Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ne~ Heiji. Anh nghĩ gì đấy?"
Heiji dứt khỏi dòng suy nghĩ. Vừa lấy lại tầm mắt, anh bị giật mình bởi khuôn mặt sát rạt, gần như chạm vào mặt mình.
"Oái!"
Heiji vội lùi lại, hổn hển trừng mắt nhìn Rimo.
Sáp mặt vào anh làm gì!
"Heiji, anh đang trở nên kì lạ đấy." Rimo cười cười có chút bỉ ổi "Hey, hay là anh nghĩ cái mắt kính kia là một cái gì đó thần thánh huh? Anh còn bị Chuunibyou à? Cũng phải, anh vẫn còn trong độ tuổi thanh thiếu niên ha?"
"Hả? Hả hả? Nói đùa gì thế nhóc?" Heiji lấy vẻ mặt xem thường nhìn Rimo, cái kiểu mặt thập phần khinh bỉ ấy. Tuy có chút tự cao tự đại nhưng anh chắc chắn mình vẫn chưa chạm tới ngưỡng ảo tưởng sức mạnh.
"Không phải sao? Mặt anh lúc nãy biểu hiện như thế đấy. Nào, thừa nhận đi, em không nói cho ai biết đâu." Nụ cười của Rimo dần trở nên bỉ ổi hơn, cô gần như muốn khoát tay lên vai Heiji bày vẻ lưu manh rồi.
"Xì, anh đây là thám tử trung học nhé. Thông minh đẹp trai tài giỏi là nói người như anh, anh không ảo tưởng như mấy người Chuu gì đó như nhóc nói đâu."
"Anh xác định sao?"
"Dĩ nhiên."
"Mặc kệ anh chứ."
Rimo quăng ra một câu như vậy rồi quay mặt đi chỗ khác.
Bỗng nhiên Heiji có một sự đồng cảm sâu sắc với Conan.
Ở với một cô nhóc thế này, không tức chết là tốt rồi.
Nhưng mà cô nhóc vừa đánh trống lảng à?
Hừ, anh không dễ quên vậy đâu.
Nếu cô nhóc thật sự không phải là trẻ con, vậy cô cũng uống cái thuốc gì đó giống Kudo sao?
Nếu vậy, gia đình của cô ấy là giả?
Không, cũng có thể gia đình của cô bé là thật. Nhưng mà, gia đình của cổ chấp nhận chuyện này sao? Bị thu nhỏ lại như vậy...
Vậy tuổi thật của cô nhóc là bao nhiêu nhỉ?
Với cái vẻ mặt bỉ ổi đó thì chắc cũng tầm tuổi anh hoặc hơn.
Nếu vậy mặt cô ấy----
Khoan khoan, suy nghĩ của anh dần lan man sang chuyện khác rồi.
Thật là, cũng tại chuyện này khác mấy vụ án quá mà. Nó lại... có chút thần kì, giống mấy tình tiết fantasy trong phim ấy. Một Kudo cũng đủ làm anh bất ngờ rồi. Giờ lại thêm cô bé Rimo đang có nghi vấn này nữa.
Nhưng nghe nói cô bé với Kudo đã nói chuyện qua mà nhỉ?
A, loạn quá đi!
"Này!" Heiji bỗng gọi Rimo, "Bé có anh trai đúng không?"
"Ừm. Sao vậy?" Rimo trả lời trong khi đưa mắt ngắm cảnh bên ngoài, không quay đầu lại.
"Anh của nhóc như thế nào?"
"Câu hỏi của anh hơi rộng đấy Heiji. Sao, anh cũng nghĩ em uống loại thuốc giống Kudo-niisan à?" Rimo chống cằm, khẽ cười với Heiji.
Nhóc biết đọc suy nghĩ à!
Heiji biết ý định bị bại lộ rồi, mang cảm giác thất bại gật đầu.
"Tiếc quá, em thật sự là học sinh tiểu học đấy. Anh không thể trách em sinh ra đã là thiên tài được."
"Thì ra nhóc là loại người không biết khiêm tốn nhỉ?"
"Đâu, em khiêm tốn lắm đấy. Ít nhất là khiêm tốn hơn Hattori Heiji-san."
"Ồ, vậy sao?" Heiji bắt chước Rimo mỉm cười "Vậy anh có thể xem ảnh anh trai em không?"
"Ara, anh nghĩ anh có quyền đó sao Heiji-san?" Rimo khúc khích cười.
"Coi ảnh một chút thì sao chứ? Anh cũng tính là người quen của em mà."
"Chưa đủ thân quen đâu Heiji-san."
"Chưa đủ thân quen mà em dám gọi anh là Heiji à? Mà nói mới để ý, em gọi Kudo là Kudo-niisan sao gọi anh thẳng tên vậy hả?"
"Thích thì gọi không thích thì gọi."
"Em-"
"Mà cho anh xem một chút cũng không sao." Rimo khẽ cười, nhìn Heiji "Đỡ cho người nào đó nghĩ em là một thím ba mấy tuổi nào đấy gọi một thằng nhóc miệng còn hơi sữa là anh thì phiền lắm."
