Một tháng sau.
Chiếc cửa nhỏ mở ra. Một cô bé xinh xắn đi ra ngoài. Trên vai cô mang một chiếc cặp sách nhỏ màu đen, mặc một bộ quần áo màu đen trên người, chân mang đôi giày patin nhỏ cũng màu đen nốt. Mái tóc đen ngắn bồng bềnh bay lên xuống. Cô quay lại, chào người anh đang tiễn mình.
"Em đi học nhé nii-chan."
"Đi học cẩn thận đấy! Mà tại sao em lại chuyển đến cái trường đó chứ? Xa như vậy..." Kaito nhíu mày nói.
"Em đã nói nii-chan bao nhiêu lần là em thích trường đó mà. Nii-chan mau đi học đi, hôm nay là thứ Hai đó!" Rimo quay lại trả lời.
"Anh biết rồi. Nhớ về nhà mỗi tháng đó."
"Rồi mà. Tạm biệt." Cô cười nhẹ, quay lưng đi.
"Ừ."
Kaito nhìn cô em gái của mình rời đi. Anh quay lại, mở cửa rồi đi vào nhà. Khẽ thở dài một tiếng, anh bước vào nhà chuẩn bị đi học.
Khoá cửa cẩn thận, anh vừa đi trên đường tới trường vừa nghĩ.
Con bé thế mà lại trở thành thám tử thật!
Sau khi Rimo dứt con sốt, con bé cứ như là trở thành một người khác vậy. Ít nói hơn, không còn phấn khích khi nói nói về Kaito Kid nữa. Rimo ra ngoài nhiều hơn trước trong khi con bé không hề đi học thêm. Anh thầm thắc mắc con bé đi đâu thì ngày hôm sau lại có bài báo đăng lên nói về con bé.
Rimo đi phá án!
Một vài bài báo nói rằng một cô bé sáu tuổi đã xuất hiện ở hiện trường vụ án và giúp cảnh sát tìm ra thủ phạm. Họ gọi cô bé là thiên tài thám tử nhí. Ban đầu thì anh chẳng quan tâm cho lắm, nhưng khi anh thấy bức ảnh chụp kèm thì mới giật mình.
Đây chẳng phải là Rimo sao?
Lúc anh hỏi thì Rimo nói:
"Chẳng phải em đã nói rồi sao? Em sẽ trở thành thám tử để gặp anh ta."
Trong tháng này, Rimo ra ngoài vài lần và phá được ba vụ án. Anh đã nhiều lần khuyên cô bé ngưng ngay việc này vì có thể cô bé sẽ gặp nguy hiểm. Lỡ như lúc phá án con bé gặp tên thủ phạm và bị hắn thủ tiêu thì sao!? Anh thật không dám nghĩ...
Nhưng Rimo không nghe lời anh. Cô bé vẫn tiếp tục phá án và hơn thế nữa, vài ngày trước cô còn đòi chuyển trường và ra ở riêng.
Anh tất nhiên là không đồng ý. Nhưng rốt cuộc anh cũng phải chấp nhận vì con bé bắt đầu giở trò ngay hôm đó. Ví dụ như cô bé hoàn toàn bơ anh mỗi khi anh bắt chuyện, bữa cơm thì toàn là cá, anh sang nhà Aoko ăn tạm thì cũng toàn là cá, rồi con bé lại kể thói xấu hay điểm yếu của anh cho Aoko và bạn bè anh nghe..... Haizzz.....
Việc cơm nước và việc điểm yếu bị tiết lộ kia, anh hoàn toàn không quan tâm. Vì hai việc đó anh có thể xử lí được. Nhưng là...
Được rồi, anh thú nhận, anh có một chút muội khống... Vì vậy nên khi không được nói chuyện với Rimo suốt vài ngày, anh chịu không nổi...
Muội khống: là sis-con, chỉ những người yêu em/chị gái của mình. Không phải yêu kiểu nam nữ, chỉ là họ yêu em/chị gái của mình nhiều hơn người bình thường.
