An cảm thấy có phép màu trong kết quả này.
Hệ thống, mau ra đây, chúng ta nói chuyện nhân sinh.
[...] Hệ thống không có ở đây! Hệ thống không có ở đây!
Hừ!
Hệ thống, ngươi giỏi lắm!
Giỏi cái rắm ấy!
Có ngon thì ra đây, hai mặt một lời, bà đây chắc chắn sẽ chém ngươi thành tàn phế.
Học học cái lông!
Đậu thì đậu, tuyển thì tuyển. Mặc kệ! Bà đây không đi thì làm được gì nhau. An giận dữ ngã người lên giường, trùm chăn kín mít.
Sự việc cưỡng ép thực hiện nhiệm vụ lúc trước dường như đã bị não An quăng mất đi đâu rồi.
Ngày nhận lớp để bắt đầu chiến đấu với những năm tháng cấp ba là một ngày xuân ấm áp. An trong bộ đồng phục nghiêm chỉnh của cao trung Yuuei đang dần tỉnh giấc bởi tiếng ồn xung quanh. Mở mắt chào đón ngày mới, cơ thể di chuyển linh hoạt di chuyển giữa dòng người tấp nập. Cô đờ đẫn tiếp nhận tình hình.
An: "..." Đây là mộng du? Mộng du thế này thật thần kì!
Má! Thần kì thì cũng phải có giới hạn chứ?
Ép buộc là phạm pháp. Phạm pháp đấy!
An hậm hực. Mọi người xung quanh đột nhiên đồng loạt náo nhiệt đứng nép sang hết một bên. Cô nhíu mày.
Bổn cô nương quá xinh đẹp nên những người này liền nhường đường?
Cô cười tự sướng. Phía trước có một tên to béo đang điên cuồng hớt hải chạy về phía An. Fan cuồng chào đón thần tượng?
"Mau tránh ra! Nếu không tao sẽ giết con nhỏ này!" Tên tội phạm chồm đến định bắt lấy An.
An nhìn chằm chằm tên tội phạm. Cái tên thiểu năng này chưa bắt được cô mà đòi giết rồi à?
Cô nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Tên tội phạm mất đà, ngã nằm ra đất. An đưa mắt nhìn cái túi xách phụ nữ rơi bên cạnh tội phạm, lắc đầu chán nản với tên tội phạm kia.
"Thay vì cướp của dân thường vài đồng ít ỏi thì đi mà cướp ngân hàng ấy! Không có bản lĩnh thì cướp làm gì? Làm cướp cũng không phải loại cướp giỏi nhất, sống có lợi ích gì, không bằng đi chết đi."
Tên tội phạm: "..."
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Là một người bình thường, chẳng phải lời nên nói là khuyên hắn quay về làm người tốt hay sao?
Mọi người: "..."
Cô gái này có tâm lý chống đối xã hội ủng hộ tội phạm?
Rất nhanh đã có cảnh sát đến hiện trường bắt tên tội phạm về đồn. Khi được hỏi ai đã giúp bắt cướp, mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng An. Nhưng người đã đi đâu mất rồi?
An không thích chơi trò cảnh sát bắt cướp nên đã nhanh chân rời khỏi hiện trường như một cơn gió. Nếu là gió thì... cô là ngọn gió xinh đẹp nhất hệ mặt trời!!
Trường cao trung Yuuei là một nơi rộng lớn, rất không thích hợp cho những người mù đường như An. Đi lòng vòng muốn hết ngôi trường một hồi cô mới tìm được lớp.
Xây trường rộng rãi làm gì? Chơi trốn tìm à?
Hừ, may mà bà đây tinh thông địa lý, nếu không thì lạc như chơi rồi!
[...] Ký chủ lại ra vẻ nữa!
Trước cửa lớp A có vài người vây đứng. An bình thản tiến đến.
"Muốn tán tỉnh nhau thì làm ở chỗ khác đi."
Uraraka giật mình, quay đầu nhìn An.
