Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhờ Băng Mũ Rơm mà hỏn đảo Nhân Ngư đã được cứu lấy, người dân trong đảo để biểu lộ sự biết ơn của mình dành cho họ, vì thế một bữa tiệc hoành tráng đã được mở ra. Bữa tiệc náo nhiệt, ồn ào khiến cho Long Cung Thành từng uy nghi hiện tại sôi động hơn bao giờ hết. Từng món ăn được trang trí bắt mắt đến giọng ca nhân ngư sôi động cùng những vũ công quyến rũ, mọi thứ đều diễn ra hoàn hảo.
Tất cả thành viên băng Mũ Rơm đều hòa mình trong bữa tiệc lớn, nhưng Victor lại không hề ở đó, anh tới một góc yên lặng, cách ly mình với sự ồn ào ngoài kia.
"Victor, tại sao anh không tham gia cùng với mọi người" chú tuần lộc đang đi dạo bỗng nhiên thấy anh đang ngồi một góc tách biệt.
"Tôi không thích sự ồn ào thôi..." Victor uống một ngụm rượu "Tại sao nhóc lại ra đây?"
"Hehe, tôi uống hơi nhiều nơi ra ngoài thư giãn" Chopper cười ngượng, nhóc bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
"Tôi không nghĩ trẻ em chưa vị thành niên được phép uống rượu đâu" Victor cười khẩy.
"Hehe, tại vui quá mà nên tôi mới uống một chút"
Không gian lại chìm đắm trong sự yên lặng, nó khiến Chopper cảm thấy khá ngượng ngùng, nhóc quyết định tìm câu chuyện để nói.
"Anh từng nói quê hương anh là Wano quốc đúng chứ, nó là nơi như thế nào vậy?" chú tuần lộc chưa từng đặt chân đến Tân Thế Giới vì thế nhóc rất tò mò.
Victor nhìn nhóc tuần lộc một hồi lâu "Không nhớ nữa..." anh nhìn chai rượu trong tay, không ngừng lắc nó như thú tiêu khiển "Khi tôi được sinh ra, tôi và cha đã bị trục xuất khói đảo, và từ đó tôi sống lưu lạc trên biển..."
Chopper kinh ngạc, nhóc không hiểu tại sao vương quốc ấy lại trục xuất một đứa trẻ vừa mới sinh ra chứ, thông thường gia tăng dân số không phải rất tốt để phát triển đất nước sao. Thấy vị bác sĩ nhỏ kia cứ nhìn Victor đăm chiêu như vậy, anh chỉ cười trừ và xoa đầu thằng bé.
"Đừng tỏ ra khó chịu như thế, tôi đáng bị trục xuất mà"
Chopper nhìn anh cười tươi như thế, nhóc càng buồn "Tại sao anh lại đáng bị trục xuất cơ chứ? Anh lúc ấy chỉ là đứa trẻ mới sinh thôi!"
Victor chỉ cười chua xót một cái, ánh mắt đầy bi thương "Có nhiều thứ tội lỗi trong thế giới này.... vì thế, việc tôi được sinh ra cũng là một tội nặng rồi..." anh bế Chopper đứng dậy "Nào, trở về với buổi tiệc đi, mọi người đang đợi nhóc đấy!"
"Nhưng...."nhóc tuần lộc chần chừ.
Victor phẩy phẩy tay ám chỉ nhóc nên đi. Tuy Chopper không muốn nhưng cũng từ từ rời khỏi đó.
Thấy Chopper đã hoàn toàn rời khỏi, anh cởi chiếc khăn đỏ trên cổ, gấp gọn lại để trên đùi, đôi tay trắng mơn mởn xoa từng họa tiết trên chiếc khăn.
"Cha.... có lẽ tội lỗi lớn nhất trong thế giới này.... chính là sự tồn tại của con..."
....
"Anh Victor! Victor!!!"
Victor đang ngồi một góc cảm nhận mọi sự yên bình dưới biển, nhưng tiếng hét của ai đó đã phá tan cảm xúc của anh, anh cực kì khó chịu.