Vừa nghĩ, Kaito vừa khóc ròng cho số phận mình.
Hôm qua, Rimo nói đã tìm được nơi ở và cũng đã chuyển đồ đạc đến. Nói là đồ đạc chứ cũng không nhiều lắm, cô bé chỉ đem theo sách vở và vài bộ đồ cô bé thích. Cùng với một ít thứ mà anh không biết đó là gì. Về tiền cho cô, mẹ đã nhanh chóng cung cấp nên không vấn đề.
Và chính thức ngày hôm nay, Rimo đến trường mới, nhà mới và rời khỏi căn nhà của anh. Anh nhắm chặt mắt lại.
Haizzz...
Khoảng thời gian tiếp theo sẽ khó khăn đây... Anh sẽ nhớ cô em của mình đến chết mất...
Kaito mở mắt ra, nhìn lên bầu trời xanh nhạt.
Nhớ lại đêm hôm đó...
Lần rượt bắt đó... làm anh sợ muốn chết...
Haizzz...
----------------------------------------------
Buổi sáng thứ Hai tại ngôi trường Tiểu học Teitan.
Lớp B.
"Cậu biết tin gì chưa? Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học sinh mới chuyển đến đấy!" Ayumi hào hứng nói. Cô bé trông rất vui, chắc là vì sắp có thêm bạn mới.
"Thật à?" Genta nghe thấy thì hỏi lại.
"Ừ. Tớ vừa nghe cô Kobayashi nói trong căn tin ấy." Ayumi khẳng định.
"Kể từ khi Conan vào, lâu lắm không có ai chuyển về nhỉ?" Mitsuhiko tham gia cuộc trò chuyện.
Conan đi vào chỗ của mình, không để ý tới cái xóm nhà lá non choẹt kia.
Bọn nhóc này tưởng học sinh chuyển trường là củ cải ngoài chợ, muốn có là có sao?
"Không biết hai bạn ấy trông như thế nào nhỉ?" Ayumi bắt đầu tưởng tượng về hai người bạn mới.
"Chắc chắn là hai bạn gái rất dễ thương rồi!" Genta chìm vào cõi mộng màu hồng.
"Nhưng nếu xấu tính thì tệ lắm." Mitsuhiko bổ sung.
Ayumi nhìn Conan đang chống cằm chán nản kia, cười nhẹ rồi kéo cậu vào cuộc nói chuyện.
"Conan, cậu nghĩ sao?"
"Hả? Học sinh mới thì liên quan gì chứ?" Conan vẫn chống cằm, nhếch mép nói.
Bên ngoài, ba thân ảnh một cao, hai thấp đang tiến đến lớp B. Tiếng giày gõ đều lên sàn nhà.
"Thế cậu chưa nhìn thấy học sinh mới à, Ayumi?" Genta hỏi.
"Chưa. Tớ chỉ nghe thấy tên thôi. Hơn nữa, một trong hai bạn ấy khá nổi tiếng trong tháng này đấy!" Ayumi cười tươi cứ như cô bé chính là người nổi tiếng đó vậy.
Conan nghe thế thì nghệch mặt ra. Nổi tiếng? Là ca sĩ nhí hay diễn viên nhí sao?
Ba thân ảnh tiếng lại rất gần. Đằng trước, một đôi giày nhỏ màu trắng có tên Haibara đi song song với đôi giày lớn kia. Đằng sau, đôi giày màu trắng có tên Kuroba đi cách khá xa họ, dừng lại ở cửa ra vào cuối lớp B.
"Haibara?" Genta nhíu mày.
"Ừ. Hai là màu xám, còn Bara là cánh đồng!" Ayumi luôn để nụ cười thường trực trên môi.
"Tên kì cục ghê..." Mitsuhiko nói.
"Theo tớ thì tên ấy còn hay hơn tên Conan nhiều!" Genta đưa tay ra sau đầu, liếc đểu Conan.
