Rimo trên mặt chảy vài vạch hắc tuyến.
Ken nhìn cô, cười nhẹ. Cậu ôn nhu ánh mắt, nói:
"Hay là... ghé qua nhà tớ đi?"
Thanh niên vest đen tia mắt nhìn cô. Khuôn mặt có vài phần ngạc nhiên. Cô bé này... chẳng phải là Kuroba Rimo sao? Từ khi nào cậu chủ đã có bạn rồi? Hơn nữa lại còn là cô bé thiên tài tiểu thám tử!
Có lẽ... chủ tịch sẽ thích cô bé này.
Mắt của người đó như sáng lên một cái. Anh ta cúi xuống, lịch sự chào Rimo. Đôi môi hồng khẽ cười để lộ hai hàng răng trắng tinh.
"Tiểu thư Kuroba-sama, tôi là Hideyoshi Yuusuke, là quản gia của thiếu gia. Nếu thiếu gia đã mời cô, thì xin mời."
Anh ta cúi xuống, làm động tác mời. Đôi mắt màu xanh của anh ta như muốn thu hình ảnh của cô vào mắt.
Kuroba Rimo... Ở trên báo thấy cô bé rất xinh, không ngờ bên ngoài còn xinh hơn nữa. Yuusuke cứ tưởng ảnh của cô đã được người ta chỉnh sửa, không ngờ... nó lại là thật. Cô bé thật xinh xắn.
Yuusuke cười nhẹ một cái.
Rimo nhìn Yuusuke. Thoạt nhìn thì cũng thuộc dạng người xinh đẹp dễ nhìn, cao chừng cm, thân hình cân đối, tóc thẳng da trắng, môi hồng mỏng răng trắng đều. Mái tóc cắt ngắn gọn gàng trông khá soái, cộng thêm bộ vest làm cho anh ta thêm phần thanh lịch. Có thể nói đây là kiểu người lí tưởng của chị em.
Bất quá... Đây không phải dạng cô thích :)
Rimo quay qua nhìn Ken. Người cô bỗng giật một cái, cô nhanh chóng liếc mắt ra đằng sau, nhìn gì đó. Thở một cái, cô kề môi gần tai cậu, nói nhỏ:
"Này, ổn chứ? Cậu vừa mới thay đổi cốt truyện, hơn nữa cũng mới làm thiếu gia nhà Suzuki..."
"Không sao đâu."
Ken cười nhẹ một cái.
Rimo nhìn Ken bằng ánh mắt ngờ vực. Ổn thật không đấy?
Mà dù sao thì cô cũng không có việc gì làm, hơn nữa hôm nay Conan không có ở nhà. Nhà không có đồ chơi thì về làm gì. Vì vậy...
Khẽ giật mình một cái, cô liếc mắt ra đằng sau. Đôi mắt tím của cô dán vào chiếc cột điện đằng xa xa. Lại nữa...
Ken nhìn cô, hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì. Vậy tớ sẽ đến nhà cậu", Rimo lắc lắc đầu, nói nhẹ.
Đôi mắt xanh của Yuusuke như sáng lên lần nữa. Chưa đợi Ken trả lời, anh ta nói:
"Vậy mời cô, tiểu thư Kuroba."
Anh ta mở cửa xe ra, tiếp tục làm động tác mời. Ken nhìn anh ta, rồi đưa Rimo ngồi lên xe. Khi hai nhóc đã lên chiếc xe sang trọng màu đen, Yuusuke đóng nhẹ cửa rồi cũng lên xe bằng cửa kia. Chiếc xe màu đen phòng vụt đi trước bao con mắt tò mò của mọi người.
Sau một chiếc cột gần đó, một ánh mắt ác ý vẫn luôn dõi theo bọn họ. Khẽ nhíu mày, bóng đen nhìn theo chiếc xe, nghiến răng nói:
"Kuroba Rimo, Suzuki Ken, hai người... là ai?"
Rimo ngồi cạnh cửa xe, mắt dán vào chiếc cột kia. Gì đây? Một cô bé sao?
Hể~.... Nhìn có phần quen quen...
Yare yare, xem ra lại có chuyện vui rồi~
Một cái nhếch mép ranh mãnh hiện lên trên đôi môi nhỏ. Đôi mắt màu tím bỗng sắc bén lạ thường trong phút chốc.
Môi buổi chiều trôi qua tại biệt thự nhà Suzuki.
Đúng là nhà giàu có khác, toàn thứ xa xỉ, đắt tiền. Mà... Không quan trọng.
Nguyên buổi chiều, cô ngồi trong phòng của Ken, uống trà và ngồi chế vật phẩm.