"Giật mình vì sắc đẹp của tôi à?" An nhướng mày.
Uraraka: "..." Cô gái này thật tự tin.
An đưa mắt nhìn vào trong, gặp ngay Midoriya. Từ khi kỳ thi kia kết thúc, cô không đi gặp cậu lần nào.
Vẫn vậy, biểu cảm gương mặt của Midoriya cứ ngơ ngơ, đần đần. Cốt truyện này sao không cho nhân vật sử dụng "vịt hóa thiên nga" nhỉ?
"À... An, chào cậu. Lâu rồi không gặp." Midoriya lúng túng cúi chào.
Cô khoanh tay trước ngực, khẽ nghiêng người tựa vào cửa, nheo mắt nhìn Midoriya: "Không phải lần đầu gặp người đẹp, cậu lúng túng cái gì?"
Midoriya: "..." Cái khí chất tự tin này mới chính là thứ khiến cậu lúng túng nè!
"Nếu muốn kết bạn thì làm ở chỗ khác đi." Người đàn ông trong túi ngủ nằm ở dưới đất lên tiếng.
An đưa mắt nhìn xuống.
Ăn mày à?
Aizawa Shouta là giáo viên chủ nhiệm của lớp A. Khụ... giáo viên của trường này không thể đến lớp bằng một cách bình thường được sao? Cuộn mình trong túi ngủ lết đi là kiểu hình tượng gì vậy?
Giáo viên chủ nhiệm vừa nhận lớp đã bắt học sinh xuống sân làm kiểm tra. Một bài kiểm tra năng lực.
An muốn bỏ về. Nhưng không về được, ngay ở chỗ hàng rào xung quanh trường có một bức tường vô hình chặn cô lại, dù dùng kiếm chém cũng không vỡ được. Không biết chiêu này là của nhà trường hay là của hệ thống kia nữa.
Cô buồn bực cưỡi kiếm về chỗ lớp A kia tập trung. Vừa về đã thấy một trái bóng nhỏ bay về phía mình bằng tốc độ rất khủng. An nhanh nhẹn né trái bóng.
Mẹ kiếp! Ai lại chơi cái trò nguy hiểm như vậy? Có biết an toàn đường chim bay là gì không?
An hạ cánh an toàn tại chỗ tập trung. Cô đưa mắt nhìn Bakugou. Là tên sầu riêng thối đó ném.
"Được rồi! Nghe cho kĩ, ai có điểm tổng thấp nhất sẽ bị đánh trượt..." Aizawa âm u chĩa ánh nhìn về phía An. "...và bị đuổi thẳng cổ."
An: "..." Đang nói mình?
Học viện anh hùng U.A nổi tiếng về sự tự do trong khuôn viên trường, không chỉ học sinh được hưởng tự do mà những giáo viên ở đây cũng được quyền lợi tương tự.
Giáo viên có quyền tự do đuổi thẳng cổ học sinh ra khỏi trường, vậy ngược lại, học sinh cũng có quyền đá đít giáo viên bay ra khỏi trường?
An gật gù. Cô bỗng dưng thấy thích ngôi trường này đôi chút.
Những bài kiểm tra vượt qua cũng có thể coi là tốt. Đa số là phải dùng đến kiếm. Nhưng vẫn có những bài kiểm tra làm khó cô như kiểm tra lực nắm hay tập luyện thân trên... hoàn toàn không thể dùng kiếm.
Ném bóng mềm.
Nghe tên rất dễ nhưng lại khó. Đương nhiên không thể dùng lực tay mà ném rồi. An đành dùng kiếm như một cái gậy và đánh bóng đi xa nhất có thể.
Lần ném đầu tiên.
An vơ kiếm lên và đánh bóng. Bóng không bay đi, mà rơi ngay cạnh chân cô với tình trạng đứt làm đôi.
An: "..." Thanh kiếm, ta dùng ngươi để đánh bóng chứ không phải chém bóng đâu!