Conan chỉ biết thầm than 'Thằng béo này...!'
"Vậy còn người còn lại? Cái bạn mà cậu nói là nổi tiếng đó, Ayumi?" Mitsuhiko hỏi.
"À. Cậu ấy dạo này rất được mọi người chú ý nhé! Cậu ấy được lên báo đó. Tên là Kuroba Rimo! Các cậu nghe chưa?" Ayumi hào hứng hỏi.
'Lên báo sao?' Conan vừa hỏi vừa dùng điện thoại tìm.
Kuroba Rimo....
Kuroba Rimo...
Kuroba...
Có rồi!
"A, chính là cái cậu mà mọi người nói là thiên tài thám tử nhí hả?" Mitsuhiko như nhớ ra, nói.
"Thiên tài thám tử nhí?" Genta ngờ nghệch hỏi. Conan đang xem tin tức của Rimo cũng vô tình thốt ra cụm từ đó.
"Phải! Cậu ấy đã phá được ba vụ án rồi đó! Conan cậu không biết sao?" Mitsuhiko hỏi. Thường thì Conan nhạy nhất về mấy cái vụ án mà.
Conan chống cằm, mắt dán vào dòng chữ trên màn hình. Cậu cũng có nghe qua trên TV vài lần nhưng thường lơ đi.
Conan đưa tay ra đầu, dựa lưng vào ghế mà nói.
"Tớ không để ý. Chắc là một cậu ấm cô chiêu muốn học đòi làm thám tử thì sao?"
Cậu ấm cô chiêu: con nhà giàu.
"Xin lỗi vì đã học đòi nhé. Nhưng tôi chẳng phải cậu ấm cô chiêu gì đâu."
Một giọng nói trẻ con vang lên ngay đằng sau Conan. Conan giật mình xém ngã xuống ghế. Những đứa trẻ khác thì trầm trồ nhìn cô bạn vừa lạ vừa quen đó. Ayumi và Mitsuhiko mừng rỡ. Đây chẳng phải Kuroba Rimo sao? Vậy chuyện đó là thật rồi!
Conan thì đưa mắt nhìn cô bé trước mặt. Cô bé này bên ngoài nhìn rất khả ái, nhưng làm cho cậu giật mình là cô bé diện từ trên xuống toàn màu đen. Đôi mắt màu tím là lạ kia nhìn cậu có chút khiêu khích, hứng thú và một chút đe doạ. Cậu toát mồ hôi lạnh. Cô bé này... Chẳng lẽ là bọn chúng?
Cơ mà khuôn mặt này có chút quen quen... Hình như là đã gặp ở đâu đó rồi thì phải... Conan nhìn Rimo, suy nghĩ.
Cánh cửa mở ra, một thân ảnh nhỏ nhắn đứng phía trước cô giáo Kobayashi. Rimo nhếch môi cười Conan rồi di chuyển lên trước lớp.
Cả lớp đều trầm trồ khen hai người bạn mới này. Cả hai đều vô cùng dễ thương. Đặc biệt là cô bé mắt tím kia, cô còn là người nổi tiếng nữa!
"Các em chú ý. Đây là bạn Haibara Ai, học sinh mới của chúng ta. Và đây là bạn Kuroba Rimo, một vài em chắc cũng biết bạn ấy rồi nhỉ. Các em nhớ đối xử tốt với bạn mới nhé!"
Cô Kobayashi vui vẻ giới thiệu học sinh mới cho lớp B. Haibara thì vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh vốn có, tuy rằng cô có liếc nhìn thành quả của mình - Conan.
Rimo thì nở nụ cười nhẹ chào bạn mới. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dè chừng của Conan, cô lại tặng cho cậu cái nhếch môi khiêu khích khác.
