"..."
Trong xe cứu thương bỗng im lìm đến đáng sợ. Vị bác sĩ nhận thấy không khí có chút là lạ, đến thở mạnh cũng chẳng dám.
Bác sĩ: "..." Cái đám nhóc này bỗng im ru, tôi sợ!
Kaito nhìn thấy thám tử nhí kia nhảy lên xe thì cũng có chút giật mình. Sau đó mới load não lại một chút, nội tâm liền sụp đổ hoàn toàn.
Anh đang bị đám thám tử bao vây.
Anh đang bị đám thám tử bao vây.
Anh đang bị đám thám tử bao vây.
Chuyện quan trọng phải nhắc lại ba lần!
Conan thì vẫn chưa để ý không khí có chút khác lạ, cậu đang bận ngẩn người nhìn người nằm trên giường cứu thương.
Không phải thanh tra Sataka bị bắn sao? Sao con nhóc kia lại nằm ở đây rồi?
Conan nhíu mày. Vẻ mặt khó chịu pha chút kiềm nén kia cậu thật sự không quen chút nào. Bị con nhóc đó dìm lâu như vậy cậu vẫn chưa tưởng tượng ra vẻ mặt của nó vào những lúc thất bại như thế này cả.
Bây giờ thì...
Conan im lặng ngồi bên cạnh Heiji. Heiji cúi đầu nhìn cậu, mở miệng hỏi:
"Cậu lên đây làm gì? Chật thấy bà."
Conan: "..."
"Phụt."
Rimo phì cười, sau đó lại rên một tiếng ôm vết thương. Conan trừng mắt nhìn Rimo, cũng chẳng thèm trả lời Heiji luôn.
Không thèm chấp hai đứa nhóc.
Trên xe lại im lặng như cũ. Cuối cùng Conan lại là người phá vỡ sự im lặng này trước. Cậu khoanh tay hỏi Rimo:
"Thế... sao cậu lại bị thương?"
Cô nhóc này cao ngạo đến thế, lại còn ranh ma đến thế, nó lại vô ý đến mức tự nhiên bị thương sao? Không phải do cậu đánh giá Rimo quá cao, mà là do trực giác cậu nghĩ thế. Có khi con nhóc này cố tình không chừng, dù sao xung quanh cậu toàn là loại người vì mục đích mà không để ý đến sống chết của bản thân.
"Cái đó... chắc là do não có vấn đề."
Rimo hoàn toàn thể hiện sự ngây thơ vô (số) tội của mình khi trả lời câu hỏi với đôi mắt tròn trong suốt.
Kaito, Conan, Heiji: "..."
Não có vấn đề?
Cái này cũng có thể xem là câu trả lời sao?
Khóe miệng Heiji co rút, anh gượng cười, thay Rimo trả lời Conan:
"Cái đó... con nhóc chạy lại đỡ đạn cho tôi. Rồi bị thế."
Nhắc tới vấn đề này làm anh có chút thắc mắc. Nhìn cô bé này không phải dạng thánh mẫu hiền lành gì, cô nhóc này tại sao lại chạy lại đỡ đạn cho anh chứ? Lại còn đỡ một phát phi thường chuẩn xác không cần luyện tập nữa.
... Thật sự là não có vấn đề à?
Nhưng mà, nói sao thì nói, anh thật sự có chút cảm động đấy.
Quả nhiên sức hút của anh rất lớn, người gặp người yêu, không ngại sống chết mà bảo hộ anh mà.
Quay lại Conan, sau khi nghe xong câu trả lời của Heiji thì liền quăng ánh mắt ngờ vực về phía Rimo.
Đỡ đạn? Con nhóc này á? Nó không lấy thân cậu làm bia đỡ đạn cho nó là may rồi, lại còn đỡ đạn cho cậu?
Conan nhìn Rimo, một tay đặt lên tấm ga vị trí gần chân cô.
"Não có vấn đề thật rồi. Cậu nên đi khám lại đi."
"..."
Rimo nhìn ánh mắt thâm -thương hại nhìn bệnh thần kinh- tình của Conan, trong lòng có một câu chửi không biết nên nói hay không.
Ngày thường cô đối xử với đám này cũng không quá tệ, bây giờ cô đỡ đạn một cái thì thành bệnh thần kinh rồi?
Một lời nói đùa không thể đem thành thật đâu mấy anh trai.
Cảm nhận bàn tay bị nắm chặt, cô nhìn về phía Kaito. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi cô lại cảm thấy bất lực.
Sao anh lại như thế này rồi? Không phải vừa rồi rất tốt à?
Kaito chỉ có thể lặng lẽ mà nắm lấy tay cô, đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy ý cười bây giờ lại tắt đi ánh nắng, u tối, mờ mịt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, bao nhiều lời nói cũng chỉ truyền bằng ánh mắt kia, lo lắng, sợ hãi của anh như tia điện xẹt qua lòng cô.
Một mảng ấm áp lan tràn, Rimo mỉm cười, nắm lấy tay anh.
