Tất cả mọi người lúc này đều mang tâm trạng giống nhau là rất buồn và thương tâm , bầu ko khí vô cùng ngột ngạt đến khi có giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên xóa tan bầu ko khí đó
- Này ! Làm gì mà khóc lóc thảm thương vậy ! Tính trù tớ chết à !
( Yuji )
Khi tất cả xoay lại thì họ đã phải đóng băng trong vài giây rồi cùng đồng thanh hỏi :
- Cậu/cháu/em vẫn còn sống sao ?
- Hì đương nhiên rồi ! Tớ là ai chứ hả ! Sao có thể dễ chết như vậy đc ( Yuji )
Yuji vừa nói xong thì Ayumi đã từ đâu lao đến ôm Yuji thật chặt , vừa ôm vừa khóc nấc lên nói :
- Cậu...thật...ác độc...mà ! Tại...cậu mà...mắt tớ...xưng lên...thế này...tớ...phải bắt đền cậu đó ( Ayumi )
- Rồi rồi ! Cậu muốn sao cũng đc ! Xin lỗi đã làm cậu lo lắng ( Yuji )
- Tại sao em thoát ra đc thế !
( Shiratori )
- À ! Nói ra thì cũng thật trùng hợp đi ! Lúc mà anh Takagi đi tìm người giúp thì em cũng đang nghĩ cách làm sao để ra ngoài , nhìn tới nhìn lui thì em đã tìm thấy cái cửa sổ bị gãy , em cố gắng hết sức để lấy nó ra và khi lấy ra rồi thì em theo đường cửa sổ đó để thoát ( Yuji )
- Ùm ra là vậy ! ( Megure )
- Thật may là em ko sao đó ! Chứ em mà có chuyện gì chắc anh sẽ hối hận cả đời mất ! ( Takagi )
- Hì anh nói quá ! ( Yuji )
" Tớ biết mà ! Là ai chứ là cậu thì tớ tin dù xảy ra chuyện gì cậu sẽ ko bao giờ gặp bất trách gì đâu "
( Haibara )
" Cô bé ấy ko sao rồi ! Thật tốt khi em vẫn an toàn cô nhóc mang cho chị cảm giác kì lạ ạ "
( Satou )
Thế rồi mọi chuyện cũng kết thúc im đẹp , ai cũng về nhà nấy còn Yuji của chúng ta thì phải qua nhà bác tiến sĩ để Haibara băng bó vết thương giùm
- Ây da ! Cậu có thể nhẹ tay lại giùm tớ chút đc ko ? ( Yuji )
- Hứ ! Cho chừa cái tội liều mạng ,ai biểu thích dấn thân vào nguy hiểm chi rồi bây giờ rồi đó than
- Thì cho xin lỗi đi ! Tại việc cấp bách nên phải cứu trước rồi tính sau , chứ tớ mà ko cứu kịp chắc anh Takagi đã đi tong rồi đó !
( Yuji )
- Đc rồi ! Tớ chỉ muốn nhắc cậu phải cẩn thận khi làm việc thôi !
( Haibara )
- Ùm tớ sẽ nghe cậu ( Yuji )