Không để ý vẻ mặt đen thui sắp bùng nổ của Heiji, Rimo lướt ngón tay trên điện thoại, sau đó quay màn hình điện thoại về phía Heiji, chống tay nói:
"Đây, anh trai em."
Heiji cúi đầu, nhướng mày nhìn chằm chằm màn hình. Trong màn hình là một thiếu niên cao trung đang chống cằm, nở nụ cười rất vui vẻ về phía người chụp. Thiếu niên này thật sự rất đẹp trai, nụ cười của hắn làm cho người khác cảm thấy thân thuộc, không chịu được mà tiếp cận.
Heiji hoài nghi, vậy mà có anh trai thật?
Hơn nữa cậu ta có vẻ ngang tuổi với anh, về nét mặt thì loại trừ khả năng song sinh rồi.
Nhưng mà... khoan đã, nhìn kĩ một chút mới để ý...
Cậu ta rất giống Kudo!
"Cậu ta rất giống Kudo!"
A, nói ra miệng rồi.
Heiji âm thầm tự vả miệng vài cái, ngoài mặt thì nhìn Rimo chờ đợi câu trả lời.
"Em cũng đồng ý. Lúc em nhìn thấy Kudo-niisan em cứ tưởng là anh trai đấy." Rimo gật gù đầu, mặt không đỏ tim không đập nói dối.
"Này, hay là cô em đang lừa anh đấy hử?" Heiji nhìn cô bằng nửa con mắt "Có lừa thì cũng thiếu đầu tư quá đấy, cắt nguyên mặt Kudo ghép vào à?"
"Em rảnh rỗi lắm sao?" Rimo xem thường nhìn Heiji, cô phải lấy năm giây để quyết định xem có nên cho anh ta nhìn thấy vẻ ngoài thật sự của Kaito Kid đấy, anh ta còn nói cô ghép?
Ai mà biết tác giả bị cái gì mà vẽ hai người này có cùng khuôn mặt chứ?
Khác truyện thì chẳng nói gì, cột hai người này vào cùng một truyện thì khác nào ngược lên ngược xuống nữ chính đại nhân hả?
Tư duy của tác giả bổn cô nương không hiểu được.
Rimo trực tiếp bơ Heiji vẫn còn định tám nhảm, thở ra một hơi rồi chống cằm nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Mưa tạm ngừng vài phút rồi, nhưng nhìn trời thì có vẻ nó sẽ còn lâm râm đến tối.
Mưa nhỏ mà dai dẳng thế này, làm cô có chút khó chịu.
Từ bỏ đi, níu kéo thì được gì.
Trong đầu Rimo đang yy các tư thế níu kéo người yêu của cơn mưa.
Rimo liếc mắt nhìn Heiji.
Anh chàng ngưng kiếm sự với cô rồi, cũng đang chống cằm nhìn cửa sổ. Làn da ngăm đen... mà thôi khỏi miêu tả đi.
Nếu không phải vì nhiệm vụ thì cô chẳng muốn leo lên cái xe này đâu. Lại còn phải bảo vệ anh chàng kia không bị bắn? Muốn cô làm giáp chống đạn à?
Ara, vai trò của học sinh tiểu học không chỉ là làm mầm non của Đảng.
Hm... nhân lúc này nên tìm hiểu về súng một chút.
Rimo mở máy tính, một lần nữa múa ngón tay lên bàn phím.
Ài, không thể trách Rimo được. Cô không am hiểu đồ cổ lắm đâu. Thời của cô xài laser và mấy thứ AI như Ken kia, loại mà chỉ có trong phim khoa học viễn tưởng ấy. Cô chỉ giỏi mấy thứ đó thôi, còn mấy cái súng cổ này... Cô xin kiếu.
Hỏi cô tại sao biết quyển Conan này à? Ai biết được, bỗng nhiên nó xuất hiện trong dữ liệu máy nên cô đọc thôi.
Đồ cổ.
Xưng quanh bao bọc bởi đồ cổ, đến giờ cô vẫn còn cảm giác vi diệu.
Xe ngừng lại trước nơi ở của nghị sĩ Goushi.
Cơn mưa nhỏ vẫn chứ râm ran rơi mãi, thi thoảng từng cơn gió mát lạnh thổi ùa vào không khỏi làm người ta phải rùng mình.
Rimo đi loanh quanh trong phòng khách của ngài nghị sĩ, hết ngắm đông rồi lại nhìn tây, bộ dáng cực kì nhàn rỗi. Thỉnh thoảng cô lại nhìn về phía Heiji đôi lúc lại la lên một tiếng, sau đó lại tiếp tục nghịch chỗ khác.
Phận làm trẻ con bị "người lớn" xua đuổi, làm cô vui vẻ đến mức muốn cầm súng bắn tên người lớn kia một phát.
Hoa tai nhỏ nhắn được cô đeo trên tai trái, vẫn đang thực hiện chức năng của nó: nghe lén. Nhờ vào vài thiết bị mà cô luôn biết hoạt động ở bên Ran, họ cũng đã tìm về phía tên tội phạm bị truy nã rồi.