Thanh kiếm: "..." Nó không phải gậy đánh bóng!
Mọi người: "..." Cậu ấy ghét ném bóng mềm đến vậy à?
"A, tôi lỡ tay chém hư rồi, có thể cho thử lại được không?" An tặc lưỡi, quay sang nhìn Aizawa.
Lần ném thứ hai.
Vẫn là tình trạng bóng đứt đôi rơi cạnh chân An. An sa sầm mặt nhìn thanh kiếm trong tay. Bỗng muốn bẻ cong thanh kiếm.
Thanh kiếm: "..." Đã bảo là nó không phải gậy đánh bóng mà!
An quyết định ném bằng tay không. Xa được m. Ồ, ném cũng không tồi.
Kết quả của toàn bộ bài kiểm tra, An đứng thứ . Cô nhìn những cái tên khác trên hạng. Mấy người khác trâu bò đến vậy à?
"À, phải rồi! Vụ đuổi học là chém gió đấy!" Aizawa vẻ mặt điềm nhiên."Đó chỉ là một mánh khóe để bắt mấy đứa thể hiện tốt nhất mà thôi!"
Cô nheo mắt nhìn ông thầy, vẻ mặt lúc nãy rõ ràng là ông ta sẽ thật sự đuổi học người có điểm số thấp nhất. Nhưng.
An nhìn sang Midoriya.
Midoriya đứng cuối bảng. Điểm số không là cái đếch gì khi đã là nam chính. Không bị đuổi đâu!
Nhưng An vẫn ngờ ngợ về cái năng lực khủng bố kia của nam chính. Trong thời gian luyện tập ở bãi biển, rõ ràng là cậu ta không hề sử dụng năng lực dù chỉ một lần. Vậy mà bây giờ...
Thật thần kì!
...
Ngày đi học hôm sau là một chuỗi ác mộng dài đằng đẵng. Giáo viên ở đây không có ai được bình thường cả, tiết học lại vô cùng nhàm chán.
Vô cùng muốn trốn học.
Nhưng đếch có trốn được.
An giữ thái độ khó chịu với tất cả mọi thứ xung quanh. Chẳng hạn như vào bữa trưa, cô đi cùng Midoriya và hai người khác xuống căn tin.
"Các em ăn thử xem có thích không?" Anh hùng đầu bếp đem thức ăn đến tận bàn. Phục vụ rất tận tình.
An lướt mắt nhìn đồ ăn trước mặt: "Nếu tôi nói không thích thì anh nấu lại à?"
Anh hùng đầu bếp: "..." Gặp phải khách khó tính rồi!
"Cậu ấy chỉ nói đùa thôi ạ!"
Cô nhìn sang Midoriya. Nói đùa gì chứ? Trông cô giống mấy kẻ gây hài hước lắm à?
Trong chiều ngày hôm đó có một tiết học huấn luyện cơ bản hàng ngày. An muốn ngất. Hệ thống rất biết cách giày vò người ta.
Huấn luyện nền tảng anh hùng gì gì đó cô không quan tâm.
Nhưng cái gọi là luyện tập chiến đấu kia, có phải có thể chém người không?
[Ký chủ, cô không chém người thì không chịu nổi à?] Hệ thống không thể hiểu nổi mạch tư duy bạo lực của ký chủ nhà mình.
Vậy ngươi xả thân hy sinh thay bọn người đó đi! Rất oanh liệt đó!
[...] Xem như hệ thống chưa từng nói gì cả.
...
Áo thun dài tay và quần jeans ngắn cùng phối với giày thể thao cổ cao. Khoác bên ngoài áo dạ màu đen, trong tay cầm một quyển sách, An hơi hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời phía sau xuyên thấu qua, hai màu trắng đen đối lập làm cho bức ảnh cực kỳ nổi bật.
Góc nhìn của Hagakure là từ bên dưới nên vừa vặn nhìn thấy cô gái có một tư thế oai hùng, hiên ngang, khí phách vô cùng.