"Không sao đâu."
Kaito nhìn cô, trầm mặc cúi đầu.
"Ừ."
Rimo cười khẽ, nắm tay anh chặt hơn. Làm sao đây, con hàng này làm cô cảm động quá rồi.
Như vậy không được đâu Kaito.
Anh cứ như vậy làm sao em kiềm chế được chứ.
Rimo cùng Kaito tạo thành một vùng trời riêng của họ, không để ý hai con hàng còn lại còn đang chống cằm ngắm nghía gian tình.
Conan lúc này mới để ý đến Kaito bên kia. Một nam nhân, ngoại hình cực kì bình thường, chính là cái loại quăng vào một đám người là triệt để tàng hình ấy, tuổi xấp xỉ ba mươi. Nhìn cách nói chuyện của Rimo đối với anh ta cực kì thân mật, có thể là người quen của cô nhóc.
Anh trai sao?
Không phải, cậu nghe nói anh trai của cô nhóc này là mười bảy tuổi, cùng tuổi với cậu mà.
Chắc là họ hàng nhỉ?
Họ hàng đối xử với nhau thân mật vậy sao? Cậu không biết nữa, cậu có bấy nhiêu họ hàng đâu, cũng chưa từng giao lưu thân cận bao giờ.
Nhìn hai người kia mèo mả chim đồng, chẳng hiểu sao cậu lại có chút ngứa mắt.
Cùng ngứa mắt với Conan chính là Heiji.
Mẹ nó hai người kia còn định thả thính đến bao giờ? Có quan tâm đến tâm trạng của cẩu độc thân không hả!?
Ánh mắt hai người phừng phừng cháy bỏng, ý đồ đốt chết hai người kia cho hả dạ.
Bác sĩ tận lực làm giá trị tồn tại của mình giảm đến số âm, trong lòng mong lái xe có thể nhanh đến bệnh viện một chút.
Mẹ nó anh ta nghẹn đến muốn hỏng rồi!
____________
Rimo được đưa vào phòng phẫu thuật, ba người kia liền chờ ở ngoài cửa.
Heiji quay qua quay lại một lát thì phát hiện người kia đã đi rồi. Bất thanh bất động mà rời đi như vậy khiến anh thấy có chút kì quái.
Anh còn chưa biết mối quan hệ giữa nam nhân kia với Rimo đâu.
Conan ngồi bên cạnh Heiji, tay bấm điện thoại, thi thoảng lại nhíu nhíu mày. Cậu gập điện thoại lại, hỏi Heiji.
"Người lúc nãy là ai vậy?"
Heiji khoanh tay "Chậc, ai biết đâu. Tự nhiên xông vào rồi bế Rimo lên chạy thẳng, quăng tớ với thanh tra Sataka lại, tớ còn chưa kịp tính sổ anh ta đã chuồn rồi."
Tuy đúng là hắn có giúp đỡ, nhưng mà kiểu giúp đỡ đó làm anh hơi bị cay đấy.
Heiji chậc một tiếng biểu lộ sự khó ở.
Conan nhìn Heiji một chút, sau đó mới chống cằm. Cả hai đều yên lặng hẳn, ánh mắt đều dán lên tấm biển màu đỏ [Đang phẫu thuật].
Không lâu sau đó, điện thoại của Heiji vang lên. Heiji móc điện thoại từ trong túi ra, nhìn tên liên lạc một chút rồi bấm máy.
"Hả? Ừ, tớ đang ở bệnh viện. Tại sao? Cậu không biết à, nhóc Rimo bị thương. Ái, thật là, đừng có hét vào điện thoại như thế đồ ngốc! Ừ, đang ở trước phòng bệnh nè. Conan? Nhóc ấy vẫn ở đây. Được rồi, biết rồi, cúp nhé."
Heiji gập điện thoại lại, ngón tay út ngoáy ngoáy tai đau nhức. Thật là, mỗi lần nghe điện thoại đều tra tấn tai anh như vậy, chừng già rồi tai anh sẽ ra sao đây.
Heiji khóc thương cho cái tai tội nghiệp của mình, lơ đãng nhìn về đại sảnh bệnh viện một chút.
Ơ, cậu kia chẳng phải là...
Heiji liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kaito đang đi về phía này, mồ hôi lăn xuống từ thái dương, cả người thở hồng hộc thế kia, vừa nhìn là biết anh ta đã gấp rút chạy đến chỗ này.
Kaito lấy cánh tay lau mồ hôi, đứng trước phòng phẫu thuật. Mặc cho hai đôi mắt đang trừng trừng nhìn mình, anh lo lắng nhìn vào cánh cửa kia, giống như nhìn lâu một chút thì anh có thể thấy hoàn cảnh bên trong vậy. Cách một cánh cửa, chính là em gái thân yêu của anh.
Kaito lo lắng bước qua bước lại, nhiều lần đến mức Heiji nhìn lâu thêm một chút liền thấy phiền.
