Xác của bác quản gia được tìm thấy trong phòng khách. Chìa khóa của phòng này được tìm thấy trong chùm chìa khóa trong túi áo khoác của nạn nhân, không có chìa phụ, các cửa sổ cũng được khóa kín. Hơn nữa cũng không có ai rời khỏi phòng bằng đường cửa sổ. Vì vậy, vụ án này được kết vào vụ giết người trong phòng kín.
"Khỉ thật, vậy là đám cưới ngày mai hỏng hết cả rồi. Gã hung thủ này đúng là...", Kikuhito, chú rể cũng như cậu chủ của nhà này nhấc vai nói. Thái độ của anh ta dửng dưng cứ như anh ta chẳng để cái chết của bác quản gia vào mắt vậy.
"Này Kikuhito, em ăn nói kiểu gì thế hả? Nhà đang xảy ra chuyện buồn thế này, em còn tâm trí để nhắc đến chuyện cưới xin sao!" Chị gái của anh ta, Yurie lên tiếng trách móc.
Kikuhito trả lời:
"Thôi đi bà chị. Người chết có phải người trong nhà Morizono chúng ta đâu mà buồn. Với lại, em cũng không muốn phải hủy bỏ tuần trăng mật đâu", Anh ta nhìn về xác của bác quản gia, cười khẩy, "Kể ra thì cũng thấy hơi có lỗi với ông bác đã gắn bó nhiều năm với cái nhà này... Nhưng mà bác à, mong bác hãy để cho đám cưới ngày mai diễn ra một cách tưng bừng như dự kiến, bác nhé. Mà theo em thì, có khi như thế thì linh hồn của ổng càng được thanh thản hơn đấy."
BỐP!
Kikuhito bị Sakuraba đấm cho một cái thật mạnh, làm anh ta đập cả người vào cửa sổ. Cửa sổ xoảng một tiếng, một ô cửa không chịu được mà vỡ thành nhiều mảnh. Khóe môi Kikuhito tóe ra máu, anh ta đưa tay, trừng trừng mắt nhìn Sakuraba.
"Mày..."
"Có thôi ngay đi không hả Kikuhito!" Đằng sau, ông Morizono, chủ căn biệt thự, người vừa mới đến lớn giọng quát mắng thằng con trời đánh của mình, "Cùng là con người với nhau mà mày không hề cảm thấy thương xót chút nào sao!! hãy tự dằn vặt lương tâm mình đi!!"
Nhờ có ông Morizono, mọi người mới biết việc bác quản gia thật ra rất quan trọng với mọi người. Ông đối xử rất tốt với Sakuraba, ông cũng chính là người se duyên cho cặp vợ chồng sắp cưới vào ngày mai, nói cách khác ông đã tìm vợ cho Kikuhito, cũng chính ông là người quản lí công ty giúp cho anh ta.
Mọi người trong phòng đều hướng ánh mắt khác về phía anh ta, khiến anh ta vô thức mà rụt người lại.
Không lâu sau, cảnh sát cuối cùng cũng đã đến, mang theo đám phóng viên ồn ào trước nhà. Vụ ồn ào được dập tắt rất nhanh, cảnh sát bắt đầu tiền hành điều tra.
Khi mọi người đang tìm chứng cứ và suy luận, những người khác trong biệt thự đều được đưa đi lấy lời khai. Sau một vòng lược ra, năm người không có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng đều đưa đưa vào điều tra. Vừa vặn chính là ba cha con nhà Morizono, cô hôn thê và anh giúp việc Sakuraba. Bác Megure nói với năm người:
"Một lúc nữa, chúng tôi sẽ tiến hành lấy lời khai của các vị tại phòng riêng! Ngoài ra chúng tôi cũng sẽ khám người, nên yêu cầu các vị chuẩn bị sẵn sàng tại phòng mình."
Sau khi năm người được đưa đi, ông bác liền giao công việc cho các điều tra viên:
"Được rồi, các anh mau đi tìm cả trong lẫn xung quanh ngôi nhà đi!! Hung khí chắc chắn vẫn còn ở quanh đây thôi! Nhất định phải tim cho ra đấy!!"