Bức tranh này sẽ vô cùng hoàn hảo nếu cô gái trên kiếm kia không cầm quyển sách đen.
Đang là lúc nào rồi mà cô ấy có thể ngồi tỉnh bơ đọc loại sách ấy chứ?
"Này, chúng ta không cần bàn kế hoạch tác chiến sao?" Cô bạn vô hình múa máy tay chân để gây sự chú ý của An.
An di chuyển ánh mắt, hờ hững nhìn đôi găng tay lơ lửng kia. "Tại sao phải bàn?"
"Thì để chiến thắng chứ gì nữa?" Hagakure hào hứng nhảy lên mấy cái.
"Có tôi ở đây, cậu đừng lo." An xua xua tay.
"Cậu tự tin thật đó!"
An mỉm cười đầy thâm ý: "Tôi còn có thể tự tin hơn nữa đấy, có muốn xem thử không?"
Tự tin khi vượt qua giới hạn sẽ biến thành kiêu ngạo.
Cô còn có thể kiêu ngạo hơn cả kiêu ngạo.
Có tư cách để kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, việc gì phải khiêm tốn chứ?
Nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, An gấp cuốn sách lại ném vào túi không gian, đưa mắt nhìn những bức tường đang đóng băng. Tốc độ đóng băng như vậy cũng thật là khủng đấy!
"Tớ không di chuyển được!" Hagakure vừa chỉ mới cởi giày thì chân đã bị đóng băng, hoàn toàn không thể di chuyển được.
An cởi áo dạ ra, bay đến gần cô bạn vô hình, "Mặc vào đi!".
"Ơ...Cậu không lạnh sao?" Hagakure ngài ngại nhận lấy áo.
"Cậu nói xem?" An đang cười híp mắt nhìn cô bạn, trên mặt có hai lúm đồng tiền, con mắt sắp tít lại thành một đường chỉ.
Ối, ối! Sắp đổ mất rồi!
"Sao hả? Có phải thích tôi rồi đúng không?" Cô nháy mắt với Hagakure đầy thâm tình, mặc dù trên thực tế chẳng thấy gì cả. Cô bạn kia vô hình mà!
An nhảy xuống kiếm, đến khoác vai cô bạn: "Em gái, có muốn làm người của tôi không?"
Hagakure: "..." Ối ối!
An chọc chọc thanh kiếm xung quanh chỗ Hagakure, nhiệt tỏa từ thanh kiếm khiến băng nhanh chóng tan ra từ từ. Chỉ chốc lát, băng đã tan hết, cô bạn vô hình cũng được tung tăng trở lại.
"Kiếm của cậu hay thật!" Hagakure cảm thán nhìn thanh kiếm trong tay An.
"Mang giày vào đi."
Lời nhắc nhở của An vừa dứt, cánh cửa trước mặt cũng bật mở gần như cùng lúc. An đưa mắt nhìn chàng trai tóc hai màu bước vào. Toàn thân cậu ta tỏa ra thứ ánh sáng nhè nhẹ.
Uầy, tên này đẹp trai quá!
"Cậu ta tên gì?" An hỏi nhỏ cô bạn kia.
"Todoroki Shouto."
An gật đầu. Cô cẩn thận kéo cô bạn kia lùi bước về sau. Khi lưng đụng trúng cái mô hình vũ khí, An chạm tay vào mô hình, mô hình lập tức biến mất, nó được cho vào túi không gian của cô.
Chơi đùa một chút với tên này cũng được! Sẵn tiện đánh giá năng lực của cậu ta.
"Vũ khí mất rồi, cậu định làm gì đây, Todoroki?" An đắc ý nhìn cậu.
"Không có vũ khí, thì bắt người." Todoroki bình tĩnh lấy ra cuộn dây bắt giữ.
Một đường băng chạy đến chỗ An. Cô dùng kiếm chém vỡ băng. Todoroki liên tục dùng băng để tiến hành bắt giữ nhưng đều bị thanh kiếm của An chém đến vỡ nát.