Ô, vậy là tên nhóc kia sắp bị đâm một phát sao? Trò vui vậy mà cô lại không được nhìn, trong lòng muốn mặc niệm...
Không, vẫn nên nhìn một chút mới thỏa.
Nghĩ gì làm đấy, Rimo nhanh chóng rút laptop, ship ngay một em máy quay màu đen đến chỗ Conan. Để không bị phát hiện, cô cho máy quay đậu ở chỗ một cái cây, không cao lắm nhưng lại có thể quay hết mọi thứ ở bên trong.
Tuyệt, trò vui đang đợi.
Rimo vui vẻ ngồi trong góc, mắt nhìn chăm chăm vào màn hình. Lúc cô không để ý, Heiji nhìn về phía cô một cái rồi lại bắt đầu kêu ca trong lòng.
Trẻ con đúng là trẻ con, có chơi liền bỏ quên chính sự. Vậy mà đòi phá án với anh?
Vẫn là anh đây rộng lượng, không nói gì với nhóc. Hừ.
Làm cái gì mà cười vui thế không biết.
Không được không được, anh phải phá án. Anh không thể đến đó nhìn được. Phá án, phá án, phá án nào.
Heiji lắc lắc đầu, dứt khoát quăng ý nghĩ hóng chuyện đi chỗ khác. Anh liếc mắt nhìn tầm hình trên tay, đột nhiên mở bừng mắt.
Má nó, thế này mà lúc nãy lại không thấy!
Anh bị mù à!
"Có chuyện gì thế Heiji?" Một thanh tra thấy anh phản ứng mạnh như vậy liền hỏi.
"À... không có gì đâu ạ." Heiji mỉm cười nhìn thanh tra, tay đút tấm hình vào túi áo. Anh nhận thấy thiếu thanh tra Sakata, vừa quay đầu tìm vừa hỏi "Hả? Anh Sakata đâu?"
"Cậu ấy vừa ra ngoài, nói là đi vệ sinh rồi." Tranh tra trả lời.
"Hửm..." Heiji kéo âm dài, rồi đứng dậy. Anh mỉm cười nói "Thế thì cháu cũng đi vậy."
"Hả? Được rồi."
Vị thanh tra nhìn theo Heiji, trong lòng có chút kì lạ. Đi vệ sinh cũng đi theo nhóm à?
Vừa mới hỏi một câu thì thanh tra cảm thấy áo mình bị kéo. Anh cúi đầu liền nhìn thấy cái đầu nhỏ nhỏ còn thấp hơn cả hông mình, khuôn mặt khả ái mỉm cười hỏi:
"Chú ơi, anh Heiji đâu ạ?"
Cảm thấy có thứ gì đó vừa đâm vào tim mình, thanh tra trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp trả lời:
"Heiji? Cậu ấy vừa đi vệ sinh----"
"Cháu biết rồi, cảm ơn chú."
Thanh tra nhìn theo thân ảnh nhỏ bé chạy ra khỏi phòng, thầm cảm thấy trẻ em thật tốt.
Mà khoan đã, cháu chạy theo Heiji làm gì, cậu ấy đi vệ sinh mà!
Thật ra Rimo không vội chạy theo Heiji lắm, cho dù cậu ta là đối tượng nhiệm vụ hay sao nữa.
Đằng nào cậu ta chẳng nói ra suy luận của mình trước rồi mới bắt đầu bùm chíu, không vội.
Vậy nên, Rimo rất nhàn nhã đút hai tay vào túi, chậm rãi đầy soái khí đi về phía nhà kho.
Với tư thế ngựa quen đường cũ này, dĩ nhiên Rimo đã tìm hiểu trước đường đi về phía nhà kho.
Cực kì chuyên nghiệp.
Lúc Rimo đến nhà kho cũng vừa vặn lúc Heiji đang nói ra suy luận. Cô đặt tay lên cằm suy nghĩ, khóe môi khẽ nhếch.
Nếu có người quen Rimo ở đây, chắc chắn họ sẽ biết rằng cô đang suy nghĩ chuyện xấu xa.
"NGÔ-- NGỐC!"
Nghe thấy giọng nói khá lớn của Heiji cũng với âm thanh xô xát, Rimo hiểu là chuyện bắt đầu rồi. Cô lập tức xông vào bên trong, nhìn thấy Heiji và thanh tra Sataka bên trong đang tranh giành nhau một khẩu súng.
Thanh tra Sataka đang cố gắng bóp cò vào bản thân, còn Heiji dĩ nhiên là đang ngăn chặn điều đó xảy ra.
Thanh tra Sataka là hung thủ, hiện đang có ý định tự vẫn khi mọi chuyện vỡ lỡ.
Pằng.
Phát súng thứ nhất được bắn ra, đích đến là chân trái của Thanh tra Sataka.
Có vẻ Heiji nhìn thấy Rimo đột nhiên xuất hiện nên mới xảy ra sơ hở, để anh ta bắn ra một phát.
Heiji chậc một tiếng, dằn khẩu súng về phía mình.
Pằng.