"Rồi, rồi, tôi đây/" Victor chán nản bước tới. Anh nhìn thấy phía trước là cô nàng hoa tiêu đang nhìn anh cọc cằn, đoán chắc tiếng gọi banh nhà khi nãy chính là cô nàng,
"Lần sau tôi gọi một tiếng anh phải nhanh chóng xuất hiện cho tôi" Nami cáu gắt.
Victor lầm bầm "Tưởng cô là thuyền trưởng hay gì mà ra lệnh cho tôi"
Nhưng Nami không nghe thấy, cô nàng đứng trước mặt bộ ba quái vật và tôi, ánh mắt rực lửa hơn bao giờ hết.
"Mấy cậu nhất định phải mang kho báu về cho tôi! Nhất định phải mang về! Nhớ kĩ cho tôi!"
Chàng cựu hải quân kia còn chưa kịp hiểu kho báu gì, từ đâu ra, thế mà giờ lại bị bắt đi lấy mang về. Anh chưa kịp hoang mang thì đã bị Luffy kéo đi. Victor chưa bao giờ chán nản như lúc này.
Tôi là con hầu của mấy người à....
Đối với kẻ đều có haki quan sát, rất nhanh tên trộm đã bị tìm thấy. Hắn là một trong những tân binh hải tặc mới, sức mạnh chả đến đâu, bị cả người đá một phát liền bất tỉnh rồi. thế là số châu báu kia dễ dàng nhận lấy mang đi. người, ai nấy đều vác một bao châu báu lớn, thản nhiên đi về cung điện.
Nhưng chưa về tới cung điện, một chuyện vui đã xảy ra, nhà máy sản xuất bánh kẹo của Big Mon đã thu hút sự hứng thú của Luffy.
"Bà là Big Mon phải không hả?" Luffy ngang nhiên cướp den den mushi của chúng, bình thản nói chuyện với đầu dây bên kia.
[Ngươi là ai hả!?]
"Nghe này, ta lả Monkey.D.Luffy, là người sẽ trở thành vua hải tặc" Luffy hùng hồn đáp câu cửa miệng của bản thân/
Mọi người nghe thế cũng một phen hú vía, ai nấy đều đổ mồ hôi, lo lắng không ngừng.
Tên ngốc Lu... Victor lắc đầu thở dài.
[Monkey.D.... Là tên cháu nội của Grap, ta đã nhớ ra ngươi! năm trước chính ngươi là tên nhóc đã làm loạn ở tổng bộ]
"Không còn kẹo cho bà đâu nha! Bọn ta đã ăn hết rồi Mình tôi ăn hết tấn kẹo rồi!!!" Luffy nói.
Toàn dân người cá đều mặt trắng bật, ai nấy sợ hãi đến run người. Không có kẹo cho Big Mon cũng chính là đối đầu với bà ấy, hòn đảo của họ lại sắp trải qua tai kiếp mới rồi.
Thấy Luffy cứ chọc tức điên Big Mon như thế, hòn đảo nhân ngư càng không được an toàn, Victor bất lực, bước tới, dành lấy con den den mushi kia.
"Để anh Luffy..." Victor cầm lấy den den mushi "Yo Big Mon! Lâu rồi không gặp, còn nhớ ta chứ?"
[Ngươi là tên nào?]
"William.K.Victor, người đã từng hủy banh một hòn đảo bánh ngọt của bà đấy!" Victor ung dung đáp như đang khoe hành tích của mình.
[Ngươi___! Tên phó đô đốc khốn khiếp!!!!]
"Bình tĩnh nào....chúng ta thương lượng một chút đi nào. Chỗ ta có túi vàng, ta sẽ cho ngươi thay tấn kẹo kia, được chứ?" Victor đẩy đầu Luffy ra xa, nhóc cứ cố gắng nhào tới dành lấy con den den mushi với anh.