"Chúng ta đàm phán một chút đi!" An đề nghị.
Khi đã xác định rằng Todoroki sẽ không tấn công nữa. An lấy mô hình vũ khí lúc nãy ra đặt bên cạnh mình.
"Thật ra, nếu cậu muốn thứ này thì tôi có thể cho cậu." Cô vỗ vỗ lên mô hình.
"Sao có thể cho chứ?" Hagakure lập tức phản đối. Nếu giao nộp là thua đấy!
"Đồng ý làm người của tôi, tôi đưa thứ này cho cậu." An nghiêm túc nhìn Todoroki.
Có hào quang của nhân vật, lại sở hữu năng lực rất mạnh, kỹ thuật rất thành thạo. Quan trọng là cậu ta rất là đẹp trai.
Kéo tên này về phía mình, chắc chắn là có lợi!
Hagakure: "..." Cô ấy có thể tùy tiện nhận người như thế sao?
Todoroki hơi nhíu mày, khoảng nửa phút sau mới đáp lời: "Đã là anh hùng thì không được bị tội phạm mua chuộc."
"Ồ, vậy tôi không làm tội phạm nữa, lập tức rửa tay gác kiếm. Cậu có tình nguyện theo tôi không?" An cười tít mắt.
Todoroki: "..."
"Im lặng là đồng ý?"
"Không."
Rất ngắn gọn. Rất dứt khoát.
Bà đây có chút hứng thú rồi đấy!
Nhưng tên này lại cứng đầu, nếu đem về được, nhất định phải dạy dỗ lại!
"Em gái, lấy áo khoác trùm cho kín vào, xảy ra chuyện gì không hay thì tôi không chịu trách nhiệm đâu!" Những trang phục của cô đều được làm từ chất cách điện, nhiệt và chống xốc khi va đập mạnh. Rất là tiện lợi!
An cầm chắc thanh kiếm trong tay.
Nhìn bằng mắt thường có thể nhìn thấy được lưỡi kiếm xuất hiện nhiều đường vân màu vàng lóa sáng. Những tia điện ẩn hiện ở quanh thân kiếm. Thanh kiếm đang tập trung năng lượng.
Quá trình tập trung năng lượng rất nhanh, ở đầu kiếm xuất hiện một quả cầu tích điện kích cỡ bằng lòng bàn tay nắm lại. An cười cười nhìn sang Todoroki.
Todoroki lập tức tạo bức tường băng để phòng thủ trước đòn tấn công của cô.
"Ai nói tôi sẽ tấn công cậu?"
Tòa nhà này được xây dựng để cho học sinh thực tập. Vậy phá nát chỗ này cũng không vấn đề gì. Với lại, cô có lý do rất chính đang trước khi ra tay phá hoại.
Muốn cho thanh kiếm này thể hiện một chút sức mạnh.
An huơ kiếm xuống nền nhà. Các tia điện mạnh mẽ nổ ra thoát khỏi quả cầu, hung hăng phá nát sàn nhà. Tiếng động rầm rĩ gây nhức nhối màng nhĩ, rung chấn dữ dội. An phóng to thanh kiếm, kéo theo cô bạn kia bay ra khỏi tòa nhà.
Khi tòa nhà đã không còn đứng vững thêm nữa, nó sụp xuống. Cát bụi bay khắp nơi, An cách xa chỗ tòa nhà ra một chút. Nhưng mắt vẫn chăm chú quan sát nơi đó.
Tảng băng to lớn đột ngột xuất hiện, Todoroki nấp sau tảng băng đó để tránh các mảng bê tông của tòa nhà. Bên cạnh cậu còn có mô hình mô phỏng vũ khí hạt nhân.
Đội Anh Hùng, chiến thắng!
Âm thanh nhức nhối vang lên bên tai An.
Cô chăm chăm nhìn cậu, cậu cũng ngước mặt lên nhìn cô.
An mỉm cười.
Todoroki Shouto, nhất định phải thuộc về cô!