Các điều tra viên hô "Rõ!" sau đó đều đồng loạt rời đi. Conan đây giờ mới để ý xung quanh, khó hiểu hỏi Heiji đứng cạnh mình:
"Cậu có thấy con bé ở đâu không?"
"Hả? Không. Hồi nãy lúc phá cửa xong con bé vẫn đằng sau mà." Heiji đáp.
Ran đi qua nghe vậy liền nói, "Rimo hồi nãy lấy lời khai với chị xong thì ở lại phòng cho khách rồi. Con bé nói nãy bị xốc hông nên thấy buồn nôn, mới nghỉ một chút."
Nói xong Ran liền trừng Heiji một cái.
Heiji bị trừng thì ha ha cười rồi lảng đi. Conan hỏi Ran:
"Cậu ấy ở phòng nào ạ?"
"Ở cuối hành lang ấy. Nhưng mà em đừng làm phiền em ấy, chị thấy vẻ mặt Rimo không tốt lắm đâu. Để em ấy nghỉ ngơi một chút." Nói rồi Ran mới sực nhớ ra, nói với Conan, "Cả em nữa, đừng có chạy lăng xăng nữa!"
Conan cười ha ha rồi lủi êm mất.
Tại tầng ba cuối hành lang, Conan mở cửa, nhìn vào bên trong. Cậu thấy chăn trên giường nhô lên một chút, nhìn kĩ thì thấy có tóc lộ ra. Nhìn vóc dáng thì đúng là Rimo rồi. Conan nhìn một chút, đứng ngẩng ra. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tí nữa cậu sẽ hỏi sau vậy.
Cánh cửa đóng lại, cạch một tiếng. Chăn trên người rơi xuống, đôi mắt tím nhìn cửa phòng một lát, sau đó rút laptop dưới gối ra. Tiếng gõ phím tiếp tục vang trong phòng.
Hai tiếng trôi qua, cuộc điều tra vẫn đang diễn ra. Những chi tiết nhỏ lần lượt được phát hiện ra, cả hung khí là con dao dính máu, đôi găng tay và chiếc áo đẫm máu của hung thủ cũng đã được Conan và Heiji tìm thấy. Mọi người đều đang tập trung tại hiện trường vụ án, vì mới vừa đây Heiji đã thông báo rằng anh đã biết gì đó. Căn phòng vẫn cứ xì xào như vậy cho đến khi Heiji bước vào.
"Anh Sakuraba, hung thủ chỉ có thể là anh mà thôi!" Heiji nói.
"Không đúng, không đúng..." Cô hôn thê lắc đầu, phản bác "Anh Sakuraba mà là hung thủ giết người ư...? Không thể nào..."
"Chẳng có gì là không đúng cả. Tôi đã tìm thấy một loạt chứng cứ, tất cả đều chống lại anh Sakuraba!" Heiji chắc chắn nói.
"Vậy cậu có thể giải thích cho chúng tôi được không? Anh ta làm thế nào để tạo ra phòng kín được?" Bác Mori nhíu mày hỏi.
"Việc này có gì khó chứ!"
Sau đó, Heiji đã dàn xếp lại cách mà hung thủ tạo ra hiện trường trong phòng kín này chỉ với sợi dây và cuộn băng dính. Cánh cửa sổ đóng cạch lại trước mắt mọi người. Thế là hoàn thành hiện trường trong phòng kín.
Sau đó, bằng một phép loại trừ khá ngu ngốc và cũng khá khó tin, người bị bắt là anh giúp việc Sakuraba. Ngoài ra, mối quan hệ không rõ ràng của anh Sakuraba và cô hôn thê cũng bị lộ ra, cô ấy chỉ có thể khóc nức nỡ mà nhìn anh ta bị cảnh sát giải đi.
"Nhưng mà, cậu ấy lại có thể giết ông Shigematsu sao?" Cô Yurie không tin được mà nói.
"Khó tin quá..." Ông Morizono nói.
"Tin hay không thì đó cũng là sự thật! Giết hại một người tốt như bác Shigematsu thì anh ta cũng chỉ là một con quỷ máu lạnh đội lốt người không hơn không kém!!" Heiji nói, "Mà một khi hung khí được tìm thấy từ trong chính người anh ta thì có đến quỷ cũng phải cúi đầu nhận tội thôi..."
"Ủa? Thế vẫn chưa tim thấy hung khí sao?"