"Này, hay là cậu ngồi xuống đây đi." Heiji gọi Kaito, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình "Phẫu thuật chắc chắn sẽ thành công thôi, cậu đừng quá lo lắng."
Dù sao cũng chỉ là một viên đạn. Heiji lặng lẽ bổ sung trong lòng.
"..."
Kaito không nói gì, trầm mặc đi đến, ngồi xuống vị trí cách Heiji đến vài ghế. Heiji dở khóc dở cười, ánh mắt nghề nghiệp nhanh chóng đánh giá Kaito một lần.
Sau vài phút nhìn Kaito như muốn nấu cháo, Heiji gật gù.
Một tên siscon.
Còn là siêu cấp siscon.
Heiji cảm thán. Con nhóc này đúng là tiểu yêu nghiệt, quá chọc người thích đây mà.
Dù sao... tính cách của nhóc ấy đúng là đặc biệt làm người khác chú ý.
Nhìn Conan bị cô nhóc chọc cho thành xương rồng, Heiji biểu hiện cậu ta chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Vừa nhìn Conan liền bị cậu ta phát hiện. Conan nhìn Kaito một chút, hỏi Heiji.
"Người kia, cậu quen sao?"
Heiji lắc đầu "Không quen, nhưng đã biết qua. Anh trai của Rimo, tớ đã xem ảnh rồi."
"Ảnh?" Conan khó hiểu. Ảnh ở đâu ra mà xem ngon vậy?
"Ừ, cô nhóc cho tớ nhìn."
"..."
Conan nghiêng người nhìn Kaito. Đây là lần đầu tiên cậu gặp người thân của Rimo, thật sự tò mò anh trai của cô nhóc khó ưa kia là loại người như thế nào. Nếu là anh em ruột, hẳn tính cách cũng sẽ giống nhau đôi chút nhỉ?
Conan ngay lập tức tưởng tượng ra khung cảnh tiểu-đáng-ghét Rimo cùng đại-đáng-ghét Rimo quay quanh trêu chọc mình, cả người liền cảm thấy không khỏe.
Mẹ nó chính là ác mộng, mỗi ngày đều bị chọc qua chọc lại cho tức chết.
Ánh mắt Conan nhanh chóng trở nên bất thiện. Cậu nhìn Kaito một lần nữa.
Hình như anh em họ không giống nhau cho lắm.
Hơn nữa cái bản mặt này nhìn rất quen.
"..."
Mẹ nó chính là mặt của cậu mà!
Tên anh trai này khuôn mặt cực kì giống cậu!
Conan há hốc mồm nhìn Kaito, biểu cảm cực kì giải trí làm Heiji nhịn không được mà cười một tiếng. Anh lấy cùi chỏ đẩy đẩy đầu Conan, khuôn mặt phớn phở hỏi:
"Nhận ra rồi đúng không? Giống cậu lắm chứ gì? Lần đầu thấy ảnh của cậu ta tớ đã nghi ngờ con bé kia ghép cái mặt cậu vào đấy. Thật là, sao có thể giống đến mức đó nhỉ?"
Conan thu hồi vẻ mặt sau khi qua cơn sốc, trầm ổn nói.
"Người giống người là điều bình thường."
"Nhưng giống đến mức đó là hơi bất thường đấy." Heiji tiếp câu. "Có khi nào là song trùng không nhỉ? Nhìn thấy song trùng của mình, có khi nào cậu sắp chết không Kudo?"
song trùng: là những người có ngoại hình rất giống bản thân nhưng chẳng hề có quan hệ họ hàng. Người ta quan niệm rằng song trùng chính là biểu hiện của sự xui xẻo, thậm chí là báo trước cái chết của bản thân.
Conan ý vị thâm thường mà liếc Heiji một cái. Heiji cũng nhận thấy mình nói sai liền lập tức ngậm miệng làm người.
Kaito dĩ nhiên nghe thấy đoạn nói chuyện của bọn họ. Tuy hai người đã giảm âm lượng, nhưng chẳng khác nào hướng loa vào anh mà nói cả.
Anh biểu hiện mình đã rất quen thuộc. Lần đầu tiên gặp Kudo Shinichi, chính anh đã bị dọa gần chết, sau đó chính là quãng thời gian lo đông lo tây sợ mình sắp chết luôn rồi. Báo hại anh bị Rimo ghét bỏ cả tuần, nhìn thấy anh chính là tránh xa một chút, sợ anh lại đột nhiên chạy đến ôm em khóc bù lu bù loa.
Thật tình chứ, vốn đã ghim Kudo Shinichi lại càng ghim sâu hơn.
Mà tên nhóc kia là Kudo Shinichi sao? Sao còn chút éc thế kia?
Kaito trong lòng cười hả hê, cao ngạo mà phun một chữ: đáng đời.
Ngay sau đó, ánh đỏ kia chợt tắt. Kaito ngay lập tức đứng dậy, nhìn bác sĩ mặc áo phẫu thuật bước ra.
_______________
Sắp thi rồi. Thi HK, thi tốt nghiệp, bước lên đại học.