Vật phẩm? Thật ra cô chế những đồ như nhẫn, đồng hồ, hoa tai, cài tóc, huy hiệu,... Toàn là đồ trang sức. Mà... Cứ hiểu rằng... Thiên tài không chế ra đồ bình thường, OK?
Đặt tách trà xuống, cô ưỡn mình, vặn vẹo cổ. Tay mềm mại xoa bóp chiếc cổ cứng đơ của mình, cô đưa mắt nhìn Ken.
Làm gì không làm, ngồi nhìn cô làm gì?
Nãy giờ chắc cũng khoảng ba tiếng, cậu chỉ ngồi trên ghế, im lặng nhìn cô và uống trà. Hoạt động của cậu ta trong ba tiếng là hô hấp, rót trà, uống trà và nhìn.
Rảnh.
Cô nhíu mày, đưa tay xoa xoa cổ vài cái, nói:
"Nhìn tớ làm gì? Sao không làm gì đi?"
"Cậu nghĩ tớ phải làm gì?", Ken không trả lời mà cười nhẹ, hỏi lại cô.
Cậu làm gì thì tự cậu quyết định chứ!!!
Rimo thở ra một hơi, định nói thì điện thoại rung lên.
"Yolo yolo yolo yolo,
Yolo yolo yolo,
Tôi xa hoa tôi xa hoa tôi xa hoa~
..."
"Nii-chan? Có chuyện gì sao?"
[Rimo?... Không có gì, chỉ là anh muốn biết em có khoẻ không thôi...]
Rimo mở to mắt, ngạc nhiên đưa điện thoại ra khỏi tai mình. Cô nhìn chằm chằm vào cái smartphone.
Gì thế này?
Từ khi nào mà Kaito Kid lại trở nên ngớ ngẩn như thế này???
Từ khi nào nhân vật cô có ấn tượng nhất lại...???
Cô nhắm mắt, hít vào một cái. Sau đó, cô đưa điện thoại kề vào tai của mình, nở nụ cười...
"Nii-chan... Từ khi nào... anh lại trở thành tên ngốc thế?"
Bên kia phát ra tiếng động khá lớn. Giống như tiếng một người vấp ngã sml vậy. Còn phát ra tiếng hỏi thăm của vài đứa con trai.
Rimo đưa tay lên nhìn đồng hồ mới chế tạo của mình. Kaito đang đi học về sao?
Rất nhanh, bên kia đã trả lời bằng giọng vừa tức giận vừa sủng nịnh.
[Em nói anh ngốc là ý gì hả? Từ khi nào anh lại trở thành tên ngốc chứ?]
"Không đúng sao, quý ngài Kuroba Kaito? Em và anh chỉ mới tạm biệt vào sáng hôm nay. Chúng ta xa nhau chưa đầy mười hai tiếng. Anh nghĩ trong vòng mười hai tiếng em có thể xảy ra chuyện gì? Mà... Được rồi. Em vẫn khoẻ. Vậy nên, em cúp máy nhé?"
[Khoan... Khoan đã!!! Đừng vô tâm như vậy mà~ Anh biết em giỏi võ, giỏi mọi thứ rồi~ Anh chỉ lo lắng cho em gái bé bỏng của anh thôi mà~]
Giọng nói nũng nĩu vang lên từ điện thoại. Mắt tím của cô đã hiện một tầng sương mờ. Cô lạnh giọng.
"Cúp đây."
[A--]
Cô cúp máy không thương tiếc. Có thể thấy da gà của cô đã nổi. Giống như sợ chiếc điện thoại sẽ lây thứ bệnh nguy hiểm gì đó cho cô, cô thẳng tay quăng nó lên chiếc giường kingsize màu trắng xám của Ken.
Để cho đầu óc khỏi bị giọng nói ớn người của Kaito quấy rầy, Rimo nhanh chóng bắt tay vào việc chế tạo.
Ở bên kia, Kaito nghe tiếng tút tút bên tai thì bĩu bĩu môi, giận dỗi gập máy. Vừa đút điện thoại vào túi, anh vừa lầm bầm.
Hừ! Con bé tính tình càng ngày càng xấu! Lại còn cúp máy của anh? Anh giận cho mà xem!
"Ha ha, Kaito của chúng ta bị em nào đó bỏ rơi rồi~"
"Úi giồi ôi coi mặt ổng kìa~"
"A ha ha.."
"Mấy cậu muốn chết sao! Đứng lại đó!"
Kaito quát lên bực tức. Thế là đám bạn của anh trở thành cái gối xả giận hoàn hảo.
Còn ở bên Rimo, tiếng ồn ào bên ngoài bỗng vang lên, càng lúc càng gần. Tiếng giậm chân ngày càng lớn, cho đến khi cánh cửa mở rầm một cái.