[Ta không cần!!!!]
tên thuộc hạ của Big Mon vội dật lấy den den mushi, thầm thì to nhỏ gì đó, mọi người không thể nghe thấy. Rất lâu, tên đó cũng nói chuyện xong, và bắt đầu nói về kho báu.
"Mama đã đồng ý, ta sẽ lấy túi vàng kia" tên đầu sư tử nhìn qua túi lớn trên vai Victor "Trên vai ngươi cũng là vàng đúng chứ? Giao cho bọn ta!"
Victor khó chịu "Không phải chúng ta giao kèo là túi sao? Thành viên của Tứ Hoàng mà lật lọng như thế, không được tốt lắm đâu!"
Hắn liền nín bật, cùng tên kia tới lấy chiếc túi vàng kia. Victor thấy Luffy nhăn nhó nãy giờ, chắc có điều gì đó bất mãn. Anh chỉ thở dài, dễ dàng chôm lấy den den mushi của chúng.
"Em còn điều muốn nói với Big Mon đúng chứ?" Victor dơ con den den mushi còn được mở ra trước mắt Luffy. Lập tức, cậu nhóc liền không còn khó chịu nữa.
"Big Mon, tôi có chuyện cần giải quyết với bà, để bà bảo hộ đảo người cá không khác gì đấy họ vào nguy hiểm hết, tôi nhất định sẽ đánh bại bà và biến đảo người cá này trở thành thuộc địa của mình!!!!"
[Được ___!!! Monkey.D.Luffy, phó đô đốc Victor!!! Ta đợi các ngươi ở Tân Thế Giới!!!!]
.....
Hành trình mọi người ở Nhân Ngư Đảo cuối cùng cũng kết thúc. Hiện tại tất cả đang ở bến cảng, chuẩn bị cho chuyến hành trình tiếp theo.
Nami sau khi được thuyết giáo về những kim la bàn mới, nàng liền lên tàu, nhìn Victor với ánh mắt thương lượng.
"Victor, với số kho báu đó, chúng ta chia đôi đi"
"Không!" Victor lườm "Dù cô có thương lượng với tôi một ngàn lần, tôi cũng không chia cho cô, dù chỉ một phần!"
Nami thầm rủa anh ta trong lòng, cũng bất lực chuẩn bị xuất phát. Mới mấy tiếng trước khi cả bốn trở về với duy nhất một túi kho báu nhưng bị Victor độc chiếm. Còn dính dáng đến tứ hoàng Big Mon, tại sao hai tên ngốc chán đời kia lại đi khiêu chiến với bà ta chứ!.
Haizz... số tôi sao nhọ quá này!
Sau một hời chào hỏi tạm biệt, cuối cùng băng Mũ Rơm cũng ra khơi, tiến lên trên mặt biển.
"Tân Thế Giới.... sắp phải trở lại rồi!"Victor mệt mỏi, thân dựa vào cạnh buồm, đôi mắt lim dim lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Chopper chần chừ một hồi lâu, cuối cùng cậu nhóc quyết định tiến đến bên thuyền trưởng đang ngồi trên đầu sư tử.
"Luffy...."
"Chuyện gì không Chopper!?"
"Jinbei nhờ tớ gửi một lời đến cậu..." nhóc tuần lộc đột nhiên nhìn Luffy kiên định đến lạ thường "Hãy gúp ông ấy bảo vệ Victor!"
Luffy đứng trước thái độ thất thường của Chopper, cậu cười mang cho người khác cảm thấy rất đáng tin cậy "Được!"
Phía dưới lòng biển đen tối, ánh sáng cũng đã ló dạng, mặt trời đang ở ngay trước mắt, họ đang tiến tới nó. Rất nhanh, con tàu Sunny đã trồi lên mặt biển, nhưng thứ đón chào bọn họ không phải là ánh sáng mặt trời ấm áp mà chính là cơn lốc, gió bão lớn, con tàu rung chuyển dữ dội giữa dòng sóng biển cuộn trào.
Tân Thế Giới... họ tới rồi!