Cuộc điều tra được dừng lại do bắt được hung thủ. Hung khi sẽ được tổ chức tìm kiếm vào buổi sáng hôm sau. Mọi người đều được giải tán, vì quá muộn nên nhà Mori cũng sẽ ở lại biệt thự đến sáng mai.
Rimo vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời vẫn còn đang mờ mờ tối, cô ngáp lớn, gấp laptop lại, mò mẫm bò xuống giường. Cô không nghe thấy tiếng xe cảnh sát nữa, thầm đoán chắc là họ đã bắt được hung thủ rồi.
Rimo đi xuống phòng khách, thấy mọi người đều ở đây cả. Tất cả mọi người đều mang sắc mặt không tốt lắm, Heiji nhìn thấy cô lê dép đi đến, lẹp xẹp lẹp xẹp liền trêu cô:
"Nhóc ngủ ngon quá nhỉ? Chân chẳng muốn rời đất luôn kìa."
Ran thấy cô thì ngồi xổm xuống đón lấy cô. Cô nhìn thấy sắc mặt Rimo vẫn còn xanh xao liền hỏi:
"Em ngủ không ngon sao? Sắc mặt em vẫn xanh xao lắm."
Heiji nghe vậy liền chột dạ quay mặt đi chỗ khác. Dù sao anh cũng nghe thấy cô bé không ổn là do anh cắp hông con bé chạy đi. Anh cũng đâu ngờ được, ngày thường anh cắp Conan đi lòng vòng có sao đâu. Ai ngờ chuyển sang con bé lại trở ốm chứ.
Rimo lắc lắc đầu. Sắc mặt cô xấu do thức đêm đánh máy thôi. Nhưng mà cô không nói đâu. Cô ngước đầu hỏi Heiji, "Hung thủ bị bắt rồi ạ?"
"Ừ, cảnh sát vừa đưa đi đấy thôi. Mọi người định gọi cậu dậy đây." Conan nhìn cô, nói.
"Phải đấy. May mà nhóc tự dậy rồi." Heiji gật đầu, mắt nhìn thấy tóc Rimo có chỏm tóc nhỏm lên liền có xúc động muốn đè nó xuống.
"Là anh chú rể ạ?" Rimo hỏi.
"Ừ đúng rồi. Sao em biết thế?" Heiji liếc nhìn qua gia đình nhà Morizono đang hoàn toàn mất tinh thần, bác Mori cũng đang ngượng mồm an ủi họ bên kia, sau đó nói thầm, "Tại em không thấy anh ấy đứng ở đây à?"
Conan nhìn Rimo. Nếu chỉ vậy mà kết luận thì hơi lạ, vì anh giúp việc mà cô hôn thê cũng đang không có ở đây.
"Không ạ." Rimo lắc đầu.
"Thế em biết bằng cách nào? Nghe người giúp việc nói? Hay em có siêu năng lực nghe tám hướng nhìn tám dặm?" Heiji có chút đùa cợt nói, nhưng ánh mắt anh thật sự muốn biết.
Rimo nghẹn lại ngăn cơn ngáp chực xông lên. Hai người chỉ thấy cô im lặng một lúc, sau đó cô mới ngẩng đầu nói nhỏ, "Vì em biết mà. Anh ấy chính là hung thủ."
Heiji nhìn cô bằng ánh mắt sâu lắng. Anh nhìn qua Conan một tí cũng thấy Conan đang nhìn anh. Hia người nhìn nhau, đột nhiên Heiji đưa tay vò lấy chỏm tóc nhỏm lên của Rimo, cười nhỏ nói:
"Nhóc con, đừng nghĩ em đoán bừa xong thì làm vẻ ngầu lòi nhé. Anh không tin đâu."
Ran và Kazuha nghe nhóm nhà lá người kia đột nhiên ồn lên thì quay qua nhìn khó hiểu. Cái cậu kia không để ý gia đình nhà này đang ủ dột hay sao mà còn cười đùa thế kia? Không sợ người ta xách chổi đuổi đi à?
Rimo một tay đánh bay tay của Heiji, sau đó chỉnh lại tóc của mình. Vừa chỉnh cô vừa nói, "Ngầu gì mấy cái vụ này chứ?"