"Nghe nói Ken-chan dẫn bạn gái về nhà! Để chị xem mặt của cưng nào, em dâu~"
Nói xong, Sonoko chạy ào đến, định vuốt ve mặt của Rimo. Nhưng... Mơ à diễm?
Rimo nhanh chóng nhảy lên, tránh khỏi bàn tay của Sonoko. Vừa nhìn Sonoko, Rimo nghĩ.
Sonoko ở đây, vậy chắc Ran đã về nhà rồi.
Cô hạ cánh ở gần cửa ra vào. Nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Sonoko, Rimo nhìn Ken, nói:
"Tớ về đây."
"Ừm. Vậy tớ tiễn cậu." Ken nhìn cô rồi rời khỏi chiếc ghế. Cậu chạy theo Rimo, không quên với lấy chiếc điện thoại màu đen trên giường.
Chiếc cửa đóng lại, để lại một người còn ngây ngốc bên trong.
Vài phút sau, Sonoko cuối cùng cũng tỉnh lại sau vài phút đứng ngốc. Ưỡn ngực, cô cười bằng giọng khoái trá:
"Hay lắm! Như thế mới là em dâu của mình chứ! Đủ lợi hại, đủ cứng rắn nha."
Trong nhà vang lên tiếng cười lớn, trong khi vị em dâu kia đã rời khỏi bằng chiếc xe hơi màu đen đáng giá tiền tỷ kia.
Chiếc xe dừng lại. Rimo đi ra ngoài, vẫy vẫy tay chào cậu nhóc trong xe.
Chiếc xe phóng vụt đi, để lại bao nhiêu lới bàn tán về chiếc xe vài tỷ kia.
Trời đã chập tối. Rimo nhìn hàng chữ màu trắng được dán lên cửa kính kia, nhếch mép cười.
Bước đi trên bậc thang, cô rút điện thoại, nhấn gọi một số.
Rất nhanh sau đó liền có tiếng bắt máy.
[Alo. Đây là sở cảnh sát Tokyo. Cho hỏi bạn có việc gì?]
"Cháu là Kuroba Rimo. Cháu muốn nói chuyện với bác thanh tra Megure." Rimo nhẹ giọng nói.
[Kuroba Rimo? Chú hiểu rồi, cháu chờ lát nhé...]
Cuộc gọi vẫn kết nối nhưng không còn tiếng trả lời. Rimo ngừng lại, đứng một lát. Khoảng vài phút sau, tiếng trả lời lại phát ra. Nhưng đây không phải giọng viên cảnh sát lúc nãy mà là giọng của thanh tra Megure.
[Bé Rimo? Có chuyện gì thế?]
"Bác Megure ạ? Cháu có một vụ cần bác giúp."
[Một vụ án sao? Tại sao cảnh sát lại không được báo về vụ này chứ?] Thanh tra Megure lớn tiếng. Này này... Một vụ án giết người đó...
"Bác à. Không phải vụ án giết người đâu. Đây là một vụ làm tiền giả và bắt cóc." Rimo cười nhẹ, nói. Ông thanh tra này làm như cô chỉ gọi khi có vụ giết người nào vậy.
[Tiền giả? Bắt cóc? Hm... Bé nói xem.] Giọng của Megure hơi kéo dài.
Điều này khiến cho Rimo cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn dấu vẻ khó chịu của mình đi rồi cười nói:
"Cháu điều tra ra một toà soạn ở tầng ba một toà nhà nằm cạnh đồn cảnh sát Daitoma in tiền giả ạ. Hơn nữa bọn chúng đã bắt cóc anh trai của Nakada Toshiya để ép anh ấy vẽ chân dung Natsume Souseki. Anh ấy vốn vẽ tốt mà. Và... Nếu cháu đoán không nhầm thì mục tiêu bác cần bắt chính là Con cáo bạc nổi tiếng đấy."
[Cáo bạc sao? Toà soạn? Đồn cảnh sát Daitoma? Này bé Rimo, bé không nói đùa chứ? Nếu theo lời của bé thì nó nằm cạnh đồn cảnh sát đấy. Thường thì đâu có kẻ nào dám làm như vậy đúng không?]
"Thường thì vậy, đúng không ạ? Chúng đã lợi dụng theo cách suy nghĩ đó nên mới dám làm vậy." Rimo cười tự tin.
[Hm...] Megure kéo dài giọng, suy nghĩ.
"... Nếu bác không tin... Hay là chúng ta làm một vụ cá cược đi. Người thua sẽ nghe lời người thắng. Thế nào ạ?" Rimo nhếch mép nói.