Lũ trẻ lớp B "vâng" với cô Kobayashi xong thì đánh giá bạn mới. Một người thì có vẻ lạnh lùng khó gần nhưng người kia thì rất thân thiện. Có vẻ Rimo đã nhận được điểm cộng trong mắt chúng. Còn trong mắt Conan thì cô được kê vào hạng nguy hiểm rồi... Ha ha...
"Ai-chan, Rimo-chan, hai em thích ngồi chỗ nào?" Cô Kobayashi đưa mắt quanh lớp tìm chỗ ngồi thích hợp cho hai học sinh mới.
Genta thấy thế thì đứng bật dậy, vẫy vẫy tay.
"Cô ơi, chỗ này... còn trống... này..."
Nhưng rất tiếc cho Genta khi Haibara đã đi một mạch từ trên bục xuống thẳng chỗ kế bên của Conan. Haibara đặt cặp lên bàn, ngồi xuống trước bao con mắt dòm ngó của lũ trẻ. Cô nàng mặt vẫn tỉnh bơ, quay qua chào Conan đang ngơ ngác.
Conan cũng ậm ừ chào lại Haibara rồi đưa mắt quan sát mối nguy hiểm kia. Trong đầu cậu thầm nghĩ, nếu Rimo là một trong số bọn chúng, thì cô ta đến đây với mục đích gì? Rồi cậu bắt đầu suy diễn, rồi sau đó lại vò đầu bứt tai vì rối rắm.
"Con bé ấy làm sao thế nhỉ?" Genta nhíu mày, nhìn Haibara.
"Lạnh lùng thật." Mitsuhiko chảy mồ hôi, nói.
"Chắc bạn ấy là ma mới nên ngại ấy mà!" Ayumi vẫn cười ngây thơ.
Genta và Mitsuhiko gật đầu. Ba đứa nhóc quay lên, nhìn cô bạn nổi tiếng. Genta thì vẫn nuôi ý định muốn Rimo ngồi cạnh mình nên nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.
Kobayashi ngơ ngác nhìn Haibara, sau đó cô cúi xuống, mỉm cười nhìn Rimo.
"Rimo-chan, em muốn ngồi ở đâu?"
"Sensei, em có thể ngồi ở cuối lớp không ạ?"
Rimo cười, tay chỉ về vị trí cuối lớp còn trống. Vị trí đó ngay cạnh cửa ra vào. Cô chọn vị trí đó là vì người ngồi kế bên không ai khác mà chính là Ken. Cô không hiểu tại sao cậu ta lại có thể xâm nhập vào lớp này được. Chắc cái đó gọi là sức mạnh của hệ thống.
Sau lời nói của cô có thể nghe thấy tiếng trái tim tan nát của Genta và thế hệ trẻ Nhật Bản.
"Được. Vậy em ngồi cạnh bạn Ken nhé." Cô Kobayashi mỉm cười.
"Cảm ơn sensei."
Rimo cúi đầu cảm ơn rồi di chuyển về vị trí của mình. Lúc đi qua nhóm của Conan, trên môi cô xuất hiện nụ cười ranh mãnh. Aizzz, không biết tại sao nhưng cô lại hứng thú với việc chọc Conan nhỉ. Chắc chuyện này sẽ xảy ra dài dài rồi.
Đến chỗ ngồi của mình, Rimo để cặp vào hộc bàn rồi ngồi xuống. Ken ngồi bên cạnh, hỏi.
"Sắp xếp xong chưa?"
"Xong rồi."
"Ừ. Nhiệm vụ mới này sẽ trải suốt quá trình ở thế giới này nhé. Nhiệm vụ chính tuyến, tham gia vào việc phá án của Conan."
"Hiểu rồi." Rimo gật đầu.
Trên bục giảng, cô Kobayashi vỗ tay một cái, cười với lũ trẻ.
"Các em, chúng ta vào tiết học thôi."
"Vâng ạ!"
Tiếng trẻ con vang lên làm ồn ào một khoảng. Lớp B bắt đầu tiết học với hai thành viên mới.