Nói rồi cô bỗng nghĩ ra gì đó, cô nhếch môi nhìn hai người, "À đúng rồi, ngầu ra phết đấy chứ. Hai người mất mấy tiếng để biết hung thủ là ai, còn em vừa nhìn đã biết đó là ai rồi. Ha ha."
Tiếng cười kia như đâm thẳng vào lòng sĩ diện kiêu hãnh của hai vị thám tử học sinh nổi danh kia. Chữ thập đỏ nổi lên trên trán Conan, cậu bực mình nói, "Thế nói xem, vị thám tử nhí thiên tài này. Lí do cậu vừa nhiên đã biết ai là thủ thạm là gì vậy? Nói ra cho bọn này chiêm ngưỡng chút xem."
Heiji nhìn Conan đang bực, sau đó lại nhìn Rimo. Anh như nhận ra điều gì, liền cười một tiếng, để một mình Conan nhận lời giảng dạy. Còn anh hiểu rồi, anh xin kiếu.
Rimo nhướng mày nhìn Conan. Trên môi xuất hiện cái nhếch môi trêu chọc, Rimo ưỡn ngực, từ trên cao nhìn xuống Conan, nói:
"Phải rồi nhỉ? Vậy nghe cho kĩ nha, vị thám tử phía Đông thiên tài của chúng ta. Chắc cậu cũng biết rồi, tôi đã ngồi ở bên ngoài suốt nhỉ?"
Conan gật đầu. Rimo tiếp tục nói, "Mọi người nghe thấy tiếng hét của chị Kazuha đều chạy đến. Sau đó, mọi người đều kết luận vụ này là giết người trong phòng kín. Sau đó là đến lượt cảnh sát đến. Thế nhưng lúc mọi người ra ngoài để lấy lời khai, tôi lại nhìn thấy một người bỗng nhiên đi ra với mọi người, trong khi anh ta lại chưa hề bước vào phòng khi nào."
"Là anh Kikuhito vốn đã nấp trong phòng?" Conan cũng sớm đoán ra, nói.
"Hẳn rồi. Chắc anh ta cũng lo sợ lắm, tôi thấy anh ta khá lo lắng khi nhìn thấy tôi ngồi bên ngoài mà." Rimo cười cười nói.
Conan nhìn cô, khó chịu nói, "Sao cậu không nói việc này ra. Như vậy vụ án đã kết thúc sớm rồi."
Lúc này, bỗng nhiên Rimo lại nhìn Heiji. Heiji đang hóng chuyện bỗng nhiên bị cô nhìn, cảm thấy có chuyện không lành. Quả nhiên cô bé vừa nhìn anh xong, liền ra vẻ châm chọc nói với anh:
"Đúng vậy, sao tôi lại không nói sớm nhỉ? Nhưng mà á, tôi cũng muốn nói lắm luôn á, nhưng mà bụng tôi cũng nhộn nhạo sao á, tôi định nói lâu lắm rồi, nhưng mà bụng khó chịu quá nên không nói được luôn."
"Được rồi được rồi, là lỗi của anh, là anh đã làm nhóc khó chịu. Anh xin lỗi ha." Heiji vội nhận lỗi. Anh cảm thấy, nếu không nhận lỗi nhanh thì sau này anh sẽ trở thành Conan thứ hai mất.
Rimo liếc anh một cái xong cũng không nói đã tha lỗi hay không. Heiji liền mặt dày nói, "Không nói gì coi như em tha lỗi rồi nhé."
"Đời em giỏi nhất là nói lời nuốt lời đấy anh ạ." Rimo cười tươi nói.
"Hả? À, ừ, được rồi." Heiji mắt hạt đậu âm ừ cúp đuôi.
Conan nhíu mày đẩy Heiji đang làm trò hề ra. Cậu nói, như là đang trách cứ cô, cũng như đang nhắc nhở, "Cậu làm vậy cũng không sợ anh ta thoát tội sao?"
Cô nhìn Conan, chỉ cười cười. Khi mà hai người nghĩ rằng chô đã ghim hai người vào lòng định trả thù sau thì lại nghe thấy giọng cô nói:
"Có hai người ở đây mà. Sợ gì chứ?"
----
Kein kabe-don bạn, khẽ nói vào tai:
Sắp end rồi.