[Cá cược sao...?] Ha ha, đùa gì chứ? Bắt một cô bé nghe lời thì ông có lợi gì chứ? [Bé Rimo, đây không phải là trò đùa vui đâu.]
"Trò đùa?" Mặt Rimo hơi tối lại "Tốt lắm. Nếu bác nghĩ đây là trò đùa, thì sao bác không cá với cháu một ván. Nếu bác thua, bác sẽ nghe lời cháu, còn nếu bác thắng... Bác sẽ có một Kudo Shinichi thứ hai."
Kudo Shinichi thứ hai... Thế nào ông bác? Miếng ngon đấy nhé.
Megure trầm ngâm suy nghĩ. Kudo Shinichi thứ hai sao? Đồng ý bé Rimo là thiên tài giống Shinichi, có thể trở thành Shinichi thứ hai là việc không khó. Nhưng...
Mà... Cá một chút chắc cũng chẳng sao? Dù sao bé cũng là trẻ con mà.
[Được rồi. Vậy bác sẽ đến đó. Tuy vậy nhưng bằng chứng thì sao? Cảnh sát không thể--]
"Vậy bác đã đồng ý rồi nhé. Cháu cúp máy đây~ Có thể chúng sẽ có súng nên bác hãy cẩn thận nhé~"
Chưa để Megure nói xong, Rimo cúp máy cái rụp.
Bên đầu dây, tiếng tút tút vang lên bên tai Megure hiện đang có hiệu ứng mắt hạt đậu. Đùa à...
Megure cúp máy, thở ra một cái. Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ.
Trời tối rồi.
Dĩ nhiên, nói vậy chứ ông cũng không định đưa người đến tòa soạn đó. Không có bằng chứng chắc chắn, cảnh sát không thể tùy tiện bắt người được.
Rimo giỏi thì giỏi thật, nhưng suy cho cùng cô bé vẫn là con nít.
Bỗng tiếg điện thoại vang lên ngay lúc ấy. Megure lập tức bắt máy.
"Alo, đây là sở cảnh sát Tokyo. Xin hỏi có chuyện gì sao?"
Giọng nói thiếu niên quen thuộc vang lên bên tai:
[A, bác Megure?]
"Shinichi-kun? Là cháu sao?"
"Cái gì? In tiền giả? Cháu nói thật chứ Shinichi-kun?", Megure ngạc nhiên hỏi. Này này... Không phải chứ?
[Vâng. Dù chưa có bằng chứng cụ thể nhưng rất có thể là vậy... Tuy nhiên, khi bác tới đó hãy cẩn thận. Vì bọn bắt cóc có thể lấy con tin ra làm lá chắn.] Conan nói qua nơ bướm biến đổi giọng.
"Khoan đã... Cháu có thể nói cho ta biết địa chỉ không?" Megure hỏi. Ông cần phải xác nhận.
[Toà soạn ở tầng thứ ba một toà nhà nằm cạnh đồn cảnh sát Daitoma ạ.]
"Thật hả trời!" Megure ngước mặt nhìn trời, than một tiếng.
[Sao ạ?], Conan nghe thấy thì hỏi.
"Hả? À, lúc nãy bé Rimo cũng gọi cho ta và nói về việc này. Bác cứ tưởng cô bé nói chơi, ai ngờ, cô bé lại nói không khác cháu dù chỉ một chút!"
[Bé Rimo? Kuroba Rimo?!], Conan gần như hét lên, ngạc nhiên.
"Ừ" Megure trả lời. Xem ra ông phải nghe lời cô bé này rồi.
Conan im lặng, suy nghĩ. Một lát sau, cậu trầm giọng nói:
[Cháu hiểu rồi. Vậy nhờ bác.]
"À, ừ."
Megure cúp máy. Ngước nhìn trần nhà màu trắng, ông thầm nghĩ cuộc đời thanh tra của mình sẽ tới đâu.
Tại một ngôi nhà, Rimo đi hết những bậc thang, đến một cánh cửa thì nhấn chuông.
Bên trong vọng ra tiếng một cô gái, sau đó cánh cửa mở ra. Cô gái nhìn thấy Rimo, ngạc nhiên:
"Em là...?"
Rimo nhìn mặt cô nàng, cười tươi:
"Chào nee-chan. Em là Kuroba Rimo, từ hôm nay em sẽ sống ở đây. Nhờ chị giúp đỡ."
"A, em là cô bé mới chuyển tới sao? Mời em vào nhà."
Cô gái cười hiền lành gật đầu chào Rimo. Rimo bước vào. Cánh cửa đóng lại, làm một mốc quan trọng trong câu chuyện được đánh dấu.